Vào Tròng


Bạch Kỳ thở dài, đám người Bát Chữ đã sớm nắm chặt binh khí, hai
mắt liếc ngang liếc dọc, tuỳ lúc đều có thể ra tay tấn công. Mấy
gã quân nhân không nói không rằng, chỉ lẳng lặng giương ánh nhìn khiêu
khích về đám người Bát Chữ.

Tuy hai bên không ai động đậy nhưng cái cảm giác ngột ngạt tạo thành
từ sát ý vô hình chung vẫn tồn tại. Bạch Kỳ biết, một khi xảy ra
va chạm thì người thiệt vẫn là bọn Bát Chữ. Suy cho cùng thì bọn
hắn cũng chỉ là người trong giang hồ, so với quân đội triều chính
được huấn luyện nghiêm khắc thì Bát Chữ, bọn hắn chỉ là những kẻ
bất nhập lưu.

Tuy võ công có cao, nhưng giữa sự vây công của gươm lê, giáo mác thì
chỉ có nước bỏ mạng. Sự gắn kết và tính quy luật của quân đội là
lý do mà trong cuộc ám sát khi trước, họ chẳng tổn thất là bao còn
đám nhân sĩ giang hồ thì bỏ mạng vô số kể.

“Ta cho các ngươi ba tiếng đếm để bỏ vũ khí xuống. Mục đích của
chúng ta lần này chỉ là bảo vệ tài chủ, cấp trên đã có lệnh, ai
dám cản” Gã đứng đầu đám quân đội gằn giọng nói lớn, tuy rằng bị
thương không nhẹ nhưng lúc này chả ai dám xem thường hắn cả.

“Giết không tha” Sau khi dừng lại một hồi gã nặng giọng nói tiếp.
Vừa dứt lời mấy tên quân binh phía sau nện mạnh vĩ khí xuống đất
tạo ra một âm thanh chói tai. Sắc mặt đám người Bát Chữ khó coi hơn
hẳn, có kẻ đã từ từ hạ vũ khí xuống.

“Căng thẳng làm gì? Cứ để cho đám quan quân đó ăn trên đầu chúng ta
hay sao? Chẳng lẽ các ngươi không nhớ vì lý do gì mà chúng ta lại
tử thương nhiều tới vậy hay sao? Nếu không có Bạch Kỳ ra tay kịp lúc
thì không biết chúng ta có còn sống tới bây giờ hay không?” Một thanh
âm trầm thấp vang lên phá tan bầu không khí sôi sục, không phải Bát
Chữ, là tên thanh niên ban sáng có ý định bỏ rơi Trịnh Suất.

Bây giờ thì người cũng đã chết rồi, Bạch Kỳ chỉ lấy làm lạ là
tại sao ban sáng hắn là người đưa ra ý kiến bỏ Trịnh Suất lại mà
giờ lại trông có vẻ giận dữ thế. Bạch Kỳ mơ hồ cảm nhận được đám
quân nhân ghé mắt nhìn mình với ánh mắt đề phòng. Tựa như sợ Bạch
Kỳ bất chợt xuất ra ám tiễn.

“Các ngươi cố ý dồn chúng ta vào chỗ chết, ngay từ đầu các người
đã chẳng có ý định bảo vệ hay trả công cho chúng ta rồi. Có phải
sau khi đạt được mục đích, các ngươi sẽ lập tức ra tay giết chết
hết những người đang đứng ở đây phải không?” Hắn càng thét càng
lớn, bước chân cũng mỗi lúc một gần đám quân nhân.

Khi đã tiếp cận rất gần đám quân nhân rồi thì đột nhiên bàn tay hắn
buông lỏng, chỉ thấy từ trong tay hắn rơi ra một con rắn nhỏ, con rắn
nhanh chóng vồ tới cắn vào cổ người chỉ huy, chỉ thấy gã chỉ huy
hét lên một tiếng rồi nắm con rắn kéo ra ngoài, những tên quân binh
đứng phía sau cũng nhanh chóng đưa gươm chém tên thanh niên này mấy
nhát.

Cả thân hình hắn đổ sập xuống, máu tươi tuôn ra không ngừng. Bát Chữ
chưa kịp bất ngờ vì những gì đang diễn ra thì xác tên thanh niên này
nhanh chóng tan ra thành nước thấm vào đất, không khí bốc lên một
mùi hôi thối nồng nặc.

“Lấy mạng Dã Ngọc đi” Đó là những lời cuối cùng của tên thanh niên
kia trước khi tan thành nước. Bạch Kỳ nhíu mày, con độc xà kia không
phải là vô tình bắt được mà là cố ý nuôi dưỡng từ trước, vốn
Bạch Kỳ còn đang băn khoăn không biết ai đã bỏ độc vào nước thì bây
giờ Bạch Kỳ đã rõ ràng hơn phần nào.

“Dã Ngọc? Bảo vệ tài chủ, và. Giết sạch đám nhân sĩ giang hồ này
cho ta” Gã chỉ huy hét lớn trước khi ho ra một đống máu đen, mấy tên
quân binh thân cận với hắn còn chưa kịp đỡ hắn đứng dậy thì đã nghe
được lệnh. Sắc mặt của gã chỉ huy trắng bệch, mỗi lúc lại tím
tái thấy rõ.

Lời vừa dứt thì đám quân binh lập tức ra tay, bọn họ chia làm hai
nhóm. Một nhóm đứng quanh bảo vệ chiếc kiệu, một nhóm lại chia ra
bao vậy đám người Bát Chữ.

“Tuy ta chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu không đánh thì chúng ta
chết chắc. Chiến đi” Bát Chữ rống to rồi cũng lao vào đánh nhau với
đám quan binh. Bạch Kỳ chỉ đứng ngoài mà chưa quyết định là sẽ tham
chiến bên nào, hắn không có thù hằn gì với đám quan binh cả, đã
tới số thì chết, không cứu được thì thôi. Nhưng Bạch Kỳ lại chẳng
thể trơ mắt nhìn bọn Bát Chữ bị giết từ từ được.

Bát Chữ cùng huynh đệ của hắn đã suy nhược rất nhiều rồi, bây giờ
đừng nói là tử chiến một lần. Cho dù là đánh nhau bình thường
không binh khí bọn hắn làm cũng chả nỗi.

“Lại bị lôi vào những chuyện không đâu rồi. Cớ sao người ta lại
thích tính kế nhau như thế nhỉ?” Bạch Kỳ bất đắc dĩ chỉ có thể
né tránh gươm giáo của đám quân binh đang đánh tới, bọn hắn dù là
đánh hay không đánh thì cũng bị người ta cho vào tròng rồi, tuy
chẳng biết mục đích của kẻ đó là gì, cũng chả tường tận ai là
chủ mưu nhưng chắc chắn cả Bát Chữ và đám quân binh đều bị tính kế
rồi.

Tiếng ho trong xe ngựa vẫn không dứt, thi thoảng pha giữa tiếng ho còn
có tiếng nuốt nước và tiếng thì thào nho nhỏ. Bạch Kỳ nhìn mãi
mà không đoán được người trong xe có bộ dạng gì, nhưng Bạch Kỳ đoán
được hẳn hắn là Dã Ngọc rồi.

Bạch Kỳ nghiêng người né tránh một đao chém tới sau đó nhanh chóng
lùi về phía sau. Nếu chỉ cần né tránh thì Bạch Kỳ tự tin có thể
né mãi tới sáng mai. Nhưng đám người Bát Chữ thì không như vậy, sớm
muộn thì bọn hắn cũng bị thương và chết mất.

“Các ngươi thừa biết bọn ta không làm việc này mà. Chẳng có lý do
gì để chém giết nhau cả” Bạch Kỳ hét lớn, nhưng xem ra chẳng ai để
tâm tới hắn, chỉ thấy đao tới mỗi lúc một nhiều mà sát khí trong
mắt đám quân nhân thì mỗi lúc lại đậm hơn.

“Không phải các ngươi, ta biết không phải các ngươi. Nhưng thà rằng
giết lầm còn hơn bỏ sót, hơn nữa, ngươi có thể biết rằng tên chủ
mưu ở đâu sao?” Viên quản gia vốn không nói gì nãy giờ bỗng lên
tiếng, nhìn bộ dạng của hắn trông rất gấp rút, thi thoảng lại gõ
vào chiếc xe ngựa mấy cái.

“Ta không biết, nhưng chắc chắn bây giờ hắn đang cười rất sảng khoái.
Bởi vì tất cả đều bị hắn dắt mũi quá dễ dàng” Bạch Kỳ vừa né
đao vừa nói.

“Những thứ độc dược này đều rất khó bào chế, chắc chắn đám giang
hồ thô kệch như Bát Chữ chẳng thể nào bào chế ra được, ngươi nói
có đúng không?” Viên quản gia nghe Bạch Kỳ nói mà gật gù, chính xác
mà nói những thứ độc dược này người thường không làm ra được.

Từ độc tính kinh khủng của nó, có thể thấy nguyên liệu chế tác nó
không đơn giản, không phải là thứ muốn có là có.

“Có thuốc giải hay không? Chỉ huy của chúng ta sắp không chịu được rồi” Một
tên quân y vừa băng bó cho tên chỉ huy vừa nói, bộ dạng của gã quân y rất cẩn
thận. Cứ như là y sợ vô tình mình bị dính phải máu độc mà bỏ mạng.

Sắc mặt gã chỉ huy ngày càng tím hơn, tuy nhiên hắn vẫn rất trấn định, không
có vẻ gì giống người sắp chết cả. Mồ hôi của hắn chảy xuống làm ướt cả một
lưng máu, những giọt mồ hôi dần biến chuyển thành màu xanh. Càng ngày màu xanh
đó càng đậm, trước khi gã quân y kịp lau khô thì cả thân thể hắn đã nhễ nhãi
thứ nước màu xanh bốc lên mùi hắc khó chịu.

“Bảo vệ tài chủ” Gã chỉ huy thều thào nói nhỏ rồi tắt thở, vết thương từ cánh
tay bị chặt đứt bất chợt đổ máu ròng rã, hễ giọt nào rơi xuống đất giọt đó
liền nhanh chóng bốc hơi thành không khí.

“Chết rồi, đừng để cho bọn hắn kéo thời gian nữa. Lập tức giết sạch, sau đó
lập tức hồi thành” Viên quản gia ra lệnh rồi cũng mặc kệ tên quân y có khuôn
mặt tái mét và đám người Bạch Kỳ, lập tức đi vào trong xe ngựa.

Bạch Kỳ biết tình thế không thể nào cứu vãn nữa cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể
lên kế hoạch bỏ chạy. Đám người Bát Chữ lúc này đã rất chật vật rồi, có kẻ còn
mang thêm vài vết thương, có kẻ vô lực ngã xuống trước mũi gươm. Võ công khổ
luyện mười mấy năm của đám giang hồ nhân sĩ lúc này thật vô lực trước tính kỷ
luật của quân đội.

Một người thì không thể hoàn hảo được, một đao chém ra chắc chắn phải lộ ra sơ
hở, mà mỗi lần lộ ra sơ hở như thế thì chỉ có chết không nghi ngờ gì nữa.
Trong khi đó, đám quân binh phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, người này lui lập
tức có người khác tiến, kết hợp với nhau thành một chỉnh thể vô cùng khó đánh
tan.

Thậm chí, cái chết của viên chỉ huy cũng không làm ánh mắt của bọn họ giao
động tí nào cả. Bạch Kỳ vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Hắn đang chờ đợi
kẻ đưa tất cả vào tròng xuất hiện, rất có thể là đám sát thủ hôm nọ, cũng có
thể là người đã thuê chúng.

Tên thanh niên thả ra con rắn độc kia chắc chắn là cố tình, không ai biết hắn
đã ẩn mình bao lâu hay liên lạc với đồng bọn thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không
thể nào là tình cờ được. Thời điểm con rắn được thả ra quá nhạy cảm, như là
tất cả đã được sắp đặt từ trước.

“Bát Chữ, chạy đi thôi. Ta sẽ mở đường cho ngươi” Bạch Kỳ lên tiếng báo hiệu
rồi nhanh chóng chạy nhanh về phía xác của tên chỉ huy, đám quân binh thấy thế
thì nhíu mày, càng ngày càng tấn công hắn nhiều hơn. Bạch Kỳ đạp trên mấy mũi
giáo của đám quân binh thuận lợi tiến lại gần tên quân y.

Lúc này đây hắn đang run như cầy sấy. Bạch Kỳ nắm lấy cánh tay hắn kéo về phía
người mình. Sau đó đẩy hắn về phía quân binh. Mùi độc dược nồng nặc bốc ra từ
xác tên chỉ huy làm Bạch Kỳ nhăn mặt. Bạch Kỳ đẩy nhẹ xác của hắn làm nó ngã
xuống đất.

Tức thì cái xác liền vỡ ra như thịt đã thối từ lâu.

“Người chết phải toàn thây, ngươi lại dám mạo phạm. Để mạng lại cho chúng ta”
Rốt cuộc trong mắt của những tên quân binh hằn lên vẻ tức giận. Một tên hung
hăng chạy trước chém mạnh về phía Bạch Kỳ, nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì
đã phải đứng lại.

Chỉ thấy đầu lâu của hắn đã nằm dưới đất, còn máu thì phun lên trời.

“Cảm ơn ngươi, người anh em” Một bóng đen bất chợt xuất hiện, toàn thân hắn
mặc y phục màu đen, tay mang đao dài và trên người thì đằng đằng sát khí.

“Cảm ơn con bà ngươi” Bạch Kỳ mắng một tiếng rồi cắm đầu chạy, lúc này đám
quân binh chín phần mười đã nghĩ hẳn là chủ mưu, quả nhiên Bạch Kỳ chỉ kịp đi
mấy bước thì lưỡi gươm của mấy tên quân binh đã chém tới.

“Lãnh Môn, xuất kích” Bạch Kỳ né một cách dễ dàng, nhưng đó không phải điều
hắn lo. Xung quanh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện đầy người mặc đồ đen,
rõ ràng là đám sát thủ hôm nọ. Cái đó mới làm hắn lo.

Tiếng ho sù xụ lại vang lên đều đặn.


Bạch Ảnh - Chương #16