Người đăng: tuanh.kst@
Ngủ lại ở Hùng Châu một ngày, ngày thứ hai, đoàn người Lý Kỳ sẽ lên đường.
Đồng Quán đã biết chuyện y muốn biết, vẫn hy vọng bọn Lý Kỳ sẽ đi sớm một
chút, bàn bạc thỏa thuận sớm một chút.
Nhìn sắc mặt Đồng Quán, Lý Kỳ cũng biết nhất định tối qua Triệu Lương Tự đã
nói quy định đàm phán giá lần này của bọn họ cho y, nhưng cũng chẳng thấy lạ.
Hắn tò mò nhất vẫn là vì sao cả đêm Triệu Lương Tự không về.
Ngoài thành Hùng Châu, ĐồngQuán kéo Lý Kỳ sang một bên: - Lý Kỳ, ta và hai
người các ngươi mới quen đã thân, chờ hôm khác các ngươi chiến thắng trở về
hai ta sẽ uống thoải mái ba trăm chén ở Hùng Châu này.
Uống thoải mái con em gái nhà ngươi, uống quá nhiều trà cũng khó chịu lắm. Lý
Kỳ thầm mắng trong bụng, nhưng ngoài miệng lại cười ha hả nói: - Nhất định,
nhất định, hy vọng có thể nhờ lời nói tốt lành này của Thái úy mà mã đáo thành
công.
Đồng Quán cười ha hả: - Có ngươi tương trợ, Đồng mỗ tin tưởng nhất định lần
này có thể thỏa thuận thành.
Không phải ngươi đang tạo áp lực cho ta sao? Ly Kỳ cười ha hả: - Thái úy quá
khen, quá khen.
Đồng Quán thân thiết vỗ vỗ vai hắn: - Được rồi, ta sẽ không làm chậm việc của
các ngươi nữa, hy vọng các ngươi thuận buồm xuôi gió.
- Đa tạ, cáo từ.
Đi được một ngày, cuối cùng Lý Kỳ cũng vào địa giới Yến Vân, bước trên mảnh
thổ địa này, ai nấy đều xúc động. Từ khi khai quốc, triều Tống vẫn luôn muốn
thu phục mảnh cố thổ này, cả đời Thái tổ, Thái tông cũng không thể hoàn thành.
Hoàng đế các đời của triều Tống đều coi đây là nhiệm vụ của mình, nhưng thu
hoạch lại rất ít, hiện giờ mặc dù nước Liêu đã bị diệt, nhưng mảnh thổ địa này
vẫn không có duyên với nước Tống, đây quả thực là thiên ý.
Vừa bước vào biên cảnh do nước Kim khống chế, đoàn người đã nhìn thấy một đoàn
tóc trắng đứng xa xa, ồ không, là các đại lão gia.
Nghe Triệu Giai nói, Lý Kỳ mới biết đám người kia là các quan viên nghênh đón
sứ thần ngoại quốc, được gọi là Tiếp Bạn Sử.
Nhắc tới cũng khéo, dẫn đầu đoàn Tiếp Bạn Sử đó chính là đồng bọn của vụ làm
ăn của Lý Kỳ, chính là Hột Thạch Liệt Bột Hách.
Tuy nước Kim dựng nước không bao lâu, nhưng cũng bắt đầu học theo nước Tống,
nghi thức nghênh đón cũng phức tạp tương đương, phải mất nửa canh giờ mới xong
việc.
Đợi nghi thức kết thúc, Hột Thạch Liệt Bột Hách thi lễ với Triệu Giai và Triệu
Lương Tự, sắc mặt vẫn rất ngạo mạn, tuy nhiên quả thực y có quyền ngạo mạn,
đặc biệt là trước mặt người Tống. Y cười với Lý Kỳ: - Quan Yến Sử, không ngờ
chúng ta lại gặp lại sớm như vậy.
Đồ chó hoang chỉ dám kiêu ngạo trong địa bàn của mình. Lý Kỳ chắp tay cười
đáp: - Lão bằng hữu, đã lâu không gặp rồi.
Hai người cũng không nói được bao nhiêu, chỉ hàn huyên vài câu, Hột Thạch Liệt
Bột Hách bèn dẫn sứ thần nước Tống vào Yến kinh.
Vì đám người Hột Thạch Liệt Bột Hách đều cưỡi ngựa, Triệu Giai nghĩ không thể
để cho bọn họ xem thường nên cũng cưỡi ngựa đi trước. Y vẫn khá tự tin về kỹ
thuật cưỡi ngựa của mình, nhưng lại đẩy Lý Kỳ vào hố khổ, Vương tử cưỡi ngựa
rồi, đương nhiên hắn và Triệu Lương Tự cũng phải cưỡi ngựa theo.
Cũng may mấy ngày nay đi đường hắn cũng luyện tập không ít, hiện giờ không cần
ai đỡ nữa, lại còn có thể chạy chậm được một lúc, nhưng cũng không hơn.
Từ khi bước vào địa giới Yến Vân, không khí hoàn toàn khác với Hùng Châu, luôn
luôn canh phòng nghiêm ngặt, thường thường có thể nhìn thấy một đội canh gã
lướt qua trước mắt, ai nấy đều có kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, ngoại trừ Mã
Kiều biến thái lơ đễnh, những người còn lại đều cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt
là Triệu Giai, trong lòng sao còn nửa phần tự hào nữa? Ai nấy thầm nghĩ quả
nhiên quân Kim nhân cường mã tráng, quân đội Đại Tống của chúng ta sao có thể
so sánh.
Dường như Hột Thạch Liệt Bột Hách kia có chuyện gì đó muốn nói với Lý Kỳ, lại
thấy hắn cưỡi ngựa vụng về, luôn tụt lại phía sau, chỉ đành đi chậm lại tụt
xuống bên cạnh hắn, cười ha hả: - Quan Yến Sử, hình như người mới học cưỡi
ngựa không lâu?
Da mặt Lý Kỳ cũng không phải để trưng cho đẹp, thở dài: - Hột Thạch Liệt tiên
sinh nên biết bình thường ta vẫn bận bịu cỡ nào, vừa phải lo việc kinh doanh,
vừa phải lo công vụ, nhưng công phu đi đường lại không có, nên chỉ có thể đi
xe ngựa. Ôi, đi lâu quá cũng không quen.
- Thì ra là vậy. Ha ha, người tài giỏi đúng là có nhiều việc để làm mà.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nửa biết nửa ngờ gật gật đầu.
- Đâu có, đâu có.
Chợt nghe bên cạnh có tiếng thở.
Lý Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy Mã Kiều mặt mày đỏ bừng đang ngượng ngùng nhìn
mình, tức giận hỏi: - Mã Kiều, ngươi có ý gì?
Mã Kiều lắc đầu quầy quậy: - Không có!
Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng không chú ý nhiều như vậy: - Đúng rồi, lần trước
ta đã sai người chuyển thư, ngươi có nhận được không?
Lý Kỳ sửng sốt lắc đầu: - Không có. Không biết ngươi chuyển tới lúc nào?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng sửng sốt: - Chính là lần đó nha
- Thật có lỗi, lúc ấy ta không ở Kinh thành, không biết Hột Thạch Liệt tiên
sinh có gì chỉ bảo?
- Chỉ bảo thì không dám nhận. Hột Thạch Liệt Bột Hách lắc đầu: - Trước đó ta
cũng không biết ngươi sẽ tới, nếu biết sớm ta cũng sẽ không phí công. Ta chỉ
muốn nói cho ngươi biết bên phía ta đã chuẩn bị xong, nhưng vì nơi này khá hỗn
loạn nên ta hy vọng ngươi có thể xem xét chọn đường thủy để đưa Thiên Hạ Vô
Song đến thượng Kinh.
- Đi đường thủy?
Lý Kỳ hơi nhướn mày, như nghĩ tới điều gì, nhưng cũng không nói rõ: - Đi đường
thủy cũng không vấn đề gì, nhưng ta không rõ tuyến đi lắm.
Hột Thạch Liệt Bột Hách hơi kinh ngạc: - Ngay cả điều này ngươi cũng không rõ
sao? Trước kia hai nước chúng ta buôn bán giao dịch vẫn luôn theo đường biển,
ngươi chưa từng nghe ai nói sao? Chờ ngươi về Kinh hỏi một chút là biết. Ồ,
tới khi ngươi quay về ta sẽ cho ngươi một tấm bản đồ, bảo người đưa ngươi tới
bến đồ.
Còn có chuyện này sao? Làm sao lão tử biết được! Lý Kỳ ha hả cười: - Vậy làm
phiền ngươi rồi.
- Không sao không sao, tới đó chúng ta nói chuyện tiếp. Hột Thạch Liệt Bột
Hách cười ha hả: - Thực không dám dấu, lần đó, sau khi về nước, ta đã bẩm tấu
lời của ngươi tới Thánh thượng, Thánh thượng cũng rất tán thành cách nhìn của
ngươi.
