Lợi Ích Của Việc Tịnh Thân Muộn


Người đăng: tuanh.kst@

Ba người trong xe, người nhàn nhã nhất e là chỉ có Lý Kỳ. Ăn xong lại ngủ,
tỉnh dậy lại học cưỡi ngựa, đi bộ một hồi, đến tối lại cùng Nhạc Phi gia tăng
tình hữu nghị, tiện thể trêu ghẹo Mã Kiều, rất sảng khoái.

Thật ra đối với Lý Kỳ mà nói, mục đích của lần đàm phán này, là an toàn tính
mạng, đi ra bên ngoài mà, tính mạng an toàn đương nhiên phải đặt lên vị trí
hàng đầu, thứ hai chính là tiền, hắn hi vọng có thể tận lực không để Đại Tống
lãng phía quá nhiều tiền tài vào việc bảo vệ tòa thành trì không còn bảo vệ
được này. Thật ra đối với những vùng đất như Yến Kinh, muốn thu về cũng không
khó, bởi vì A Cốt Đả Huynh vốn dĩ không định lấy tòa thành này, cái mà y muốn
là tiền, cái mà y để ý chỉ có tiền bao nhiêu mà thôi.

Nhưng vấn đề là thành trì thu về rồi, ngươi có thể giữ được hay không, nếu
không thì thà không thu về còn hơn.

Đường đến Bắc Thượng, đi liền mấy ngày, đến nơi khởi nguồn của văn minh Hoa Hạ
- Hoàng Hà.

Nếu như Đại Tống không có tấm lá chắn là Trường Thành Yến Vân, thì Hoàng Hà
này có thể được gọi là nơi hiểm yếu nhất.

Lý Kỳ đứng ở trên thuyền nhìn nước chảy cuồn cuộn, điều mà hắn nghĩ tới không
phải là tình yêu giống như sử thi trong Titanic, mà là trận chiến Xích Bích.
Lúc đầu Đông Ngô Chu Lang có thể dựa vào nơi hiểm yếu Trường Giang để đánh cho
Tào quân không tìm thấy phương bắc, ba năm sau, y có thể làm được như vậy nữa
không?

- Bộ soái?

Đang lúc Lý Kỳ đang mơ màng, chợt nghe thấy phía sau có người gọi hắn, quay
đầu nhìn lại, cười nói: - Là Nhạc Phi à?

NHạc Phi tiến lên phía trước, cười nói: - Bộ Soái, ngươi đang nghĩ gì vậy? Sau
một thời gian tiếp xúc, Nhạc Phi phát hiện ra Lý Kỳ chẳng hề kiêu ngạo chút
nào, hơn nữa đối xử với y rất tốt, vì vậy tình cảm của hai người cũng cải
thiện đáng kể.

Lý Kỳ hơi ngẩn người, thuận miệng cười nói: - Ta đang ngắm phòng tuyến quan
trọng nhất của Đại Tống chúng ta.

Nhạc Phi ngẩn người, gãi gãi đầu nói: - Hoàng Hà mặc dù có thể ngăn cản hàng
nghìn quân địch, nhưng Nhạc Phi nghĩ nó cũng không phải là trăm cái lợi không
có cái hại nào.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Sao lại nói vậy?

Nhạc Phi nói: - Ở phía bắc Hoàng Hà, Đại Tống ta có lãnh thổ rộng lớn, nếu như
chiến hỏa này đốt tới Hoàng Hà rồi, thì cũng có nghĩa là vùng đất phương bắc
sẽ mất hoàn toàn. Chúng ta tuy rằng có thể dựa vào Hoàng Hà để ngăn cản quân
địch, nhưng quân địch đồng thời cũng có thể dựa vào Hoàng Hà để ngăn cản chúng
ta thu hồi vùng đất đã mất, đến lúc đó chúng ta muốn thu hồi Hà BẮc, cũng
không phải là chuyện dễ dàng. Ta cho rằng, tốt nhất còn có thể thu hồi Yến
Vân, vậy Đại Tống ta sẽ tiến thì có thể tấn công, lui thì có thể phòng thủ.
Nghĩ Hoắc Khứ Bệnh của Hán Triều có thể không hề lo nghĩ mà tập kích ngàn dặm
trên sa mạc, đuổi quân Hung Nô đến Mạc Bắc.

Tuy rằng y là một đại tướng tài giỏi hiếm có của triều Tống, nhưng trong tim y
vẫn chảy dòng máu tiến công, giống như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh tiến công trên
thảo nguyên mới là hướng đi tốt nhất.

Trời! Ngươi lấy triều Tống ra so võ lực với triều Hán, không phải là tự tìm
lấy mất mặt hay sao. Lý Kỳ ha hả nói: - Hy vọng như thế đi, bây giờ có thể thu
phục thì đương nhiên là tốt, nếu như tạm thời không thể đồng ý, thì cũng không
còn cách nào khác.

Nhạc Phi nói nhỏ hỏi: - Bộ Soái, lần này đàm phán ngươi nắm chắc bao nhiêu
phần?

Hóa ra là y mượn cớ muốn đánh nhau để thăm dò tin tức, thật sự là nhọc lòng.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ nữa, mấu chốt là xem lợi thế có ngang
nhau hay không?

- Lợi thế? Nhạc Phi cau mày nói: - Lời này Nhạc Phi không dám gật bừa, lãnh
thổ giang sơn sao có thể đem ra làm chuyện buôn bán. Năm đó lúc Hoàng thượng
thu phục Nam Đường, đã từng nói, bên cạnh giường, sao có thể dễ dàng để người
ngoài nằm ngáy. Vốn dĩ là giang sơn của người Hán ta, sao có thể để rơi trong
tay người khác. Nhạc Phi nghĩ nên bằng mọi giá để thu phục về mới đúng.

Thần tượng này của ta đúng là bại não. Bây giờ không phải là thu phục, mà là
dùng tiền mua, đây không phải là mua bán là gì. Lý Kỳ ha hả cười, cũng không
tranh luận cùng y, gật đầu nói: - Ngươi nói có lý, rất có lý.

Vượt qua Hoàng Hà, thì đến vùng đất bằng phẳng, từ điểm này có thể nhìn thấy,
tầm quan trọng của Yến Vân, không có Yến Vân, Tống triều có thể nói là cửa mở
rộng, chỉ cần bị động là sẽ bị đánh.

Lại đi thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đến biên cương Đại Tống, Hùng Châu.

Lúc này, đại quân Đồng Quán đóng quân ở đây.

Lý Kỳ thật sự không muốn gặp mặt Đồng Quán, dù sao thái giám này bây giờ một
lòng một dạ hi vọng có thể sớm đàm phán ổn thỏa, thu phục Yến Vân, phải về
Kinh lĩnh công, chỉ mong lần đàm phán này ngày càng cso lợi.

Nhưng Triệu Lương Tự và Đồng Quán quen biết đã lâu, luận về tình về lý đều
phải chào hỏi Đồng Quán.

Đợi đám người Lý Kỳ đi ra ngoài thành, nhưng thấy hai hàng binh lính đứng hàng
trăm mét, chỉnh tề, trượng cũng không nhỏ.

Triệu Giai nhìn quét qua những binh lính kia một cái, hết sức hài lòng gật
đầu, nhỏ giọng nói với Lý Kỳ: - Nghĩ lại quân đội Đại Tống chúng ta cũng không
kém mà.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Điện hạ, lần sau người đến quân doanh của Thị Vệ Mã ta mà xem, ta đảm bảo
còn tốt gấp mười lần thế này.

Triệu Giai sửng sốt, nhìn hắn một cái, cười mà không nói.

Bỗng nhiên, từ trong cửa thành, một đội nhân mã đi ra.

Một người cầm đầu đang mặc áo giáp màu hồng, dáng người to lớn, góc cạnh rõ
ràng, râu xồm xoàm dưới cằm, quan uy mười phần, bộ dạng quân phiệt.

Triệu Giai lại nói: - Người này chính là Đồng Quán, Đồng Thái Úy.

Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, kinh ngạc nói:

- Điện hạ, ta nghe nói Đồng Thái Úy là một đại Thái khụ khụ khụ. Trong lòng
lại nghĩ, má ơi, thái giám này sao râu còn rậm rạp hơn cả Trương Phi, không
phải là Thái giám dởm hay sao.

Triệu Giai cổ quái nhìn hắn một cái, nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: - Ta biết
ngươi muốn nói gì, đại khái là có liên quan đến việc y sau khi trưởng thành
mới tịnh thân.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Thì ra là thế, hóa ra tịnh thân sớm và tịnh thân
muộn khác nhau nhiều như vậy. Điện hạ, ngươi hiểu biết thật nhiều.

Triệu Giai lườm hắn một cái, nói: - Ta chưa từng nói gì đâu đấy.

- Ha ha, Vận Vương điện hạ, Triệu tiên sinh, đã lâu không gặp, đã lâu không
gặp rồi.

Hai bên đều xuống ngựa, Đồng Quán nện bước đi nhanh tới, chắp tay cười ha hả
với Triệu Giai và Triệu Lương Tự, giọng nói dũng cảm, căn bản không hề giống
một thái giám.

Triệu Giai khẽ cười nói: - Nhiều ngày không gặp, Đồng Thái Úy vẫn tinh thần
phơi phới, nét mặt rạng ngời.

Đồng Quán ha hả nói: - Điện hạ chê cười rồi.

Triệu Lương Tự bỗng nhiên nói: - Đồng Thái Úy, ta giới thiệu cho ngươi một vị
thanh niên tài năng, Lý Kỳ, mau mau đến đây.

Vừa nói vừa định thi lễ với Thái Giám. Lý Kỳ đi lên phía trước hai bước, chắp
tay nói: - Hạ quan Lý Kỳ bái kiến Đồng Thái Úy. Hắn khẽ thở dài, thân phận
thấp chính là không tốt ở điểm này.

Trong mắt Đồng Quán chợt lóe sáng, vội nâng Lý Kỳ dậy, nhìn một lượt từ đầu
đến chân, thân thiết nói: - Tốt lắm, tốt lắm, quả nhiền là không giống người
thường, ta mặc dù ở Hùng Châu xa xôi, nhưng đã nghe qua không ít sự tích về
người. Trong vòng một năm nắm giữ đại quan Tứ phẩm, thật sụ là hiếm có. Đại
Tống ta xuất hiện hiền tài như ngươi, đúng là phúc khí của Đại Tống ta.

Lý Kỳ bị một thái giám quan sát ở khoảng cách gần như vậy, không khỏi đỏ mặt
rần rần, hận không thể một cước đá văng y. Hắn trước giờ giỏi ăn nói, nhất
thời cũng không biết nên mở miệng thế nào, xấu hổ đứng im tại chỗ.

Thái giám, đúng là có chút khác thường.

Triệu Lương Tự cười ha hả nói: - Lời này của Thái Úy sai rồi, bây giờ Lý Kỳ đã
thăng lên làm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu rồi.

- Ồ? Phải không?

Đồng Quán sửng sốt, lập tức cười ha hả: - Vậy thì đúng là đáng mừng.

Đồng Quán dường như đặc biệt nhiệt tình với Lý Kỳ, nắm tay hắn cùng bước vào
thành, nhưng khiến Lý Kỳ ức phát khóc, cả đời này của hắn, đây là lần đầu tiên
nắm tay cùng đi với một thái giám. Lúc này Lý Kỳ giống như những tiểu thư kiều
diễm trong kĩ viện, đối mặt với một vị khách làng chơi cực kì xấu xí, loại
thống khổ này có ai hiểu được.

Đi vào thành Hùng Châu, người đi đường bên trong nối liền không dứt, một cảnh
tượng phồn vinh, nhưng chỉ cần hơi lưu tâm một chút, là có thể nhìn ra sơ hở.
Đồng Quán chắc chắn là đã động tay động chân.

Đoàn người đi vào phủ đệ lâm thời của Đồng Quán, Đồng Quán lập tức thiết yến
để chào đón bọn họ.

Nhưng nhìn thấy trên bàn toàn là thịt cá, mỹ tửu, điều làm cho Lý Kỳ càng ngạc
nhiên hơn chính là, trên bàn này chẳng những bày cao lương mỹ vị, hơn nữa mỹ
tửu Thiên hạ vô song kia cũng là đích thân hắn làm ra.

Xem ra đối với võ tướng mà nói, đánh trận cũng là một công việc béo bở.

Trong lúc người nữ tỳ đang giúp Lý Kỳ rót rượu, Lý Kỳ vừa định mở miệng ngăn
cản, ai ngờ Đồng Quán giành lại nói: - Ài, hắn không uống rượu, rót trà.

- Vâng, đại nhân!

Cái gì cũng biết, xem ra tên Thái giám này đối với ta đã rõ như lòng bàn tay.
Trong lòng Lý Kỳ rất khó chịu, ngượng ngùng cười, nói: - Đa tạ thái úy thông
cảm!

- Không có gì, không có gì, mỗi người một sở thích.

Đồng Quán cười ha hả, nâng chén nói: - Các vị đường xa đến, Đồng mỗ xin kính
các vị một ly.

Mấy người nâng chén, sau đó cạn sạch một hơi.

Đồng Quán chậc chậc miệng một chút, cười ha ha nói: - Lý Kỳ, Thiên hạ vô song
này của ngươi, thật đúng là mỹ vj, khiến người ta nhớ mãi không thôi. Đồng mỗ
uống rượu bao nhiêu năm, vẫn là lần đầu tiên được uống rượu ngon như vậy, ồ,
còn có vò rượu này cũng lợi hại, ta bây giờ ăn cơm cũng không thể rời được nó.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thái Úy quá khen rồi, hạ quan mời ngươi một ly.

- Được được được.

Đồng Quán uống một hơi cạn sạch, cười nói: - Nghe nói lần trước sứ thần Kim
Quốc đi Kinh đô đàm phán, bị ngươi quở trách một phen, xấu mặt chạy về. Đồng
mỗ nghe xong, trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng, lời nói đó của ngươi, thật
sự là ta chờ đến khổ sở. Ta mặc dù lần đầu tiên gặp mặt ngươi, nhưng có thể
nói là tri kỉ đã lâu.

