Người đăng: tuanh.kst@
Lý Kỳ và Phong Nghi Nô vừa đi vừa tranh cãi ầm ĩ vào trong trường,, ở đầu cầu
thang bỗng thấy 1 vị công tử đang nói nhảm linh tinh đi xuống.
Đúng là Cao Nha Nội.
Lý Kỳ, Phong Nương Tử, hai người cũng tới xem ta thi đấu à.
Cao Nha Nội vốn là nhìn thấy Lý Kỳ, đang chuẩn bị vẫy tay chào hỏi thì thấy
Phong Nghi Nô cũng ở bên cạnh Lý Kỳ, chỉ nghe thấy vèo một tiếng, hắn đã đứng
bên cạnh Phong Nghi Nô, khiến Lý Kỳ thấy lạnh một bên.
Phong Nghi Nô phát hiện ra Lý Kỳ đang nhích lại gần,, hắn vuốt cằm nói: - À,
là thái úy mời ta đến.
Ôi cha mẹ ơi..
Cao Nha Nội mở trừng hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ phấn khích.
Cái thằng này chắc lại hiểu lầm rồi, chỉ số thông minh à? Lý Kỳ bỗng nói: -
Nha nội, ngươi chơi golf thấy vui không?
Vui lắm, vui lắm
Cao Nha Nội gật đầu thật mạnh, lập tức trả lời lại,, âu sầu nói: - Không phải
là hai cây côn gỗ sao, có cần lúc nào cũng phải đề cập đến nó không?
Lý Kỳ giận dữ,, gầm hét lên:
- Hai cây côn gỗ? ta phải cực khổ lắm buôn bán cả nửa tháng mới làm ra được,
thế mà mới chơi được một lần, mấy người các ngươi đã....
- Mượn đi rồi, mượn đi rồi
Cao Nha Nội vội ngắt lời hắn,, rồi lại liếc mắt nhìn sang Phong Nghi Nô, biểu
thị hắn phải chú ý dùng từ.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Trận đấu sắp bắt đầu rồi, ngươi còn ở đây mò mẫm
lắc lư làm cái gì?
Cao Nha Nội nói: - Cha ta bảo ta lên trên chào hỏi mấy vị thúc bá một tiếng.
Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Hoàng thượng có đến không?
Cao Nha Nội buồn bực nói: - Không có, tuy nhiên Tống đại học sĩ có đến đây,
ôi..
Lý Kỳ nghi hoặc,, nói: - Người than thở gì thế?
Cha hắn đến rồi, thế thì chốc nữa ta cũng không thể sử dụng hết các chiêu số
của ngươi rồi.
Chiêu số nào của ta?
Lý Kỳ sửng sốt, sau đó lại khụ khụ vài tiếng nói: - Nha nội, trận đấu sắp bắt
đầu rồi.ngươi mau chuẩn bị đi.
Cao Nha Nội ồ một tiếng. Lại quay sang cười nịnh với Phong Nghi Nô: - Phong
Nương Tử, vì cô, ta sẽ nhất định không thua trận đấu này.
Thằng này thật quá là lẻo mép. Lý Kỳ khẽ nhấp nháy môi,, miệng vẫn cứ dính
chặt như con ba ba cười không ra tiếng.
Phong Nghi Nô dở khóc dở cười nói: - Ngươi cũng mau chuẩn bị đi.
- À, vậy ta xin cáo từ trước.
Cao Nha Nội nói xong liền vội vã chạy về phía phòng nghỉ.
Lý Kỳ cười ha hả với Phong Nghi Nô, nói: - Phong Nương Tử, Cao Nha Nội hẳn là
đang cuồng si cô nha.
Phong Nghi Nô hừ nhẹ một tiếng, nói: - Chả phải vương gia nước Kim kia cũng
cuồng si Bao Tích Nhược sao?
- Cô có thể đừng nhắc đến Bao Tích Nhược được không? ta muốn điên lên rồi.
- Ngươi điên rồi, thì ta lại chẳng nói nữa.
Hai người vốn là vào trong tiệc khách quý của Cao Cầu, nhưng lần này tới tới
xem đội hình trận mở màn không mạnh như thế, nhưng cũng thấy các quan nhất
phẩm,, nhị phẩm. Cao Cầu vốn muốn để Lý Kỳ ngồi cùng chỗ với ông ta, nhưng Lý
Kỳ không thích ngồi cùng với đám người kia nên đã từ chối khéo.
Cao Cầu cũng biết chuyện giữa hắn và Tống Mặc Tuyền, nên cũng không giữ lại
nữa.
Sau đó,, Lý Kỳ và Phong Nghi Nô đi đến chỗ mà Cao Cầu đã chuẩn bị riêng cho họ
trong buổi tiệc
- Này, sao cô ngồi xa như vậy? cô đâu có bị hôi nách.
- Nam nữ thụ thụ bất thân.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Cô lúc nào cũng chạy đến phòng làm việc của ta để nghe
kể chuyện, sao không nói nam nữ thụ thụ bất thân vậy?
Phong Nghi Nô thản nhiên nói: - Ta đây là vì công sự, chuyện của học viện ta
cũng nên bỏ ra chút công sức mà.
Bà nương chết tiệt này, đúng là điển hình của câu qua cầu rút ván mà. Lý Kỳ
hung hăng nói: - Lần sau cô đừng mơ tưởng bảo ta đến xem thi đấu cùng cô. ta
sẽ không bao giờ mắc lừa nữa đâu, thật là đáng ghét.
Đúng lúc này, bỗng bên ngoài vang lên một tiếng cười lớn như tiếng chuông bạc:
- Ai chà, ai lại khiến quan Yến Sử tức giận đến vậy?
Vừa dứt lời, thì thấy từ bên ngoài có một cô gái lẳng lơ đi tới. Mặt trái
xoan, một đôi mắt phượng chớp chớp không ngừng, đôi môi đỏ tươi mềm mại với
một nụ cười luôn túc trực trên môi. Cô gái này vô cùng quyến rũ, nước da mềm
mại trơn bóng trong trắng lộ hồng. Nàng ta mặc chiếc sườn xám màu đỏ tím kia
cũng để lộ ra vóc dáng đẹp vô cùng.
Grừ...Ngực cô gái này ít nhất từ cũng mức d trở lên. Lý Kỳ sững sờ, sau đó
liền đứng dậy chắp tay cười nói: - Thì ra là Từ hành thủ, thất kính, thất
kính.
Người vừa tới là người tổ chức buổi đại tiệc hôm nay, Từ Bà Tức
Nếu như Cao Kỳ đã mời người tổ chức tiền nhiệm, đương nhiên sẽ không quên mời
người tổ chức đương nhiệm. Hơn nữa,, Từ Bà Tức này còn là người biểu diễn cac
khúc chủ đề cho đại hội thi đấu đá cầu.
- Không dám,, không dám.
Từ Bà Tức thi lễ lại với Lý Kỳ nói: - Dân nữ Từ Bà Tức bái kiến Quan Yến Sử.
- Ai da...Từ hành thủ khách khí quá rồi, xin mau đứng lên cho.
Từ Bà Tức hơi liếc mắt nhìn Phong Nghi Nô. Ánh mắt thoáng có sự ghen tị, cười
nói: - Phong tỷ tỷ, đã lâu không gặp rồi, vẫn khỏe chứ?
Phong Nghi Nô mỉm cười nói: - Muội muội gần đây vẫn ổn chứ? Giọng nàng rất
bình thản.
- Cũng bình thường,, chưa nói tới là tốt hay xấu.
Từ Bà Tức khẽ lắc đầu, bỗng đi tới bên cạnh Lý Kỳ,, chỉ sang chỗ cạnh hắn,,
cười nói: - Quan Yến Sử không ngại ta ngồi đây chứ?
Lý Kỳ sửng sốt,, lập tức vui mừng hớn hở nói: - À đâu có phiền hà gì, đương
nhiên là không, tại hạ rất vinh hạnh.
- Đa tạ
Từ Bà Tức khẽ vuốt cằm, sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ thấy một mỹ nhân mặc sườn xám bước ra đẹp đến vậy,
trong lòng không khỏi tăng thêm 3 phần thiện cảm với Từ Bà Tức. Kiểu hình
tượng thay cho lời này này thực sự khiến người ta cảm thấy tò mò, Lý Kỳ cười
ha hả nói: - Từ hành thủ, cô thấy chiếc sườn xám này thế nào?
Từ Bà Tức nở một nụ cười quyến rũ nói: - Xiêm y do Quan yến sử thiết kế đương
nhiên là không còn gì để nói. Tuy nhiên trong lòng Bà Tức vẫn thấy tò mò rằng
vì sao Quan Yến Sử ngài khi trước lại tặng ta miễn phí sườn xám cùng những
trang sức kiểu mới này vậy?
Đổ mồ hôi! Cô không hỏi ta đòi tiền, thì ta đã kiếm được rồi.Lý Kỳ khẳng khái
nói:
- Từ Hành Thủ có điều chưa biết, chiếc sườn xám này không phải ai cũng có thể
mặc, chỉ có đại mỹ nhân thiên tư quốc sắc như Từ Hành Thủ nàng mới có thể mặc
được chiếc sườn xám đẹp như vậy. Nói là người đẹp vì lụa nhưng ta lại cho rằng
người lại làm cho lụa thêm đẹp nên nếu cô thích mặc, thì đó chính là vinh hạnh
của tại hạ, nói đến chữ tiền thì quá là tầm thường rồi.
Từ Bà Tức che miệng cười khanh khách nói: - Quan yến sử ngài thật là biết nói
chuyện, nhưng ta thấy Phong tỷ tỷ còn hợp hơn ta ấy chứ.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Mỗi người mỗi vẻ, chưa nói tới ai thích hợp hơn ai,
chẳng qua hiện nay từ hành thủ vẫn là thắng một bậc a.
- Hả? Trong mắt Từ Bà Tức lộ ra vẻ vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: -
Quan yến sử không phải là đang cố ý nói để ta vui đấy chứ?
Lý Kỳ hai tay mở ra, cười nói: - Ít nhất thì tối này cô mặc chiếc sườn xám này
cũng đẹp hơn cô ấy.
- Hừ
Hắn vừa dứt lời thì bên cạnh vang lên một tiếng hừ nhẹ
Từ Bà Tức khóe miệng mỉm cười, hướng mắt sang nhìn Phong Nghi Nô
Nàng hừ gì mạnh vậy, vị cô nương này đang ăn mặc lộng lẫy, trang sức đầy người
vậy, đương nhiên là phải dụ dỗ nàng ta, thật đúng là chẳng hiểu gì hết.Lý Kỳ
cười ha hả nói: - Phong Nương Tử hôm nay có hơi bị ốm nhẹ, đang bị nghẹt mũi.
À đúng rồi, gần đây Chu Gia lại đang gấp rút may vá thêu thùa trang phục cho
đại hội đá cầu. Hi vọng Từ Hành Thủ bỏ chút thời gian tới xem một lượt, cũng
tiện để đưa ra một vài góp ý
Từ Bà Tức vui vẻ nói: - Vậy thì Bà Tức không thể từ chối rồi.
- Cũng nên thế mà.
Cứ thế một lúc, hai người bỗng trở nên thân quen hơi, cứ như là bạn cũ đã lâu
không gặp vậy. Lý Kỳ cảm thấy Từ Bà Tức này rất là cởi mở. Chuyện gì cũng có
thể nói được, trời nam đất bấc, sườn xám nội y, chẳng có gì là không nói được.
Còn Phong Nghi Nô ở bên cạnh thì mặt vẫn cứ lạnh tanh, đi ra phía sau, bàn tay
đã biến thành những hình trảo, những ngón tay thon dài, móng tay trắng nõn,
đang tỏa ta âm khí.
Bịch bịch bịch..
Đến khi tiếng trống báo hiệu trận đấu sắp bắt đầu vang lên, Lý Kỳ và Từ Bà Tức
mới thôi nói chuyện.
Lý Kỳ lúc này mới nhớ tới bên mình còn có một vị đại mỹ nữ. Hắn liếc mắt nhìn
Phong Nghi Nô một cái, hít một hơi thật sâu, cả kinh nói: - Phong Nương Tử,
tay nàng bị chuột rút à?
Phong Nghi Nô mau chóng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn của mình
lại.Ngượng ngùng nói: - Tay ngươi bị chuột rút ý.
Sớm hay muộn thì nữ nhân này cũng cho lão tử ăn một chiêu cửu âm bạch cốt
trảo, nên đề phòng vẫn hơn. Lý Kỳ trong lòng vẫn có chút sợ hãi với tư thế tay
của Phong Nghi Nô kia, vậy là hướng mắt vùi đầu vào trong đấu trường.
Chỉ thấy đội của Thái Uý Phủ mặc đồng phục màu đỏ, còn đội của tài tử mặc đồng
phục màu tím.Hai bên đã tiến vào trong sân.Cuộc đại chiến sắp bắt đầu.
Đứng đầu bên Thái Uý Phủ là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu làm thành một đôi.
Còn bên kia cũng là đối thủ một mất một còn của bọn họ là Tống Ngọc Thần và
Trâu Tử Kiến.
Không thể ngờ được tên mập thế này cũng đứng đầu sân đấy. Lý Kỳ trông thấy
Trâu Tử Kiến đứng đầu nên có chút kinh ngạc.
- Tống Ngọc Thần. Tống Ngọc Thần
Gần như cả trường đều là fan hâm mộ của Tống Ngọc Thần, tiếng hô hò ầm ĩ,
tiếng hô sau còn to hơn tiếng hô trước.
Tiếng chống chiêng lại vang lên, trân đấu chính thức bắt đầu.
Bên giao bóng là đội tài tử
Bên kia vừa mới nhận bóng thì một bóng đen đã lướt qua, quay đầu nhìn lại, chỉ
thấy một tên béo mập đang nhếch môi, vẻ mặt đang cười khinh bỉ nói:
- Ha ha, Tào Chính Văn, đừng mơ qua được Chu Đại gia của ngươi.
Khí thế bên kia bị áp đảo trong chốc lát.
Tào Chính Văn có vẻ lúng túng, vội vàng chuyền bóng ra bên ngoài.
Thái úy phủ trừ 3 vị công tử ca này ra, thì thực lực của những người khác cũng
đều thuộc hàng đầu.phía giữa san đậu tài tử đã qua bảy tám chân chuyền bóng,
còn có một cơ hội để truyền bóng lên đầu sân.
- Ngọc Thần
Ngô Ngọc Thanh ở giữa sân,, với 1 chiêu gió bay đã đá cầu lên phía trước cho
Tống Ngọc Thần.
Cao Nha Nội áp sáp bên Tống Ngọc Thần, cười lạnh nói: - Tống Ngọc Thần, ngươi
đừng mơ tưởng qua cửa ải này của ta.
Tống Ngọc Thần mắt chợt lóe lên,, dựa vào ưu thế cao vượt trội của mình đã ép
chặt Cao Nha Nội về sau thân mình.
Trong nháy mắt, Tống Ngọc Thần đã khống chế được bóng, bỗng nghe thấy tiếng
Tống Ngọc Thần kêu lên, cả người bay lên cao, rồi rơi bịch một cái xuống đất.
Trận khai màn này khiến toàn bộ ngươi xem sợ ngây người.
Phù..
Lý Kỳ phun ngụm nước trà ra, kêu lên:
- Áp sát vào, không thể nào, sau vừa mới đá mà đã mạnh ghê vậy
Phong Nghi Nô hừ nói: - Việc gì ngươi phải kinh ngạc vậy, đây chẳng phải là do
ngươi dạy sao?
Lý Kỳ cãi lại: - Gì thế, Phong Nương Tử, nói năng phải có căn cứ chứ.Ta đâu có
dạy bọn họ Nhưng trong lòng lại nghĩ, chiêu số mà lão tử đã dạy, chắc sẽ không
bị phát hiện hết chứ?
- Ngọc Thần, Ngọc Thần
Đám người Châu Tử Kiến lập tức vây lấy, mắt nhìn lo âu Tống Ngọc Thần đang nằm
rên rỉ trên mặt đất.
Đám người Hồng Thiên Cửu cũng chạy tới. Hồng Thiên Cửu nhỏ giọng nói: - Ca ca,
ngươi ngươi không phải đã quá mạnh tay đấy chứ?
Cao Nha Nội nao nao, cả giận nói: - Móa ơi, nha nội ta đây căn bản cũng không
có làm gì nha, là kia Tống điểu nhân cố ý gài lão tử, lý đâu có thế.
Hồng Thiên Cửu vừa nghe, nhíu mày, lại thầm nghĩ, ca ca chắc có lẽ không nói
dối ta, chẳng lẽ thật sự là cái thằng kia cố ý?
Trâu Tử Kiến sau khi nghe xong, tức giận mắng: - Nha nội, ngươi quá vô liêm sỉ
rồi, chính mình đá trái với quy tắc, còn không chịu nhận sai.
Cao Nha Nội chỉ vào Trâu Tử Kiến nổi giận mắng: - Nhận cái mẹ ngươi, cái thằng
béo thối tha nhà ngươi. Nha Nội ta hôm nay phải dạy dỗ ngươi 1 phen, Tam Lam,,
Tiểu Cửu chúng ta lên.
- Tới thì tới, người khác sợ Cao Nha Nội nhà ngươi, ta đây chẳng sợ.
Hai bên xoắn ống tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Grừ..Đánh nhau à? cũng phấn khích đây.Lý Kỳ mỉm cười ha hả.