- Vậy sao? Lý Kỳ chỉ thuận miệng hỏi lại cho có lệ: - Hoàng đế quý quốc thật
là minh quân thiên cổ.
- Đương nhiên!
Con mẹ nhà ngươi, lão tử chỉ khen lấy lệ, ngươi còn tưởng thật hả? Lý Kỳ rất
lo lắng cho trình độ văn hóa của Hột Thạch Liệt Bột Hách.
Không đến hai ngày sau, sứ đoán triều Tống đã đến một huyện thành nhỏ bên
ngoài Yến kinh. Lúc này, huyện nhỏ mới bị chiến tranh quét qua, nơi nơi đều là
tường đổ gạch nát, hoang tàn.
Chỗ nào cũng thấy một vài binh lính nước Kim dùng một sợi dây thô trói chung
vài thậm chí là hơn mười nam tử và vài con heo lại, cưỡi ngựa kéo đi, thi
thoảng còn vung roi quật hối. Thực sự là người và lợn bình đẳng với nhau. Còn
nữ tử bị nhốt trong xe tù, được chuyển vào trong Yến kinh, ánh mắt ai nấy đều
là tuyệt vọng vô tận, càng khiến cho người ta lạnh lòng hơn là đại đa số những
người này đều là người Hán, thấy sứ đoàn triều Tống đều dùng tiếng Hán kêu gào
cầu cứu.
Cả sứ đoàn triều Tống ai nấy đều chỉ cúi đầu, khuôn mặt không còn chút ánh
sáng nào.
Thấy sứ đoàn triều Tống làm như không thấy mình, ánh mắt những người Hán đó
đều đầy phẫn nộ và bi ai.
Triệu Giai thấy cảnh này trong lòng đau xé ruột xé gan, mu bàn tay nổi gân nắm
chặt roi ngựa run run. Từ nhỏ y sống an nhàn sung sướng, đây là lần đầu nhìn
thấy hiện thực tàn khốc như vậy, chưa thể tiếp nhận.
Những gì diễn ra trước mắt chỉ sợ mới chỉ là một góc của tảng băng chìm. Lý Kỳ
nheo nheo mắt, quay sang Hột Thạch Liệt Bột Hách, như cười như không hỏi: -
Hột Thạch Liệt tiên sinh, bây giờ là lúc quay về Yến Vân, còn phải đàm phán,
các ngươi đưa cả người cả vật đi thế này, hình như không hợp quy củ lắm?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả: - Việc này ta không quản, ngươi nói với ta
cũng vô dụng.
Triệu Giai nghe vậy cau mày, căm tức nhìn Hột Thạch Liệt Bột Hách không thèm
che giấu.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng cười cười nhìn lại y, chẳng chút áy náy, như đang
muốn nói "không hợp quy củ thì sao? Ngươi làm khó được ta sao?"
Triệu Giai này bị chọc tức cũng chỉ có thể nín giận, chọn cách trốn tránh,
thúc ngựa đi nhanh hơn, hy vọng có thể sớm rời khỏi nơi này.
Khi mọi người chuẩn bị vào thành, đột nhiên một vài đội nhân mã chạy lại bên
này.
Người cầm đầu nói nhỏ vào bên tai Hột Thạch Liệt Bột Hách vài câu, y có vẻ
kinh ngạc, lại lập tức thoáng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn đám người Triệu
Giai: - Mấy vị khách quý, thực có lỗi, hiện giờ trong thành có xảy ra chút
chuyện, kính xin các vị ngủ lại ở dịch quán ngoài thành mấy ngày.
Không thể không nói, cái danh "khách quý" này thực trào phúng.
Quả đúng là một cái cớ vụng về. Đám người Triệu Giai nghe xong, trong lòng ai
nấy đều tức giận không thôi. Hiện giờ toàn Yến Vân đều nằm trong tay nước Kim,
hơn nữa A Cốt Đả cũng ở trong thành, sao có thể xảy ra chuyện gì được? Rõ ràng
là cố ý.
Triệu Lương Tự vội đứng ra giảng hòa: - Không sao không sao.
- Xin các vị thứ lỗi, thứ lỗi.
Không cách nào khác, đội ngũ đành đi vòng, được chừng một canh giờ, Hột Thạch
Liệt Bột Hách dẫ bọn họ tới một dịch quán tầm trung. Sứ đoàn triều Tống có
khoảng năm trăm người, dịch quán này chỉ có thể chứa tối đa một trăm người,
còn bốn trăm người kia được ở ngoài thuyền có mui.
Ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu.
Triệu Giai, Lý Kỳ, Triệu Lương Tự chỉ có thể chen chúc trong một cái sân nhỏ,
làm vậy có thể có thêm người vào.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng không giải thích thêm bất kỳ lời nào, đợi bọn họ
được sắp xếp ổn thỏa bèn quay về phục mệnh.
Lý Kỳ dọn dẹp phòng xong xuôi bèn đi ra ngoài muốn đi tìm Triệu Giai nói
chuyện, ai ngờ mới đi tới cửa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng loảng xoảng,
có lẽ ít nhất ba cái chén đã tan nát rồi.
Điện hạ, nhiêu đó mới chỉ là mới bắt đầu thôi, ngươi không thể không nén giận.
Hắn thở dài, lại đi ra ngoài tiền viện, mới đi nửa đường đã nghe phía trước có
tiếng ầm ầm, hình như có người đang đánh nhau, bèn vội vàng bước nhanh hơn.
Vào đến tiền viện, chỉ thấy Nhạc Phi và Mã Kiều vung tay luận quyền. Nói là
luận quyền không bằng nói là phát tiết, cả hai đều không dùng những chiêu thức
bất ngờ, từng quyền đánh vào thịt dường như đều coi đối phương là người Kim.
Hai người bọn họ, một không nhịn được chuyện oan khuất, một thuần chất trung
thành một lòng đền nợ nước, cảnh tượng vừa rồi đều khiến họ đau lòng.
Thực ra không chỉ hai người bọn họ, cả dịch quán đều chìm trong một bầu không
khí vô cùng áp lực.
Lý Kỳ cũng không ngăn cản bọn họ, ngồi ở bậc thang ngẩng đầu như đang nghĩ gì
đó.
Một lát sau, chợt nghe có tiếng thở dài sau lưng: - Xem ra người Kim này muốn
báo thù chúng ta.
Lý Kỳ quay đầu lại, là Triệu Lương Tự, hắn kinh ngạc hỏi: - Triệu đại phu nói
vậy là sao?
Triệu Lương Tự lắc đầu: - Thực ra gần Yến kinh không phải chỉ có một dịch quán
này, lớn nhất cũng đủ để chứa năm trăm người, nhưng bọn họ lại cố tình thu xếp
cho chúng ta trong dịch trạm bé tí này. Hơn nữa, trước kia đến đây cũng chưa
bao giờ bị đãi ngộ như vậy, xem ra lần trước ngươi nói đã chọc giận bọn họ.
Lý Kỳ hoảng sợ nói: - Không thể nào, không thể tưởng được lòng dạ người Kim
lại hẹp hòi như thế. Vậy bọn họ sẽ không Vừa nói hắn vừa xẹt tay qua cổ.
Triệu Lương Tự trợn mắt: - Hai nước giao chiến không giết sứ giả, huống chi
chúng ta còn được mời đến nước Kim. Ngươi cứ yên tâm đi.
- Nếu vậy, làm sao ta có thể yên tâm được. Thật không biết lần này Hoàng
thượng phái ta đi là đúng hay sai.
Triệu Lương Tự thở dài: - Lý Kỳ, lần này đàm phán ngươi phải chú ý ăn nói, vẫn
là mấy lời phải chú ý, dù sao cũng không phải ở địa bàn của chúng ta.
Lý Kỳ nhếch mép: - Ta không phải kẻ ít nói, miệng ta cũng không lớn, mất mặt
thì hôm khác còn có thể gỡ lại, nhưng nếu còn mất cả mạng thì chẳng còn cơ hội
lấy lại đâu.
Triệu Lương Tự lườm hắn một cái: - Lần này tiến đón chắc chắn bọn họ sẽ trả
thù lần trước ngươi đã làm khó dễ bọn họ đấy. Ngươi nói không sao đi.
Lý Kỳ ngượng ngùng: - Xem tâm tình đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một đoàn người từ bên ngoài tiến vào.
- Làm sao bọn họ lại tới? Triệu Lương Tự cả kinh.
Lý Kỳ nghi ngờ hỏi: - Bọn họ là ai?
Triệu Lương Tự nhỏ giọng đáp: - Cầm đầu là Nhị Thái tử Hoàn Nhan Tông Vọng và
Tứ Thái tử Hoàn Nhan Tông Bật.
Hoàn Nhan Tông Bật? Không phải là Kim Ngột Truật kia sao?
Sắc mặt Lý Kỳ lại càng căng thẳng, liếc sang Nhạc Phi. Con mẹ nó, không tưởng
được oan gia kiếp trước lại chạm mặt ở đây.