Đi Sứ Kim Quốc


Người đăng: tuanh.kst@

Lý Kỳ dẫn theo Trần A Nam vào trong phòng, nghiêm mặt nói: - A Nam, đại ca lần
này đi cũng không biết bao giờ mới về, việc kinh doanh trong nhà, tất cả nhờ
vào ngươi. Sau khi ngươi quay về, bảo Tiểu Ngọc tạm thời đặt trọng tâm vào
công ti tập đoàn, ta trước kia muốn đợi nàng tìm được người thích hợp, sau khi
chọn người thay thế nàng đảm nhiệm Túy Tiên Cư, mới để nàng chính thức đảm
nhiệm chức cao nhất, bây giờ xem ra phải làm trước mới được. Ngoài ra, lát nữa
ta còn có thư gửi cho Thất nương, để nàng ngồi vào vị trí của ta ở công ti,
tất cả mọi chuyện giao cho hai nàng xử lý.

Trần A Nam ồ lên một tiếng, bỗng nhiên hỏi: - Vậy phu nhân đâu?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Phu nhân rất lương thiện, không thích hợp việc buôn bán, quản lí nội bộ thì
giao cho phu nhân và Ngô đại thúc. Ngoài ra, bên quán rượu bây giờ ta giao hết
quyền cho ngươi.

Trần A Nam không được tự tin lắm, nói: - Đệ đệ có thể được sao?

Lý Kỳ cười nói: - Giai đoạn đặc biệt, không được cũng phải được?

Trần A Nam a lên một tiếng, nói: - Nếu không thì bảo Phàn công tử giúp đỡ?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Phàn Thiếu Bạch dù sao cũng là một thương nhân, không thể tin tưởng hoàn
toàn, ta không muốn mất đi quyền kiểm soát quán rượu. Còn nữa, ngươi nói với
Thất nương, tất cả những đề xuất mới mà Chính minh hội đưa ra, các ngươi hãy
lấy lý do là ta không có ở nhà để thoái thác.

Trần A Nam gãi đầu nói: - Vì sao?

Lý Kỳ nói: - Kim Lâu bây giờ không còn cách nào chống lại chúng ta được, nếu
như ả muốn giở trò với chúng ta, Chính Minh Hội chính là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên chúng ta tạm thời không cần để ý đến Chính Minh hội, để tránh bị mắc
lừa Trương Xuân Nhi. Đúng rồi, còn phải đề phòng lão hồ ly Thái Mẫn Đức kia.

Trần A Nam nói: - Đại ca, Thái lão hồ ly bây giờ bị chúng ta đánh cho sợ rồi,
lão còn dám xằng bậy sao?

Lý Kỳ cười nói: - Ngươi quá coi thường lão hồ ly rồi, ngươi xem Túy Tiên Cư
của chúng ta từ lúc khai trương đến giờ, kinh doanh càng ngày càng tốt, Phỉ
Thúy Hiên gần chúng ta như vậy, theo lý mà nói, kinh doanh đang lẽ sẽ bị ảnh
hưởng lớn, nhưng ngươi coi Phỉ Thúy Hiên, chẳng những không kém, ngược lại còn
tốt hơn nhiều. Chúng ta làm gì, Lão hồ ly kia lập tức học theo, đây là bản
lĩnh, cho nên tuyệt đối không nên lơ là cảnh giác.

- Ồ!

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Ngươi chờ một chút, ta viết mấy bức thư, ngươi
giúp ta đưa cho Thất nương.

Hắn nói xong liền bảo người tìm mấy lông gà, lông ngỗng.

Qua ước chừng hơn một canh giờ.

Lý Kỳ đưa bốn bức thư cho Trần A Nam, bốn bức thư này lần lượt là giao cho
Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô, Tần Phu Nhân, Chủng Sư Đạo. Hắn nói: - Nhớ lấy,
mấy bức thư này không được dễ dàng cho người khác xem, đắc biệt là bức giao
cho Lão tướng quân.

- Ai, đệ nhớ kỹ rồi.

- Tốt lắm, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường nữa. -
Vâng!

Đợi Trần A Nam đi tới cửa, Lý Kỳ lại nói: - Đợi đã.

Trần A Nam hỏi: - Đại ca còn có việc gì sao?

Lý Kỳ chần chờ một chút, phất tay nói: - Không có gì, ngươi đi đi.

- Ờ.

Đợi Trần A Nam đi rồi, Lý Kỳ thở dài một tiếng, thần sắc có vẻ hơi lo lắng.
Cho đến hôm nay, hắn mới phát hiện hắn vô cùng thận trọng, gần như tất cả việc
kinh doanh đều là một tay hắn quản lý. Toàn bộ tập đoàn Túy Tiên Cư là do một
mình hắn gây dựng lên, khiến cho bây giờ hắn thật sự không yên tâm giao việc
buôn bán cho Tần phu nhân và Thất nương.

Hôm sau.

- Ca ca, huynh đem bọn đệ đi đi. Dù sao bọn đệ hồi kinh cũng không có chuyện
gì làm, chi bằng đi giúp các huynh.

- Đúng vậy, Lý đại ca, chúng ta cùng ra ngoài, đương nhiên phải cùng nhau trở
về, nếu không sẽ bị người ta mắng là không có nghĩa khí.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu vừa nghe nói đám người Lý Kỳ muốn đi Kim Quốc,
đều la hét đòi đi cùng.

Giúp chúng ta? Nếu đem hai các ngươi đi Kim Quốc, vậy ta còn có mạng mà trở về
sao? Lý Kỳ nhún nhún vai cười nói: - Ta thì không sao cả, nhưng chỗ này không
phải ta làm chủ, các ngươi cầu ta cũng vô dụng.

Triệu Giai trầm giọng quát: - Hai các ngươi đừng có càn quấy, việc này không
có gì phải thương lượng, các ngươi mau trở về đi.

Triệu Lương Tự cười ha ha nói: - Khang Nhi, trước khi ta đến, cha của ngươi đã
tính đến việc ngươi nhất định đòi đi Kim Quốc, nên đã dặn dò ta, để ta phải
đưa ngươi về, nếu như ngươi không đồng ý, thì phải trói ngươi về.

Cao Nha Nội vừa nghe vậy, biết chuyện này chẳng còn hi vọng gì, "Ồ" một tiếng
miễn cưỡng.

Một đám người cùng ra khỏi nha môn, chỉ thấy Lương Tùng, Tây Môn Phiệt đã bị
áp lên xe chở tù, ba người ai nấy mắt sâu hoắm, còn đen hơn cả mắt gấu trúc,
chân liên tục run rẩy, trong cảnh tượng ồn ào này mà vẫn còn ngủ được, có thể
thấy hôm qua bọn chúng đã phải làm lụng vất vả thế nào.

Diêu Thị bám lấy người Nhạc Phi ân cần dạy bảo, còn Lý Kỳ lại tìm Trần A Nam
dặn dò một số việc, đợi Lý Kỳ nói xong, Mã Kiều gọi Trần A Nam qua một bên,
đưa một bức thư cho y, bao y giao cho Lỗ Mỹ Mỹ.

Qua ước chừng nửa canh giờ, bọn người Cao Nha Nội liền khởi hành trước.

- Ca ca, Lý Kỳ chúng ta đi trước, các huynh bảo trọng.

- Lý đại ca, bảo trọng.

- Ừ, các ngươi cũng đi đường cẩn thận.

Đợi đám người Cao Nha Nội biến mất trong tầm mắt, Triệu Giai cuối cùng thở
phào một cái nói: - cuối cùng cũng đuổi được hai cái tên phiền toái này, chúng
ta cũng khởi hành thôi.

Lý Kỳ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:

- Điện hạ, lần này ngươi dẫn theo bao nhiêu người?

Triệu Giai sửng sốt, nói: - khoảng năm trăm người, trong đó có ba trăm là thân
binh của ta, còn có một số người được Lễ Bộ phái đi.

Lý Kỳ cau mày: - Chọn người như vậy à, bây giờ chúng ta đi đến địa bàn của Kim
Quốc đấy.

Triệu Giai trợn mắt nói: - Thì làm sao? Chúng ta có phải đi đánh giặc đâu.

- Điều này cũng đúng.

- Đi thôi.

Một lát sau, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Lý Kỳ, Triệu Giai, Triệu Lương Tự ngồi trên một chiếc xe ngựa, mấy vị quan
viên của Lễ Bộ ngồi trên một chiếc. Lần này thì Mã Kiều thích rồi, có ngựa
cưỡi rồi, hơn nữa còn có thể cưỡi một đoạn đường rất dài. Nhưng thằng nhãi này
thật sự là một chút quy củ cũng không hiểu, dường như trên thế giới này chỉ có
mình y, không hề để ý đến cảm nhận của người khác. Một mình cưỡi ngựa chạy như
bay, còn muốn gọi Nhạc Phi chạy cùng y. Nhạc Phi là người tuân thủ quy tắc,
chắc chắn là từ chối rồi, luôn đi theo phía sau Lý Kỳ, duy trì cảnh giác từng
giây từng phút.

- Chậc chậc, điện hạ, xe ngựa này đúng là rộng rãi, có thể làm nhà để ở rồi.
Xem ra sau này ta cũng phải làm một chiếc.

Triệu Giai ha hả nói: - Đây là phụ hoàng ban thưởng cho ta, ngươi nếu cũng
muốn có một chiếc thì tự cầu phúc đi.

- À? Ta chỉ tùy tiện nói một câu, ngươi có cần thiết tưởng là thật không? Lý
Kỳ cười nói: - Đúng rồi, lần này chúng ta đi đâu đàm phán?

Triệu Lương Tự nhất thời đổ mồ hôi lạnh, đội ngũ đều đã xuất phát, hắn còn
không biết đích đến ở đâu, thế thì còn nói gì đến đàm phán. - Chúng ta lần này
đến Tích Tân Phủ ở Yến Kinh.

- Yến Kinh? Lý Kỳ trợn mắt, cười nói:

- Đây không phải là địa bàn của chúng ta sao?

Triệu Lương Tự ngại ngùng nói: - Bây giờ còn đang trong sự khống chế của người
Kim.

- Ta quên mất. Lý Kỳ cười ha ha, nói: - Ta nói, người Kim cũng phiền quá đi,
muốn đàm phán thì đến đàm phán là được, dù sao ngựa của bọn chúng cũng khá
nhanh, hà tất phải để bọn ta đi, thật là.

Giống như là bọn ta vẫn luôn muốn đi không bằng. Triệu Lương Tự nói: - Người
Kim nói lần đàm phán trước bọn họ nhận được đãi ngộ không công bằng, cho nên
mới có ý kiến, lần này để bọn ta đi đến chỗ họ đàm phán.

- Nhỏ mọn! Đúng là quá nhỏ mọn, lần trước ba người bọn chúng nói một mình ta,
mà lại nói không công bằng, đúng là buồn cười. Lý Kỳ cầm mứt hoa quả ném vào
miệng, nói: - Vậy lần này chúng ta đàm phán với ai?

Triệu Lương Tự nói: - Nghe nói Kim Thái Tổ cũng ở Yến Kinh, cho nên ta đoán
lão chắc sẽ đích thân đàm phán với chúng ta.

- Khụ khụ khụ. Lý Kỳ ho một trận, vất vả lắm mới lôi được mứt hoa quả ra,
kinh ngạc nói: - Ngươi nói chúng ta lần này phải đi đàm phán với Hoàn Nhan A
Cốt Đả?

- Ừ!

- Con mẹ nó! Vậy không phải khí thế của chúng ta sẽ yếu hơn nhiều sao.

Triệu Lương Tự lắc đầu nói: - Ta cũng từng liên hệ với Kim Thái Tổ vài lần, ta
thấy lão hình như cũng hi vọng chuyện này sớm chấm dứt, quan trọng là mấy đứa
con lão khá là khó khăn, đặc biệt là Hoàn Nhan Tông Vọng. Người này giỏi về
tâm kế, mỗi lần nói chuyện đến Vân Châu, Hoàn Nhan Tông Vọng này liền lập lờ,
né tránh, nói năng hết sức cẩn thận.

Lý Kỳ ha ha nói: - Sợ gì? Bọn họ có Vương tử, bọn ta cũng có. Nói xong hắn lại
nói với Triệu Giai: - Điện hạ, ngươi nói có phải không?

Khuôn mặt trắng nõn của Triệu Giai lộ ra chút ửng đỏ, lắc đầu nói: - Ngươi
đừng có chế nhạo ta, ta nghe nói Hoàn Nhan Tông Vọng kia theo phụ thân nam
chinh bắc chiến, công lao vô số kể, còn ta

Nói đến đây, y liền không nói nữa. Từ trước đến nay y là người có tâm cao khí
ngạo, nhưng nếu bàn về cống hiến cho tổ quốc, y thật đúng là không thể so bì
với Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hơn nữa, phải biết rằng vài năm sau, Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ bưng bít bao vây
phủ Khai Phong nhanh như chớp, đây chính là lần đầu tiên Trung nguyên bị uy
hiếp lớn như thế, sao Triệu Giai có thể sánh được.

Triệu Lương Tự thấy Triệu Giai lúng túng, vội nói sang chuyện khác: - Lý Kỳ,
hoàng thượng rất kì vọng vào đàm phán lần này, hi vọng chúng ta có thể mã đáo
thành công. Hoàng Thượng còn nói, nếu Kim quốc đồng ý nhượng bộ, trả lại Vân
Châu và những nơi khác cho ta, chúng ta có thể nhường một bước, đem thuế má
cho bọn họ.

Vị hoàng đế này đúng là nhu nhược. Lý Kỳ không lộ sắc mặt nói: - Đây là giá
ban đầu của chúng ta?

Triệu Lương Tự và Triệu Giai nhìn nhau, hai người lắc đầu. Triệu Giai nói: -
Phụ hoàng có ý, nếu tạm thời không thể thu hồi Vân Châu, thì cũng phải thu hồi
Yến Kinh và những nơi khác.

Lý Kỳ nhướn mày nói: - Nhất định?

Triệu Giai gật gật đầu.

Đây đúng là một cái bẫy mà. Lý Kỳ thở dài: - Vậy lần đàm phán này, chúng ta đã
rơi xuống thế yếu.

Triệu Lương Tự kinh ngạc nói: - Tại sao?

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Theo kinh nghiệm nhiều năm buôn bán của ta mà
nói, ta cho rằng đàm phán chính là nói chuyện kiên nhẫn, nếu như một bên vội
vàng mong thành công, sẽ bị đối phương chủ đạo.

Triệu Giai gật gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng có lý, theo lời ngươi nói, chúng ta phải đi đàm phán thế
nào?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta cảm thấy quên đi cái giá này đối với chúng ta có lẽ có
lợi một chút.

Triệu Lương Tự hơi trầm ngâm nói: - Đúng vậy, cứ như vậy, chúng ta cũng sẽ
không lộ vẻ sợ đầu sợ đuôi, nếu không rất có thể khiến người Kim nhìn ra sơ
hở.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #689