Đánh Tơi Bời Đại Quan Nhân Tây Môn


Người đăng: tuanh.kst@

Mã Kiều gặp đám người Cao Nha Nội, nhất thời cũng không thể đả đảo toàn bộ của
Tả Tràng Tử, cảm thấy không nhịn được nói: - Có muốn ta ra tay không?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không cần, chính chủ còn chưa đến, đã để cho bọn họ vận
động, dù sao đợi cũng chán. Hắn nói xong tiến lên hai bước, hướng tới người
khách đang ngây ra như ngỗng nói: - Các vị, chúng ta hôm nay chỉ là đến uống
rượu, sẽ không làm thương người vô tội, các ngươi tiếp tục làm việc của mình
đi.

Người kia vốn dĩ còn chưa kịp phản ứng, nhưng Lý Kỳ ồn ào như vậy, nhất thời
đã khiến cho bọn họ giật mình tỉnh lại. Chỉ một lát, tiếng kêu sợ hãi bên tai
không dứt khiến cho chim thú tán loạn, trong nháy mắt, cả đại sảnh đang ồn ào
bỗng trở thành rỗng tuếch.

Đổ mồ hôi. Bọn họ có phải là chưa nghe rõ lời ta nói không? Lý Kỳ hơi ngẩn
người, quay đầu nhìn về phía Mã Kiều, mở hai tay ra nói: - Ta đáng sợ như vậy
hay sao?

Mã Kiều cũng mơ hồ lắc đầu, y dường như cũng không hiểu tại sao những người
kia lại muốn bỏ chạy.

Đám người Cao Nha Nội bên kia ai nấy đều giết đỏ cả mắt, côn gậy trong tay mặc
dù không chương pháp, nhưng hạ thủ vô cùng ác độc. Tả Tràng Tử mặc dù bình
thường cũng hay ức hiếp bách tính, thủ đoạn cũng rất độc ác, nhưng so với Cao
Nha Nội, Hồng Thiên Cửu thì đúng là kiến gặp voi, đây làm gì gọi là ẩu đả, rõ
ràng là muốn giết người ta mà.

Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên vọng lại một tiếng hét lớn: - Dừng tay cho ta.

Chỉ thấy từ phía cửa một đám người đi đến, ước chừng mười lăm mười sáu người,
một người cầm đầu ước chừng khoảng ba mươi tuổi, da trắng tuấn tú, dáng người
mảnh mai, trên tóc mai có cắm hoa hồng, đang mặc áo bông màu lam.

Ài, chính chủ cuối cùng đã đến rồi. Lý Kỳ khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Người này hét lớn một tiếng, Tả Tràng Tử đột nhiên dừng lại hết.

Nhưng Cao Nha Nội vẫn chưa đánh đã tay, nhìn thấy một người đứng ngây ngô
trước mặt y, làm sao còn khách khí, dùng gậy đánh tới tấp.

- A!

Người nọ lập tức kêu thảm thiết một tiếng, y thật không ngờ vị công tử này lại
vô sỉ như vậy, đã nói không đánh rồi, y còn đánh.

Trong nháy mắt, hai nhóm người lại bắt đầu giương cung nhấc kiếm.

Cao Nha Nội khóe miệng nhếch lên, nói: - Nhìn cái gì mà nhìn. Các ngươi là con
chó của hắn, ta thì không phải. Ta sao lại phải nghe hắn, mất mặt lắm.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Tốt lắm, tốt lắm, thiếu đông chủ. Đông chủ người ta đã
đến rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

Cao Nha Nội quay đầu nhìn lại, khinh thường nói: - Ngươi chính là đông chủ của
Tàn Hoa Lâu?

Tàn Hoa Lâu? Xem ra thằng nhãi này văn chương lại tiến bộ rồi. Khóe miệng Lý
Kỳ khẽ động đậy, nở một nụ cười nham hiểm.

Người nọ dẫn theo đầy tớ tới, vẻ mặt tức giận nói: - Ta chính là đông chủ của
Vạn Hoa Lâu, Tây Môn Phiệt, các ngươi là người nào? Sao lại đến đây gây rối?

Y cũng nhìn ra đám người kia có chút đặc biệt, vì vậy cũng không dám hành động
thiếu suy nghĩ.

Lý Kỳ cười nói: - Tây Môn đại quan nhân đúng không, chúng ta là thương gia qua
lại, hôm nay vốn dĩ định đến Vạn Hoa Lầu của ngươi tìm thú vui, nhưng vui thì
chưa tìm, lại tìm thấy xui xẻo, thật là khiến người ta thất vọng.

Tây Môn Phiệt nhìn Lý Kỳ, nói: - Sao lại nói vậy?

Lý Kỳ cười nói: - Chuyện không phải đã rõ ràng rồi sao, các tiểu thư của Vạn
Hoa Lâu các ngươi không thể khiến cho Thiếu đông chủ của chúng ta vừa lòng,
cho nên thiếu đông chủ của bọn ta mời tiểu thiếp của ngươi đến vui cùng bọn
ta. Căn cứ theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, yêu cầu này không quá đáng
chứ. HƠn nữa thiếu đông chủ của bọn ta cũng không bảo là không trả tiền.

Hồng Thiên Cửu lắc đầu nói: - Không quá đáng, không quá đáng tẹo nào.

- Cái tên trộm cắp nhà ngươi nói bậy gì vậy?

Một người đứng bên cạnh Tây Môn phiệt chỉ vào Lý Kỳ nói.

Tây Môn Phiệt khoát tay, cười gằn với Lý Kỳ: - Các hạ, ngươi thấy đông chủ của
tửu lâu nào để cho thê thiếp của mình ra hầu rượu chưa? Nếu như các ngươi đến
tìm thú vui, ta đương nhiên là hoan nghênh. Nhưng nếu các ngươi cố ý đến gây
rối, TayaM Môn ta đây cũng tuyệt đối không dễ bắt nạt đâu.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Lời này của ngươi từ đâu mà ra thế, nghe nói thiếp của
ngươi cũng là cướp về được, không tốn một đồng, chúng ta cũng chỉ là muốn
hưởng thụ niềm vui của ngươi mà thôi, sao lại nói là gây rối?

Cao Nha Nội hừ nói: - Đúng đấy, chưa gọi lão mẫu của ngươi ra hầu rượu, ngươi
vội vàng cái gì, nhỏ mọn quá rồi.

Hồng Thiên Cửu cười ha ha nói: - Coi ngươi ngoại hình cũng không đến nỗi, chắc
là lão mẫu của ngươi cũng không tệ, không ngại thì kêu ra đây nhìn một cái,
một canh giờ năm mươi quan, thế nào?

Cao Nha Nội cười hì hì nói: - Tiểu Đao, chủ ý của ngươi thật không tồi, năm
mươi quan quá ít rồi, một trăm quan.

Hồng Thiên Cửu ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi lúng túng: - Ca ca, ta không mang
nhiều tiền như vậy đến.

- Thật sao? Cao Nha Nội sửng sốt, nói: - Thế thì đi vay đi.

Hai tên lừa đảo bọn họ một hỏi một đáp, lại khiến cho Tây Môn Phiệt tức giận
vô cùng, giận dữ hét: - Dạy dỗ cẩn thận đám kẻ cắp này cho ta.

Y còn chưa dứt lời, chỉ thấy bên cạnh Lý Kỳ vụt ra một bóng đen.

Người này không phải Mã Kiều thì là ai, trưa nay y nghe thấy những gì Tây Môn
Phiệt đã làm, trong lòng không khỏi nghĩ đến kẻ thù lớn của sư muội y Hoàng
Tam Nguyên, ngực vẫn còn khó chịu, lúc này rốt cuộc không thể kìm nén nổi nữa
rồi.

Chỉ thấy tốc độ kia cực nhanh, tiện tay nắm lấy một cạnh của góc bàn, hét lớn
lên một tiếng, văng đến chỗ Tây Môn Phiệt.

Đây chính là bàn làm bằng gỗ thật, ít nhất cũng mười mấy cân, ở trong tay y
lại giống như một cái ghế đẩu vậy.

Tây Môn Phiệt bước vào, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Cao Nha Nội, lại thật không
ngờ tên tiểu tử bình thường này lại có thủ đoạn như vậy, nhanhh chóng lui ra
sau mấy bước. Mấy tên nanh vuốt của y vội vàng tiền lên chắn đao cho chủ nhân,
nhưng bọn họ còn đánh giá thấp sức mạnh của Mã Kiều. Nghe thấy một tiếng ầm,
chiếc bàn bay kia liền lập tức đập ngã một đám người.

Cùng lúc đó, hai cấm quân của thị vệ mã cũng xông đến, còn đám người Cao Nha
Nội cũng là thú huyết sôi trào, lại bắt đầu vật lộn kịch liệt. Cái tên bảo
tiêu mà Cao Cầu phái trới vẫn luôn đi theo Cao Nha Nội, giống như những chuyện
còn lại chẳng có liên quan đến y.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mã Kiều thừa dịp đối phương đứng không vững
chân, đã vọt tới trước mặt Tây Môn Phiệt, nhảy lên thật cao, một quyền đập
thật mạnh xuống. Y ở bên cạnh Lý Kỳ lâu như vậy, biết rõ đạo lý bắt giặc nên
bắt vua trước, một khi để cho đối phương trì hoãn quá mức, chắc chắn sẽ là một
cuộc ác chiến, dù sao nhân số của đối phương cũng không ít.

Phản ứng của Tây Môn Phiệt cũng không hề chậm, hai tay bảo vệ phía trên, giơ
chân đá về phía Mã Kiều, đương nhiên, y cũng từng luyện qua.

Điều này nằm ngoài dự liệu của Mã Kiều, nhưng trong tâm niệm của y, chỉ có
không ngừng tiến công, đầu gối khẽ cong, nghe thấy hai tiếng bang bang, Mã
Kiều lấy đầu gối để cản đòn tiến công của Tây Môn Phiệt, một quyền kia cũng
đánh thật mạnh lên hai cánh tay của Tây Môn Phiệt?

Tây Môn Phiệt lúc này chỉ đơn giản là đạp đất, làm sao mà trụ nổi một đòn đầy
sức mạnh của Mã Kiều, nên trực tiếp ngã xuống đất.

Nếu như để cho Mã Kiều chiếm được lợi thế, tiếp theo ngươi chỉ có thể lựa chọn
mặc niệm rồi, trừ sư phụ y ở bên ngoài, chỉ có Nhạc Phi lần trước dựa vào Nhạc
gia chuyển bại thành thắng là thắng được một lần.

Mã Kiều lại đá một cước vào ngực của y, Tây Môn Phiệt trong lòng kêu đau vô
cùng, quỳ xuống trên mặt đất lấy hai tay ôm ngực. Nhưng cơ thể của y sớm đã bị
vét sạch rồi, sao có thể so bì với người lớn tuổi như Mã Kiều.

Một cước này đá cho y lăn về phía sau hai mét mới dừng lại được.

Đám nanh vuốt của Tây Môn Phiệt đúng là muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng hai tên
nam nhân trước mặt như làm bằng sắt vậy, quơ đoạt lấy thanh gậy dài trong tay
bọn họ, cho dù là trên người đã trúng mấy gậy, nhưng giống như là không bị sao
cả, hơn nữa do chỗ nào cũng là bàn, bọn họ cũng không thể triển khai được, ưu
thế về nhân số cũng không thể phát huy toàn bộ.

Mã Kiều đột nhiên nắm lấy cổ áo của Tây Môn Phiệt kéo chạy về phía Cao Nha
Nội.

Bốp bốp bốp.

Không biết đụng vào bao nhiêu chiếc ghế, mặc cho Tây Môn Phiệt giãy dụa kêu la
thế nào, nhưng cũng không thoát khỏi bàn tay sắt của Mã Kiều.

- Tránh ra!

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thấy thấy tên điên Mã Kiều đến rồi, vội vàng
nhảy ra khỏi vòng vây.

Mã Kiều nghiến răng một cái, tay phải nhấc Tây Môn Phiệt, hai tay nắm chặt. Y
quét về phía những người đang đánh nhau với Cao Nha Nội. Rầm rầm rầm. Nháy mắt
đã đánh bại ba người. Nhưng, Mã Kiều dù sao cũng không phải là thần. Người
nặng hơn bảy mươi lăm cân sao có thể dễ dàng múa may, do tác dụng của quán
tính, Tây Môn Phiệt rốt cục đã thoát khỏi tay của Mã Kiều, bay ra ngoài.

Thật trùng hợp, Tây Môn Phiệt bay về phía Lý Kỳ.

Mã Kiều sợ ngây người.

Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, nhanh chóng lao sang bên cạnh. Hai chân vừa mới rời
khỏi, liền nghe thấy bên cạnh vọng lại tiếng vang cực lớn, đấy nếu đúng là bị
đập trúng thì thật là quá là ghê gớm. Lúc này hắn giận dữ hét về phía Mã Kiều:
- Mã Kiều, ngươi muốn tạo phản sao?

- Xin lỗi, xin lỗi, ta thực không cố ý.

Lý Kỳ tức giận một tiếng, đứng thẳng người lên, vỗ vỗ phủi bụi trên người,
nhìn thấy Tây Môn Phiệt phía trước mặt ngã đến nỗi thất điên bát đảo, mắt tóe
lửa, nằm trên mặt đất rên rỉ, khuông mặt đẹp trai đã méo mó đến biến dạng. Hắn
dẫm một chân lên ngực của y, hét lớn tiếng: - Dừng tay cho ta. Dứt lời, chân
liền dẫm mạnh.

Tây Môn Phiệt lập tức rên rỉ.

Tiếng rên này lập tức khiến cho bọn nanh vuốt của y kinh hãi, đều ngừng tay,
nhìn Lý Kỳ không hiểu có chuyện gì. Có người reo lên: - Mau thả đông chủ của
chúng ta ra.

- Thả cái gì mà thả. Mã Kiều, làm tốt lắm.

Cao Nha Nội vung cánh tay lên hô, khóe miệng cười u ám, đi tới phía Tây Môn
Phiệt.

Lý Kỳ nhìn bọn họ một cái, thấy trừ Cao Nha Nội ra, Hồng Thiên Cửu và Trần A
Nam đều chảy máu, nhưng trong mắt vẫn lóe lên ánh mắt hưng phấn, thầm nhủ hai
tên tiểu tử này trời sinh đã lăn lộn rồi. Hắn vội vàng nói với Cao Nha Nội: -
Thiếu đông chủ, ngươi đừng có kích động, nhỡ may có làm hại gì đến chỗ quan
trọng, thì quá là không nhân đạo rồi.

Cao Nha Nội vốn dĩ còn chưa biết xử trí thế nào, nghe thấy Lý Kỳ nói như vậy,
nhất thời tỉnh ngộ, nói: - Ngươi còn dám chiếm dân nữ làm tiểu thiếp, lão tử
hôm nay phải thay trời hành đạo.

Hắn dứt lời liền lấy chân đạp vào háng của Tây Môn Phiệt.

Bịch.

Lý Kỳ dường như nghe thấy tiếng trứng vỡ.

- A!

Tây Môn Phiệt đột nhiên ngồi dậy, kêu thảm thiết một tiếng, lập tức ngất xỉu,
cả người không ngừng co giật.

Thằng nhãi này ra tay thật ác độc, trong lòng Lý Kỳ rất là sảng khoái, đối phó
với những kẻ ác nhân này, người tốt thường không được việc, chỉ có người độc
ác hơn y mới có thể xử lí y.

Tây Môn Quan đại nhân từ hôm nay trở đi e là phải đổi thành Tây Môn Đại Thái
Giám rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có một nhóm người đến, chính là công tử vừa nãy bỏ
chạy, chỉ thấy một nguoiwkf chỉ vào Cao Nha Nội nói: - Cho ta

Lời này vẫn chưa nói xong, người nọ liền bị cảnh tượng bên trong làm cho sợ
hãi, lập tức hét rống lên: - Chạy!

Vừa dứt lời, nhóm người này liền biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Chơi trò gì vậy? Mấy người Lý Kỳ ngơ ngác nhìn nhau, đúng là dở khóc dở cười.

Đám người đi vừa đi không lâu, lại có một đám người chạy vào, đều là mặc đồng
phục.

- Ai dám ở đây gây rối.

Cùng với tiếng gào kiêu ngạo, một nam tử trung niên bụng phệ mặc bộ quan phục
bước vào. Người này có thể nói là tướng mạo xấu xí, đặc biệt là vẻ mặt dữ tợn,
lồi lõm, dường như bề mặt của sao hỏa vậy, xễm lúc còn trẻ mặt còn chen chúc
mụn.

Người này đúng là người Lý Kỳ muốn tìm, Tri Huyện Huyện Thang Âm Lương Tùng.

Lý Kỳ cười cười, vị thứ hai rốt cuộc đã tới.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #683