Người đăng: tuanh.kst@
Bốn phía trong sân lập tức vang lên tiếng hò hét, đinh tai nhức óc. Khán giả
la hét yêu cầu đuổi Cao Nha Nội khỏi sân.
Nhưng không giống với trận đầu tiên, bất kể có phải là Thái Uý Phủ hay không,
thì hầu hết khán giả trong sân đều đang la ó Cao Nha Nội. Dù sao thì Cao Nha
Nội cũng không biết điều như Vương Tuyên Ân, lại gây chuyện thị phi, đắc tội
với không ít người, ngay cả đám người Hồng Thiên Cửu, vốn là bạn tốt.
Cao Nha Nội nghe thấy những tiếng la ó này, trong lòng vừa thấy ấm ức, vừa
phẫn nội, định xông lên chuẩn bị tính sổ với đối phương, - Tống điểu nhân, lão
tử liều mạng với ngươi.
Hồng Thiên Cửu chỉ sợ tình thế trở nên hỗn loạn nên theo sát phía sau.
Chu Hoa cũng ục ịch theo sau phất phất cờ hò reo nói: - Trâu Tiểu Bàn, đến
đây, đánh với Châu gia gia vài chiêu.
Trâu Tử Kiến xưa nay ghét nhất nghe thấy Chu Hoa gọi y là Trâu Tiểu Bàn, cái
biệt hiệu mập mạp này y vốn đã rất kiêng kỵ. Giờ lại không thể chịu được việc
Chu Hoa còn béo hơn y mà dám gọi y là thằng béo, vậy là y nhảy dựng lên nói: -
Chu Tiểu Nhi, lão tử sợ ngươi à.
- Nha Nội, Nha Nội bớt giận đi.
Một vài người đá cầu giỏi bên Thái Uý Phủ giữ chặt lấy ba vị công tử này. Hôm
nay Cao Cầu đã dặn dò riêng bọn họ, bảo bọn họ nhất định phải coi chừng Cao
Nha Nội, đừng để y gây rối.
- Tất cả dừng tay lại cho ta.
Một tiếng hét lớn vang lên, tiếp đó là một người đàn ông trung niên đi tới.
Người này là trọng tài trận đấu hôm nay.
Ân oán giữa Tứ tiểu công tử và Tống Ngọc Thần cùng những người liên can thì
ngay cả những người qua đường cũng biết. Cha mẹ hai bên đều đã nghe qua. Tuy
rằng Cao Cầu thích bao che cho con. Nhưng trước Đại học sĩ, Hàn Lâm Viện, ông
ta cũng phải nể Tống Mặc Tuyền vài phần. Để đảm bảo trận thi đấu diễn ra công
bằng và đề phòng Cao Nha Nội làm điều gì đó quá khích, Cao Cầu đã mời riêng
một vị trọng tài trong cung đình tới.
Người này họ Lưu, tên Hạo Chính, khoảng bốn mươi tuổi, đảm nhiệm chức Hình Bộ
Thị Lang trong triều. Do trời sinh ra ông ta có khuôn mặt khắc khổ nên ngày
nào cũng có vẻ không vui. Khi cười với khi không cười đều giống nhau. Nên
người ngoài đã tự đặt cho ông ta một cái biệt hiệu, tên là trọng phán quan mặt
đen. Trước đây, ông ta có làm trọng tài cho Tống Huy Tông. Sở dĩ Tống Huy Tông
thích ông ta làm trọng tài, là bởi người này "không hề có một hạt cát nào", có
thể nói là chấp pháp như sơn, lại thích đá cầu. Nên nếu như đổi lại là người
khác nói thì: Ai dám phê phán Tống Huy Tông phạm quy, mà Tống Huy Tống lại là
người khai sinh ra kỹ thuật bóng đá. Ông ta cũng không hi vọng bị người khác
nói không dùng đến võ mà thắng.
Hai bên thấy Lưu Hạo Chính đi tới, lập tức im lặng.Vừa rồi, người trách móc ác
liệt nhất là Chu Hoa cũng đã trốn ra phía sau.
- Lưu Tứ Thúc, cái thằng Tống Ngọc Thần kia chơi tiểu xảo, thúc phải nghiêm
trị y. Cao Nha Nội chỉ vào Tống Ngọc Thần nói.
Lưu Hạo Chính mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn y, người phía sau lập tức
ngậm miệng lại. Lưu Hạo Chính lại quay sang nhìn đám người Trâu Tử Kiến một
cái, tên mập Trâu Tử Kiến cũng vội vã cúi đầu xuống đất.
Mới chỉ một ánh mắt thôi đã khiến đám con nhà quan, con nhà giàu lập tức sợ
hãi, là biết ngay được tiếng tăm của người này.
Lưu Hạo Chính không để ý tới bọn họ, mà đi đến cạnh Tống Ngọc Thần. Lúc này
Tống Ngọc Thần đã được người đỡ lên. Lưu Hạo Chính ân cần hỏi han: - Ngọc
Thần, thương thế của cháu thế nào rồi?
Tống Ngọc Thần lắc đầu, rồi làm ra vẻ quân tử khiêm tốn, nói: - Đa tạ tứ thúc
quan tâm, chỉ là chút chầy xước ngoài da, không có gì đáng ngại.
Y nói giơ hai tay ra, nhưng thấy trên cổ tay có rất nhiều chỗ bị xước xát.
Lưu Hạo Chính trước tiên để Tống Ngọc Thần ra ngoài sân băng bó lại miệng vết
thương, sau đó tuyên bố Cao Nha Nội phạm quy nghiêm trọng một lần, coi đó là
cảnh cáo. Phạm quy nghiêm trọng ở đây tương đương với thẻ vàng sau này, nếu là
hai lần thì trực tiếp đuổi ra khỏi sân. Thậm chí còn có thể căn cứ theo tình
hình phán đoán xem liệu có tăng hình phạt hay không.
- Cái gì! Lưu Tứ Thúc, có phải thúc đang ngủ không đấy? Hô Hô Hô
Cao Nha Nội mới nói được nửa lời, Hông Thiên Cửu liền vội vã che miệng y lại,
nếu mà để y nói tiếp thì thế nào cũng bị đuôi ra khỏi sân.
Lưu Thiên Hạo quay sang Hồng Thiên Cửu Nói:
- Cháu bỏ nó ra, để ta nghe xem nó muốn nói gì.
Thực ra trước khi Lưu Hạo Chính đến, cũng đã nghe qua những việc cái đám cầm
thú thị vệ kia đã làm. Nên là cũng đã đến chủ trì công động. Nhưng Lưu Hạo
Chính chẳng ngờ được, trận đấu vừa mới bắt đầu đã xảy ra chuyện như vậy.
Tuy nhiên, lúc ấy do Cao Nha Nội và Tống Ngọc Thần đang ra sức tranh bóng nên
hai bên tay đều có chút tác động. Chỉ có điểm này thì cũng khó để phán đoán.
Nhưng ấn tượng mà Tống Ngọc Thần để lại chính là hình ảnh quân tử khiêm tốn
vừa rồi. Mà Cao Nha Nội quả thực là một Hỗn Thế Ma Vương, hơn nữa Tống Ngọc
Thần lại là người bị hại. Quan niệm vào trước làm chủ này khiến ông ta vẫn
nghiêng về phía Tống Ngọc Thần, hơn nữa ông ta cũng tính toán là phải giết gà
dọa khỉ nhằm ngăn chặn sự việc thế này xảy ra lần nữa.
Hồng Thiên Cửu ngượng ngùng cười, nói nhỏ vào tai Cao Nha Nội: - Ca ca chớ
manh động, giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt. Nói xong, y mới buông
tay ra.
Cao Nha Nội hai tay nắm chặt, hai mắt nóng bừng bừng như lửa đốt. Có thể khiến
y giận dữ như vậy, trên thế gian này chắc có một người. Chính là tên Vương
Tuyên Ân đang ôm bụng cười trên khán đày, trừ lần này ra, y chưa từng chịu sự
ấm ức đến vậy.
Lưu Chính Hạo nói: - Nếu cháu không có gì để nói, thế thì tiếp tục trận đấu
đi.
Hồng Thiên Cửu nhướn mày, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Chu Hoa.
Chu Hoa vỗ ngực một cái, ha hả nói: - Tiểu Cửu, ngươi yên tâm, việc này cứ để
ta lo.
Lúc Lý Kỳ còn đang buồn bực vì thấy cuộc ẩu đả đã chết từ trong trứng nước,
thì nghe thấy tiếng mắng vọng lại từ chỗ của Cao Cầu trong buổi tiệc, hắn cười
thầm, xem ra Cầu Ca bị chọc tức rồi.
Từ Bà Tức bên cạnh thấy Lý Kỳ tự dưng mỉm cười, mới tò mò hỏi: - Quan yến sử
sao lại cười vậy?
Lý Kỳ ngẩn ra cười nói: - Ồ, ta đang buồn cười vì Cao Nha Nội bị người ta đùa
bỡn.
Vừa dứt lời thì bên cạnh lại có tiếng hừ nhẹ: - Mượn cớ, rõ ràng là Cao Nha
Nội bị người ta đẩy trước.
Chết tiệt! lời này mà để tên ngốc kia nghe thấy được thì chắc đau lòng lắm
đây. Lý Kỳ chỉ cười không nói, tóm lại là cái hình tượng Cao Nha Nội tội ác
chồng chất đã ăn sâu vào suy nghĩ mọi người rồi nên có giải thích cũng vô ích.
Hơn nữa hắn cũng không có căn cứ chính xác, chỉ đơn giản ra dựa vào cảm giác
thôi. Do hắn biết Phong Nghi Nô lúc này, sẽ nghĩ Cao Nha Nội chắc chắn chỉ là
muốn dẫn bóng, chứ không có ý làm hại đối phương.
Trong sân, Tống Ngọc Thần sau khi được băng bó vết thương, đã trở lại sân,
trận đấu được bắt đầu. Đội Tài Tử ở đầu sân giao bóng.
Nhưng bóng còn chưa giao thì hai bên lại bắt đầu giao chiến.
Hai tên Chu Hoa và Trâu Tử Kiến trông như hai cục thịt tròn chen tới chen lui,
trông thật khiến người ta phát ói.
- Mau chuyền qua đây.
Trâu Tử Kiến phải vất vả lắm mới giành được vị trí tốt nhất, lập tức giơ tay
reo ầm lên.
Người kia liền vội vàng đẩy bóng qua.
Bóng còn chưa rơi xuống, lại nghe thấy một tiếng "a" thảm thiết kêu lên, chỉ
thấy Chu Hoa tay ôm bụng, rơi thẳng xuống đất, oạch một tiếng, rồi lộn nhào,
ra sức kêu la.
Tình hình lúc này cũng không khác gì lúc nãy, chỉ có điều duy không không
giống đấy là Lưu Hạo Chính không cho dừng trận đấu lại, coi như không nghe
thấy.
Trâu Tử Kiến nhận được bóng, trước mắt thấy không có một cầu thủ phòng ngự nào
bên đội bạn, liền vô cùng mừng rỡ,cầm bóng xông thẳng hướng về phía Long Môn
Chu Hoa nằm trên mặt đấy vẻ mặt ngỡ ngàng, nhìn theo cái bóng mập mạp đi xa.
Bà nó, không ngờ tốc độ của tên mập kia cũng không tồi. Lý Kỳ thấy kỹ thuật
dẫn bóng Trâu Tử Kiến rất thành thục, trong lòng không khỏi trầm trồ khen ngợi
Không chút do dự, đội tài tử dẫn trước một bàn..
- Hay!
- Tử Kiến sút rất tốt!
Đám người Tống Ngọc Thần đều vây lấy, trầm trồ khen ngợi Trâu Tử Kiến.
Từ khán phòng cũng vang lên tiếng hoan hô.
Cao Nha Nội cảm thấy mình bị đối xử không công bằng, ấm ức đến phát khóc, liền
la lớn lên: - Tứ Thúc, sao thúc không phạt tên mập kia phạm quy?
Lưu Hạo Chính mới hỏi ngược lại: - Cháu nói tên mập nào?
- Đương nhiên là Trâu Tiểu Bàn, ôi..cái mông của tôi ngã sưng hết lên rồi.
Chu Hoa vừa xoa cái mông lớn của mình, vừa bước nhanh tới, miệng thì vẫn hét
lên.
Lưu Hạo Chính sắc mặt không chút thay đổi nói: -Vừa rồi Châu Tử Kiến không hề
đẩy ngươi, là ngươi tự ngã, nếu mà nói ta phạt thì phải phạt ngươi phạm quy
đấy.
Ách.. sao lại bị phát hiện ra rồi.
Chu Hoa nhăn mặt lại, vừa xoa mông vừa nhỏ giọng nói.
- Tiểu nhân vô liên xỉ. Đáng đời.
- Ha Ha..
Đám người Tống Ngọc Thần đi qua dương dương đắc ý, kẻ nào cũng làm ra bộ mặt
khinh thường.
Lưu Hạo Chính nói: - Các ngươi còn đứng ở đây làm chi, còn không mau về chỗ
đi.
- A..
Đám người Cao Nha Nội đều đã hiểu ra, mặt ai cũng tối xầm lại, không dám nhiều
lời, lần lượt quay trở lại trông sân.
Chu Hoa đi bên cạnh Hồng Thiên Cửu nói:
- Tiểu Cửu, chiêu này của ngươi không được rồi, phán quan mặt đen chỉ cần
liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Hồng Thiên Cửu tức giận nói: - Là do ngươi giả bộ không giống, ngươi xem tên
Tống Ngọc Thần kia làm chầy xước hết cả tay, ngươi chỉ biết che cái mông thôi.
Máu còn chẳng thấy thì ai sẽ tin ngươi chứ
- Gì? Lại còn phải chảy máu cơ à..thế người làm đi.
Hồng Thiên cửu đảo mắt, gãi đầu nói: - Ngươi rút dây động rừng rồi, ta mà thử
lại thì cũng chẳng linh nghiệm nữa. Xem ra cách đá này của Lý Ca thật đúng là
khó học,sớm biết thế này, lúc trước đã đi thỉnh giáo hắn.
A
Hai người lại reo lên.
Sau khi tiếng trống chiêng vang lên, trận đấu lại tiếp tục.
Lần này tới lượt đội Thái Uý phủ mở bóng.
Cao Nha Nội chảy thẳng xuống sân sau, reo lên: - Mau chuyền bóng lên đây.
Đồng đội thấy người reo lên là Cao Nha Nội không dám chậm trễ, vội vàng chuyền
bóng cho y.
Cao Nha Nội nhận được bóng vừa quay người lại thì loáng cái trước mắt, đã thấy
Tống Ngọc Thần đến trước mặt y. Đang cơn tức giận, Cao Nha Nội vừa giữ bóng
vừa cười lạnh nói: - Thằng đê tiện.
- Như nhau, như nhau.
Tống Ngọc Thần hừ nói: - Ngươi nghĩ rằng ta không biết việc các ngươi tính
toán để đối phó với bọn ta sao. Ta đây chẳng qua là ra tay trước chiếm lợi thế
thôi. Thực ra với tính cách của y, đây chẳng qua là chuyện vặt.Nhưng y hiểu
rất rõ Cao Nha Nội, biết nếu không làm như vậy thì bên mình nhất định sẽ gặp
bất lợi. Sau khi cân nhắc lợi hại, bên Tống Ngọc Thần đã thống nhất tán thành
việc ra tay trước để chiếm lợi thế. Hơn nữa còn lựa chọn chiến thuật bắt giặc
trước rồi mới bắt vua.
Y nói xong liền lao thân mình lên, miệng thì thầm: - Tuy nhiên, việc này cũng
chỉ có thể trách bản thân ngươi. Nếu không phải do ngươi làm nhiều việc ác,
tiếng ác đồn xa thì sao Lưu Tứ Thúc có thể dễ dàng tin ta đến vậy. Ngươi xem,
có khán giả nào trên kia ủng hộ các ngươi không? Thanh danh của Thái Uý Phủ
đều bị ngươi hủy rồi. Có câu là người đắc đạo thì được giúp nhiều, còn người
thất đạo thì được giúp ít. Trận đọ sức này chắc chắn các ngươi sẽ thua.
Cao Nha Nội nhất thời nổi trận lôi đình, xoay người mắng - Con mẹ ngươi nói
bậy.
Nhưng chính vì vậy, mà y làm mất bóng trong chân.
Tống Ngọc Thần đương nhiên là nhận lấy bóng, thoải mái dẫn bóng rồi chuyền cho
Trâu Tử Kiến. Hai người chạy về phía Long Môn như điên, bóng được chuyền đi
chuyền lại trong chân hai người, vô cùng ăn ý.
Bởi không ai có thể nghĩ rằng một người có kỹ thuật cầm bóng cao như Cao Nha
Nội lại có thể dễ dàng bị người khác cướp được như thế, nên nhất thời đều
không kịp phản ứng. Đợi đến khi bọn họ tỉnh ngộ lại thì đã không có cách nào
ngăn được Ngọc Thần và Trâu Tử Kiến rồi.
Cuối cùng Tống Ngọc Thần như một con yến về tổ, vô cùng phóng khoáng sút bóng
bay vun vút về phía cầu môn.
Nhất thời một đợt hét chói tai vang lên, xem ra các fan hâm mộ bất kể tuổi tác
ai cũng đều vui mừng như điên.
- Ngọc Thần, Chân cậu sút thật là đẹp.
- Ha Ha, chúng ta dẫn hai bàn rồi.