Bạch Kỳ cõng theo Dã Ngọc chạy thục mạng vào rừng, cũng không ai đuổi theo bọn
hắn. Tên Dã Ngọc này vậy mà cứ ung dung như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ
bình thản đọc sách. Ở trên lưng Bạch Kỳ, Dã Ngọc cũng không nhúc nhích gì, chỉ
thi thoảng cựa quậy để lật trang sách.
“Bỏ ta xuống đi, nghỉ một chút. Ta muốn đi tè” Mãi tới khi trời xung quanh dần
sáng Dã Ngọc mới nhỏ nhẹ nói. Bạch Kỳ ngó nghiêng xung quanh khi không thấy ai
đuổi theo mới đặt Dã Ngọc xuống đất. Bạch Kỳ thoát lực ngã người ra dựa vào
gốc cây sau lưng. Vừa rồi Bạch Kỳ cũng đã tạo cơ hội cho đám Bát Chữ bỏ chạy,
hẳn là đám quân binh lẫn sát thủ cũng không có hứng đuổi theo bọn hắn, Bạch Kỳ
đã giúp tới thế, còn lại có sống sót hay không là do bản lĩnh của bọn hắn.
Dã Ngọc khoan thai đi tới một gốc cây, Bạch Kỳ cũng chả buồn ngó theo. Bạch Kỳ
nhắm mắt, tập trung điều hoà thân thể mình, khiến cho thân nhiệt và nhịp tim
của mình ổn định trở lại. Bạch Kỳ không biết tới bây giờ vẫn không có ai đuổi
theo bọn hắn, tuy nhiên chưa chắc là nguy hiểm sẽ dứt.
“Ta thật sự rất ấn tượng với thân thủ với ngươi. Thân thủ dẻo dai thế này ta
chỉ thấy ở mấy nghệ nhân xiếc, nhưng chắc chắn là bọn hắn không có bản lĩnh
như ngươi rồi” Dã Ngọc bỗng dưng lên tiếng. âm thanh nước chạm vào gốc cây
nghe róc rách, Bạch Kỳ dở khóc dở cười không biết trả lời thế nào.
Mục tiêu của bọn hắn là Dã Ngọc, việc mang theo hắn bỏ chạy vô hình chung lại
khiến Bạch Kỳ trở thành mục tiêu phụ của đám sát thủ, và có thể là cả quân
binh nữa.
“Chỉ vì mấy lượng vàng như thế mà bán mạng, ngươi nghĩ có đáng không?” Dã Ngọc
thong thả kéo quần lên, sau đó đi tới một gốc cây mà dựa vào, bàn tay vẫn đặc
trên trang sách, từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn không rời khỏi trang sách dù
chỉ một chút.
“Tiền thì tất nhiên là hấp dẫn rồi, bọn ta vì tiền mới đi theo ngươi dù không
có lý do. Bọn sát thủ kia cũng vì tiền mà truy sát ngươi. Tất nhiên là đáng
rồi” Bạch Kỳ chỉ đáp khẽ, tuy nhiên ánh mắt lại khoá chặt vào thân ảnh của Dã
Ngọc.
Thân ảnh của người này nhẹ nhàng, khoan thai. Mỗi hành động đều dứt khoát
nhưng lại chậm rãi, thậm chí nhẹ nhàng tới mức vạt áo của hắn lúc nào cũng
thẳng tắp, không bao giờ nhăn nhúm. Hình tượng của hắn giống như một nhà thơ
đang đi tìm ý vị.
Mai Chi Đường vốn là một trong những thanh lâu nổi tiếng nhất ở thành Kim Ngư.
Khác với những thành thị khác, quân đội ở Kim Ngư không quá đông, chỉ có duy
nhất Vô Thương Đại Tướng Quân là thế gia quân đội duy nhất ở đây, còn lại
thành Kim Ngư được các thế lực tư nhân phân chia.
Trong đó các thế lực nổi tiếng nhất là “Nhất Phủ Vô Thương” là phủ đệ của Vô
Thương tướng quân, vị đệ nhất danh tướng của đất nước này. Giai thoại về người
này nhiều vô số kể, hắn không phải là một tướng quân nhân từ, chỉ cần có cơ
hội Vô Thương sẽ không hề ngại bẩn tay mà giết sạch tù binh.
Đã từ lâu lắm rồi chả ai nhìn thấy thân ảnh của Vô Thương tướng quân, chỉ biết
từ sau khi hắn cưới Hồ Điệp phu nhân thì lập tức lui về thành Kim Ngư ở ẩn.
Tuy hắn vô cùng kín tiếng, nhưng với cái tài khiển quân cùng quyền thế khuynh
thiên của mình, chả ai dám trêu trọc Vô Thương cả.
Thế lực đứng thứ hai là một thanh lâu đã có lịch sử rất lâu đời “Nhị Lâu Tiêu
Diêu”. Không ai biết thời điểm chính xác Tiêu Diêu Lâu xuất hiện là khi nào,
chỉ biết trong lịch sử mấy trăm năm của Kim Ngư, Tiêu Diêu Lâu luôn đóng một
vai trò quan trọng, có lúc là tổ chức tình báo, cũng có lúc là thanh lâu để
tiêu vàng.
Sau cùng là “Tam Đường Mai Chi”. Đứng đầu Mai Chi Đường là Mai Chi phu nhân,
vốn Mai Chi Đường lúc đầu chỉ thiên về ẩm thực, nhưng từ mười năm trước, khi
Vô Thương Thiên Phủ xuất hiện ở Kim Ngư thành thì Mai Chi Đường bắt đầu kinh
doanh sang nhiều lĩnh vực khác và nhanh chóng lên như diều gặp gió.
Mai Chi vốn là người từ phương xa lui tới. Chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi
Mai Chi Đường lại có thể trở thành một trong ba thế lực lớn của thành Kim Ngư,
chỉ như vậy cũng đủ thấy nội tình của bọn họ rất là thâm sâu. Vậy mà, hôm nay
một trong ba người đứng đầu Mai Chi Đường lại ở ngay trước mặt Bạch Kỳ.
Ở thành Kim Ngư chưa được bao lâu nhưng những thông tin về các thế lực lớn
Bạch Kỳ đã nghe được rất nhiều. Trong đó nhiều nhất là về Mai Chi Đường, bởi
lẽ khu vực mà đám Bát Chữ ở là đại bàn trực thuộc của Mai Chi Đường. Người đời
đồn đại đệ nhất tài chủ Mai Chi thì xinh đẹp nhưng âm trầm, tính cách so với
rắn còn độc hơn. Nhị tài chủ Thương Lan thì thô bạo tàn nhẫn, cuối cùng là Tam
tài chủ Dã Ngọc, kẻ lúc nào cũng im im lặng lặng, chả nói một câu nào.
“Vậy sao? Thật ra ngay từ ban đầu ta đã biết là người của Lãnh Môn nhất định
sẽ tìm tới ta. Đó là thù hằn cá nhân của ta, vốn đã không còn liên quan gì tới
tiền bạc nữa rồi” Dã Ngọc nhếch môi cười, theo như lời hắn nói thì chả khác
nào hắn tuyển người đi để chịu chết.
“Thế mà ngươi vẫn chiêu người đi cùng, không phải là muốn tìm người chôn cùng
chứ?” Sau khi hơi thở của Bạch Kỳ đã dần ổn định trở lại, Bạch Kỳ mới đứng
dậy, duỗi tay chân cho xương cốt giãn ra rồi mới chậm rãi nói, thậm chí còn có
ý trách cứ.
“Thì sao? Ta vốn không sợ bọn hắn giết ta, ta cũng biết bọn hắn cũng chả sợ bị
ta giết. Ta kéo người đi theo chỉ là để che mắt thiên hạ thôi, để cho bọn nhân
sĩ giang hồ kiềm đám quân binh lại. Đám quân binh đó không có ý tốt giúp đỡ ta
đâu, chỉ là xem ta muốn lấy cái gì ở nơi âm u này thôi” Dã Ngọc có vẻ không để
tâm cho lắm, hắn vẫn cứ tập trung vào quyển sách cũ vẻ mặt rất chi là chăm
chú.
“Thế ngươi nói chuyện đó cho ta làm gì? Ta không quan tâm thù oán của ngươi
với bọn hắn ra sao, giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đưa vàng ra cho ta,
ta sẽ thả ngươi ở đây để ngươi tự xử. Còn nếu như ngươi không tự tin vào khả
năng sống sót của mình thì đưa thêm vàng cho ta, ta sẽ mang ngươi ra khỏi đây,
tất nhiên cái giá không rẻ đâu” Bạch Kỳ nhanh chóng tính kế chấm dứt với người
này càng nhanh càng tốt, ở gần hắn chắc chắn ngoài rắc rối ra Bạch Kỳ chẳng có
gì cả.
Dã Ngọc khép cuốn sách lại, cũng không nói gì mà chỉ lấy ra vài lượng vàng gói
trong túi vải. Sau đó đưa cho Bạch Kỳ, khi đưa tay ra nhận không biết vì sao
sống lưng của Bạch Kỳ lại phát lạnh, cứ như Bạch Kỳ bị bỏ ngoài sương lạnh một
đêm trời, nhưng nếu chỉ như vậy thì Bạch Kỳ không khó chịu, chỉ thấy lồng ngực
mình đau nhói.
Bạch Kỳ vội lui ra phía sau, sau khi mở áo ra xem. Bạch Kỳ thấy trên ngực mình
in một dấu bầm tìm hình đồng xu, từ trên vết thương phát ra khí lạnh bức
người. Bạch Kỳ ngẩn người ra một lúc, mới nhớ tới đôi mắt sắc như diều hâu,
cùng với ánh nhìn sắc lạnh kia, thậm chí nhớ tới lúc mình bị đồng xu búng vào
người vào cái đêm bị phục kích.
“Ta từng thấy qua loại khí lạnh này, là ai? Là ai, đã gây cho ngươi vết thương
này?” Bạch Kỳ lắc đầu lảng tránh câu hỏi của Dã Ngọc, Bạch Kỳ vội vàng đóng áo
lại. Hắn không biết vì sao vết thương của mình vốn chẳng có vấn đề gì bây giờ
lại bị kích phát đột ngột.
“Loại vết thương này tuy không nguy hiểm tới tính mạng, tuy nhiên ta không
biết rõ về nó nên không có gì là chắc chắn cả. Coi như ta giúp ngươi một lần
thôi, chỉ cần có U Minh thảo là vết thương của ngươi sẽ khỏi được. Nếu không
phiền, thì cứ đi theo ta một hồi, khi tới được nơi âm u quỷ dị kia, ta sẽ giúp
ngươi trị thương” Dã Ngọc bỏ cuốn sách vào trong ngực áo, Bạch Kỳ trầm ngâm
hồi lâu mà không quyết định.
“Nơi đó thật sự có U Minh thảo sao? Nơi nào?” Bạch Kỳ im lặng hồi lâu mới lên
tiếng, đúng là vết thương này không hề tầm thường, Bạch Kỳ chưa thấy qua loại
võ công hay kỹ xảo nào tương tự như vậy cả, hoặc giả như không có loại võ công
như thế thì chứng tỏ võ công của hắn phải cực kỳ cao, tới mức mà người thường
không thể đạt tới được.
“Rất nhiều là đằng khác, như thế này. Ta cũng không muốn giấu ngươi làm gì,
mục đích ngay từ đầu là đi tới U Mạch, ta cần tới đó để làm vài chuyện cá
nhân, ngươi biết U Mạch chứ?” Dã Ngọc ôn tồn giải giảng, quả là Bạch Kỳ có
biết tới U Mạch, thậm chí đã thấy qua nó vài lần rồi. Tất nhiên những nơi như
thế mọc lên U Minh thảo là chuyện thường tình, cho nên Bạch Kỳ cũng không nghi
ngờ gì, dù sao hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Cho dù thương thế của hắn không quan trọng thì cũng còn Hà Nhi.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, có thể bây giờ đám người Lãnh Môn cũng đã bắt đầu
đuổi theo rồi. Tốc độ của bọn hắn không chậm tí nào cả, khoảng nửa canh giờ
xong hẳn là sẽ tới được đây” Dã Ngọc chủ động đứng dậy đi trước, Bạch Kỳ không
biết đường dẫn tới U Mạch cho nên cũng chỉ có thể đi theo sau.
“Bọn hắn sẽ phải khổ cực một lúc lâu, cho nên cứ từ từ, không cần vội” Thấy
Bạch Kỳ đi nhanh, Dã Ngọc chỉ giảm nhẹ cước bộ, đi rất từ từ khoan thai.
Ngay khi Bạch Kỳ và Dã Ngọc đi khuất bóng thì cái cây cao nơi Dã Ngọc vừa tè
ban nãy bỗng héo tàn, rồi dùng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường gãy nát.
…………………………….
“Chúng ta mất dấu bọn họ rồi Minh đại ca” Một người áo đen sau khi leo lên cây
quan sát hồi lâu mới quay lại hồi báo với bóng đen cao lớn đang đứng chắp tay
trầm ngâm. Hắn cẩn thận không dám đi trên mặt đất đang ngã màu ố vàng. Cây cỏ
xung quanh héo tàn không còn sức sống.
“Vậy sao? Thôi, từ đây đề mình đi là được rồi. Các ngươi, không phải đối thủ
của Dã Ngọc” Bóng đen cao lớn chỉ nói nhỏ rồi nhanh chóng biến mất.