Phong Vị Thiên Nhiên


Người đăng: tuanh.kst@

- Hô.

Tống Huy Tông nhìn cây giống trước mặt, tự dưng xuất hiện một cảm giác thỏa
mãn, quét mắt qua đám người Triệu Giai một cái, không thấy nổi một ai tốt đẹp,
trong lòng không khỏi đắc ý.

Không ngờ đám người Vương Phủ đều vừa quan sát hắn, vừa ngẩn người, sao có thể
đi phía trước quân chủ, đạo lý đơn giản này, bọn họ vẫn hiểu rõ.

- Đại quan nhân.

Lương Sư Thành rất thức thời đưa lên một chiếc khăn màu vàng.

Tống Huy Tông nhận lấy khăn, vừa lau mồ hôi, vừa cười nói: - Không ngờ loại
cây này lại thú vị như thế, hơn nữa ra một thân mồ hôi, cũng thoải mái hơn.

Lương Sư Thành cười nịnh gật gật đầu, phụ họa vài câu.

Tống Huy Tông lại quét mắt nhìn những khách quen của Túy Tiên Cư, thấy bọn họ
cũng cầm khăn, khăn lụa đều buộc trên tàng cây, không khỏi tò mò hỏi ông lão
bên cạnh kia: - Bọn họ đang làm gì vậy?

Ông lão kia trả lời: - Hồi bẩm đại quan nhân, những đại gia kia đang làm dấu
hiệu của mình trên cây, để tránh về sau có người đến nhận.

- Cũng là một ý hay.

Tống Huy Tông khẽ mỉm cười, mắt nhìn khăn lụa trong tay, lập tức buộc khăn của
mình lên cây, bỗng nhiên lại nói: - Không ổn, không ổn, lúc này cây mới hơi
lớn, nếu lại lớn thêm chút nữa, chẳng phải khăn lụa này sẽ rơi sao?

Lương Sư Thành vội nịnh hót: - Đại quan nhân suy tính quả là chu đáo.

Ông lão kia vội hỏi: - Điểm ấy đại quan nhân có thể yên tâm, kỳ thật chủ ý này
là do đông chủ của chúng ta nghĩ ra.

Tống Huy Tông ngắt lời ông lão: - Lão nói là Lý Kỳ?

- Đúng vậy.

- Vì sao hắn lại nghĩ ra chủ ý này?

- Đông chủ lo lắng có người khắc chữ trên tàng cây, phá hư cây giống này, cho
nên mới nghĩ ra chủ ý này, hắn còn bảo chúng ta, đợi về sau khi cây lớn lên,
thì gỡ hết khăn lụa trên cành treo lên nhánh cây.

Tống Huy Tông cười một tiếng, nói: - Tiểu tử Lý Kỳ này quả đúng là tâm tư cẩn
thận.

Vừa dứt lời, một mùi thơm nồng đậm phả vào mũi.

- Thơm quá nhỉ.

- Đây là mùi gì?

- Hình như là mùi thịt nướng. Nhưng lại không giống lắm.

- Đừng đoán vội, chúng ta đi xem chẳng phải sẽ biết sao.

- Đi đi đi.

Khách quen này lập tức bỏ cuốc xuống, bước vào tìm hương.

Lúc này Tống Huy Tông mới nhớ tới viên thịt nướng kia, lập tức bỏ đám người
Vương Phủ, đi nhanh theo đám người kia.

Vương Phủ đảo mắt, lấy ra một đĩnh bạc ném cho ông lão kia, nói: - Cây này
ngươi giúp ta trồng đi.

Nói xong y liền vội vàng theo sau Tống Huy Tông.

Ông lão kia đời này đây là lần đầu nhìn thấy đĩnh bạc lớn như vậy, nhất thời
hưng phấn thiếu chút té xỉu mất.

Đám người Tống Huy Tông đi vào tới trước lò đốt, nhưng thấy trên đá phiến từng
khối thịt vàng rực, nước miếng mau chóng chảy ra. Bước nhanh tới. Cẩn thận
nhìn sắc vàng của miếng thịt một lát, hiếu kỳ hỏi: - Lý Kỳ, tại sao thịt nướng
này lại có màu vàng óng?

Lý Kỳ cười nói: - Đại quan nhân, đây là miếng thịt nướng đặc biệt, mấu chốt là
ở đá phiến này, dùng đá phiến nướng ra thịt sẽ có màu sắc như vậy.

- Đá phiến?

Tống Huy Tông theo bản năng muốn sờ phiến đã kia, nhưng Lý Kỳ sợ hãi, hét lớn:
- Đại quan nhân hãy khoan.

Trong lòng Tống Huy Tông giật mình bất mãn nói: - Ngươi gọi gì vậy?

Nếu lão tử không gọi, thì tay này của ngươi sẽ biến thành móng heo ngay. Sau
lưng Lý Kỳ đã ướt đẫm rồi, nói:

- Đại quan nhân, đá phiến này hiện giờ nóng tới thịt gì cũng có thể nướng
chín, nhưng không thể sờ được.

Mợi người vừa nghe. Đều cảm thấy nghĩ đến mà sợ, đến ngay cả bản thân Tống Huy
Tông trên mặt cũng đã ướt đẫm mồ hôi, hai mắt lộ ra một tia e ngại.

Lương Sư Thành lập tức lấy ra một ly trà đưa cho Tống Huy Tông để an ủi.

Trịnh Dật chỉ vào chuỗi gì đó giống như vật trang trí quanh cây gậy kia, hỏi:
- Quan yến sử, kia là cái gì?

- Cái này gọi là xà diện. Cũng chính là mì sợi.

- Xà diện? Trịnh Dật gật gật đầu nói: - Thật là giống con rắn.

Thái Kinh cả kinh nói: - Mì cũng có thể nướng ăn sao?

- Đương nhiên, nếu thanh diệp cũng có thể ăn, vắt mì này đương nhiên cũng
không ngoại lệ rồi.

Trịnh Dật cười nói: - Thịt nướng đá phiến. Nướng mì, tay nghề làm bếp của Quan
yến sử thật là đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Tống Huy Tông nghe được đã thèm chảy nước miếng, khoát tay nói: - Nhị Lang nói
sai rồi, ăn ngon hay không, còn phải nếm thử mới biết được.

Trịnh Dật vuốt cằm nói: - Đại quan nhân nói phải lắm.

Tống Huy Tông lại nói với Lý Kỳ: - Khi nào mới ăn được?

- Có ngay, xin đại quan nhân chờ cho một lát.

Lý Kỳ nói xong lại lấy vải bố được người chuẩn bị sẵn trải trên mặt đất, đám
người ngồi trên chiếu, vừa nói chuyện nhưng ánh mắt người nào người nấy cũng
chưa từng rời khỏi đá phiến kia.

- Phụ thân, Triệu bá bá, đây là thịt con nướng, mời mọi người nếm thử.

Chỉ thấy Cao Nha Nội bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy đến bên Tống Huy Tông,
một tay bưng một cái bàn nhỏ.

Việc này khiến mọi người ngây ngẩn cả người.

Cao Cầu hơi nghi ngờ nói: - Khang nhi, con học được cách nướng thịt từ bao
giờ?

Trong lòng Cao Nha Nội rất tổn thương đáp lại: - Phụ thân, đây là Lý Kỳ mới
dạy cho con đó, hắn nói thịt này ngả màu vàng óng là vừa tới.

Cao Cầu cũng biết lời của mình có chút đả thương người, nhận lấy chén đĩa,
cười gật gật đầu, trong cổ họng hơi nghèn nghẹn, có lẽ cả đời này ông ta cũng
không nghĩ tới có thể ăn đồ ăn do nhi tử của mình làm, hạnh phúc tới thiếu
chút nữa nước mắt rơi đầy mặt.

Tống Huy Tông đã sớm đói không chịu nổi, ha hả nói: - Giỏi giỏi giỏi, Khanh
nhi thật sự là càng ngày càng hiểu biết rồi, Triệu bá bá nên vui mừng.

Thái Kinh ha ha nói: - Thái úy, hiếm khi Khang nhi hiếu thuận như vậy, hiếm
có, hiếm có đó.

Cao Cầu nghe được cõi lòng tràn ngập vui mừng, mặc dù còn chưa ăn, nhưng miếng
thịt này cũng nhất định ngon hơn hết thảy rồi.

Lúc này, tửu bảo này đã bắt đầu mang mấy món ăn lên rồi.

Mỗi người một miếng thịt, mấy chuỗi xà diện, một ống trúc nướng, còn có gân
gà, cá nướng cùng những món ngon khác.

Tống Huy Tông không đợi mọi người, cầm xiên thịt lên cắn một miếng lớn, hai
mắt trợn tròn, nhưng cảm giác thịt này vào miệng rất béo ngọt thơm ngon, thật
là cực phẩm vậy. Nói cũng không thèm nói, một miếng lại một miếng, ăn vô cùng
thơm.

Thái Kinh nếm thử một miếng, lắc đầu sợ hãi than: - Đây mới chính là hương vị
thịt.

Mọi người vừa nghe, bất giác cảm thấy hơi nghi hoặc, hương vị thịt. Thịt này
cũng đâu phải là lần đầu tiên được ăn. Nhưng về sau, liền hiểu rõ lời Thái
Kinh, mùi thịt, mùi thịt đích thực, giống như đến từ thiên nhiên vậy.

Trịnh Dật thở dài: - Mùi thịt như thế đủ khiến người quay lại chỗ cũ ba ngày
rồi.

Mọi người nhất tề gật đầu, mà ngay cả cha con Tống Mặc Tuyền cũng không ngoại
lệ.

Cao Nha Nội ha hả nói: - Triệu bá bá, phụ thân, thịt con nướng có ngon không?

Tống Huy Tông nói vẻ mập mờ: - Không tệ không tệ, thịt Khanh nhi nướng thật sự
rất ngon.

Cao Cầu không nói nhiều lời. Chỉ gật gật đầu, nhưng trong ánh mắt hiền từ bao
hàm hết thảy.

Cao Nha Nội vui mừng gật đầu, thật ra y vốn cũng không nghĩ quá nhiều, cũng
không muốn nghĩ nhiều, y làm như vậy chỉ là để lộ trù nghệ tự cho là thiên phú
mà thôi.

- Ca ca, thịt của huynh sắp cháy rồi.

Lúc này, phía sau Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên có tiếng kêu.

Sắc mặt Cao Nha Nội căng thẳng, vội hỏi: - Phụ thân, con đi trước. Không đợi
Cầu ca trả lời. Đã vội vã chạy tới chỗ bọn Hồng Thiên Cửu kia.

Cao Cầu chỉ còn biết lắc đầu cười khổ.

Lúc này, tửu bảo lại đưa tới chỗ Tống Huy Tông một miếng thịt, Tống Huy Tông
tuyệt không nhiều lời, cầm lên ăn liền. Lại bất chợt rót uống một ngụm Thiên
hạ vô song, mùi thịt và mùi rượu đan xen, dường như lại trở thành một loại mỹ
vị khác, hô to: - Sảng khoái. Thật là sảng khoái, ta cuối cùng cũng hiểu hàm
nghĩa của ảo giác mỹ vị kia.

Những người còn lại cũng không ngớt miệng khen thịt nướng này.

Chỉ dựa vào một miếng thịt, chuyến này cũng không tệ.

Rắc rắc rắc rắc.

Bỗng nhiên. Xung quanh đều vang lên những tiếng rắc~ rắc~.

Đám người Tống Huy Tông quét mắt một cái, chỉ thấy mọi người đang cầm dao chẻ
ống trúc, vừa đúng lúc Tiểu Ngọc và Trần A Nam đi ngang qua, vội vàng hỏi: -
Tiểu Ngọc, bọn họ đang làm gì đó?

Tiểu Ngọc ngẩn người, vội nói: - Hồi bẩm đại quan nhân..., bọn họ là đang ăn
cơm lam.

Tống Huy Tông sửng sốt, nhìn ống trúc đã nướng cháy đặt trước mặt mình, kinh
ngạc nói: - Ngươi nói thứ đựng trong này là cơm?

Tiểu Ngọc thưa: - Đúng, là gạo nếp, đại quan nhân để ta giúp ngài.

- Khỏi cần, ta tự làm được rồi, ngươi cứ đi đi.

- Vâng.

Lương Sư Thành cầm một con dao nhỏ, vội hỏi: - Đại quan nhân, hay là chúng ta
giúp ngài.

- Không cần.

Tống Huy Tông khoát tay, lấy ra một con dao nhỏ, bởi vì trúc đã nướng cháy
rồi, cho nên không cần tốn khí lực gì, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, dưới dao trúc
bật mở, nhất thời một mùi thơm ngát xông vào mũi.

Chợt nghe được Trịnh Dật vỗ tay kêu lên: - Hay lắm, hay lắm.

Mọi người định thần vừa xem, chỉ thấy trúc đã chia làm hai nửa, nhưng lại
không thấy một hạt cơm nào, hóa ra cơm được bọc lại bên trong màng của cây
trúc kia, giống như nói thiên nhiên che chở, không thể không làm cho người ta
cảm thán món ăn này thiết kế thật tinh diệu.

Lúc này đám nữ nhân Lý Sư Sư đứng một bên đã bắt đầu nhấm nháp cơm lam này
rồi, không ngừng tán thưởng.

Đám người Vương Phủ không nói hai lời khẩn trương chẻ ống trúc ra.

Tống Huy Tông bóc màng trúc ra, nhưng thấy gạo nếp bên trong còn có một ít đậu
đen, dùng chiếc đũa gắp một chút bỏ vào trong miệng, cảm thấy gạo nếp thơm mềm
ngon miệng, mùi thơm ngát của trúc cùng hương thơm của cơm hòa hợp tạo thành
một mùi hương quen thuộc, dường như hòa làm một thể, món ngon như thế có lẽ
chỉ có ở trên trời, Tống Huy Tông ăn tới ngay cả hai mắt cũng nhắm lại, ông
ngàn vạn lần không ngờ rằng gạo nếp đơn giản như thế lại có thể làm ra món ăn
ngon như vậy. Thật lâu sau, ông ta mới nói: - Lý Kỳ, vì sao cơm này của ngươi
lại đặc biệt như vậy.

Lý Kỳ vừa nướng thịt, vừa cười nói: - Đại quan nhân, ống trúc này là trúc tươi
được lấy từ trong núi sâu, trong khi nướng, hương trúc sẽ thấm vào cơm, hơn
nữa ta còn cho thêm nước lê trong đó, cho nên ăn vào thanh đạm ngon miệng, kỳ
thật đây cũng không phải ta làm ra, món này cùng thịt nướng đá phiến, đều là
phong vị thiên nhiên, là do thiên nhiên ban tặng cho chúng ta đó.

- Thì ra là thế.

Đám người Tống Huy Tông nhất tề gật đầu.

- Phong vị thiên nhiên.

Bạch Thiển Dạ tinh tế đánh giá những lời này, không kìm lòng nổi vỗ tay khen
ngợi: - Lý đại ca, những lời này huynh nói thật sự rất hay.

Tống Huy Tông cười ha hả, nói:

- Đúng vậy, mỹ vị trên đời vô số, nhưng lại không thể so sánh với mỹ vị này.

Trịnh Dật lắc đầu cảm thán: - Ta luôn nghĩ trù nghệ của mình cũng coi như rất
khá rồi, nhưng hôm nay mới hiểu mình còn kém xa.

Thái Kinh ha hả cười nói: - Nhị Lang, ngươi không nên coi nhẹ mình như thế, kỳ
thật trù nghệ của ngươi đã vô cùng cao rồi, nhưng vị Kim Đao Trù Vương Lý Kỳ
đây, luận về trù nghệ, trên đời đã không còn ai có thể đứng ra so tài với hắn,
đây vốn là một chuyện không công bằng.

Trịnh Dật cười gật đầu nói: - Thái sư nói rất đúng.

Chợt nghe Lý Kỳ ha hả nói: - Thái sư quá khen, nhưng thịt nướng ngươi vẫn nên
ăn ít một chút, mau ăn nhiều cơm đi.

- Tiểu tử ngươi thật khốn kiếp.

Thái Kinh vốn đang sửng sốt, lúc này bắt đầu chửi ầm lên.

Mọi người nhất thời bật cười ha hả.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #664