Người đăng: tuanh.kst@
Có câu mở đầu rồi, Lý Kỳ bắt đầu đi vào dẫn dắt tình tiết, vẫn giống như lúc
đầu, nội dung truyện không có gì thay đổi. Hắn cũng không có đủ kiên nhẫn mà
đi thay đổi lại. Thứ hắn thay đổi duy nhất là bối cảnh, triều đại nào, một vài
địa danh, tên các nhân vật lịch sử... ví dụ triều Nam Tống được sửa thành Nam
Minh, nước kim được đổi thành Dâm quốc, à không.... là Ngân quốc, Nhạc Phi
được đổi thành Nhạc Thiên, tên địa danh thì được thay thế bằng những tên địa
danh sau này, nhưng thực sự là không thể thay đổi được. Ví dụ ý nghĩa của tên
Quách Tĩnh và Dương Khang, hắn cũng đã từng trực tiếp nghĩ đến.
Đúng lúc hắn đang nói hăng say, một tiếng bộp vang lên, làm ngắt lời hắn.
- Thực là tức chết đi được, không viết nữa.
Lý Kỳ nao nao, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phong Nghi Nô khoanh tay lại trên
bàn, mặt quay sang một bên, làm bộ dạng tức giận. Nhưng do tức giận mà mặt ửng
đỏ,lại khiến người ta bị mê hoặc vô cùng.
Lý Kỳ không chống cự được sự quyến rũ đó cứ ngây người ra, hắn không thể thôi
nhìn Phong Nghi Nô, buồn bực nói: - Sao cô lại không viết nữa?
Phong Nghi Nô hừ một tiếng, nói: - Ngươi rõ ràng là cố ý nghĩ ra một câu
chuyện để chọc tức ta.
Toát mồ hôi, nha đầu nhà cô cũng quá là ích kỷ rồi, ta đâu có rảnh như thế, Lý
Kỳ đảo mắt, tức giận nói: - Ở đâu ra cái kiểu nói này vậy?
Phong nghi nô tức giận nói: - Cái bà Bao Tích Nhược này thật là khiến người ta
tức điên lên, may mà bà ta còn biết lễ nghĩa, không ngờ lại ngu muội bất kham
như vậy, bị cái gì mà Vương gia nước Kim đùa bỡn trong lòng bàn tay, liên lụy
đến cả 2 nhà Quách Dương, vậy là hết rồi. Thế nhưng phu quân bà ta chết chưa
được bao lâu lại vì một câu khen ngợi đơn giản của kẻ thù mà đã vui mừng khôn
xiết đến chết mê chết mệt rồi. Như ta thấy, bà ta còn không bằng thôn phụ Lý
Bình, thật là khiến người ta tức chết được
Toát mồ hôi, ra là vì chuyện này, Lý Kỳ nhất thời toát mồ hôi lạnh, nói: -
Phong đại mỹ nhân, đây chỉ là 1 câu chuyện thôi mà, cô việc gì phải nghiêm túc
vậy?
Phong nghi nô hừ nói: - Ta mặc kệ, nếu ngươi không thay đổi, là ta không viết
nữa, ngươi tìm người khác viết đi, ta đỡ phải nghe những điều phiền não.
Grừ.. Nữ nhân này thật là không biết lý lẽ, khiến người ta đau đầu quá, Lý Kỳ
rầu rĩ nói: - Sửa làm sao được, truyện thì được bắt đầu từ đây, cô bảo ta sửa
lại thế khác nào bắt ta phải nghĩ lại lần nữa.
Phong Nghi Nô nói: - Chuyện này nếu mà viết ra, chắc cũng không có ai xem, nam
nhân các người thật biết đùa cợt phụ nữ, nghĩ ra một câu chuyện cũng khiến nữ
nhân bị tội. Nàng ta càng nói, càng phẫn nộ, cứ như là nàng ta còn chịu nỗi
oan ức còn lớn hơn cả Bao Tích Nhược.
- Này này này, nói chuyện nên chú ý chút, cẩn thận ta tố cáo cô nói xấu đấy.
Lý Kỳ biết tính tình Phong Nghi Nô tương đối cáu kỉnh, đành phải bất đắc dĩ
giải thích nói: - Phong Nương Tử, Thực ra câu chuyện này của ta đã làm tốt hơn
hiện tại 1 vạn lần rồi. Nếu như đổi làm Cao nha nội hoặc Vương nha nội, cô
nghĩ Bao Tích Nhược có thể kiên trì tới giờ không, chỉ e cô đã sớm hiểu được.
Hắn nói xong lại chột dạ nhìn trái nhìn phải, sợ Cao Nha Nội kia đang nấp ở
nơi nào đó nghe trộm. Nếu mà để y biết Lý Kỳ Kỳ đang nói xấu y trước mặt Phong
Nghi Nô, thì chắc chắn sẽ liều mạng với Lý Kỳ một phen.
Phong Nghi Nô nghe xong, lại nhớ đến ngày đó ở Vương Tướng phủ, chút nữa bị
Vương Tuyên Ân làm nhục, nỗi ấm ức lại trào lên,dường như Bao Tích Nhược trong
truyện chính là mình, lại thấy mình còn không bằng cả Bao Tích Nhược. Rút cục
thì bà ta vẫn có 1 người chồng vì mình mà chết và 1 đứa con sắp ra đời, mà
viền mắt đỏ ửng, nước mắt lưng chừng.
Làm gì vậy? Lý Kỳ thấy bộ dạng ấm ức của Phong Nghi Nô, như là bản thân mình
đang bị hắn ức hiếp vậy, nếu như để người khác thấy được, thì thật là tình
ngay lý gian, liền nhỏ giọng: - Phong Nương Tử, sao cô khóc vậy, chuyện của ta
đâu có cảm động đến thế.
Phong Nghi Nô nao nao, rất nhanh lau đi khóe mắt, nói: - Ai khóc chứ.
- Không khóc là được rồi, ai da, ta chỉ muốn viết 1 câu chuyện thôi mà, sao
mà khó như đi đẻ vậy. Lý Kỳ xoa xoa đầu than thở: - Nếu cô không muốn viết
nữa, vậy để ta tìm người khác vậy
Trong lòng lại nghĩ, nếu nàng ta đã không chịu được, thì chắc phu nhân càng
không cần nói đến, Hồng Nô nha đầu cũng tương đối đơn giản, mà đoán chừng như
vừa trải qua một chuyện đau lòng vậy, xem ra ta phải đến tìm thất nương nha
đầu rồi. Nhưng mà nàng gần đây chắc cũng bận rồi, ôi, giá mà nhạc mẫu của ta
có thể giúp được thì tốt biết mấy.
Phong nghi nô thấy vẻ mặt hắn có vẻ u sầu, sắc mặt lại hơi cảm động nói: -
Muốn ta viết cũng được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, rút cục Bao Tích
Nhược có thất tiết hay không?
- Cái gì? Thất tiết? Nàng nói 1 cô nhi quả phụ, ở trong thời đại rối loạn kỷ
cương này, chẳng lẽ không được thất tiết sao? Nhưng cô yên tâm, ta sẽ viết
tránh đi những tình tiết này, một người chân chính như ta sẽ không viết những
việc quá tục tĩu đâu, nói cho cùng, đây cũng chỉ là 1 câu chuyện, cô đừng quá
chú ý đế nó.
Lý Kỳ đau đầu giải thích.
- Vậy Lý Bình thì sao?
Lý Kỳ lập tức cam đoan nói: - Cái này tuyệt đối không có.
Phong Nghi Nô thần sắc ảm đạm một hồi, than nhẹ một tiếng, lại cầm bút lên,
nói: - Ngươi nói tiếp đi.
Phong Nghi Nô càng nghe,càng thích, có lúc thậm chí còn nghe rất say sưa, quên
cả viết, thế là Lý Kỳ lại phải đọc lại lần nữa, khiếp hắn tức chết lên được.
Mãi đến khi Phong Nghi Nô phải lên lớp, thì việc hợp tác này mới tạm thời dừng
lại
Nhưng, chuyện này một khi xảy ra thì không thể vãn hồi, trong hai ngày liên
tiếp, chỉ cần Phong Nghi Nô rảnh là nàng ta lại chạy đến phòng làm việc của Lý
Kỳ để nghe chuyện, cứ như là đang có tư tình vậy, khiến cho Lý Kỳ cảm thấy có
chút ngại ngùng.
Trưa hôm đó, sau khi Lý Kỳ ăn xong bữa trưa, liền chuẩn bị để tới Xúc Cúc
trường thưởng thức trận chiến sắp diễn ra giữa ngụy quân tử và dã thú, hắn vốn
muốn mời Bạch Thiển Dạ đi cùng, nhưng gần đâu Bạch Thiển Dạ lại đang ham mê
kinh doanh, hơn nữa nàng lại không có hứng thú với cuộc đấu này, nên đã khước
từ khéo rồi.
