Người đăng: tuanh.kst@
Không ngờ trong lòng Tống Huy Tông cũng rất hâm mộ da mặt của Lý Kỳ, đối mặt
với một bàn tuyệt sắc mỹ nữ. Làm sao hắn còn muốn ngồi cùng một chỗ với đám
nam nhân này, nhưng trước sau trong bụng thầm tán thưởng.
Lý Kỳ phát giác phía sau có hơn mười ánh mắt hâm mộ, lại vẫn chuyện trò vui vẻ
như cũ, ha hả cười nói: - Các vị cảm thấy mấy món ăn này như thế nào?
Lý Sư Sư cười đáp:
- Những tiếng khen ngợi vừa rồi đã đủ nói lên tất cả. Nếu Lý sư phó muốn nghe
ta khen một lần nữa, ta cũng sẽ không để ý.
Nàng vừa nói như vậy, Lý Kỳ lại có vẻ xấu hổ, ha hả nói: - Đâu có, đâu có, Sư
Sư cô nương quá khen.
Bạch Thiển Dạ ân cần nói: - Đại ca, huynh đói bụng chưa. Mau ăn chút gì đi.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Trà cũng say lòng cần chi rượu, sách tự hương ta chẳng
cần hoa. Rượu không say mà người tự say, hoa không mê người người tự mê. Ngồi
ở đây, dù có mỹ vị gì cũng trở thành không có mùi vị gì cả. Dứt lời, hắn liền
gắp một miệng thịt bỏ vào miệng, cắn một miếng lại một miếng lớn, lắc đầu thở
dài: - Thật sự là không có mùi vị gì cả.
Phốc một tiếng, Tần phu nhân cũng bị Lý Kỳ làm cho vui vẻ, ba nữ nhân còn lại
đã sớm cười khanh khách.
Chợt nghe phía sau có tiếng người kêu lên: - Hay, hay cho câu Rượu không say
mà người tự say, hoa không mê người người tự mê.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, đúng là tên Triệu Giai kia, cười nói: - Triệu công tử
quá khen, ta cũng chỉ là nhất thời xúc động, ngẫu hứng làm thơ mà thôi.
Thái Kinh cười ha hả nói: - Lý Kỳ, ngươi làm Trù vương, lại đi ngâm thơ, thật
sự có hơi đầu đuôi lẫn lộn, lão phu nghĩ ngươi nên ngẫu hứng làm một món ăn,
để cho chúng ta có lộc ăn mới phải.
Mịe. Lão tử mới vừa ngồi xuống, ngươi lại bảo lão tử đi làm đồ ăn, ngươi muốn
ta mệt chết hả. Lý Kỳ vừa định từ tốn nói lời cự tuyệt, trước mặt mấy vị đại
mỹ nữ, ai lại muốn bỏ đi chứ.
Nhưng Tống Huy Tông bỗng nhiên nói: - Không tồi, không tồi, lời của Thái sư có
lý, ngẫu hứng làm thơ, ta đã gặp qua không ít, nhưng nấu ăn như vậy, ta vẫn
chưa thấy qua bao giờ, Trù vương ngươi phải để mọi người mở rộng tầm mắt chứ.
Mọi người cùng reo lên trầm trồ khen ngợi. Đặc biệt là đám cầm thú Cao Nha
Nội, Hồng Thiên Cửu kia, chính là đám kêu lớn nhất.
Hiển nhiên Lý Kỳ đã khiến nhiều kẻ căm giận, ai cũng muốn gây khó khăn cho
hắn.
- Ta lại bị các nàng hại thảm rồi.
Lý Kỳ hướng tới chúng nữ nhân Tần phu nhân cười khổ một tiếng.
Chúng nữ ban đầu sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, đều che miệng cười khanh
khách.
- Được rồi, nếu mọi người đều nói như vậy, Lý Kỳ ta đây sẽ thử một lần xem
sao.
Lý Kỳ nghĩ mãi không thôi, vừa đi tới trước cái thớt, nhưng thật ra hắn không
có vội vã mặc tạp dề, mà nhìn những nguyên liệu còn thừa, dù sao ở nơi dã
ngoại này, không phải muốn cái gì cũng sẽ có cái đó, điều này cũng gây thêm
không ít khó khăn cho hắn.
Mọi người cũng đều đi qua, chờ xem màn biểu diễn của Lý Kỳ, cũng may Lý Kỳ
trước tình hình đó, thản nhiên hỏi Ngô Tiểu Lục: - Lục tử, chúng ta còn thừa
những thứ gì?
Ngô Tiểu Lục đáp: - Lý ca, gà và ống trúc hết rồi, cá cũng vừa ăn xong, chỉ
còn lại thịt và một ít rau xanh thôi, à, còn có mấy quả trứng gà.
Trương Nhuận Nhi nói: - Còn có một ít mì, bơ.
Tống Ngọc Thần vừa nghe, trong lòng mừng thầm, mấy thứ nguyên liệu ở đây, ta
xem ngươi có thể làm ra thứ gì.
Lý Kỳ nhướn mày, nhăc đi nhắc lại trong miệng: - Mì, thịt, rau. Một lát sau,
hắn bỗng nhiên nói:
- Có rồi. Nhuận Nhi, ngươi đi chuẩn bị mì, Lục Tử, ngươi giúp ta chuẩn bị rau
xanh.
Hai người đáp một tiếng, rồi bận rộn đi làm.
Lý Kỳ mặc tạp dề vào, rửa sạch tay, lấy ra một miếng thịt đặt trên đá phiến để
nướng.
Mọi người xem đều cảm thấy tò mò, thịt nướng này đã ăn rồi, có thể tính là
ngẫu hứng mà ra không đây.
Chỉ chốc lát sau, Trương Nhuận Nhi đem mì đã chuẩn bị xong tới, Lý Kỳ kêu y
chia hai ra hai phần đặt ở trên đá phiến.
Trương Nhuận Nhi theo lời đặt vắt mì xuống.
Lý Kỳ tay phải cầm kẹp, hai bên cầm xẻng, đồng thời nướng chế khối thịt trộn
với mì, cũng chú ý đảo qua đảo lại.
Một lát sau, Lý Kỳ bỗng nhiên nói: - Lục Tử, đập hai quả trứng gà lên trên vắt
mì.
- Vâng.
Lục Tử nhanh chóng đánh hai quả trứng gà lên trên.
Xèo xèo xèo.
Lại một lát sau, mọi người thấy hai mặt của khối bột đã chiên thành hai mặt
bánh tròn tròn, hơn nữa một mặt vẫn còn sắc vàng óng, không khỏi thầm giơ ngón
tay cái lên.
- Chén đĩa.
Lý Kỳ đem thịt nướng chín đặt lên, hai bên vắt mì chia ra đặt ở ba phía trong
đĩa, rồi mới đặt hai miếng bánh kia xuống.
- Bơ.
Lý Kỳ lại cầm lấy chổi quét phết chút bơ lên trên bánh, đặt thịt nướng ở trên,
thêm ít rau lên trên, rồi đặt cái còn lại phủ lên trên cùng.
- Hán bao.
Mọi người không hẹn mà cùng kinh hô.
Đây không thể gọi là Hán bao được, cùng lắm chỉ có thể gọi là diện bảo. Lý Kỳ
cười, nói: - Ta tự thử trước, xem ăn được không. Hắn cầm lấy một lá sen bao
lấy diện bảo kia thổi vài cái, cắn một miếng thật to, nhai nuốt, trong mắt
sáng ngời, thầm nghĩ, không thể tưởng được mì sợi phối hợp với thịt nướng này
lại là một loại mỹ vị, hơn nữa cả hai đều nổi bật, xem ra sự kết hợp này giữa
Trung Quốc với phương Tây mới là vương đạo nha, món này mà không đem bán, thật
sự có lỗi với chính mình.
Hắn vốn chưa từng ăn món nào như vậy, mì này nếu như là mỹ vị này, không nhịn
được ăn đến quên hết tất cả, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.
Lúc này Lý Kỳ quả thực chính là người mẫu quảng cáo món ăn, tuy rằng mọi người
sớm đã ăn no, nhưng lúc này thấy hắn ăn ngon như thế, vẫn không khỏi nuốt nước
miếng vào bụng.
Rất nhanh, diện bảo này bị Lý Kỳ tiêu diệt gọn gàng, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.
- Lý ca, mùi vị thế nào?
Ngô Tiểu Lục liếm liếm môi khô, khát khao nhìn Lý Kỳ hỏi.
- Việc này.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hơn mười cặp mắt nhìn hắn, không khỏi sửng
sốt, lập tức ngượng ngùng nói: - Cũng không tệ lắm.
Hồng Thiên Cửu buồn bực kêu lên: - Lý đại ca, huynh thật không phúc hậu, huynh
làm, tại sao có thể ăn mảnh, chúng ta cũng chưa có được ăn.
Tống Huy Tông nghiêm mặt, nói: - Đúng vậy, ta chờ đợi nửa ngày, ngươi sẽ không
bảo chúng ta hãy chờ nữa chứ.
Đổ mồ hôi dữ dội! Mới nghiên cứu ra món ăn, đương nhiên là đầu bếp phải thử
trước tiên rồi. Lý Kỳ thấy vẻ mặt như ăn thịt người kia của mọi người, nói:
- Ta làm, ta làm thêm là được, mời các vị chờ một lát.
Hắn nói xong lập tức làm liền, bằng không hắn thật sự sợ những người này sao
cũng sẽ xông lên quần ẩu hắn một trăm lần.
Thế nhưng, nguyên liệu cũng không nhiều, Lý Kỳ chỉ có thể làm bé một chút
thôi, đại khái là lớn bằng cỡ bàn tay trẻ con, dù vậy, vẫn không đủ phần.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể theo thân phận, Tống Huy Tông bọn họ đương
nhiên một người cũng không thể thiếu.
Bánh mì giòn ngon, bên ngoài mằn mặn vị trứng gà, bên trong có vị sữa mềm mại
ngọt ngào cùng thịt nướng béo mỡ ngọt rượu, thật sự là mỹ vị nhân gian. Đám
người Tống Huy Tông ăn thiếu chút nuốt luôn cả ngón tay mình.
Những người không được ăn, đều méo miệng, u oán nhìn Lý Kỳ.
Ta cũng không có cách nào nha, thật sự là không bột đố gột nên hồ. Lý Kỳ vội
nói: - Xin các vị an tâm, chớ nóng vội, không bao lâu nữa, Túy Tiên Cư chúng
ta sẽ toàn lực tung Hán bao ra, mọi người cứ đợi thêm mấy ngày nữa.