Nhiệm Vụ Khẩn Cấp


Người đăng: tuanh.kst@

Lý Kỳ sửng sốt, quay đầu liếc mắt một cái, cau mày: - Không, là thiếu hai
người.

Mã Kiều lắc đầu nói: - Bốn người mới đúng, hai huynh đệ Nhạc Phi cũng không
thấy đâu.

Lý Kỳ nhìn lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, để cho hai tên đầu sỏ kia trốn
thoát rồi, thì đúng là mất thể diện.

Đang lúc này, chợt nghe được hai bên trái phải có tiếng vó ngựa.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai huynh đệ Nhạc Phi mỗi người cưỡi một
ngựa chạy đến, hơn nữa dưới mông của mỗi người còn có một "ghế sô pha thịt
người" đang nằm ở dưới.

Đúng là Lý Kỳ và tên râu quai nón.

Đi tới trước mặt, Nhạc Phiên xuống ngựa, hành lễ nói: - Khởi bẩm bộ soái, vừa
rồi tên cẩu quan và đầu sỏ cường đạo này thừa dịp trốn thoạt, vẫn may đại ca
nhanh mắt, đuổi theo bắt hai bọn chúng.

Cao Nha Nội hưng phấn nói: - Nhạc Phi làm tốt lắm.

Lương Tùng bị Nhạc Phi một tay xách đi, làm gì còn oai phong như vừa nãy,
giống như là một con chó của nhà có tang vậy, nhưng y hình như còn không chịu,
kêu gào:

- Ta chính là mệnh quan triều đình, ngươi thân là Đô Chỉ Huy Sử, không có
quyền bắt ta.

Ngụ ý này của y, là muốn Lý Kỳ giao y cho phủ Khai Phong, hay là Tương Châu
Châu phủ cùng với ngục ti, như vậy ít nhất có thể tránh cho y chịu nỗi khổ
trầy da rách thịt.

Nói cho cùng y vẫn muốn chui vào lỗ hổng của triều Tống trọng văn khinh võ,
bởi vì Bắc Tống lấy "trọng văn khinh võ" làm quốc sách, nghiêm cấm người luyện
võ tham gia vào chính sự. Tham chính, thảo luận chính sự về cơ bản đều bị tước
quyền, cho dù triều đình có hủ bại đi nữa, điểm này cũng chưa bao giờ được
sửa, đây là bi ai của quan võ.

Tuy nhiên cũng phải nói, không có Vương Phủ, Lý Kỳ cũng sẽ không phải e dè
nhiều như vậy.

Đã đến nước này rồi, ngươi còn vùng vẫy giãy chết. Lý Kỳ cũng bắt đầu có chút
khâm phục tên Lương Tri huyện rồi, cười ha ha nói: - Ngươi chẳng lẽ quên chức
trách của Thị Vệ Bộ chúng ta là bảo vệ an toàn bên ngoài kinh thành sao, ngươi
cấu kết cường đạo, phạm thượng tác loạn, ta đương nhiên có quyền trừng phạt
ngươi.

Hiện giờ tính chất của sự việc đã thay đổi, Lý Kỳ đương nhiên có thể dùng chức
quyền để trừng phạt thích đáng tên tri huyện gian ác này.

Triệu Giai nghe mơ mơ hồ hồ, hiếu kì nói: - Người kia là ai?

Lý Kỳ cười nói: - Y chính là tri huyện huyện Thang Âm.

- Hả?

Triệu Giai giãn hai hàng lông mày, nói: - Vậy y sao lại ở đây?

Lý Kỳ cười lạnh nói: - Người này ức hiếp bách tính tạm thời không nói đến,
thậm chí còn câu kết với cường đạo, chuyên môn hoạt động giết người cướp của ở
lân cận, vừa rồi còn chuẩn bị mưu hại chúng ta, thật sự là vô cùng độc ác.

Triệu Giai lộ vẻ kinh hãi, nói:

- Ở vùng Kinh Kỳ này lại có chuyện như thế này sao?

Ngươi thân là Vương tử đương nhiên là không biết nỗi thống khổ của dân chúng.
Lý Kỳ lắc lắc đầu, không nói gì.

Cao Nha Nội cười ha ha nói: - Cẩu quan, ngươi có biết Nha Nội ta là ai không?

Lương Tùng mơ hồ nhìn Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội hừ nói: - Ta chính là con trai của Cao Thái úy. Nói xong y lại chỉ
sang Triệu Giai nói: - Vị này còn lợi hại hơn, chính là Tam Hoàng tử của Đương
kim hoàng thượng, Vận Vương điện hạ.

Lương Tùng cả đời tri huyện này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng tử, không
nói gì, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

- Mẹ nó, lại giả vờ bất tỉnh. Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm, ngươi cho dù chết
đi, Nha Nội ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.

Cao Nha Nội mắt lóe sáng, reo lên: - Người đâu, trói hai tên cẩu tặc kia lên
cây cho ta.

- Vâng.

Mấy tên lính lập tức kéo Lương Tùng và tên râu quai nón tới chỗ cây cổ thụ
trước nhà trọ.

Ba mẫu tử Diêu Thị không ngờ vị quan trẻ tuổi này là Hoàng tử, mặt ngẩn ngơ,
nhanh chóng tiến đến thi lễ.

Triệu Giai hôm nay đang trong cơn giận dữ, chỉ vung tay cho bọn họ miễn lê,
lập tức giận dữ hừ một tiếng, nói: - Thật làm gì có cái lý đó. Đây là vùng
Kinh Kỳ lại xuất hiện sự việc thế này, bổn vương tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Nghiêu Khang, ngươi cứ làm việc đi là được, nhưng đừng có làm tổn thương tính
mạng, cẩu quan thế này, nếu để cho y chết dễ dàng, thì thật là lợi cho y quá.

Cao Nha Nội cười hớn hở nói: - Ai, ca ca xin yên tâm, ta nhất định sẽ cho y
sống không bằng chết. Tiểu Cửu, chúng ta đi giáo huấn bọn họ một phen, đợi áp
giải đến huyện nha, mới trừng phạt y thích đáng.

Ở huyện nha đánh tri huyện, rốt cuộc là có mùi vị thế nào. Hồng Thiên Cửu hai
mắt lấp lánh, gật đầu nói: - Được được được, tất cả do ca ca làm chủ.

Hai tên khốn này mỗi người cầm một roi ngựa đi nhanh tới, gã râu quai nón sợ
tới mức gào ầm lên: - Tha mạng! Nhưng còn chưa kịp kêu, liền bị vải bố lấp kín
miệng.

Lý Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của hai tên ngốc này, cười khổ lắc đầu, nói với Triệu
Giai: - Đúng rồi, điện hạ, sao người biết chúng ta ở đây?

Triệu Giai cười nói: - Tất cả là nhờ hai tên do thám mà ngươi sắp xếp, hôm qua
ta chuẩn bị đi suốt đêm đến Thang Âm huyện tìm ngươi, giữa đường gặp phải hai
gã do thám của Thị Vệ Mã, bọn họ nói ngươi bị bao vây, ta lập tức dẫn người
đuổi đến đây.

Hóa ra hai gã do thám mà Lý Kỳ sắp xếp ở bên ngoài thấy đám người Lý Kỳ không
bỏ ra ngoài, ngược lại còn bị một đám nhân mã không rõ danh tính bao vây, bọn
họ liền đi tìm quân doanh ở gần để tìm viện binh, nhưng ai ngờ trên đường nhìn
thấy nhân mã của Vận Vương, vì thế vội vàng báo cho Triệu Giai, lúc này mới
cứu được tính mạng của đám người Lý Kỳ.

- Thì ra là thế.

Lý Kỳ gật gật đầu, bỗng nhiên lại nói: - Đợi đã, điện hạ, ngươi vừa nói muốn
đến Thang Âm huyện tìm ta, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì sao?

Triệu Giai sửng sốt, hình như chợt nhớ tới cái gì, cười ha ha nói: - Đúng rồi,
thiếu chút nữa là quên mất chúc mừng ngươi.

- Chúc mừng ta?

Lý Kỳ buồn bực nói: - Xin ngươi, ta suýt chút nữa thì mất mạng, có gì đáng
chúc mừng?

Trong mắt Triệu Giai hiện lên ánh giảo hoạt, nói: - Phụ hoàng hôm qua đã phong
ngươi là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, tam phẩm, chẳng lẽ điều này còn không
nên chúc mừng sao?

Lý Kỳ đầu hơi mơ hồ, nói: - Cái gì đại phu?

Triệu Giai tức giận nói: - Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu.

Lý Kỳ nghi ngờ nói: - Đây là chức quan gì?

- Chức quan này mà ngươi cũng không biết à?

Lý Kỳ cũng dứt khoát lắc đầu: - Không biết.

Triệu Giai thở dài, giải thích chức Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, hóa ra Ngân
Thanh Quang Lộc Đại Phu chỉ là một danh hiệu vinh dự, cũng chẳng có thực quyền
gì.

Lý Kỳ ha hả nói: - Điện hạ, lần này ta xuất hành tuy là vì dân trừ hại, dương
thiện trừ ác, đánh đổ được một tên ác bá và một gã cẩu quan, nhưng đây đều là
những việc ta nên làm, thật sự là không định tranh công. Hoàng thượng lần này
ân thưởng cũng lớn quá, còn bảo điện hạ đến tuyên chỉ, Lý Kỳ thật sự là cảm
thấy hổ thẹn.

Triệu Giai nghe thấy hắn đang tự khen bản thân mình, lườm hắn một cái, nói:

- Ngươi cũng đừng có quá coi trọng mình, bổn vương không phải đến đây đọc
thánh chỉ cho ngươi, hơn nữa những việc ngươi làm này, phụ hoàng không hề
biết.

Lý Kỳ mơ hồ nói: - Thế thì vì sao?

Triệu Giai mở trừng mắt nói: - Ngươi thông minh như vậy, không ngại đoán xem.

Lý Kỳ cẩn thận nhìn y một cái, nói: - Ta cũng không dám tự mình đoán bừa thánh
chỉ, điện hạ, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng là được, đừng ở đây dọa ta, ta
nhát gan lắm.

Triệu Giai vẫy vẫy hắn, Lý Kỳ nhanh chóng ghé tai vào.

Triệu Giai ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: - Phụ hoàng lệnh cho ngươi đi Kim Quốc,
bàn chuyện Yến Vân.

Lý Kỳ hoảng sợ nhìn Triệu Giai, chợt nghe cách đó không xa vọng lại tiếng hét
thảm thiết, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cao Nha Nội rút cây roi đang quất mạnh
vào Lương Tùng, Lương Tùng kia nhất thời đau ngất đi.

Lý Kỳ reo lên: - Bịt miệng gã kia lại cho ta, không nên quấy rầy ta và điện hạ
nói chuyện.

- Vâng!

Lý Kỳ giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ, lại quay sang Triệu Giai, sắc mặt trầm trọng:
- Điện hạ, ngươi không phải nói đùa ta đấy chứ?

Triệu Giai trợn tròn mắt nói: - Ngươi cho là bổn vương dám lấy việc này ra đùa
hay sao?

Lý Kỳ hai tay vung vung, buồn bực nói: - Nhưng Hoàng thượng sao lại phải làm
như vậy, đây không phải là để ta đưa dê vào miệng cọp sao? Không được, bây giờ
ta phải hồi kinh xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.

Triệu Giai tức giận nói: - Vậy ngươi đi đi, ta không ngăn cản ngươi.

- Ặc!

Lý Kỳ lộ vẻ xấu hổ, hắn đương nhiên là không dám đi, đành gãi đầu nhỏ giọng:

- Điện hạ, ngươi phải nói rõ, rốt cuộc là ai muốn hại ta?

Triệu Giai buồn bực nói: - Ai muốn làm hại ngươi, lần đám phán trước tất cả do
một mình ngươi làm chủ, lần này đàm phán đương nhiên phái ngươi đi, ta không
ngại nói cho ngươi biết, lúc này đây, triều đình từ cao đến thấp đều đồng ý
phái ngươi đi.

Ngươi nghĩ rằng ta muốn đứng đầu gió hay sao, nếu không phải ông già ngươi ép
ta đi làm kì binh, ta mới không đồng ý lãng phí nước bọt, lần này tốt rồi,
toàn bộ trách nhiệm đùn hết sang người ta rồi. Lý Kỳ buồn rầu nói: - Vậy cũng
không cần phải gấp gáp thế chứ, có thể đợi ta trở về rồi từ từ trao đổi mà,
cũng chẳng chậm một hai ngày.

Triệu Giai hừ nói:

- Ngươi còn mặt mũi mà nói, ngươi tự tiện rời kinh, chọc tức phụ hoàng. Kỳ
thật ngay buổi chiều ngươi rời kinh, Kim Quốc liền phái người đến truyền tin,
nói vô cùng thất vọng với lần đàm phán trước, hi vọng phụ hoàng có thể phái
người đi sứ Kim Quốc bàn lại một lần nữa chuyện Yến Vân. Phụ hoàng lập tức cho
người truyền ngươi vào cung, lúc này mới biết ngươi đi Thang Âm huyện. Phụ
hoàng lại không biết ngươi bao lâu mới trở về, cho nên lệnh cho ta cùng Triệu
đại phu mang thánh chỉ đến tìm ngươi, nếu tìm được ngươi liền lập tức xuất
phát.

Đổ mồ hôi! Trùng hợp quá rồi. Lý Kỳ nháy nháy mắt mấy lần, nói: - Điện hạ,
người cũng đi?

Triệu Giai gật đầu ừ một tiếng nói: - Là Vương Tương đề cử ta đi, nói là để
bày tỏ thành ý của Đại Tống, đương nhiên, ta cũng muốn đi xem bộ dạng của
người Kim rốt cuộc thế nào.

Cái này cũng không tệ, dù sao có một Vương tử ở trước che đỡ, Lý Kỳ đương
nhien biết Vương Pủ muốn cho Triệu Giai đến giám sát mình, sợ mình lại loạn,
làm trễ chuyện tốt của y, hơn nữa nếu bàn bạc ổn thỏa rồi, công lao này cũng
không nhỏ, nói: - Triệu đại phu đâu?

Triệu Giai nói: - Chúng ta sợ bỏ lỡ mất ngươi trên đường, nên chia binh làm
hai đường. Ta tính tình nóng nảy, đi đường suốt đêm, đi khá nhanh, tuy nhiên
ước chừng Triệu đại phu bây giờ cũng có thể đến huyện Thang Âm rồi.

Lý Kỳ bóp bóp trán, nhức đầu vô cùng. Lần này hắn xuất hành vốn dĩ tính nhiều
nhất nửa tháng có thể quay về, nhưng thật không ngờ lại phải đi sứ Kim Quốc.
Điều này làm rối loạn hết cả kế hoạch của hắn, hắn còn rất nhiều chuyện còn
chưa dặn dò, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể yên lặng tiếp
nhận, trước tiên chối bỏ trách nhiệm nói: - Điện hạ, thực không dám giấu diếm,
ta thật sự chưa từng làm chuyện này, các ngươi đừng chỉ hy vọng vào ta.

Triệu Giai vỗ vỗ vai của hắn, nói: - Ta hiểu, ta hiểu.

Lý Kỳ hồ nghi nhìn y một cái, nói: - Ngươi thật sự hiểu? Thôi đi, đầu óc ta
hơi loạn, hay là trước tiên cứ giải quyết chuyện này đi xong rồi nói. Tay hắn
chỉ về phía Cao Nha Nội.

Hai người đi tới, Lý Kỳ thấy Lương Tùng kia đã bị quật đến tróc da tróc thịt.
Lương Tùng nhìn thấy Lý Kỳ đi đến, kêu lên ô ô mấy tiếng, vẻ mặt tràn đầy oán
hận.

Muốn dùng ánh mắt để dọa chết ta? Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Nha Nội, ngươi
làm như vậy đúng là quá tốn sức rồi, tốn sức mà lại vô bổ.

Cao Nha Nội ngừng lại, thở gấp nói: - Vậy ngươi nói nên làm thế nào?

Lý Kỳ nói: - Nơi này không phải vừa hay có nhà trọ sao, ngươi đi tìm ông chủ
xin ít muối, hoa tiêu vân vân, thả vào nước một chút, sau đó ngâm roi vào
trong đó một lúc, như thế quật mới hăng hái, tuy nhiên nhớ rõ phải trả tiền,
bây giờ muối khá đắt, người ta cũng là kinh doanh nhỏ thôi. Các ngươi nhìn ta
như vậy làm gì? Ta là đầu bếp, đương nhiên hi vọng bất cứ chuyện gì cũng phải
có mùi có vị mới được.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #687