Nằm Củi Nếm Gà.


Người đăng: tuanh.kst@

Nói lại, Triệu giai và Lý Kỳ cũng có đủ chống lưng. Thực ra khi quân Tống bại
ở Yến Kinh, cao thấp nước Kim vẫn cảm thấy Tống triều là nước lớn phía nam,
vẫn còn rất nhiều người vô cùng ngưỡng mộ văn hóa triều Tống, bao gồm cả Hoàn
Nhan A Cốt Đả kia. Cho nên quân thần bọn họ vẫn dùng lễ đối đãi với sứ thần
nước Tống, trước kia Triệu Lương Tự có lẽ chưa từng phải chịu đãi ngộ tệ hại
như thế.

Nhưng từ sau khi quân Tống liên tiếp thua quân Liêu hai lần, người Kim đã nhìn
rõ diện mạo nước lớn kia rồi. Hóa ra nước lớn là kẻ không chịu nổi một đòn như
thế, căn bản chỉ là một con cọp giấy, đương nhiên thái độ đối với người Tống
cũng thay đổi.

Càng về sau, Đồng Quán sai sứ thần đến cầu người Kim hỗ trợ, càng khiến cho
người Kim xem thường nước Tống hơn. Nước Liêu chỉ còn lại một tòa thành này,
các ngươi cũng đánh không nổi, bảo ta coi trọng các ngươi thế nào?

Lần trước đàm phán, vốn người Kim đã cho là chắc chắn rồi, ai ngờ lại đụng vào
kẻ không có đầu óc như Lý Kỳ, không chỉ phá hỏng chuyện tốt của họ, còn đổi
trắng thay đen đổ hết trách nhiệm lên người bọn họ, lại khiến cho người Kim
đều nổi trận lôi đình.

Huynh đệ Hoàn Nhan kia nghe nói Lý Kỳ cũng tới, bèn nhanh chóng muốn đến chăm
sóc hắn, ra uy phủ đầu với hắn, vì trong mắt bọn họ thì người Tống chẳng khác
gì đàn bà, chỉ cần hơi bị đe dọa là đã chịu thua, nhưng bọn họ tuyệt đối không
ngờ Lý Kỳ lại là kẻ không quan tâm đến đàm phán nhất triều Tống, đối đáp cứng
rắn, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng cảm thấy không thể tin nổi. Trước kia bọn họ
cũng đã tiếp xúc qua người Tống cường ngạnh nhất, còn lớn lên ở Liêu quốc là
Triệu Lương Tự, nhưng so với Lý Kỳ, hai người họ hoàn toàn phân chia rõ ràng
cao thấp, hoàn toàn không cùng một bậc. Từ khi ra khỏi dịch quán, hai người
bọn họ đều nghi ngờ có phải đầu óc Lý Kỳ có bệnh không? Ngay cả quân Liêu cũng
đánh không nổi mà vẫn còn tuyên chiến với bọn họ.

Nhưng đầu Lý Kỳ vẫn chưa hỏng, hắn chỉ mệt mỏi. Quay về phòng, hắn nằm trên
giường bực bội một hồi rồi ngủ thiếp đi thật say.

Thực ra tình cảnh này hắn đã sớm đọc được trong sách sử, tuy miệng hắn không
chịu nhận thua, thực ra trong lòng rất rõ ràng sự thật là như vậy. Hiện giờ
đối với quân Kim, quân Tống chỉ là một đám nữ nhân, hoặc có thể nói, thậm chí
còn không bằng nữ nhân, hắn cũng biết có nổi giận cũng không thay đổi được gì,
hơn nữa hắn cũng không phải người để tâm vào mấy chuyện vụn vặt thế này, giận
một hồi, lại bắt đầu tự hỏi nên thay đổi hiện trạng này thé nào. Nhưng Đại
Tống loạn trong giặc ngoài khiến cho hắn cảm thấy mình bất lực, nghĩ đi nghi
lại nên ngủ thiếp đi.

Cũng không biết bao lâu sau hắn mới mơ màng mở mắt, chính xác thì hắn bị đói
mà tỉnh lại, sờ sờ bụng càu nhàu kêu đói, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy
trời đã đen, mắng: - Con mẹ nó! Lão tử đã ngủ lâu như vậy. Đồ chó hoang, không
ngờ không có ai gọi ta đi ăn cơm. Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Hắn rửa mặt qua loa rồi ra ngoài, chẳng thấy bóng ai, thầm nghĩ đây chính là
tư vị ăn nhờ ở đậu đây. Các ngươi không gọi ta ăn cơm, lão tử cũng sẽ tự mình
làm. Lão tử là Kim đao trù vương đấy.

Phát huy trọn vẹn tinh thần AQ, hắn một mình đi vào trong bếp, đột nhiên thấy
bên cửa phòng bếp nằm hai cỗ "thi thể". Hốt hoảng lùi lại, hắn quát: - Người
nào dám xông vào dịch quán của Đại Tống ta?

- Phó soái, rốt cuộc ngài đã ra rồi.

- Bộ soái!

Mã Kiều? Nhạc Phi? Lý Kỳ bình tĩnh nhìn lại, chỉ thấy Mã Kiều và Nhạc Phi mỗi
người cầm một vò rượu kích động nhìn mình, buồn bực nói: - Nhị vị, tuy chúng
ta phòng bị chặt chẽ, nhưng các ngươi cũng không ngủ ở phòng bếp chứ?

Mã Kiều tiến đến trước mặt hắn, ha hả hỏi: - Phó soái, ngài ổn chứ?

- Ta thực không ổn.

Nhạc Phi hỏi: - Bộ soái, chẳng lẽ cơn giận của ngài còn chưa nguôi?

Lý Kỳ hừ một tiếng: - Tức giận cái gì? Ta đang đói. Hai người cũng thực không
có nghĩa khí, thậm chí ngay cả cơm chiều cũng không gọi ta dậy ăn, thực sự ta
rất đau lòng.

Mã Kiều kinh ngạc: - A. Chiều này thấy ngài nổi giận đùng đùng nên không ai
dám gọi ngài. Tuy nhiên, chúng ta không phải không có nghĩa khí, ta và Nhạc
tiểu ca cũng còn chưa ăn cơm tối.

- Vậy sao?

Hai người gật đầu.

- Lòng ta cũng được an ủi một chút. Lý Kỳ gật gật đầu: - Có điều thực sự ta
chỉ đi ngủ thôi. Mã Kiều, ngươi nhớ kỹ, từ sau, trừ phi ta có dặn, hoặc ta
đang ở với nữ nhân của ta, ngươi nhất định phải nhớ gọi ta ăn cơm. Ăn cơm
không đúng giờ rất dễ bị đau dạ dày. Ôi, nếu có Trần đại nương ở đây thì tốt
rồi.

Mã Kiều gật đầu theo bản năng.

- Thật không hiểu ngươi làm cận vệ thế nào. Phỏng chừng ta có đói chết trong
phòng ngươi cũng không biết.

Lý Kỳ thở dài, lắc đầu, đi vào trong phòng bếp.

Mã Kiều và Nhạc Phi liếc nhau, nhỏ giọng hỏi: - Có phải Phó soái đã chịu kích
thích quá lớn không? Vừa nói y vừa chỉ chỉ vào đầu mình.

Nhạc Phi ngơ ngác lắc đầu.

- Đầu ngươi mới có vấn đề.

Chẳng biết từ khi nào Lý Kỳ đột nhiên quay lại, nheo mắt nhìn Mã Kiều.

Mã Kiều sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

- Nhớ kỹ, đừng có nói bậy sau lưng ta, lỗ tai ta rất thính. Lý Kỳ hừ một
tiếng, lại bước vào trong phòng bếp, chỉ nghe vọng ra tiếng cười ha ha, định
thần nhìn lại, thấy chỉ có một con gà trống lớn, bèn cười ha hả: - Gà nhỏ,
thực sự xin lỗi ngươi.

Nhã Phi và Mã Kiều vừa bước vào đã nghe Lý Kỳ hỏi: - Hai người các ngươi có ăn
phao câu gà không?

Cả hai đồng thời lắc đầu.

- Thực là không biết thưởng thức.

Tuy nói vậy, nhưng tới khi làm sạch lông, hắn chặt gọn phao câu gà ném vào
trong giỏ trúc. Tuy nói đầu bếp không thể ăn kiêng, nhưng chính vì hắn đã từng
ăn phao câu gà, biết cả đời mình cũng không thể yêu được hương vị này, cho nên
dứt khoát chọn từ bỏ.

Mã Kiều tò mò hỏi: - Phó soái, ngài tính làm món gì?

- Gà quay.

Nửa canh giờ sau.

Ngoài tiền viện, Lý Kỳ, Nhạc Phi, Mã Kiều ngồi vây quanh một chiếc bàn đá nhỏ,
trên đó bày một cái chén lớn như một cái chậu rửa mặt nhỏ, trong đó chứa đầy
thịt gà bóng mỡ, còn có gừng, tỏi, mùi hương quyện lẫn theo làn khói tràn ngập
không gian.

- Phó soái, gà quay này của ngài ăn thật ngon, miếng gà thơm mềm chỉ muốn cắn
một miếng.

Mã Kiều mặt đỏ bừng bừng, ực một ngụm rượu mạnh, chẹp miệng khen.

- A a a.

Có lẽ Nhạc Phi thực sự rất đói, y ăn rất nhiều cơm, bới lấy đầy một cái bát
lớn nhất, bắt đầu à uồm và từng đũa lớn, ngay cả nói một câu cũng không thể.

Lý Kỳ cười nói: - Thực ra con gà quay này mới thực là mỹ vị như vậy, chính là
nhờ hũ đậu tương cực ngon trong phòng bếp kia, ướp lâu mà nên vị, mùi hương
thanh khiết. Đây cũng chỉ là một chút ta có thể chuẩn bị, nếu thêm một chút ớt
vào thì lại càng ngon, chỉ tiếc nơi này chỉ có hạt tiêu không có ớt.

Mã Kiều hiếu kỳ nói:

- Ớt là gì?

- Nói ngươi cũng không biết.

Lý Kỳ khoát tay, ánh mắt không ngừng tìm tòi trong bát, như đang tìm kiếm cái
gì.

Nhạc Phi mơ hồ hỏi: - Bộ soái, ngài đang tìm cái gì?

- Ruột gà. Lần nào làm gà quay ta cũng thích nhất là ăn ruột gà.

- A?

Nhạc Phi áy náy nhìn hắn, gãi đầu: - Thực xin lỗi, thứ ta vừa ăn rất giống
ruột gà.

Con bà nó. Lại bị người khác nhanh chân đoạt trước rồi, ở hậu thế có nhạc phụ
cướp của ta, ở đây lại có Nhạc Phi cướp của ta, ta đã chọc vào ai đây? Lý Kỳ
ngẩn ngơ cười gượng: - Xem ra ngươi rất sành ăn. Tuy nhiên, lúc ăn cơm, cố
gắng đừng có vò đầu. Đầu năm nay cũng không có phiêu nhu.

Phiêu nhu? Tuy Nhạc Phi không hiểu nhưng vẫn a a vài tiếng cho xong.

Đột nhiên sau lưng có tiếng ho nhẹ, ba người nhìn lại, là Triệu Giai đứng đó,
ánh mắt mơ màng nhìn bọn họ, xem ra cũng vừa mới tỉnh ngủ. Nhưng thấy sắc mặt
y ảm đạm chẳng còn chút hăng hái trước đó, giống như một con gà đá thua.

- Điện hạ!

- Nhạc Phi/Mã Kiều tham kiến Bệ hạ.

Tiếng "Điện hạ" này khiến cho sắc mặt Triệu Giai lúc xanh lúc trắng, thoáng
gật đầu, bước tới liếc nhìn Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Thực xin lỗi.

Lý Kỳ cười ha hả: - Hà cớ gì Điện hạ lại nói vậy?

Triệu Giai thở dài: - Ngươi cũng biết ý ta là gì.

Lý Kỳ lắc đầu: - Điện hạ, có phải nói xin lỗi cũng là ta nói, thái độ của ta
lúc xế chiều nay cũng không phải là một thần tử nên có.

Mã Kiều là người không hiểu tôn ti, đứng dậy đĩnh đạc nói: - Điện hạ, Phó
soái, việc này đều là do bọn người Kim đáng giận khơi mào, bọn chúng quá mức
không coi ai ra gì rồi. Thực buồn cười!

Triệu Giai khoát tay, chán nản nói: - Ta đã ở trong phòng suy nghĩ cả đêm, cảm
thấy lời bọn họ nói cũng không phải là không có lý, hơn mười vạn đại quân đó,
lại bị mấy ngàn quân đánh cho toàn quân bị diệt, như chó nhà có tang, cho dù
là hơn mười vạn nữ nhân cũng không thể bị đánh thành ra như vậy.

Vừa dứt lời, Mã Kiều và Nhạc Phi đều cúi đầu, nói lời này ra quả thực vô cùng
mất mặt.

Lý Kỳ mỉm cười: - Điện hạ, không thể phủ nhận, bọn họ nói là thật, nhưng trong
lòng chúng ta vẫn hiểu rõ là được, nhưng ngoài miệng nhất định không thể thừa
nhận. Chúng ta tới đây để đàm phán, không phải là đánh, chắc chắn trước khi
đàm phán chính thức lời khó nghe sẽ càng lúc càng nhiều, đối phương muốn mượn
việc này để làm suy sụp phòng tuyến của chúng ta, cho nên ngươi cần phải chuẩn
bị tâm lý thật tốt.

Triệu Giai lắc đầu: - Chẳng phải người này đang tự lừa dối mình sao?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Đương nhiên không phải, ta nói trong lòng chúng ta hiểu rõ là được, nhưng
lúc này quyết không thể chịu thua. Nếu không, không thể đàm phán được gì nữa
rồi.

Triệu Giai thở dài: - Nhưng sự thật là như vậy, hiện giờ Yến Vân cũng rơi vào
tay bọn họ, chúng ta còn lấy gì mặc cả với bọn họ đây?

Mã Kiều lắc đầu: - Điện hạ, lời này của ngài Mã Kiều không dám đồng ý. Ta cảm
thấy xế chiều nay Phó soái nói khá đúng, thích thì chiến, sợ gì y. Cùng lắm
thì xuất binh đoạt lại, nhiều chuyện làm gì.

Nhạc Phi cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thằng nhãi này cái gì cũng dám nói. Lý Kỳ tức giận: - Mã Kiều, ngươi ở đây nói
bậy cái gì? Ngươi biết đánh sao? Ngươi cho đánh là trò chơi tập làm người lớn
sao?

Mã Kiều sửng sốt: - Phó soái, những lời vừa rồi không phải ngài nói sao?

- Ta chỉ nói thôi, nói thật với các ngươi, thực ra, chỉ cần có nửa phần khả
năng nước Kim sẽ khai chiến với Đại Tống vì những lời ta đã nói ta cũng sẽ
không nói, vì nếu quả thực là vậy, cho dù có một trăm cái mạng ta cũng không
đủ chết. Nói không dễ nghe thìhoàn toàn là phô trương làm bộ mà thôi. Lý Kỳ
cười khổ.

Triệu Giai vừa nghe càng thêm buồn bực:

- Vậy chúng ta còn đàm phán thế nào?

Lý Kỳ cười ha hả: - Nói đạo lý chứ sao. Đại Tống ta không phải quốc gia của
quân tử sao? Chuyện động võ chúng ta khinh thường lam, chúng ta phải dùng lý
phục người.

Triệu Giai tức giận: - Còn nói đạo lý cái chim ấy. Ngươi cho rằng người Kim sẽ
nghe ngươi giảng đạo lý sao? Muốn ta nói, còn không bằng thống khoái đánh một
trận. Ngươi nói không sai, chúng ta có lấy trăm người đổi một bọn họ cũng
không chắc có thể đánh thắng chúng ta.

Lý Kỳ cười hì hì: - Điện hạ ngài kích động như vậy làm gì? Không phải Đại Tống
chúng ta vẫn luôn dùng sách lược này sao? Đánh thắng cũng được, đánh thua cũng
thế, đều muốn lấy đức phục người, thuận tay còn bố thí cho kẻ khác chút tiền.
Nếu ta nhớ không lầm, minh ước Đàn Uyên năm đó vẫn giống như chúng ta thắng,
ta nghĩ hẳn đã thành thói quen. (nước Tống đánh thắng đại Liêu vẫn ký minh ước
cắt đất cắt tiền cống nạp mỗi năm cho nước Liêu trong nhiều năm, minh ước này
đã rút cạn nguyên khí của nước Tống, dẫn đến hậu hoạn sau này nước Tống bị
nước Kim tiêu diệt)

Triệu Giai nhíu mày liếc sang Lý Kỳ: - Lý Kỳ, ngươi có ý gì? Ngươi cho ta là
kẻ ngu sao? Ngươi có biết, chỉ bằng những lời vừa nói, ta có thể trị tội ngươi
không?

Lý Kỳ xua tay: - Điện hạ, ngài hung dữ ở đây với ta chỉ là vô ích, ngươi muốn
giết ta cũng chỉ mất một câu, rất đơn giản, ngươi có bản lĩnh thì đi mà hung
dữ với Hoàn Nhan Tông Vọng ấy. Vậy mới là anh hùng thực sự.

- Ngươi

Triệu Giai chỉ vào mặt hắn, cả người đều phát run, một lát sau, đột nhiên y
ném vò rượu của Mã Kiều ở trên bàn xuống đất choang một tiếng, giận dữ hét: -
Hoàn Nhan Tông Vọng, ngươi đã thực sự khinh người quá đáng rồi. Bổn Vương
không đội trời chung với ngươi.

Rượu ngon của ta! Sao ngươi không đập rượu của Nhạc tiểu ca đi? Trái tim Mã
Kiều đau thắt, quả thực là thống khổ.

Lý Kỳ như thoáng nghĩ gì đó liếc nhìn Triệu Giai, khóe miệng thoáng nét cười
như có như không: - Được rồi, bây giờ Điện hạ đang nổi giận, cũng không làm
được chuyện gì, chỉ biết nổi giận tự hủy hoại bản thân mình. Mà ngươi chưa ăn
cơm phải không? Vừa lúc ta vừa mới quay gà, chúng ta lấp đầy bụng trước rồi
nói.

Triệu Giai hừ một tiếng: - Người ta ức hiếp trên đầu chúng ta, ngươi còn ăn
uống cái gì?

- Vậy ngươi nói nên trách ai?

- Ta - Triệu Giai lắc dầu Không biết.

- Không phải vậy là xong rồi sao? Lý Kỳ cười ha hả:

- Điện hạ, năm đó Việt Vương Câu Tiễn bị Ngô Vương Phù Sai đánh cho mất nước,
bèn đi lo ăn lo ngủ, vài năm sau diệt cả nước Ngô. Có thể thấy ăn uống tè ị
ngủ quan trọng cỡ nào.

Triệu Giai nhướn mày nhìn hắn: - Còn có việc này sao? Vì sao ta không biết?

Lý Kỳ gật đầu: - Đương nhiên là thật, ngươi chưa từng nghe qua sao? Nằm gai
nếm mật, ăn cả trong khi ngủ, không phải là tham ăn tham ngủ thì là gì? Việt
Vương Câu Tiễn kia có thể nằm gai nếm mật, vậy chúng ta cũng có thể nằm củi ăn
gà đi.

Mã Kiều ngây người, hoang mang: - Phó soái, nằm gai nếm mật là có ý gì?

- Không tệ lắm đâu.

Lý Kỳ diễn giải một câu, mời Triệu Giai ngồi xuống, cười nói: - Điện hạ, chỉ
cần người không quên cảnh hôm nay chúng ta đã phải chịu khuất nhục thế nào là
được.

Hai mắt Triệu Giao sưng húp, y cắn răng: - Ngươi cứ yên tâm, khuất nhục lần
này cả đời Triệu Giai ta cũng sẽ không quên. Nếu không báo thù, Triệu Giai ta
thề không làm người. Không sai, Việt Vương Câu Tiễn kia có thể nằm gai nếm
mật, ta cũng có thể.

- Điện hạ, ngài có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Mau nếm thử gà quay của ta
đi.

Triệu Giai xoa xoa mũi, chợt cảm thấy bụng réo lên mới nhớ ra hôm nay mình mới
ăn một bữa điểm tâm, nuốt nước bọt, cầm một cái cánh gà nhét vào miệng, khẽ
nhướn mày: - Thịt gà này của ngươi thực sự không tệ, tuy cay nhưng lại không
mất vị tươi ngon của thịt gà, mùi vị rất nồng đậm, thực sự vô cùng ngon miệng.

Lý Kỳ cười ha hả: - Quả nhiên Điện hạ là người sành ăn. Chỗ tuyệt diệu của
thịt gà quay của ta chính là ở đó đấy, qua vị tê cay sẽ là vị tươi ngon của
thịt gà.

- Gà rất ngon! Triệu Giai gật gật đầu, đột nhiên vươn tay cầm lấy hai cái bát
lớn.

Lý Kỳ kinh ngạc: - Điện hạ, không phải ngài muốn độc chiếm chứ? Bát lớn như
vậy một mình ngài cũng không ăn hết.

Triệu Giai hừ một tiếng: - Ai nói ta muốn ăn? Mặc dù thịt gà này rất ngon
nhưng đối với ta lại như độc dược.

Dường như dự liệu được gì đó, Lý Kỳ hoảng sợ: - Vậy ngươi muốn làm gì?

- Ta Triệu Giai vừa mới nói được một tiếng, đột nhiên cầm bát ném mạnh xuống.

- Không cần!

Choang!

Lý Kỳ sắp khóc rồi, ngơ ngác nhìn thịt gà thơm ngon, nức nở nghẹn ngào: - Gà
quay của ta, miếu Ngũ Tạng của ta!

Triệu Giai thở gấp: - Ta muốn tự cảnh cáo mình, không đoạt lại được Yến Vân,
Triệu Giai ta không có tư cách được thưởng thức món ngon như vây.

Nhạc Phi đứng dậy ôm quyền: - Điện hạ, Nhạc Phi nhất định ủng hộ ngài.

- Ừ.

Đồ điên! Mấy thằng này điên hết cả rồi! Lý Kỳ chảy nước mắt nói: - Cho dù là
thế ngươi cũng phải để cho ta ăn chứ. Ta đang đói đấy, không phải ngươi làm
thế rất lãng phí sao?

Triệu Giai vỗ vỗ vai hắn: - Lý Kỳ, ta tin nhất định ngươi sẽ ủng hộ ta.

Hắn hít sâu một hơi đáp: - Trên tinh thần, ta tuyệt đối ủng hộ ngươi, nhưng
vấn đề là chúng ta vẫn cần phải ăn.

Triệu Giai quay sang Mã Kiều: - Mã Kiều, ngươi mang mấy cái bánh bao tới đây.

- A. Có mang thêm chút rượu tới không?

- Bánh bao? Ôi chúa ơi!


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #693