Người đăng: tuanh.kst@
Lời này còn chưa dứt, Lương Tùng liền trợn tròn mắt, day day mắt, đánh giá
xung quanh, thì thào lẩm bẩm: - Đây, đây là Vạn Hoa Lâu sao?
- Đại nhân, đại nhân, mau mau cứu Đại quan nhân nhà ta.
Bọn tùy tùng của Tây Môn Phiệt nhìn thấy Lương Tùng đến, giống như nhìn thấy
cứu tinh vậy, đương nhiên, cũng chỉ có Lương Tùng có thể cứu bọn họ, vội vàng
phi tới, ngã quỵ xuống đất, khóc lóc kể lể.
Lương Tùng hoảng hốt hỏi vội: - Xảy ra chuyện gì thế?
Một người chỉ vào đám người Lý Kỳ nói: - Đám người kia cố ý đến tiệm gây rối,
còn đánh thương quan nhân nhà ta.
Lương Tùng ngẩng đầu liếc mắt một cái, mơ hồ mở trừng hai mắt, hỏi: - Các
ngươi là người nào?
Lý Kỳ mỉm cười nói: - Thế ngươi là người nào?
Lương Tùng hừ nói: - Ta là Lương Tri Huyện của Thang Âm huyện.
- Hóa ra là Tri huyện lão gia, thất kính, thất kính. Lý Kỳ chắp tay, ha hả
nói:
- Chúng ta là thương gia đi qua đây. Nói xong hắn chỉ ra phía Cao Nha Nội,
nói: - Vị này là thiếu đông chủ của chúng ta.
Lương Tùng vừa nghe thấy bọn họ nói là kẻ làm ăn, nhất thời khí thế lên cao,
vô cùng bệ vệ nói: - Bọn thương gia các ngươi thật to gan, dám sinh sự ở Thang
Âm huyện?
Lý Kỳ khoát tay nói: - Lời này sai rồi. Chúng ta cũng không muốn sinh sự,
chúng ta chỉ muốn đến đây uống rượu, nhưng tiểu nhị của tiệm lợi hại quá,
chúng ta không phải là không trả tiền, chỉ là phản ánh lại sự bất mãn đối với
phục vụ ở đây, ai ngờ bọn họ lại giơ côn giơ bổng, chúng ta cũng chỉ là bất
đắc dĩ mới làm vậy.
- Mấy người các ngươi để cho thê thiếp của quan nhân nhà ta ra hầu rượu,
ngươi còn to mồm? Gã tùy tùng kia chỉ vào Cao Nha Nội nói.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cười nói: - Chúng ta chỉ hỏi một chút thôi mà, chuyện
gì cũng có thể thương lượng, các ngươi cũng không cần phải đem côn bổng đến
làm chúng ta sợ.
Lương Tùng không thèm nghe bọn họ biện luận, nhìn bốn xung quanh, hét lên: -
Tây Môn Phiệt ở đâu?
- Ở đây!
Lý Kỳ gật gật đầu, liếc mắt ra hiệu với Mã Kiều, Mã Kiều lập tức nắm chặt lấy
vạt áo của Tây Môn Phiệt lúc này đang hôn mê bất tỉnh, nhấc lên.
Lương Tùng nhìn thấy vậy kinh sợ nói: - Các ngươi làm gì y rồi?
Lý Kỳ ha hả nói: - Không làm gì hết. Chỉ là nhất thời không cẩn thận ra tay
quá mạnh.
Lương Tùng giận dữ nói: - Tốt lắm, bọn các ngươi đúng là to gan lớn mật, bắt
hết lại cho ta.
- Vâng!
Mã Kiều hận chết cái loại tri huyện thế này, một tay bóp cổ Tây Môn Phiệt,
lạnh lùng nói: - Ai dám động thủ thử xem!
Quan sai này tuyệt đối không ngờ được đám người kia lại kiêu ngạo như vậy,
nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Lương Tùng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, híp mắt nói: - Các ngươi
muốn tạo phản sao?
- Oa! Tội lớn như vậy chúng ta làm sao gánh nổi. Lý Kỳ ra vẻ sợ sệt lắc đầu
nói: - Chỉ là lỗi sai không nằm ở chỗ bọn ta, ngươi dựa vào cái gì mà bắt bọn
ta. Nếu là ngươi muốn làm rõ chuyện, cũng có thể đưa bọn ta đến nha môn, thẩm
tra rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định.
Ánh mắt Lương Tùng chợt sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười, gật đầu nói: - Ngươi
nói không sai, vậy các ngươi hãy đi một chuyến với bản tri huyện, tuy nhiên,
các ngươi phải thả Tây Môn Phiệt ra trước.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thứ lỗi cho ta không thể làm theo lệnh, người này là nhân
chứng quan trọng của vụ án này, sự trong sạch của chúng ta đều đặt toàn bộ
trên người y, ta thật sự không dám dễ dàng đem nhân chứng quan trọng như vậy
giao cho ngươi.
Tốt lắm. Cứ để cho các ngươi kiêu ngạo một lúc nữa, đợi đến nha môn rồi, hừ
hừ, các ngươi sẽ biết được thủ đoạn của lão gia. Lương Tùng cười cười, nói: -
Ngươi cũng khá là cẩn thận đấy, được rồi, để cho công bằng, bản tri huyện đồng
ý cho ngươi làm như vậy, đi thôi.
Nếu như ngươi không cho phép thử xem. Lý Kỳ hướng tới Cao Nha Nội cười nói: -
Thiếu đông chủ.
Cao Nha Nội ừ một tiếng, rút bông hoa hồng đã héo tàn từ trên tóc mai của Tây
Môn Phiệt xuống, dẫn đầu đi ra ngoài.
Thằng nhãi này đúng là thích hoa tàn liễu bại. Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, sau
đó đi theo, đoàn người chạy ra phía ngoài.
- Tránh ra, tránh ra, có chuyện hay xem rồi.
Mấy tên sai nha thô bạo đẩy đám dân chúng vây quanh, mấy người ngã nhào xuống
đất. Lý Kỳ nhìn thấy tất cả, chau mày, nhưng cũng không nói gì.
Ra đến bên ngoài, Lý Kỳ trực tiếp bảo người bỏ Tây Môn Phiệt vào trong cái sọt
mà bọn hắn mang đến, hai người nhảy, Mã Kiều đi thật sát bên cạnh, để phòng
chuyện ngoài ý muốn. Một đám người trùng trùng điệp điệp kéo về phía nha môn.
Đi được ước chừng thời gian của một bữa cơm, cuối cùng cũng đến huyện nha
huyện Thang Âm. Huyện nha này nhìn có vẻ như vừa mới tu sửa, ngăn nắp vô cùng,
tuy nhiên huyện nha ở Kinh Kỳ so với những huyện nha khác đều tốt hơn một
chút.
Đi vào trong hành lang, Lương Tùng ngồi trên công đường, vô cùng bệ vệ, khí
thế không tệ, có dáng dấp của quan.
- Thăng đường.
- Uy. Vũ.
Tùng tùng tùng.
Lý Kỳ nhìn thấy cảnh tượng tương tự, không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ, đợi xem
lát nữa các ngươi còn uy vũ không.
Bịch.
Lương Tùng đập thước vào bàn, quát: - Dưới công đường là người nào?
Cao Nha Nội dường như là lần đầu tiên lên công đường, cảm thấy hơi hứng thú,
cười ha hả nói: - Cao Tiến.
- Tiểu Đao.
- Lý Đại Khả.
Lương Tùng lại nói: - Cao Tiến, các ngươi vì sao lại ẩu đả với Tây Môn Phiệt.
Lý Kỳ đứng ra cười nói: - Cũng không phải, không phải. Chúng ta là ẩu đả lẫn
nhau, chúng ta cũng là những người bị thương, điều này cũng chứng minh bọn họ
cũng động thủ, cho nên gọi là ẩu đả lẫn nhau.
Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói: - Đúng vậy, sau lưng ta bị trúng hai gậy.
Lương Tùng nghiêm mặt, nói: - Bản quan không hỏi hai người các ngươi, các
ngươi chớ nói lung tung. Cao Tiến, ngươi nói.
Cao Nha Nội hừ nói: - Ẩu đả thì ẩu đả, chứ còn làm sao? Ngươi muốn ta phải làm
sao?
Xem ra đây là một đồ ăn hại. Lương Tùng hừ nói: - Tốt lắm, nếu các ngươi đã
nhận tội, vậy bản quan
- Khoan đã, ngươi chẳng lẽ không hỏi bọn ta tại sao lại đánh Tây Môn Phiệt
sao? Lý Kỳ lại đứng ra nói.
Lương Tùng cười, nói: - Các ngươi để cho thê thiếp của người ta ra tiếp khách,
chẳng lẽ các ngươi còn có lý, thật là buồn cười.
- Đây chẳng qua là lời nói một bên của đối phương, kì thật việc này còn có ẩn
tình khác.
- Hả? vậy ngươi nói ta nghe.
Lý Kỳ tiến lên một bước, cười nói: - Đó là bởi vì Tây Môn Phiệt cướp ngựa của
ta.
Lương Tùng nhướn mày nói: - Còn có chuyện này sao?
Lý Kỳ gật gật đầu, cười hì hì nói: - Ta đã từng cho huyện các ngươi mượn mỗi
người một con ngựa tốt loại thượng đẳng, tuy nhiên lại bị Tây Môn Phiệt cướp
mất. Ta lần này đến, chính là để đòi lại ngựa của ta, tiện thể giáo huấn y, để
cho bọn y sáng mắt ra, đừng có ngựa của ai cũng muốn.
Lương Tùng sắc mặt căng thẳng, nói: - Rốt cục ngươi là người nào?
Xem ra ngươi cũng không ngu xuẩn. Lý Kỳ lấy từ trong ngực ra tấm lệnh bài, đi
lên phía trước, đặt lên bàn, cười nói: - Ngươi tự xem đi.
Lương Tùng vươn tay run rẩy cầm tấm lệnh bài, vừa nhìn thấy, tay run lên, suýt
nữa làm rơi. Thật vất vả lắm mới cầm được lệnh bài, hoảng sợ nhìn Lý Kỳ nói: -
Ngươi ngươi là Thị Vệ Bộ Đô Chỉ Huy Sứ.
Lý Kỳ cười ha hả nói; - Chính xác mà nói, là là Quan Yến Sử kiêm Bộ Soái kiêm
Mã Phó Soái kiêm Ngự Thiện Phòng Phó Tổng Quản.
Một chuỗi tên quan rơi xuống, Lương Tùng mặt toát mồ hôi, sợ tới mức cả người
run rẩy, nhanh chóng từ trên ghế đi xuống, vừa lăn vừa bò tới trước mặt Lý Kỳ,
hành lễ nói: - Hạ quan tham kiến Bộ Soái, không biết Bộ soái đại giá quang
lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội, thứ tội.
Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói nhỏ:
- Uy phong vừa rồi đi đâu rồi?
Lương Tùng rụt đầu, không dám lên tiếng.
Về phần đám tùy tùng của Tây Môn Phiệt, sau khi nghe thấy tên chính thức của
Lý Kỳ, đã có mấy người bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Lý Kỳ nói: - Ngươi đừng sợ, hôm nay ta đến chỉ vì ngựa của ta, mặt khác ta
cũng là nhân chứng của vụ án, hi vọng Lương Tri huyện có thể lập tức thẩm tra
xử lý án này, ta rất bận.
Phải nói, tên quan Lý Kỳ này cũng thật là xấu hổ, tuy nói là đại quan Tứ Phẩm,
nhưng ngoại trừ việc về quân đội, còn lại hắn chưa từng nhúng tay vào, cũng
không phải việc hắn phải quản. Thế cũng được, nhưng điều này sẽ thành nhược
điểm, Vương Phủ vẫn còn ở trên theo dõi hắn, cho nên Lý Kỳ làm việc vô cùng
cẩn thận, cố gắng không vi phạm điều gì.
Lương Tùng biết đại nạn sắp ập đến, thầm trách, rốt cuộc là chuyện gì, tại sao
một tên lính quèn lại có quan hệ với đại quan bậc này, thật sự là làm khổ ta
mà. Y vội vàng gật đầu nói: - Dạ dạ dạ, hạ quan tuân mệnh.
Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi có nên truyền Nhạc Phi đến đây trước hay không?
- Điều này
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Ngươi không phải sẽ nói với ta, Nhạc Phi đã áp giải
đi Tương Châu rồi chứ, nhưng người của ngươi nói cho ta biết, Nhạc Phi bây giờ
vẫn còn ở đây.
Lương Tùng vốn dĩ định nói như vậy, nhưng nghe được lời này của Lý Kỳ, sao có
thể nói dối được, vội nói: - Không, không có. Nói xong y liền dặn dò: - Người
đâu, mau dẫn tội nhân Nhạc Phi lên đây.
- Tuân mệnh.
Lương Tùng giang tay, cười nịnh nọt: - Bộ Soái, mời ngồi lên trên.
Lý Kỳ vừa khoát tay, nói: - Đừng, nơi này ngươi là lão đại, ta đứng một bên
nghe là được. Ngồi đi, đừng cứ đứng ở chỗ này.
- Hả?
Cao Nha Nội reo lên: - Nếu như không ngồi, vậy ta lên ngồi.
- Cao Tiến, chớ có nói bậy. Lý Kỳ không muốn công khai thân phận của Cao Nha
Nội, sợ sẽ dọa chết đám Lương Tùng này, mặt nghiêm túc, lại nói với Lương
Tùng: - Ta bảo ngươi ngồi thì ngồi đi.
- Dạ dạ dạ.
Lương Tùng nơm nớp lo sợ trở về chỗ ngồi, tuy là cùng một cái ghế, nhưng bây
giờ y như ngồi đống lửa, sao có thể diễu võ giương oai như vừa rồi nữa.
Chỉ lát sau, cùng với tiếng bước chân vang vang, có ba người đi đến, người ở
giữa mặc áo tù trắng là Nhạc Phi, nhưng hôm nay y tóc tai bù xù, tay chân mang
đủ các loại xiềng xích, hai tay hai chân đều đầy máu, quần áo mơ hồ cũng có
thể nhìn thấy vết máu, rõ ràng là đã "hưởng thụ" hình phạt rồi.
Tuy nhiên Nhạc Phi vẫn hiên ngang như trước, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến.
Lý Kỳ liếc mắt, sắc mặt không chút thay đổi.
- Nhạc
Mã Kiều là người trọng tình, nhìn thấy bộ dạng thế này của Nhạc Phi, trong
lòng tức giận vô cùng, nhưng y vừa mới hé miệng đã bị Lý Kỳ trừng mắt.
Nhạc Phi nhìn thấy Lý Kỳ, nét mặt vui mừng, nhưng thấy nét mặt của Lý Kỳ, lời
nói trong cổ họng đành nuốt xuống.
Từ sau khi Nhạc Phi bước vào, Lương Tùng vẫn quan sát Lý Kỳ, nhưng chẳng thu
được cái gì, trong lòng cũng thấp thỏm lo âu. Theo bản năng y cầm thước gõ vào
bàn, nhưng sau đó lại bỏ xuống, vẻ mặt tươi cười: - Người đâu, cởi xích cho
Nhạc Phi.
- Vâng!
Hai gã sai dịch cởi bỏ xích trói cho Nhạc Phi.
Lương Tùng bởi vì không đoán ra suy nghĩ trong lòng Lý Kỳ, cho nên không dám
làm bậy, làm theo trình tự nói: - Nhạc Phi, bây giờ có một vị nhân chứng đến,
ngươi nói qua một lần toàn bộ câu chuyện cho bản quan.
- Tuân mệnh.
Nhạc Phi kể lại toàn bộ câu chuyện tỉ mỉ rõ ràng một lần.
Lý Kỳ nói: - Về con ngựa kia, ta có thể chứng minh lời nói của Nhạc Phi là
thật, nếu Lương tri huyện không tin, ta có thể hồi kinh đem chứng cứ đến.
- Không dám, không dám, nếu Bộ Soái đã có lời, hạ quan sao dám nghi ngờ.
Lương Tùng cười ha hả, lại nói với Nhạc Phi: - Nhạc Phi, bây giờ chân tướng sự
tình đã rõ ràng, tất cả đều là Tây Môn Phiệt gây nên, bản quan suýt nữa bị bịt
mắt, trách lầm người tốt, bản quan bây giờ phán ngươi vô tội, phóng thích.
Nhạc Phi hành lễ nói: - Tạ ơn Tri huyện lão gia vì thảo dân mà sửa lại án sai.
Lý Kỳ cười nói: - Nếu đã có người vô tội, thì có thể khẳng định là có người
khác phạm tội.
Lương Tùng sửng sốt, lập tức hiểu ra, lớn tiếng nói: - Tội phạm Tây Môn Phiệt
đâu? Tây Môn Phiệt đâu?
- Khởi bẩm đại nhân, tội phạm bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh.
- Vậy các ngươi mau làm cho gã tỉnh đi.