Hu
Lý Kỳ vừa mới bước chân ra khỏi cửa hậu viện, thì 1 chiếc xe ngựa chạy qua?
ấy, Mã kiều này từ khi nào lại trở nên cần mẫn như thế. Nhìn kỹ lại, thì ra
không phải là xe ngựa của mình, mà là xe ngựa của Phong Nghi Nô
Qủa nhiên là người quen thói phong trần, rất hiểu cảm giác này. Lý Kỳ cũng
không phải là người khách khí, liền quay xuống nói với Mã Kiều đang đuổi theo
phía sau: - Mã Kiều, hôm nay bản soái sẽ cho ngươi 1 cơ hội cưỡi ngựa" Nói
rồi, hắn liền lăn lông lốc trên xe ngựa của Phong Nghi Nô.
Vén rèm lên, phía trong là một đại mỹ nhân khiến hắn vừa nhìn liền sáng mắt
lên, nàng ta mặc một chiếc quần dài mầu xanh biếc, mái tóc đen nhánh được vấn
cao lên, khuôn mặt nàng được che lại bằng 1 chiếc khăn lụa màu xanh trong
suốt. đôi mắt nàng long lanh như nước mưa xuân tháng 3, hào quang tỏa ra mê
hoặc lòng người. nước da mềm mại nhẵn nhụi giống như ngọc bích hảo hạng, làm
lay động lòng người, phong hoa tuyệt đại, hoàn toàn xứng đáng.
Phong Nghi nô thấy Lý Kỳ cứ thờ người ta, vẫn cái tư thế vén rèm lên, liền
nhìn chằm chằm vào hắn, lại cau mày lại, khuôn mặt sau tấm lụa mỏng ửng hổng
mới nói: - Ngươi nhìn cái gì thế?
- Nhìn mỹ nhân, à không... Lý kỳ hấp tấp chui vào trong, ngượng ngùng nói: -
Ta đang suy nghĩ về bàn khẩu hôm nay.
Phong Nghi nô nghe thấy cái cớ vụng về này, không khỏi cười khúc khích. Nói: -
Bàn khẩu này đã đến nơi rồi, ngươi còn suy tính gì nữa
Lý Kỳ nét mặt già nua khó mà đỏ lên được mới gật đầu nói: - Điều này cũng
đúng. Chợt ngửi thấy mùi mực, mới chăm chú nhìn, Lý Kỳ thấy Phong Nghi Nô
không biết từ đâu rút ra một cái bút và một ờ giấy, mới kinh ngạc nói: - Cô cô
muốn làm gì?
Phong Nghi Nô nhìn hắn đầy vẻ quyến rũ nói: - Phó viện trưởng, từ đây đến Xúc
Cúc trường còn dài lắm, chi bằng chúng ta nhân thời gian này viết 1 chút nhé.
Grừ... biết ngay là nữ nhân này không có lòng tốt mà, thì ra là đến thúc giục
viết tiếp. Lý Kỳ rầu rĩ nói: - Lại nói, ta không nói được nữa rồi, gần đây ta
bị khàn giọng, chẳng lẽ cô không nghe thấy ư, còn nữa, ta đang chuẩn bị làm
báo nhiều kỳ, dài kỳ đó cô hiểu không? có khi 1 ngày đến vài ngày mới chợp mắt
được 1 lần, cô đợi khi nào ta khỏi rồi hãy tính tiếp nhé.
Phong Nghi Nô nhỏ giọng nói: - Thế thì 1 chút thôi.
- Không bàn nữ, trừ khi... ha ha Lý Kỳ xoa xoa cằm, cười dâm đãng nói.
Phong Nghi Nô thay đổi sắc mặt, hừ nói:
- Ngươi đừng mơ tưởng, ta đây không phải Bao Tích Nhược
Lại là Bao Tích Nhược, lão tử hận người đàn bà này. Lý Kỳ cười ha hả nói: -
Bao Tích Nhược làm sao mà so với cô được, cô vừa đẹp như Bao Tích Nhược, lại
vừa có khí tiết của Lý Bình, nói chung là 1 mỹ nhân hoàn mỹ.
Phong Nghi Nô nghe câu nói của hắn, ngượng ngùng đáp: - Ta không có tốt như
những gì ngươi nói.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đương nhiên là không, ta nói chuyện thần thoại mà cô cũng
tin được.
Phong Nghi Nô nhất thời thẹn quá hóa giận, chỉ vào Lý Kỳ mắng: - Ngươi, ngươi
không biết xấu hổ.
Lại là câu nói này, Lý Kỳ giơ hai tay lên nói: - Được rồi được rồi, cô đừng
giận, thực ra lời này của ta là nửa thật nửa đùa,trên thế gian này làm gì có
mỹ nhân hoàn hảo, nhưng vế trước thì thực sự là xuất phát từ tận đáy lòng ta.
- Thế cũng chẳng khác gì.
Ai.. Nữ nhân à..
Hai người đi được ước chừng khoảng thời gian một bữa ăn là tới nơi dùng để đỗ
ngựa ngoài Xúc Cúc trường. Nhưng vừa mới xuống xe thì liền nhìn thấy một chiếc
xe ngựa sang trọng đi tới.
Một vị công tử ca ăn mặc lộng lẫy nhẩy từ trên xe xuống, thì ra là Vương Tuyên
Ân - kẻ thù sống còn của Lý Kỳ và tên ác ma trong mộng của Phong Nghi Nô.
Vương Tuyên Ân thấy 2 người, nỗi oán hận trong lòng bỗng chốc trào lên. y cười
lạnh: - Phong Nương Tử, bản Nha nội thật không biết cô nghĩ thế nào, đường
đường là công tử con tể tướng cô lại không cần, lại cứ thích đi yêu tên đầu
bếp này, thật là khiến người ra khó hiểu mà.
Phong Nnghi Nô nghe vậy hai mắt nổi nóng, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt
lại.
Lý kỳ bỗng nhiên ha hả cười nói: - Vương nha nội, theo như ta thấy, phải là
ngươi cố gắng tự kiểm điểm bản thân mình mới đúng.
Vương Tuyên Ân nheo lông mi, nói: - Xin được nghe cao kiến.
Lý Kỳ thấy xung quanh không có người, mới kéo tay Phong Nghi Nô, cười hi hi
nói: - Phong Nương Tử, cô ta thà chọn 1 đầu bếp như ta, cũng không thèm chọn
ngươi, có thể thấy ngươi quá kém cỏi. Có lẽ hắn và Vương Tuyên Ân đã đến mức
như lửa với nước, nên vốn cũng không cần kiêng dè nhiều.
Vương Tuyên Ân sắc mặt xanh lét, nhưng khổ nỗi, ai bảo Lý Kỳ lại là khắc tin
của đời y. hôm nay do chuyện yến vân, đến ngay cả cha hắn cũng có chút kiêng
nể Lý Kỳ, huống chi là Vương Tuyên Ân y. Yhíp mắt nhìn 2 người, rồi hừ lạnh
một tiếng, quay lưng rời đi.
- Tiểu tử, muốn chơi với lão tử à,nhà ngươi còn chưa đủ tư cách nhé.
Lý Kỳ nhìn theo bóng Vương Tuyên Ân, cười đắc ý, bỗng nghe thấy một tiếng nói
lạnh lùng vang lên cạnh mình: - Mọi người đều đi rồi, ngươi còn định suy tính
bao lâu nữa?
- Cái gì bao lâu?
Lý Kỳ giơ hai tay lên, bỗng hai mắt mở to, kinh ngạc nói: -Âý, sao nhiều tay
giơ lên vậy, hay là có ai đó nhét gì vào trong tay ta đây. Trong lúc nói, hắn
mới nhẹ nhàng bóp nhẹ một cái, dù sao cũng phải đòi lại tý lãi chứ. ây chà,
quả nhiên là da thịt mềm mại.
- Vô liêm xỉ. Phong Nghi Nô rút mạnh tay về, lành lùng nói: - Ta rất hi vọng
là trên đời này có môn cửu âm bạch cốt trảo.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Sao cô lại nghĩ như vậy?
Phong Nghi Nô trầm giọng nói: - Ta muốn học cửu âm bạch cốt trảo để cho tên
Vương Tuyên Ân cả đời này không động được vào nữ nhi, còn có... Nàng ta lạnh
lùng liếc mắt nhìn Lý Kỳ.
Cô ta muốn làm gì? Lý Kỳ hít thật sâu rồi lập tức nói: - Vị nữ thí chủ này,
lão nạp thấy sắc mặt cô lúc sáng lúc tối, khả năng là đã bị tẩu hỏa nhập ma
rồi, lão giờ giờ phải dùng Ngự Nữ Tâm Kinh, à không... là Dịch Cân Kinh để hóa
giải lệ khí ( sự độc ác ) trong lòng cô.
- Dịch Cân Kinh? cái này không phải là kinh phật sao? lẽ nào bên trong cũng
giấu võ công tuyệt học chứ?
- Đại tỷ, ta sai rồi còn không được sao?