Một trăm lượng vàng không phải là một con số nhỏ, một người bình
thường có thể cầm một trăm lượng vàng đi nơi khác mà sống dư dả cả
đời, xây lên một ngôi nhà nhỏ, mua vài công ruộng rồi thuê người làm,
chỉ vậy thôi là đủ với những kẻ không có nhu cầu gì quá lớn.
Hoặc giả sử muốn sống cuộc sống an nhàn ở nơi đắt đỏ như thành Kim
Ngư cũng không hề khó, chỉ cần bỏ tám mươi lạng vàng ra xây một ngôi
nhà ngói ngoài phố rồi cho người ta thuê theo tháng thì cũng đủ
trang trải chi phí sinh hoạt ở đây.
Ma lực của đồng tiền đích xác là rất lớn, có những kẻ dù vừa
trải qua đau thương cùng cực cũng bị đồng tiền làm cho tỉnh ra,
quyết định đánh cược sinh mạng của mình mà ở lại, một trăm lượng
vàng không phải là quá khó, chỉ cần dành dụm vài năm thì sẽ đủ,
nhưng ở thành Kim Ngư này thì chẳng có ai mang theo khái niệm dành
dụm từng đồng bạc.
“Chỉ cần các ngươi giúp thân chủ của ta khai quật thành công mộ phần
thì sẽ có thưởng thêm, ta cam đoan điều đó” Dường như là để khích
lệ thêm tinh thần của những nhân sĩ đang mang tâm lý nghi ngờ Viên
quản gia nhẹ giọng nói.
Có người thương cái mạng của mình nên dù tiếc tiền lắm nhưng vẫn
quyết định bỏ về, có kẻ thấy tiền thì sáng mắt lên, cũng không
cần quan tâm tới những nguy nan phía trước mà sửa soạn hành lý đi
tiếp.
“Huynh là Bạch Kỳ phải không? Cảm ơn vì đã cứu mạng bọn ta” Một gã
thanh niên trẻ tuổi mang trên mình một cái túi vải trắng nói, gã
vốn có ý định lục xoát mấy cái tử thi để kiếm thêm gì đó, nhưng
nhìn tình trạng đáng sợ của mấy cái xác kia thì hắn bỏ ngay ý
định đó.
Gã thanh niên này vốn tên là Đinh Mạc, là một gã pháp y, vốn công
việc của hắn rất nhàm chán, lúc nào cũng tiếp xúc với xác chết,
hơn nữa Đinh Mạc còn rất nhát gan cho nên không ít lần hắn bị tình
trạng của mấy cái xác hù dọa. Do chán nản nên Đinh Mạc quyết định
bỏ công việc đang làm, tìm một công việc khác để có thể cưới vợ
sinh con sau đó an nhàn mà sống, chưa được bao lâu thì được một người
bạn rủ đi theo.
Người bằng hữu đó đã bỏ mạng tối qua, còn Đinh Mạc do đêm khuya hắn
sợ ma nên có ý định bỏ trốn, đi được nửa đường thì phát hiện ra
mình lạc đường, hơn nữa Đinh Mạc nghĩ ở đông người thì vẫn tốt hơn
một mình, khi hắn mò về tới nơi thì cũng là lúc Bạch Kỳ đang
giương cung bắn lui mấy gã thích khách.
“Bạch Kỳ huynh, huynh nghĩ chúng ta nếu đi tiếp thì có cơ hội sống
hay không?” Đinh Mạc cảm thấy Bạch Kỳ chính là gã đáng tin nhất ở
đây, ít ra so với những tên thị vệ chỉ biết bảo vệ xe ngựa và đám
nhân sĩ bặm trợn thì ngoại hình Bạch Kỳ làm cho hắn cảm thấy an
tâm nhất.
“Nếu rời đi ngay bây giờ, phần sống còn năm thành, nếu đi tiếp thì
ta không chắc, nếu muốn đoán thì chỉ có thể đoán xem sẽ chết ở đâu
thôi” Bạch Kỳ cứ thế nhàn nhạt nói, hắn thì không lui được, U Minh
Thảo nhất định hắn phải có, một trăm lượng vàng chỉ là thứ yếu,
nhưng có nó trong tay thì cơ hội tìm thấy cỏ bốn lá trị bệnh cho
Hà Nhi lại tăng thêm một phần.
Đinh Mạc nghe nói như thế mà lặn người, chính mắt hắn chứng kiến
sự khủng khiếp của đám thích khách kia, đặc biệt là tên ra lệnh
rút lui, thân pháp và thủ pháp giết người của hắn quá kinh khủng,
đừng nói là đối mặt, cho dù là nhìn vào tên đó Đinh Mạc cũng không
dám.
“Có lẽ ta phải ở lại rồi, Bạch Kỳ huynh chớ xem thường ta, chỉ là
ta muốn sống lâu hơn một chút mà thôi, cáo biệt, hy vọng ở ngày hội
Hát Bội ta có thể gặp lại huynh” Đối với hành động của Đinh Mạc,
Bạch Kỳ cũng không tỏ ra thái độ gì xem thường mà chỉ gật đầu.
Đoàn người chỉ dừng lại thêm một chút rồi khởi hành, bỏ mặc lại
mấy cái xác chết còn đang bốc mùi hôi thối, có kẻ lưu luyến quay
đầu lại nhìn, nhưng cũng sớm tránh mặt đi, lại có kẻ không để tâm
mà chỉ đi thẳng. Bạch Kỳ cũng quay đầu lại nhìn một chút, hắn
thấy Đinh Mạc đang cẩn thận đào từng cái hố nhỏ.
Dù là sợ hãi đến thế nào, là một nhân viên pháp y, là một thầy
thuốc, Đinh Mạc cũng không thể để xác chết của họ cho diều hâu mổ,
cho quạ tha. Đinh Mạc lắc đầu, việc này sẽ chiếm của hắn một
khoảng thời gian không nhỏ đâu.
Nháy mắt một cái, trời lại đổi thành màu đen, đêm đó ai cũng thấp
thỏm không dám nhắm mắt ngủ, vì ai cũng sợ mình sẽ lại bị phục
kích một lần nữa, cả đêm hầu như ai cũng mở mắt thau tháu để quan
sát xung quanh, dây thần kinh của họ căng ra tới cực điểm, tới mức
một chiếc lá chạm đất cũng làm họ khiếp sợ.
Một đêm không ngủ cứ thế mà trôi qua.
Sáng hôm sau, ai cũng mệt mỏi vì phải thức trắng gần như cả đêm,
khóe mắt họ thâm quần lại, cơ thể thì uể oải, khó chịu, may mắn
là bọn hắn đều là nhân sĩ giang hồ có bản lĩnh cho nên việc không
ngủ một đêm cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Đám người Viên quản gia vẫn tổ chức phát cơm ăn mỗi ngày, nhưng ít
có kẻ nào dám tới nhận cơm, dù không ai nói với ai lời nào nhưng ai
cũng nhận ra, việc bọn họ vị đầu độc có liên quan ít nhiều tới
thức ăn.
Tới cả đám người thị vệ hoàng gia cũng chỉ dám ăn lương khô mang
theo, bọn hắn mang theo khá nhiều lương thảo cho nên không lo về vấn
đề lương thực, chỉ có người trong xe ngựa là vẫn ăn thức ăn bình
thường, ngày ba bữa cơm canh được đích thân Viên quản gia đem vào và
lần nào đem ra cũng hết sạch.
Đám nhân sĩ giang hồ vốn không chuẩn bị quá nhiều lương thực bỏ
túi, sức ăn của bọn họ lại lớn nên chỉ qua vài ngày là hết sạch,
bọn họ chỉ có thể cầm hơi bằng những con thú hoang săn được, thậm
chí là những con se sẽ đậu lại trong rừng cũng thành lương thực cho
bọn họ.
Riêng Bạch Kỳ là vẫn sống rất tốt, hắn đem lương khô nhiều hơn người
ta, hơn nữa Bạch Kỳ ăn rất ít, chỉ đủ cho cơ thể duy trì trạng thái
tỉnh táo là được, với tài bắn cung của mình Bạch Kỳ cũng thường
xuyên bắn vài con thú hoang lạc đường mà lót dạ.
Cứ thế, năm ngày đầu tiên trôi qua mà không có gì đặc biệt xảy ra,
có người còn sớm bỏ ngoài tai những lời cảnh báo mà an tâm ngủ
một giấc thật sâu, dù rằng trong lòng ai cũng còn ám ảnh về đêm bị
phục kích nhưng nếu không ngủ thì bọn hắn sẽ bị cơn đói hành hạ.
Càng đi sâu trong rừng, không khí xung quanh càng lạnh, những tán cây
cao quá đầu người che phủ đường đi, có những cây còn cao chọc lên
trời, không gian xung quanh chỉ có một màu xanh bắt mắt, rừng sâu lúc
này hiện lên thật đẹp nhưng nguy hiểm tới khôn cùng, đêm hôm qua có
kẻ bất cẩn bị rắn độc cắn chết, rồi có kẻ ăn nhầm nấm độc mà
kiệt lực.
Bạch Kỳ đêm nay lại không ngủ, đã ba đêm rồi hắn chưa chộp mắt. Cứ
đêm xuống là hắn lại leo lên cây nằm, Bạch Kỳ rất sợ chết, nói
đúng hơn cái chết với hắn là thứ gì đó quá xa xôi, Bạch Kỳ chẳng
bao giờ chủ động nghĩ tới nó, hắn luôn muốn trốn tránh cái chết.
“Chúng ta mười phần thì đã hết ba phần đi lạc rồi” Bạch Kỳ đang
nằm trên cây suy nghĩ thì có một tiếng nói đi vào lỗ tai hắn, vốn
Bạch Kỳ đang thiu thiu sắp ngủ, chỉ lát nữa thôi là tâm tình của
Bạch Kỳ có thể tốt lại và đi vào giấc ngủ. Nhưng vào lúc đó thì
tiếng nói kia mang theo một thông tin không vui vào lỗ tai hắn.
“Ta cũng biết chắc, khu rừng này vốn chúng ta đã đi qua cả trăm lần,
nhưng lần này Viên quản gia dẫn chúng ta đi theo hướng lạ lắm, hơn
nữa ta nghe đồn. Bị Tài Chủ này, không được bình thường”
Hai gã thị vệ đang đứng cùng nhau dưới gốc cây mà Bạch Kỳ đang nằm,
tiếng nước chảy róc rách dội ra đủ biết bọn hắn đang làm cái gì,
tên kia lại thở dài một tiếng. Nghe ra trong giọng của hắn sự lo
lắng.
“Chúng ta làm lính thì vốn không sợ chết, nhưng còn bọn nhân sĩ
giang hồ kia mà biết bị lạc thì khó lòng kiểm soát bọn hắn lắm,
giết hết thì có thể nhưng rõ ràng chúng ta không có khả năng đó”
Bạch Kỳ nghĩ lại thấy cũng không sai, trường hợp nếu như bọn nhân
sĩ giang hồ kia nổi loạn thì rất khó kiểm soát, lúc đó chỉ còn
cách giết sạch tất cả.
“Không hẳn là không thể, cái ta lo là có vài tên trốn thoát, lúc đó
thì không thể tránh khỏi tiếng đồn vang xa. Nhưng ta nghĩ bọn hắn
còn sống cũng không quá lâu đâu” Tên thị vệ kia vừa dứt lời thì một
con quạ bỗng vỗ mạnh đôi cánh bay đi mất, bọn hắn ngó lên cao nhìn
theo con quạ, vô tình lại nhìn về phía Bạch Kỳ, Bạch Kỳ nép mình
lại, lát sau bọn hắn mới nói tiếp.
“Ngươi để ý đi, bây giờ thú hoang mỗi lúc một ít đi, nếu có xuất
hiện thì đều là sinh vật nguy hiểm, ta tin việc này liên quan tới
việc đi lạc trong rừng. Chẳng bao lâu thì lương thực của bọn hắn
cũng cạn kiệt, lúc đó cứ để cho bọn hắn tự sinh tự diệt”
Hai tên thị vệ vừa nói vừa đi, thoáng chốc đã chẳng thấy đâu. Bạch
Kỳ cũng chẳng còn tâm trạng mà suy nghĩ vẩn vơ nữa, hắn leo xuống
và quay về chỗ đám nhân sĩ còn lại đang tập trung.
Bát Chữ đã nhanh chóng thiết lập được uy tín của mình, bên đống
lửa bọn hắn đang bàn tán xôn xao cái gì đó, cạnh bên là gã ăn phải
nấm độc, Bạch Kỳ có thể cảm nhận được hắn không còn thở, nếu có
thở thì chỉ là tiếng thở dài của mấy gã ngồi cạnh bên.
“Hắn chết rồi, chúng ta không cứu được hắn” Bát Chữ thấy Bạch Kỳ
đi tới thì chỉ lắc đầu nói, Bạch Kỳ cũng ngồi xuống nhìn da mặt
tái xanh của tên kia mà thấy trong lòng nao nao.
Thức ăn tới lúc nào đó sẽ hết, nước uống cũng đang cạn dần. Bệnh
tật cũng sẽ không buông ta bọn hắn, vào sâu trong rừng thế này không
bị bệnh cũng phải kiệt sức. Rồi còn những bóng đen không biết đang
quanh quẩn ở đâu. Mà chắc chắn bọn hắn cũng sẽ không nhận được sự
giúp đỡ từ đám thị vệ hoàng gia.
Bạch Kỳ chỉ thấy lo, bọn hắn đang đối đầu với tình cảnh nguy nan,
có lẽ kẻ sống sót trở về chẳng đếm được trên đầu ngón tay.
Bạch Kỳ thở dài, xung quanh có kẻ ho xù xụ mấy cái.