Tri kỷ? Lão tử và thái giám ngươi là tri kỷ? Đừng có làm ta buồn nôn có được
không, ta còn phải ăn cơm. Lý Kỳ gượng cười nói: - Thái úy nói quá lời, hạ
quan cũng chỉ là nói đúng sự thật mà thôi.

Đồng Quán gật gật đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: - Tuy nhiên Đồng mỗ cho là
có những lúc vẫn phải lấy đại cục làm trọng.

Lý Kỳ hai mắt trợn tròn, lập tức cười nói: - Dạ dạ dạ, hạ quan ghi nhớ lời
Thái úy dạy.

Đồng Quán cũng không nhiều lời, hơi ngừng lại một chút, mấy người bắt đầu uống
rượu, người nào người nấy nói dối liên miên, dối trá đến cực điểm, phỏng chừng
giây trước nói rồi, giây sau liền quên. Còn về việc đàm phán lần này, mấy
người đều ngầm hiểu ý nhau mà không nhắc đến, cho dù đối phương không hiểu, có
những lúc không được dễ dàng nói ra miệng, vậy thì chẳng thà không nói.

Sau khi ăn xong, Đồng Quán lại dặn dò người sắp xếp cho đám người Triệu Giai,
Lý Kỳ.

Lý Kỳ trở về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc tỉnh lại, đã là canh hai. Mặc
thêm chiếc áo khoác bước ra ngoài, vừa hay cửa phòng cũng mở ra, thấy Triệu
Giai cũng đi ra.

Hai người liếc nhìn nhau, cùng đi đến chiếc bàn đá nhỏ trong viện, ngồi xuống.
Lý Kỳ nhìn căn phòng của Triệu Lương Tự, thấy phòng tối om, hỏi: - Triệu đại
phu còn chưa dậy sao?

Triệu Giai nhỏ giọng nói:

- Lúc vừa nãy ta đi nhà xí, thấy y với tùy tùng của Đồng thái úy đi ra ngoài.

Lý Kỳ gật gật đầu, điều này sớm đã trong dự liệu của hắn. Đồng Quán bây giờ
thịnh tình chiêu đãi bọn hắn, đương nhiên là vì thăm dò tin tức, giữa trưa
cũng không nói như, vậy thì buổi tối nhất định sẽ đến tìm Triệu Lương Tự. Dù
sao hai người bọn họ cũng cùng một con thuyền, còn hắn và Triệu Giai lại có
thân phận đặc biệt, một người lại là lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên là
không tiện tìm bọn hắn.

Triệu Giai cười ha hả nói: - Lý Kỳ, xem ra Đồng Thái Úy rất yêu quý ngươi.

Lý Kỳ trợn mắt nói: - Ta có cái gì tốt mà y yêu thích, ngươi không nghe lúc
trưa y nói, đại cục làm trọng, đây mới là điều mà y muốn nói với ta.

Triệu Giai cười ha hả, nói: - Hóa ra ngươi cũng biết.

Ngươi cũng quá xem thường ta rồi đó. Lý Kỳ vẻ mặt xấu xí nói: - Điện hạ, ngươi
có phát hiện ra thiếu một người không?

Triệu Giai nhỏ giọng nói: - Thực không dám dấu giếm, ta nghe người ta nói,
người đó vốn dĩ không đến đây.

Lý Kỳ gật gật đầu, không muốn hỏi nhiều.

Người mà bọn họ nói là Giám Quân Phó Tuyên Phủ Thái Du. Không cần nghĩ cũng
biết tất cả chắc chắn là Đồng Quán động tay động chân. Giám Quân không có đây,
vậy thì y muốn làm gì thì làm.

Triệu Giai lại nói: - Lý Kỳ, hiện giờ chỉ có hai chúng ta, ngươi không ngại
nói cho ta biết, rốt cục là ngươi định tính thế nào?

- Tính toán cái gì?

- Đương nhiên là về lần đàm phán này rồi.

- Cho ta xin, ta chỉ là đến phụ ta các ngươi, ta nên hỏi ngươi mới đúng.

- Ngươi đừng có chế nhạo ta có được không, trong lòng mọi người đều hiểu rõ,
lần đàm phán này chủ yếu là ngươi và Triệu đại phu, phụ hoàng phái ta đến chỉ
là để thể hiện thành ý của Đại Tống.

- Thế hả? Ha ha, thật sự, ta cảm thấy cái thứ thành ý này thật sự cũng chỉ là
thứ yếu, điện hạ, ta xem trọng ngươi, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như thế, ta
đi nhà xí trước đây


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #690