Thu Hút Đầu Tư (hạ)


Người đăng: tuanh.kst@

Lý Kỳ đi vào văn phòng của mình trước, đang chuẩn bị gõ cửa, nghĩ lại, trời ạ,
đây là văn phòng của lão tử, còn gõ cửa cái rắm gì. Vì thế hắn trực tiếp đẩy
nắm đấm cửa ra.

Cảnh tượng bên trong không khác dự đoán của hắn cho lắm, Hồng Tề bưng một chén
rượu, ngồi ở chỗ của hắn, còn Hồng Bát Kim và Mã Kiều thì mỗi người đem theo
một bầu rượu, ngồi trên ghế salon đối diện, đó là cơ tình bắn ra bốn phía đó.

Còn hai tên Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu đang tranh nhau cây gậy gôn làm bằng
gỗ.

Lý Kỳ nhìn cũng thấy khiếp đảm, sợ bọn họ sẽ chặt đứt luôn cây gậy gôn của
mình.

- Lý Kỳ, ngươi đã về rồi.

Hồng Tề thấy Lý Kỳ đi vào, cất tiếng chào hỏi.

Hồng Bát Kim ha ha nói: - Cháu ngoan, văn phòng này của cháu thật không tồi,
khó trách Tiểu Cửu cũng muốn ta chuẩn bị cho hắn một cái, hiện giờ xem ra, ta
cũng phải chuẩn bị cho mình một cái.

Bầy thổ phỉ này. Lý Kỳ theo bản năng liếc mắt nhìn quầy rượu, phát hiện bên
trong chỉ còn lại một bình rượu, nãy giờ mới được bao lâu, các ngươi đã uống
xong rượu của lão tử, xem ra phải làm thêm cái khóa mới được. Gượng cười nói:
- Bát Kim thúc, trong sòng bài mới xây dựng, phòng làm việc của chú còn lớn
hơn phòng này của cháu mà.

- Hả? Chuyện này là thật?

- Dạ

Hồng Thiên Cửu sáng mắt, nhanh chóng đi tới hỏi: - Lý đại ca, phòng làm việc
kia của phụ thân có đồ chơi này hay không. Ngón tay hắn chỉ vào quả bóng gôn
kia nói.

Lý Kỳ cười nói: - Cái này rất đơn giản, nếu ngươi đã nói vậy, có thể hơn nữa
đó.

Hồng Thiên Cửu gật đầu như gà con mổ thóc giống, nói: - Muốn muốn muốn, ngươi
giúp ta lấy năm quả đi.

- Năm?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ngươi muốn nhiều như vậy để làm gì?

Hồng Thiên Cửu tức giận liếc nhìn Cao Nha Nội, nói: - Như vậy sẽ không có
người tranh giành với ta.

Lý Kỳ quay đầu nhìn Cao Nha Nội. Thấy tên nhị hóa kia chỉ hết sức chăm chú
vung gậy gôn, tuy rằng chẳng có quả bóng nào động đậy. Nhưng tư thế cũng rất
chuẩn, không khỏi hiếu kì nói: - A? Các ngươi biết đánh loại bóng này sao?

Hồng Thiên Cửu chỉ vào Mã Kiều nói: - Đúng vậy, Mã Kiều dạy chúng ta đấy, hắn
rất lợi hại, bóng nào cũng có thể chơi.

- Thật sao?

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Mã Kiều.

Mã Kiều khinh thường nói: - Phó soái, ta đã xem ngươi chơi hai lần rồi, nhưng
cái đồ chơi này, cũng quá đơn giản đấy.

Lợi hại như vậy? Mẹ ơi. Ngươi cũng quá xem thường tài đánh gôn của ta à nha.
Lý Kỳ cười lạnh nói: - Đúng đó, quên mất ngươi là cao thủ. Tuy nhiên, nếu
ngươi vẫn có thể chơi bóng, ta sẽ phục ngươi.

Mã Kiều cũng thành thực, lắc lắc đầu nói: - Lời nói xa như vậy…, ta nhất định
làm không được rồi.

Lý Kỳ hừ một tiếng, đi tới trước ngồi xuống ghế, nói với Hồng Tề: - Thất công.
Bát Kim thúc, lần này ta mời các vị đến, chủ yếu là muốn sửa đổi hiệp ước với
các vị, nhưng các vị yên tâm, nội dung chính ta sẽ không sửa, mấu chốt chỉ sửa
một số kí danh thôi.

Hồng Tề gật gật đầu cười nói: - Ta hiểu rồi. Hiệp ước ta đã mang cả tới đây.

Bỗng nhiên Cao Nha Nội reo lên: - Hiệp ước của ta cũng mang cả tới đây rồi,
tuy nhiên hiện tại ta bề bộn nhiều việc, sẽ giao cho ngươi sau.

Ngươi bận rộn cọng lông a. Lý Kỳ liếc mắt, cười nói: - Vậy được, đợi Tiểu Ngọc
đến nói cho các ngươi biết phải làm thế nào.

Cốc cốc cốc.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

- Mời vào.

Két… một tiếng. Cửa mở, Tiểu Ngọc bước vào. Trước tiên thi lễ với cha con Hồng
Tề, sau đó nói: - Lý đại ca, đã xong rồi.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Ta biết rồi. Lại nói với đám người Hồng Tề: - Thất
công, Bát Kim thúc, phiền hai người đi cùng Tiểu Ngọc tới phòng khách kí kết
hiệp ước mới.

Hồng Bát Kim nói: - Ngươi không đi à?

- Ta còn có chút việc, nhưng phu nhân nhà ta sẽ đi.

- Vậy được rồi.

Lý Kỳ thấy Cao Nha Nội ở đây rối rắm, liền đi tới, khoác vai hắn: - Đi thôi,
Nha Nội.

Cao Nha Nội buồn bực nói: - Thật kì lạ thay, Nha Nội ta chơi lâu như vậy,
không ngờ một quả cũng không đánh vào được, cái tên Mã Kiều kia lại đánh lần
nào trúng lần đó, việc này rất kì lạ, nhất định kì lạ.

Đổ mồ hôi dữ dội! Ngươi đây là điển hình của kẻ không ăn được đạp đổ nha. Lý
Kỳ gật đầu nói: - Được được được, chúng ta bàn chính sự trước đã.

Lý Kỳ rống liên tục, kéo họ ra khỏi văn phòng, sau đó Tiểu Ngọc lại mời bọn họ
vào phòng khách, ngoài ra còn có Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh cũng đã tới
phòng khách rồi.

Chỉ còn lại hai người Lý Kỳ và Mã Kiều đi tới phòng họp.

Phòng họp này cũng được thiết kế kiểu hiện đại, một chiếc bàn dài hình trứng,
xung quanh bày một vòng ghế bành, lúc này bên trong đã có một trăm mười hai
người ngồi rồi, bọn họ phân ra từ Tây Hạ, Đại Lý, Triều Tiên, Tạng Tộc cùng
rất nhiều thương nhân từ phương Nam.

Kỳ thật bọn họ đều đã qua sàng lọc rồi, mới đầu còn có nhiều thương nhân hơn
thế chạy tới muốn hợp tác với Túy Tiên Cư, Lý Kỳ không muốn lãng phí nhiều
thời gian, dù sao Thiên hạ vô song đi theo hướng xa hoa, chỉ vài tên tiểu
thương không thể mang đến cho hắn lợi ích to lớn được, cho nên hắn chọn từ
trong đó ra những thương nhân có thực lực nhất.

- Lý sư phó.

Người xung quanh thấy Lý Kỳ bước vào, nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

Bọn họ đều là thương nhân buôn bán với Đại Tống lâu năm, tiếng Hán đương nhiên
nói không tệ.

Lý Kỳ chắp tay nói: - Các vị, thật sự có lỗi, mấy ngày nay tại hạ thật sự
không dứt ra được, làm chậm trễ của các vị không ít thời gian, thật có lỗi,
thật có lỗi.

Có người nói: - Lý sư phó nói quá lời, rượu ngon như Thiên hạ vô song, mấy
ngày này đâu đáng là gì.

Người nói chính là thương nhân Tây Hạ, tên là Hạ Nghị.

Những người còn lại cũng phụ họa theo.

Lý Kỳ cười cười, đưa tay mời: - Các vị xin mời ngồi.

Mấy người đều ngồi xuống, thủ hạ của bọn họ thì đứng phía sau.

Mấy công nhân lập tức tiến lên, châm trà cho mọi người.

Châm trà xong, Lý Kỳ ngồi ở ghế chính giữa, cười nói: - Mới vừa rồi tập đoàn
công nhân Túy Tiên Cư của chúng ta đã giới thiệu kĩ càng Thiên hạ vô song, đồ
hộp và mì ăn liền với các vị, không biết các vị còn có gì không rõ không?

Vừa dứt lời, một người lên tiếng: - Kì thật mấy ngày này tới đây, chúng ta đều
đã hiểu rõ Thiên hạ vô song, đồ hộp cùng những thứ khác của quý điếm, nếu
chúng ta không cố ý muốn hợp tác cùng quý điếm, cũng sẽ không đợi đến hôm nay,
có điều giá các vị đưa ra thật sự là hơi đắt.

Người kia là thương nhân Tạng Tộc, tên là Đạt Trạch, hiện giờ Thổ Phiên đã
chia ra nhiều chính quyền phong kiến, chỗ của y, cũng là chính quyền lớn nhất
của Tạng Tộc, là đồng minh đáng tin cậy nhất của Đại Tống, lúc trước chống lại
Tây Hạ bọn họ cũng thể hiện rõ thực lực không tệ.

Hạ Văn Nghị nói: - Không sai. Mọi người cũng biết, phủ Khai Phong là đô thành
giàu có nhất của các ngươi, ngươi cho giá mỗi thùng với chúng ta chỉ rẻ hơn
Khai Phong có tám quan tiền, nếu chúng ta lấy giá này về nước bán, bán đắt
không ai mua, bán rẻ mình lại không được lời.

Y vừa nói câu này, ba người còn lại đều gật đầu đồng ý, đều nói giá này rất
đắt.

Lý Kỳ nhâm nhi chén trà, đợi bọn họ nói cũng đã xong, mới lên tiếng: - Các vị,
cho dù ta bớt thêm năm quan tiền nữa, giá rượu này, mua không nổi vẫn mua
không nổi, sẽ mua vẫn sẽ mua.

Hạ Văn Nghị kinh ngạc nói:

- Sao lại nói vậy?

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng: - Các vị đến đây đã được vài ngày, cũng đã tới tiểu
điếm rất nhiều lần rồi, các ngươi thấy khách của tiểu điểm có vị nào không có
thân phận, không có địa vị không. Đổi lại, Thiên hạ vô song của tập đoàn Túy
Tiên Cư chúng ta đều là hàng tốt giá cao, là nhằm vào những khách nhân là quan
lớn hiển hách, các ngươi nói Khai Phong chúng ta là thành thị giàu có nhất cả
nước, ta đây chưa bao giờ phủ nhận, nhưng sự giàu có của chúng ta đều tập
trung ở tầng lớp trên, đối với giai cấp người giàu thượng lưu, tin rằng ai
cũng giống nhau, chẳng lẽ đại gia giàu có ở Tây Hạ hay Đại Lý các ngươi sẽ
phân vân chút tiền nhỏ đó sao, điều này không thể nào.

Mọi người nghe vậy, đều trầm mặc không nói gì.

Lý Kỳ lại nói: - Không giấu các vị, ta vốn đưa ra giá chỉ rẻ hơn hai quan tiền
cho các vị, phải biết rằng chúng ta còn phải chịu phí vận chuyển, khoản này
tốn kém không ít tiền đâu, thật sự là bởi vì ta để các vị đợi nhiều ngày như
vậy, lòng cũng áy náy, mới tăng thêm một quan nữa. Còn nữa, mấy người các
ngươi làm đại lý bán hàng cho tập đoàn Túy Tiên Cư ở quý quốc, nói cách khác
ngoài các ngươi, chúng ta sẽ tuyệt không thể lũng đoạn giá cả thị trường, giá
cả đương nhiên cũng do các ngươi định đoạt, kỳ thật các ngươi có thể bán như
Túy Tiên Cư chúng ta, rượu này là hàng bán chạy, bán hết một thùng kiếm được
ba quan tiền, như vậy là rất nhiều rồi.

Hạ Văn Nghị lại nói: - Ngươi có thể chắc chắn giá này nhất định có người mua
chứ?

- Đương nhiên.

Lý Kỳ cười, nói: - Nói vậy mọi người cũng đều đã biết, sứ thần của nước các
ngươi cũng ký kết hiệp ước với tập đoàn Túy Tiên Cư chúng ta, không lâu sau
Thiên hạ vô song sẽ trở thành rượu chính trong cung đình các ngươi, các ngươi
chỉ cần có danh hiệu này, vậy thì người giàu tới còn đuổi không hết, hơn nữa,
chỉ cần các ngươi ký kết hiệp ước với chúng ta, tập đoàn Túy Tiên Cư chúng ta
sẽ đưa ra phương án tiêu thụ cho các ngươi, cam đoan các ngươi có thể bán được
Thiên hạ vô song.

Một người bỗng nói:

- Vậy đồ hộp giá bao nhiêu? Đây đối với Cao Ly chúng ta, vẫn quá đắt.

Người đó là thương nhân Cao Ly, tên là Phác Thế Hàn, bọn họ quan tâm hơn cả
chính là đồ hộp, đặc biệt là hoa quả hộp, đây đối với ngư dân của họ có lợi vô
cùng lớn.

Lý Kỳ cười nói: - Giá của đồ hộp có thể bàn bạc, kỳ thật giá hiện nay chúng ta
đưa ra cho các ngươi chỉ là một giá chung chung, chúng ta sẽ dựa theo tình
hình thực tế của quốc gia các ngươi để tiến hành điều chỉnh, nhưng chỉ dao
động trong khoảng mười đồng, còn nữa, lon này các ngươi cũng có thể bán lại,
mỗi lon ba đồng, chúng ta sẽ trả đủ.

Mọi người vừa nghe, đều gật đầu, xì xào trao đổi với thủ hạ bên cạnh bằng
tiếng của nước họ.

Một lát sau, Hạ Văn Nghị bỗng nhiên nói: - Giá này chúng ta có thể chấp nhận,
nhưng chúng ta hi vọng các ngươi giúp chúng ta xây dựng một quán rượu.

- Đương nhiên có thể, nhưng chúng ta muốn hai phần.

- Tại sao vậy?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Bởi vì chúng ta có kỹ thuật, cho dù ta đồng ý giúp các
ngươi xây dựng một quán rượu, nhưng đồ ăn trong quán rượu các ngươi biết làm
sao? Các ngươi có người pha chế không? Các ngươi có văn hóa rượu không? Trên
đời này theo chúng ta, thế này rất đáng giá.

Hạ Văn Nghị nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: - Vậy chỉ e chúng ta còn phải bàn
bạc đã.

Lý Kỳ khẽ cười nói: - Đương nhiên có thể, tuy nhiên hy vọng đừng để chúng ta
đợi lâu quá, dù sao còn có rất nhiều người muốn hợp tác với chúng ta.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #668