Đại Náo Vạn Hoa Lâu


Người đăng: tuanh.kst@

Sau khi trải qua một phen thay đổi cách ăn mặc, đoàn người trùng trùng điệp
điệp xuất phát theo hướng huyện Thang Âm, toàn bộ chuyển thành đi bộ, dù sao
thương nhân cưỡi ngựa thật sự là quá ít.

Nguyên bản Lý Kỳ là muốn chính mình làm lão đại đấy, nhưng hắn coi vẻ mặt của
Cao Nha Nội kia, thực không giống như là làm một tiểu đệ, chỉ có thể đem vị
trí này tặng cho gã, để gã làm Thiếu đông chủ.

Cao Nha Nội rất vừa lòng với sự an bài này, gã vẫn lấy thân phận nha nội đi
làm việc xấu, hiện giờ thay đổi một loại thân phận khác, điều này làm cho gã
vô cùng hưng phấn nha, đầu tàu gương mẫu, nện bước kiểu bá vương, chính là
muốn bao nhiêu vô sỉ thì có bấy nhiêu vô sỉ, dáng vẻ không giống như một
thương nhân, mà lại giống một đồ gà mờ.

Đợi cho bọn họ đi tới huyện Thang Âm, màn đêm đã phủ xuống.

Huyện Thang Âm bởi vì thuộc vùng Kinh kỳ (kinh đô và vùng lân cận), vì vậy coi
như là khá phồn hoa, mặc dù là tới chạng vạng, trên đường vẫn có người đi
đường vội vàng, nối liền không dứt.

Cao Nha Nội kiêu ngạo qua đi, còn dư lại chỉ có thống khổ, hét lên: - Tại sao
còn chưa tới? Chân ta sắp bị mài hỏng rồi.

Đây có thể là con đường xa nhất đời này gã đi qua rồi, phải biết rằng, bọn họ
đã đi suốt một buổi chiều, đối với gã mà nói, thật sự là quá xa.

Tên tùy tùng kia ngượng ngùng nói: - Thiếu đông chủ, ở ngay phía trước rồi,
vòng cái khúc ngoặt kia là đến.

Lý Kỳ tức giận nói: - Tốt lắm, có đoạn đường ngắn, làm rèn luyện thân thể,
chúng ta đi nhanh đi.

Đoàn người đi thẳng ước chừng trăm bước, vòng qua một góc đường, từ xa trông
thấy một tòa nhà lầu hai tầng cao đứng thẳng, tầng cao nhất treo một loạt đèn
lồng chỉnh tề, ngăn nắp sáng ngời, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng hoan thanh
tiếu ngữ đứt quãng.

Đợi đến gần, chỉ thấy dưới mái hiên treo một tấm biển lớn, trên tấm biển dùng
sơn đỏ viết ba chữ lớn--- Vạn Hoa lâu.

Ngay từ trên mặt chữ đã có thể dễ dàng nhìn ra, đây nhất định là một nhà thanh
lâu, theo lời hai người kia nói, đây chính là thanh lâu lớn nhất trong phạm vi
một trăm dặm huyện Thang Âm, đừng nhìn chỉ cao có hai lầu, nhưng diện tích lại
không nhỏ.

Vạn Hoa lâu? Hừ. Tây Môn đại quan nhân này giọng điệu thật đúng là lớn, thanh
lâu ở Cứu cũng không ai dám lấy tên này, tuy nhiên từ hôm nay trở đi, tên này
chỉ sợ cũng phải qua đời. Khóe miệng Lý Kỳ giương lên, thấy Cao Nha Nội bỗng
nhiên trở nên long tinh hổ mãnh, mới vừa rồi còn tập tễnh đi lại cũng lập tức
trở nên mạnh mẽ đứng lên, dường như tìm được tổ chức rồi.

- Ôi, vài vị quan nhân. Mau mau mời vào trong.

Đứng ở cửa, tú bà thấy một đám người đã đi đến như vậy, hơn nữa mỗi người mặc
phú quý, vừa thấy cũng biết là thương nhân, nhất thời vẻ mặt cười quyến rũ lên
đón. Giọng ỏn ẻn kêu lên, khóe miệng cười sắp đến mang tai rồi.

Tú bà này phỏng chừng cũng chừng bốn mươi tuổi, không thể không nói, vẫn còn
thùy mị thướt tha, mấu chốt là biết cách ăn mặc. Không giống vài tú bà, bôi
trát giống như cái phao câu gà vậy, nhìn đã thấy ngán.

Từ một tú bà có thể nhìn ra, Tây Môn đại quan nhân này cũng tuyệt không tồi,
phải biết rằng tố chất công nhân cũng trực tiếp phản ánh ra tài năng của ông
chủ.

Cao Nha Nội luôn luôn đều rất to mồm, giống Chu Hoa mập, khẩu vị khá nặng,
không nói hai lời, một phen ôm tú kia bà trước. Ha hả nói: - Thím, ngươi tên
gì?

Tú bà kia cũng không đánh giá đến công tử ca thoạt nhìn tuổi không lớn lắm
này, thật không ngờ không bị cản trở, thân thể nhăn nhó vài cái, không dám
giãy tránh ra. Ngoài miệng lại ỏn ẻn nói:

- Quan nhân, ngươi thật xấu nha, người ta tên là Thúy Nga, khách nhân khác
đều kêu người ta là Thúy nhi tỷ.

Cao Nha Nội dâm đãng cười nói: - Vậy ta gọi ngươi Thúy nhi thím đi. Khi nói
chuyện, tay gã luôn luôn chạy trên thân tú bà này, đều nhanh sờ soạng một lần.

Lý Kỳ đi theo phía sau, nghe xong lời này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, quả
nhiên là một kịch tình nha, nhưng là thấy đến thủ đoạn của Cao Nha Nội, trong
lòng ngoại trừ khâm phục, vẫn là khâm phục, đây thật sự là thiên phú, không
học được đấy.

Kỳ thật không chỉ có là Lý Kỳ, mà ngay cả tú bà kia trong lòng cũng âm thầm
kinh ngạc, chỉ một chút thời gian thôi, mụ đã bị Cao Nha Nội vuốt ve cũng bắt
đầu có chút thở gấp rồi, thầm nghĩ, không thể tưởng được người này tuổi không
lớn lắm, nhưng là một tay già đời. Ha hả nói: - Quan nhân thích gọi sao, liền
gọi vậy --- a ---.

Mụ nói được một nửa, bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Hoá ra, Cao Nha Nội ở cái mông cực đại kia hung hăng nhéo một phen, lập tức ha
hả nói: - Tuy nhiên ta càng ưa thích nghe ngươi kêu.

Nhân tài a! Chơi gái chơi gái đến loại tiêu chuẩn này, đây cũng thật không dễ
dàng nha. Lý Kỳ thật không biết là nên khóc hay nên cười, trong lòng đều thay
tú bà kia nhéo một phen mồ hôi lạnh.

Từ trước cửa tới cửa ngắn ngủn có một đoạn đường, cảm tình giữa Cao Nha Nội và
tú bà kia đã thăng hoa tới một cảnh giới khác, khi đi vào đến trong lâu, tú bà
kia đã đỏ bừng cả khuôn mặt rồi, có thể đem một tú bà trêu chọc tới loại tình
trạng này, Cao Nha Nội ba chữ quả thật là danh bất hư truyền a.

Trong lâu là người đông nghìn nghịt, kinh doanh cực tốt.

Nhưng thấy Oanh Oanh Yến Yến trong đại sảnh xen kẽ, bộ ngực tuyết trắng và bắp
đùi đầy đặn làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui, tiếng cười duyên của thiếu
nữ vô cùng kích thích thú huyết của mọi người, một mực nhìn quanh, chỉ thấy
khách nhân bên trong đều là người mặc đẹp đẽ quý giá, có thể nói đến buổi tối,
tài chủ huyện Thang Âm này đều tập trung vào nơi đây, thật sự là không kém là
bao nhiêu so với Cứu, quả nhiên là ngợp trong vàng son a.

Tuy nhiên nhóm người Lý Kỳ đi tới, cũng đã đưa tới không ít ánh mắt.

Cao Nha Nội khóe miệng giương lên, vẻ mặt khinh thường nhìn quét mọi người,
dường như tuyên cáo, ta Cao Nha Nội đến đây, nơi này nên do ta chủ đạo rồi.

Tú bà kia rốt cục lấy cớ tìm tiểu thư cho bọn họ, để tránh khỏi ma trảo của
Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội không nghe theo lời tú bà kia nói, đi vào phòng tọa, lập tức đi
tới chiếc bàn giữa phòng, ném ra một thoi bac, thản nhiên nói với mấy vị công
tử ca trên bàn kia nói: - Khoản chi của các ngươi ta trả, thức thời liền lập
tức tránh ra.

Gã đây cũng không phải cố ý bới móc, mà là từ trước đến nay gã vẫn ưa thích
ngồi vị trí này, có câu là, vui vẻ một mình không bằng vui chung, tứ công tử
kinh thành ngoại trừ Phàn Thiếu Bạch ra, còn lại ba người đều là cái giọng
này.

Lý Kỳ coi đến cảnh tượng này, thầm nghĩ, xem ra tuyển gã đóng giả lão đại,
thật đúng là không có chọn sai.

Hồng Thiên Cửu hét lên: - Người tới, dọn hết những thứ này xuống, mang rượu
ngon thức ăn ngon lên.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Bốn vị công tử ca ngồi ở bàn này, bên cạnh mỗi người ít nhất ngồi một tiểu
thư, vừa thấy cũng là con cháu nhà phú quý, thấy đám người lạ Cao Nha Nội này
kiêu ngạo như thế, nếu đáp ứng rồi, vậy mặt mũi chẳng phải mất hết, về sau còn
mặt mũi nào tới đây chơi gái.

Phanh.

Vị công tử ngồi ở gần Cao Nha Nội nhất, vỗ bàn một cái phẫn nộ quát: - Buồn
cười. Đại gia trả không nổi tiền này sao? Điểu nhân ngươi nơi nào đến, dám ở
này làm càn ---.

Gã nói nói tới đây, bỗng nhiên một cánh tay to như thiểm điện bắt lấy vạt áo
của gã, chỉ thấy thân thể gã chậm rãi bị nhấc lên, chỉ dựa vào một tay này,
trực tiếp nhấc lên một người trưởng thành ít nhất cũng có một trăm ba một trăm
bốn mươi cân, đã làm mọi người ở đây sợ ngây ra.

Xuất thủ đúng là bảo tiêu Cao Cầu phái tới.

- Buông, buông.

Mặc cho vị công tử ca kia giãy dụa như thế nào, vẫn không thể giãy ra được.
Nhưng sau đó gã nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông trước mặt kia,
hầu kết lăn lộn, thanh âm càng ngày càng nhỏ đi.

Ba vị công tử còn lại biết những người này cũng không phải loại lương thiện,
trong lúc nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, tú bà kia dẫn hơn mười vị tiểu thư đi tới. Nhìn thấy tình trạng này.
Bất giác sửng sốt, lập tức đi tới, khẩn trương nói: - Quan nhân, các ngươi
đang làm gì đó?

Lý Kỳ cười nói:

- Là như vậy. Thiếu đông chủ chúng ta muốn ngồi ở bàn lớn, nhưng là bọn họ
dường như có chút không muốn nhường cho, chúng ta đang nói đạo lý với bọn họ,
bà yên tâm, chúng ta đều ưa thích lấy đức thu phục người.

Các ngươi đây là lấy đức thu phục người sao. Tú bà gượng cười. Đem thân mình
dán tới, hướng tới Cao Nha Nội nói: - Quan nhân, xin ngươi bớt giận, cho Thúy
nhi thím một chút mặt mũi, việc này coi như xong đi.

Cao Nha Nội không chút khách khí một phen ôm mụ, ha hả nói: - Được a. Nếu Thúy
nhi thím giúp bọn họ nói chuyện, ta cũng không muốn làm khó bọn họ, chỉ cần
bọn họ nguyện ý tránh ra là được rồi, sổ sách của bọn họ ta thay bọn họ thanh
toán. Đến vậy rồi, chắc là cũng được chứ nhỉ.

- Ta tránh, ta tránh.

Vị công tử ca kia đang bị treo ở giữa không trung, cảm thấy sắp hít thở không
thông, ánh mắt người nam tử trước mặt này thật là làm cho người ta sợ hãi. Gã
gần như là khóc kêu đấy.

- Vậy là được rồi.

Cao Nha Nội khoát tay, tên bảo tiêu kia lúc này nhẹ buông tay, sau khi vị công
tử kia hạ xuống lảo đảo một cái, may mắn đồng bạn của gã đỡ gã. Bằng không thế
nào cũng bị quẳng đến ngã chổng vó, sau lưng dĩ nhiên ướt đẫm.

Bốn người xám xịt rời đi. Nhưng từ trong ánh mắt bọn họ, Lý Kỳ biết rằng việc
này phỏng chừng vẫn chưa kết thúc.

Tuy nhiên Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu hai cái mặt hàng này chỉ biết ngại
nhàm chán, tuyệt sẽ không ngại bận rộn.

Mấy người ngồi xuống xung quanh.

Tú bà kia cũng nhẹ nhàng thở ra, gặp Cao Nha Nội bọn họ vừa ra tay chính là
một thoi bac lớn, tâm tình lập tức thay đổi tốt hơn, vẻ mặt cười quyến rũ nói:
- Vài vị quý khách, nơi này chính là tiểu thư xinh đẹp nhất Vạn Hoa lâu ta
rồi.

- Hả? Vậy ta phải xem thật kỹ xem.

Hai mắt Cao Nha Nội quét tới quét lui trên người mười tiểu thư kia, bỗng nhiên
mặt nghiêm, nói: - Thúy nhi thím, ngươi chớ không phải là xem thường chúng ta
chứ?

Tú bà kia sửng sốt, lập tức ngượng ngùng nói: - Quan nhân cớ gì nói ra lời ấy?

Hồng Thiên Cửu giành nói: - Ta nói Thúy nhi thím, ngươi dùng hương phấn dung
tục bực này đến chiêu đãi ca ca ta, ngươi rõ ràng là không có đem ta để vào
mắt, mau thay đổi, nếu những thứ này là tốt nhất các ngươi nơi này, vậy chúng
ta muốn tốt nhất nhất.

Các tiểu thư này sau khi nghe xong, vẻ giận trên mặt mỗi người dần hiện, các
nàng làm sao đã bị loại vũ nhục này, tiểu thư cũng có tôn nghiêm đấy, nếu
không có một màn mới vừa rồi kia làm cho các nàng có chút kiêng kị, phỏng
chừng đã sớm quay đầu tránh người.

Cao Nha Nội gật đầu nói:

- Đúng cực kỳ, tiểu --- Đao nói rất đúng, chúng ta muốn tốt nhất nhất, liền
như Thúy nhi thím ngươi vậy cũng được.

Tốt nhất nhất? Tú bà vẻ mặt vô tội nhìn Cao Nha Nội, ngượng ngùng nói: - Quan
--- quan nhân, ta làm sao dám lừa gạt các ngươi, đây --- đây chính là cô nương
xinh đẹp nhất Vạn Hoa lâu chúng ta rồi.

- Thế thì cũng chưa chắc, ta nghe nói đông chủ Vạn Hoa lâu các ngươi này, Tây
Môn đại quan nhân mỗi thê thiếp đều là xinh đẹp như hoa, thiên tư quốc sắc,
các nàng cũng có thể xem như một phần tử Vạn Hoa lâu này đi.

Mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, nói chuyện đúng là Lý Kỳ.

Ôi, ta thế nào lại quên mất việc này. Cao Nha Nội mừng rỡ, vỗ bàn nói:

- Đúng vậy, ngươi nhanh đi đem cái gì tiểu thiếp của đông chủ các ngươi, hết
thảy tất cả gọi cho ta, bất kể tư sắc như thế nào, một người mười quan, ta Cao
Tiến quyết không nuốt lời.

Hồng Thiên Cửu một cước đạp ở trên ghế, vẫy tay nói: - Ngươi còn ngơ ngẩn ở
trong này làm chi, mau mau đi gọi, chúng ta vẫn chờ đó.

Khách nhân còn lại vẫn là lần đầu nhìn thấy người hống hách như thế, dám kêu
tiểu thiếp Tây Môn Phiệt đi ra bồi tửu, quả nhiên là ngại mệnh quá dài a.

- Làm càn.

Chợt nghe được một tiếng quát lớn, chỉ thấy một đám người đàn ông cầm côn bổng
đi đến, ước chừng hơn mười tên, một người cầm đầu chỉ vào Cao Nha Nội nói: -
Ta thấy các ngươi căn bản cũng không phải là đến uống rượu, rõ ràng chính là
đến gây rối đấy, bọn kẻ cắp các ngươi mắt chó đui mù, cũng không nhìn một chút
đây là địa bàn của ai.

Tú bà kia thấy người này đến, khẩn trương đẩy ngã một bên, hiển nhiên đám
người này là phụ trách bảo kê đấy.

Hồng Thiên Cửu cười ha hả, nói: - Ta vốn chỉ muốn tìm đến vài tiểu thư xinh
đẹp bồi rượu, đám trộm ngươi một mực chắc chắn chúng ta là đến gây rối, ha hả,
vậy chúng ta đành phải như ngươi mong muốn.

Gã dứt lời trực tiếp đem cái bàn ném đi trước mắt, chỉ nghe ầm một tiếng.

Người nọ thật không ngờ những người này chẳng những không có bị bọn họ hù sợ,
ngược lại làm trầm trọng thêm, còn chưa chờ gã kịp phản ứng, chợt thấy trước
mắt tối sầm, bịch một tiếng, chỉ thấy một bình rượu phá không tới ở giữa trán
gã, nhất thời đầu rơi máu chảy.

Người nọ đau kêu thảm một tiếng, che đầu giận dữ hét: - Đánh cho lão tử.

Biến cố đột nhiên này khiến mọi người ở đó đều kinh ngạc đến ngây người, đại
não mọi người tựa hồ bị đứt nghẽn rồi, không ngờ không có một tên nào chuồn đi
khỏi, toàn bộ ngây ngốc ngồi ở tại vị trí.

- Tiểu Đao. Lên.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu quơ lấy hai cái ghế gỗ gần đó nghênh diện xông
lên.

Hả. Mạnh như vậy. Lý Kỳ không nghĩ đến Cao Nha Nội uy mãnh như thế, đối mặt
với đối phương hơn mười người, gã còn dám xông lên phía trước nhất.

Không ngờ rằng Cao Nha Nội người ta trước kia cũng không ít lần cùng người
đánh lộn, đối thủ đối mặt hoặc là một phái Vương Tuyên Ân, hoặc là một phái
Tống Ngọc Thần, đó đều là đao thật thương thật a, cũng từng chịu qua không ít
tổn thương, uy danh tứ tiểu công tử này cũng là đánh đấm mà ra đấy.

Bảo tiêu của Cao Nha Nội dường như cũng hiểu được cá tính của Cao Nha Nội, đã
sớm chuẩn bị xong, vẫn đi theo bên cạnh, mà hai gã thị vệ mã cấm quân cũng hộ
ở hai bên hai người.

Đối phương xông lên phía trước nhất một người, nâng gậy vụt xuống đúng đầu Cao
Nha Nội, nhưng cây gậy kia ở giữa không trung đã bị một tay lớn chặt chẽ bắt
lấy, người nọ cả kinh, chỉ thấy khóe miệng Cao Nha Nội giơ lên một chút ý cười
tà ác.

Phanh.

Cao Nha Nội không hề khách khí, hai tay cầm lấy ghế hướng tới đầu người kia
mãnh liệt đập xuống, trực tiếp khiến người đó ngất đi, không kịp kêu một
tiếng, chỉ thấy vụn gỗ bay tứ tung, ghế trong tay Cao Nha Nội cũng chỉ còn lại
có hai cái chân, lại càng thêm dễ dàng.

Bảo tiêu kia trực tiếp bay lên một cước, đá cho người từ phía sau vọt tới,
nhất thời lại nện vào một mảnh.

Lúc này, khí thế lập tức thay đổi lại đây.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu này đơn giản chính là hai con sói đói, giơ chân
ghế xông đi lên, chính là vung mạnh một chút.

- A Nam, ngươi cũng lên đi.

Lý Kỳ thấy bộ dáng xoa tay của A Nam, biết tiểu tử này cũng muốn sáp vô, giơ
tay lên nói, còn mình và Mã Kiều lại lui sang một bên.

Trần A Nam nhận được Lý Kỳ cho phép, liền như mãnh hổ xuống núi, quơ lấy một
bình rượu liền xông tới, một cước đá ngã lăn một tên đang muốn công kích Hồng
Thiên Cửu, giơ lên cao vò rượu ném tới đỉnh đầu người còn lại.

Phanh.

Một cỗ mùi rượu nồng đậm nhất thời tràn ngập khắp nơi.

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

Mã Kiều lắc đầu, liếm liếm phát khô môi, ha hả nói với Lý Kỳ: - Phó --- Lý đại
ca, thủ pháp ném bình rượu của ngươi mới vừa rồi kia cũng không tồi nha, ném
phát nào trúng phát đấy.

Lý Kỳ hừ nói: - Hay nói giỡn, ta dầu gì cũng là tiêu vương quán rượu nha.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #682