Người đăng: tuanh.kst@
Nhưng thấy hai người cầm đầu đều mặc hoa phục, dáng người rất khôi ngô, người
lớn tuổi ước chừng ba mươi tuổi, môi hơi dày, quanh miệng một vòng râu, hai
lọn tóc dài thả xuống ngang bụng, ánh mắt lạnh lùng rất có uy nghiêm, chỉ có
người đã từng sát sinh hàng trăm ngàn lần, trong tay giữ vô số linh hồn mới có
được thần thái như vậy, không phải loại hoa trong nhà kính như Triệu Giai có
thể so sánh.
Người nhỏ tuổi hơn xem chừng tâm hai mươi tuổi, có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên tóc
mai cũng ngắn hơn một chút, vẻ mặt ngạo mạn, đương nhiên, vẻ ngạo mạn này
không hề giống với sự ngạo mạn của Hột Thạch Liệt Bột Hách, đây là một loại
ngạo mạn vì vinh dự.
Hai người này có thể nói là hóa thân của quân Kim, một đánh cho Bắc Tống mất
cả đô thành, thậm chí Hoàng đế cũng bị bắt, còn người kia đánh Nam Tống đến
tâm thần hoảng hốt, nếu không có Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và các danh tướng chỉ
sợ cũng không có câu "Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu" rồi. (Trực bả Hàng Châu
tác Biện Châu, trích từ bài thơ "Đề Lâm An để" "Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại
lâu Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu? Ngoãn phong huân đắc du nhân túy Trực bả Hàng
Châu tác Biện Châu Dịch thơ: Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu Tây Hồ múa hát đến
bao lâu Gió êm đã ngấm say lòng khách Dám bảo Hàng Châu cũng Biên Châu Bài này
tuyển từ "Tống thi kỷ sự" quyển 56. Lâm An là thủ phủ của Nam Tống. Bài thơ
khái quát sinh động tiểu triều đình Nam Tống chịu yên một bề, đắm trong ca
múa, sống như trong mơ, là một tiếng chuông cảnh báo cho những bộ mặt không lo
khôi phục, nếu cứ thế này mãi thì Hàng Châu sẽ là một Biện Châu thứ hai, triều
đình Nam Tống lại bước vào vết xe của Bắc Tống, một lần nữa lại rơi vào tay
địch. )
Đặt biệt là Hoàn Nhan Tông Bật, tin chắc Nhạc Phi cũng không cảm thấy lạ lẫm
với người này, có thể nói y là kẻ thù cả đời của Nhạc Phi, cho dù Nhạc Phi có
chết cũng có muôn vàn quan hệ tới y.
Nhưng, Nhạc Phi thắng kẻ thù, lại thua vì người mình.
Có điều, lúc này Nhạc Phi vẫn là một tên lính quèn, còn Hoàn Nhan Tông Bật đã
bộc lộ tài năng, khởi điểm của hai người thực sự không thể so sánh, theo
phương diện khác cũng có thể nhìn ra được thành công của Nhạc Phi khó khăn cỡ
nào.
Từ khi tới đây, thiện cảm của Lý Kỳ đối với các cô nương tết bím lớn không còn
sót lại chút gì, chỉ thấy ghê tởm.
Có lẽ vì Hoàn Nhan Tông Bật và Nhạc Phi kiếp trước là kẻ địch không đội trời
chung, vừa vào đến nơi, ánh mắt y đã liếc sang Nhạc Phi, khóe miệng khẽ nhếch
lên cười lạnh một chút, nói vài câu với ca ca của mình.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng khinh thường cười.
Tuy tiếng không lớn, nhưng cũng đủ để mấy người nghe thấy rõ ràng.
Nhạc Phi và Mã Kiều cũng ngừng lại, hai người nhíu mày nhìn sang.
Nếu vừa rồi Hoàn Nhan Tông Bật cố ý nói cho bọn hắn nghe thấy, đương nhiên Lý
Kỳ muốn biết bọn họ đang nói gì, bèn quay sang nhỏ giọng nói với Triệu Lương
Tự: - Triệu đại phu, bọn họ nói gì vậy?
Triệu Lương Tự thản nhiên đáp: - Lảm nhảm nói láo! Dứt lời, y bước lên chắp
tay: - Nhị Thái tử, Tứ Thái tử đại giá quang lâm không tiếp đón từ xa, thứ
tội, thứ tội.
Cho dù y biết tiếng Kim nhưng vẫn dùng tiếng Hán, đây là tôn nghiêm của một
quốc gia.
Hoàn Nhan Tông Vọng đáp lễ: - Triệu đại nhân, hôm nay Phụ hoàng ta đang ốm
không nhẹ, không thể tiếp đãi các vị, chỉ có thể làm phiền Triệu đại nhân cứ ở
lại đây nghỉ ngơi hai ngày, tới khi bệnh tình Phụ hoàng chuyển biến tốt đẹp,
ta sẽ cẩn thận chiêu đãi mấy vị khách quý.
Giọng nói không có lấy nửa phần áy náy, hơn nữa, cho dù thân thể A Cốt Đả thực
sự không khỏe thì cũng chẳng quan hệ tới việc sứ đoàn triều Tống vào thành mẩu
rắm nào.
Triệu Lương Tự hiểu rất rõ, cười nói: - Nếu thân thể Bệ hạ bị ốm nhẹ thì nên
như vậy, nên như vậy. Ồ, đúng rồi, hai vị chờ một lát, ta giới thiệu Tam Vương
tử của nước ta với các vị.
Hoàn Nhan Tông Vọng hơi nhấc tay: - Không cần phiền, đến lúc đó sẽ thấy.
Sắc mặt Triệu Lương Tự cứng đờ, cho dù tính tình y có tốt nữa lúc này cũng nổi
giận.
Đêch! Hai người các ngươi thực sự đã quá kiêu ngạo rồi. May sao Triệu Giai
không ở đây, nếu không, phỏng chừng sẽ nổi giận hộc máu không chừng. Trong
lòng Lý Kỳ sao không nghẹn lại, nhưng hắn có thể làm gì được, chỉ có thể đứng
một bên làm như không biết, thầm nhủ câu "nước yếu không có tư cách ngoại
giao" là do ai nói? Thực là danh ngôn chí con mẹ nó lý!
Đột nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng đưa mắt nhìn sang Lý Kỳ, chỉ roi ngựa vào hắn
hỏi: - Vị này là?
- Vị này là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu của nước ta, Lý Kỳ.
Theo đúng lễ, Triệu Lương Tự vẫn giới thiệu Lý Kỳ một lần.
Lý Kỳ nghe vậy, thản nhiên ồ một tiếng, không nói tiếp gì nữa.
Hoàn Nhan Tông Vọng không chút phật lòng, cười ha hả với Lý Kỳ: - Ta đã từng
nghe nói về ngươi. Trước kia ngươi là một đầu bếp ư? Món Liệt Hỏa Tửu kia của
ngươi uống rất ngon.
Lý Kỳ không vội trả lời, chỉ nhỏ giọng hỏi Triệu Lương Tự: - Thực sự bọn họ sẽ
không đụng đến ta?
Triệu Lương Tự sửng sốt, lập tức lắc đầu.
Lý Kỳ nghe vậy, cười ha hả, chỉ vào Hoàn Nhan Tông Vọng:
- Ta cũng có nghe nói về ngươi, từ trong núi ra sao? Tuy ngươi run nhưng thực
ra rất lợi hại, mới ra mắt đã đánh nước Liêu không phân biệt được nam bắc nữa.
Vừa dứt lời, Mã Kiều và Nhạc Phi cùng cúi đầu, Phó soái này thực sự rất không
nể người ta.
Triệu Lương Tử bị kẹp ở giữa, không biết nên làm thế nào cho phải, đành thành
thật đứng đó, y đã mơ hồ dự đoán được hai người bọn họ đến là để tìm Lý Kỳ.
Dù sao Hoàn Nhan Tông Bật vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, chỉ vào Lý Kỳ cả giận: -
Thằng kia mày nói gì?
Lý Kỳ xòe bàn tay: - Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nhị Thái tử không thể phản đối.
Hoàn Nhan Tông Bật còn muốn nói nữa, lại bị Hoàn Nhan Tông Vọng ngăn lại, cười
với Lý Kỳ: - Quả nhiên đúng như lời Lư mẫu nói, ta thấy Nam triều các ngươi
cũng chỉ có công phu múa môi múa mép mà thôi, nếu không, hơn mười vạn đại quân
đã không bị mấy ngàn quân Liêu đánh cho ngã điên ngã đảo, đồ sát thảm thiết.
Ồ, đúng rồi, nghe nói ngươi đã đổ nguyên nhân chiến bại này lên đầu nước Kim
chúng ta, không nói gạt ngươi, đây thực sự là chuyện buồn cười nhất mà ta
nghe.
Lý Kỳ cười ha hả: - Không biết Nhị Thái tử có cao kiến gì, xin lắng tai nghe?
Hoàn Nhan Tông Bật cười ha hả: - Ý của Nhị ca ta rất đơn giản, ngươi chọn bất
kỳ một tiểu tướng nào ở nước Kim chúng ta, cho y hơn mười vạn đại quân, tuyệt
đối cũng có thể đánh hạ mấy ngàn người đóng giữ Yến Kinh chỉ trong một tháng.
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu cười: - Tứ đệ, ngươi nói không đúng rồi, nếu cho
ngươi hơn mười vạn đàn bà, ngươi cũng có thể đánh bại Yến Kinh sao?
Hoàn Nhan Tông Bật cười ha ha: - Ta cũng không dám nói trước, nhưng ít nhất sẽ
không bị đánh cho toàn quân bị diệt.
Ngụ ý là, quân Tống các ngươi, đến đàn bà cũng không bằng.
Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên nhìn sang Lý Kỳ, lạnh lùng nói: - Múa mép khua
môi cũng không phải việc nam nhân làm, cho dù ngươi có thể nói xé trời thì
sao? Yến Kinh này cũng là chúng ta đánh đấy, không sợ nói cho ngươi biết, lúc
ấy Phụ hoàng ta cũng không muốn đánh Yến Kinh, là các ngươi phái người đến cầu
chúng ta đánh, bây giờ quân đội Nam triều chúng ta trú quân ở Hùng Châu, nếu
không phục, đại khái có thể cướp lại từ chúng ta. Hoàn Nhan Tông Vọng ta tuyệt
đối sẽ hầu tiếp đến cùng, chỉ sợ các ngươi không có can đảm này.
Hoàn Nhan Tông Bật hừ hừ: - Không cần ca ca ra tay, cho ta một ngàn binh mã là
có thể bảo vệ Yến Kinh.
Hoàn Nhan Tông Vọng thoáng nhìn: - Ngươi nói gì?
Hoàn Nhan Tông Bật vội hỏi: - Nhất định ta có thể đánh cho quân địch không còn
mảnh giáp.
Hoàn Nhan Tông Vọng mỉm cười.
Lý Kỳ vỗ tay cười: - Xem ra công phu múa mép của Nhị Thái tử quả thực còn cao
hơn Lý Kỳ ta một bậc. Thật có thể nói là, miệng nói mà quân địch tan thành tro
bụi. Đột nhiên y đổi giọng Quả thực Đại Tống ta vẫn còn ba phần kiêng kị với
nước Liêu, nhưng đối với nước Kim các ngươi, Đại Tống ta không sợ mảy may.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả: - Thật là nói khoác mà không biết ngượng. Chỉ
sợ đến cả người Nam triều các ngươi cũng không tin được lời này.
- Vậy sao? Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói:
- Nhị Thái tử, hai nước giao chiến không chỉ đơn giản là đấu quân lực, mà là
đấu thực lực mỗi nước. Đại Tống ta kiến quốc hơn một trăm năm, là quốc gia
giàu có nhất, bách tính đông tới ngàn vạn, nước Kim các ngươi mới dựng nước
được tám năm, nhân khẩu không tới một trăm vạn, có thể lúc này các ngươi có
thể thắng, nhưng một năm, mười năm, thậm chí trăm năm nữa, cho dù Đại Tống
chúng ta lấy trăm đổi một, các ngươi cũng không đấu nổi. Phải, có lẽ các ngươi
có thể vượt qua Vạn Lý Trường Thành kia, nhưng các ngươi có năng lực vượt qua
được Vạn Lý Trường Thành mà mấy ngàn vạn dân chúng Đại Tống ta xây không? Các
ngươi thích thì cứ chiến, cứ phóng ngựa tới là được.
Hoàn Nhan Tông Vọng sửng sốt, nheo mắt nhìn Lý Kỳ.
Đậu xanh rau má! Muốn làm ta sợ hả? Lão tử mà bị dọa hả? Lý Kỳ cũng không chút
nhượng bộ lạnh mắt nhìn y.
- Không sai! Thích thì chiến! Người Liêu các ngươi, Nhạc Phi ta cũng không sợ
các ngươi.
Nhạc Phi thực sự không nhịn được nữa, đã bước tới lớn tiếng hô.
- Ngươi là ai? Ở đây sao đến lượt ngươi nói? Hoàn Nhan Tông Bật khinh thường
liếc Nhạc Phi, nhưng y tuyệt đối không thể tưởng được, mấy năm sau, tiểu tử
không biết phép tắc này sẽ cho y chịu nhiều đau khổ. Y quay sang nói với Lý
Kỳ: - Được được được, nhất định ta sẽ bắt ngươi phải trả giá thật nhiều vì
những lời này.
Lý Kỳ hừ lạnh: - Vậy cứ để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.
Đột nhiên Triệu Lương Tự lên tiếng: - Nhị Thái tử, các ngươi đã nói các ngươi
đại diện cho Phụ hoàng, nếu vậy các ngươi còn bảo chúng ta đến bàn chuyện gì?
Sắc mặt Hoàn Nhan Tông Vọng thả lỏng, cười ha hả: - Đương nhiên không phải,
Triệu đại phu đừng tưởng thật, lần này Phụ hoàng mời các ngươi đến là thành ý
mười phần. Lần này ta đến chỉ là muốn được mở mang kiến thức về vị nhân tài
mới xuất hiện ở Nam triều các vị, không tệ, thực sự là khiến cho người ta nhìn
với cặp mắt khác xưa. Tuy nhiên - Y chỉ vào Lý Kỳ - Ngươi cũng không nên quên,
không phải tất cả mọi người ở Nam triều đều nghĩ giống nhau. Đúng rồi, ở Yến
Vân này vẫn lưu truyền một câu, là về các vị quan quân triều Tống của các
ngươi đấy, không biết mấy vị có muốn nghe không?
Lý Kỳ nhún nhún vai:
- Xin lắng tai nghe.
- Vĩnh viễn kẻ thù chỉ có thể nhìn thấy lưng quân Tống các ngươi. Hoàn Nhan
Tông Vọng cười ha hả - Đã đắc tội, các vị đừng trách, hơn nữa, lời này cũng
không phải ta nói, ta cũng có nghe người Hán ở nước Liêu nói, cũng không biết
là thật hay giả, thật là khiến cho người ta bất ngờ.
Ngụ ý của y không phải là muốn nói Lý Kỳ, mà muốn nói, quân Tống các ngươi
không dám đánh với ta một trận.
Lý Kỳ chẳng thèm biểu lộ gì: - Đa tạ đã báo, chắc chắn chúng ta sẽ sửa lại.
- Hy vọng là thế. Ta cũng hy vọng minh hữu của nước Kim chúng ta có thể giống
đàn ông.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả: - Tốt lắm, không còn sớm nữa, chúng ta sẽ
không quấy rầy các vị nghỉ ngơi nữa. Cáo từ.
- Đi thong thả.
Đợi hai người đi rồi, Triệu Lương Tự tức giận hừ một tiếng: - Hoàn Nhan Tông
Vọng này thực sự là càng ngày càng không coi ai ra gì. Y liếc sang Lý Kỳ,
nhưng hình như hắn chẳng nghe thấy gì, lại nói: - Tuy nhiên, Lý Kỳ, có lẽ ở
đây ngươi là người duy nhất dám nói với Hoàn Nhan Tông Vọng như thế.
- Vậy sao? Lý Kỳ cười cười: - Triệu đại phu, ngươi cứ yên tâm, ta biết bọn họ
chỉ muốn ra uy phủ đầu chúng ta mà thôi. Nếu chúng ta bị dọa sợ, thì khi đàm
phán chúng ta sẽ rơi xuống thế hạ phong.
- Chuyện này ta cũng biết Triệu Lương Tự nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu cười
Tuy nhiên, ngươi nói vậy cũng rất dọa người.
Lý Kỳ cười ha hả: - Dù sao ngươi cũng nói y không dám động đến ta, vậy sao ta
không dám nói?
Triệu Lương Tự ho khan vài tiếng: - Nếu tiếp tục như vậy nữa, ta cũng không
dám bảo đảm.
Y thầm nghĩ, lần này giao phong, nếu ngươi cứ la hét đòi chiến thực sự là đi
ngược lại với ý nguyện của Hoàng thượng, cùng ngươi đi đàm phán thực là muốn
mạng người.
- Triệu đại phu, ngươi nên sớm nói với ta một chút, nếu nói sớm, vừa rồi ta
sẽ gật đầu thừa nhận quân Tống chúng ta đều là đàn bà. Ta đi uống chén trà,
nói nhiều hơi khô họng rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.
Khóe miệng Lý Kỳ hơi nhếch lên một tia tự giễu, xoay người đi vào trong phòng.
Mã Kiều lao đến: - Phó soái, người Kim này khinh người quá đáng rồi.
Lý Kỳ thản nhiên:
- Mặc quần áo vào đã.
- A.
Lý Kỳ vừa vào hậu viện, chợt thấy còn một người nữa ở đó, chính là Vận Vương
Triệu Giai, thầm thở dài. Người ta là Vương tử, ngươi cũng là Vương tử, nhưng
người ta dám chỉ vào chúng ta mà chỉ quân Tống chúng ta đều là đàn bà, còn
ngươi ngay cả cửa cũng không dám bước ra, thực buồn cười, buồn cười.
Triệu Giai đỏ kè hai mắt, siết chặt hai đấm nhìn Lý Kỳ, nghẹn ngào gọi: - Lý
Kỳ. Bao nhiêu lời muốn nói cũng không nói nên lời.
Lý Kỳ cười:
- Điện hạ, ngài không cần cảm thấy có lỗi. Nếu ngài ra ngoài, cũng chỉ là mất
thêm một cái mặt, ta mất mặt cũng không sao, nhưng đừng có làm mất mặt mũi của
Vương tử ngươi.
Dứt lời, hắn lập tức bỏ đi.
Một người luôn khéo léo đưa đẩy như hắn cũng nói ra lời đại nghịch bất đạo như
vậy, có thể thấy hắn tức giận thực sự không nhẹ. Nhưng hắn không giận quân
Kim, mà giận kẻ thống trị triều Tống.