Người đăng: tuanh.kst@
Sứ thần Kim quốc nói là làm, hôm sau trời càng chưa sáng tỏ bọn họ liền khởi
hành về nước. Bọn họ cũng sáng tạo ra một bản ghi chép ghi lại tất cả mọi hoạt
động diễn ra của sứ thần khi ở ngoại quốc.
Kỳ thật bọn họ cũng không muốn gập gáp như vậy nhưng sự tình trọng đại, hơn
nữa vượt ngoài dự liệu của họ nên nhất định phải trở về hồi báo với A Cốt Đả
Huynh.
Thế mà, khi sứ thần Kim quốc đi một ngày thì lâm triều gần như mở cho cá nhân
Lý Kỳ, chính ngôn luận của Lý Kỳ đã mở ra một làn sóng mới khiến các đại thần
trong triều đều hưởng ứng. Trước kia, bọn họ vì sự hiện hữu của Vương Phủ nên
nhẫn nhịn, hiện giờ có người tiên phong nên mạnh dạn nói ra uy lực của nó
khiến cho những vị quan này hận không thể học theo Lý Kỳ dùng lời lẽ sắc bén
nói rõ ý chí của mình. Mặt khác còn nhiều Thái Học Sinh đều hưởng ứng theo Lý
Kỳ, ai cũng cảm thấy Kim quốc khinh người quá đáng nên tỏ vẻ oán giận, loại
người như Bạch Thì Trung nhu nhược chỉ biết nhân nhượng, vì lợi ích của toàn
cục đại thần sao có thể dám ló đầu ra.
Tiếng tăm Lý Kỳ càng lúc càng vang dội.
Cuối cùng ngay cả Vương Phủ cũng bất đắc dĩ lựa chọn đứng về phía Lý Kỳ, kể từ
đó vua dân từ cao đên thấp đã có sự đoàn kết nhất trí. Tống Huy Tông càng thêm
quyết định không thể nhượng bộ chủ quyền đất đai được.
Nhưng ngay cả người đề xuất ra chuyện này là Lý Kỳ cũng ngoảnh mặt làm ngơ với
cả sự kiện trên, hắn lập tức hướng Thị vệ bộ đi nhận chức, bất quá hắn có đối
với danh xưng Bộ soái có chút mâu thuẫn, Bộ soái có nghĩa là không đẹp trai,
điều này danh không đúng với tên gọi.
Nhưng chung quy làm Phó soái cũng nghe tốt hơn một chút.
Thị vệ làm nhiệm vụ phụ trách an toàn ngoài thành, doanh địa cũng đóng ở ngoài
thành, Lý Kỳ dạo một phòng phát hiện tình hình ở đây so với Thị vệ mã còn
không bằng. Điều hắn cần làm bây giờ là phải chỉnh nơi này một chút, quân sĩ
là dân chúng khắp nơi trên đất nước, người quản lý nơi này vẫn là Cầu ca.
Đối diện với mấy tên lính kia, hắn lười chẳng muốn quản, với lại quản cũng đâu
có tiền, mục tiêu của hắn đặt ở Tứ quân, binh tuy không nhiều nhưng tinh nhuệ,
trong tay hắn đã có Long Vệ Quân rồi hơn nữa thị vệ Bộ Thần Vệ Quân cũng xem
như hổ thêm cánh.
Kỳ thật tình huống của Thần Vệ Quân và Long Vệ Quân lúc trước không kém nhau
là bao, chỉ khác biệt duy nhất chính Long Vệ Quân gần kỹ viện hơn mà thôi.
Rút kinh nghiệm lần trước nên lần này Lý Kỳ nhanh nhẹn hơn, vừa lên liền cố
sữa chữa trọng điểm sai sót. Hiện giờ trong mắt Hoàng thượng, hắn là đại hồng
nhân, ai dám đắc tội với hắn, cần dứt khoát cải cách, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng
rắn cai trị. Thần Vệ Quân cùng vài tên Chỉ huy sứ giận Lý Kỳ nhưng không dám
nói gì, vì Lý Kỳ động một chút là về nhà, một chút là ban quân bố trí đó là
thời khắc hắc ám nhất trong ngày của chúng.
Mặt khác Lý Kỳ còn điều đến vài tên tổ trưởng có khả năng giúp hắn cùng nhau
chỉnh chu lại Thần Vệ Quân.
Ngày đó Thần Vệ Quân từ trên xuống dưới đều thực hiện theo cách huấn luyện
kiểu mới của Lý Kỳ, tối đến đám Thần Vệ Quân thân thể đau đớn không thể tả.
Sáng thứ hai Lý Kỳ lại lầm trầm trọng hơn nữa, dù sao bên ngoài thành rộng lớn
có lợi cho việc huấn luyện của hắn, việc ăn uống cũng an bài tại nơi này vì
những tên khốn kiếp này đã mệt lã người.
Cùng lúc này Lý Kỳ nhanh chóng xây dựng lại đội quân đi vào nề nếp kỉ cương.
Sớm hôm sau Lý Kỳ không đến Túy Tiên Cư dùng điểm tâm mà mua mấy cái bánh bao
ven đường, vội vội vàng vàng tiến đến học phủ Thái sư.
Vì ngày hôm nay là ngày nhận việc đầu tiên của Chủng Sư Đạo, đối mặt với vị
lão tướng quân có kinh nghiệm sa trường này khiến Lý Kỳ thật không dám chậm
trễ.
Đi vào học phủ Thái sư, trên đường đến nơi làm việc bỗng nhiên nhìn thấy vị
giáo sư đang vừa ăn bánh mỳ vừa đọc sách, hắn nhướng mày đến bên cạnh vỗ vai
nói:
- Âu Dương, làm việc gì cũng chuyên tâm, dù là ăn điểm tâm cũng thế.
Người này đúng là Âu Dương Triệt.
Âu Dương Triệt quay đầu nhìn lại thấy Lý Kỳ, gã ta dường như không nghe những
lời vừa nói của Lý Kỳ....vội hỏi:
- Phó viện trưởng, huynh đã đến rồi à, ta mỗi ngày đều ngóng trông huynh.
Lý Kỳ không hiểu hỏi lại:
- Trông mong ta đến sao? Có gì thế?
Âu Dương Triệt cười ha hả nói:
- Phó viện trưởng, những lời nói huynh nói cùng sứ thần Kim quốc thật sự như
kim châm vào máu thịt khiến chúng ta ai cũng phải kính nể.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên tinh quang giảo hoạt, nhưng hắn làm ra vẻ bất mãn
nói:
- Cái gì mà châm châm thấy máu chứ, ta cũng không phải thầy thuốc, ta chỉ
không quen nhìn bọn chúng kiêu ngạo dương dương tự đắc thôi. Đúng rồi, ngươi
nghe tin này từ đâu thế?
- Là Trần Đông nói với chúng tôi đấy, y cũng theo đến Thái học viện nên nghe
được.
- Ngươi rất thân với Trần Đông sao?
- Xì, không phải rất thân nhưng dù sao cũng quen biết nhau, có đôi khi gặp
nhau thì tán gẫu vài ba câu.
Lý Kỳ hừ một tiếng nói:
- Cũng như nhau cả. Khi nào gặp Trần Đông nói y chuyện như thế không cần nói
ở học phủ Thái sư, muốn nói phải nói trên đường í.
- Vì sao?
- Trên đường nhiều người.
Âu Dương Triệt sửng sốt, khóe miệng giật giật nghẹn nói không thành tiếng, vẻ
mặt kính nể nói:
- Phó soái, huynh có thể kể chuyện đó cho ta nghe được không?
Lý Kỳ rất khiêm tốn nói:
- Có gì tốt mà nói, dù gì cái Trần Đông nói ra phóng đại lên một trăm lần đó
chính là sự thật.
Phóng đại một trăm lần vậy hắn là thần sao? Âu Dương Triệt tự nhiên biết được
Lý Kỳ đang chọc mình, cười không nói.
Bỗng nhiên Lý Kỳ mở lớn hai mắt nói:
- Đúng rồi, gần đây ngươi và Phong Nương Tử thế nào rồi?
Âu Dương Triệt đỏ mặt lắp bắp nói:
- Thế nào...là thế nào?
À, hắn nói lỡ miệng, Lý Kỳ ho khan vài tiếng, cố nén cười nói:
- Ý ta là ngươi có làm theo sự phân công của ta trợ giúp Phong Nương Tử hay
không?
Âu Dương Triệt vội gật đầu:
- Có ạ.
- Phong Nương Tử kia đối với ngươi có thiện cảm hơn không, à không, ngươi có
gây ấn tượng tốt nào không?
- Ta cũng không biết nữa.
- Sao ngươi lại không biết?
Âu Dương Triệt ngượng ngùng:
- Ta chỉ mang thư đưa cho nàng ta, nàng ta cũng không nói gì, ta cũng không
hỏi.
Lý Kỳ ngây người ra:
- Mấy ngày này, ngươi cùng nàng ta nói với nhau mấy câu?
Âu Dương Triệt suy nghĩ một chút nói:
- Thì chỉ nói mấy câu như thế thôi.
Con mọt sách này đúng là....Tán gái cũng không biết nói gì, Lý Kỳ thật sự
không biết nói gì với hắn, chỉ hỏi:
- Tên Trần Đông kia đâu rồi?
- Trần Đông bảo ta ta giúp y đưa.
Lý Kỳ đúng là ngốc ngếch, một lát sau hắn mới vỗ vai Au Dương Triệt nói:
- Âu Dương, bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội nặng nhất, ngươi
định làm con bất hiếu à.
Âu Dương Triệt hoang mang nhìn hắn:
- Phó viện trưởng, lời nói này của huynh có ý gì?
- Ý cả đời này ngươi đều không tìm được thê tử.
Phía sau bỗng nhiên có âm thanh vang lên khiến Lý Kỳ sởn tóc gáy.
Âu Dương Triệt ngẩn đầu nhìn lên, chắp tay nói:
- Phong nương tử.
Ta bị con mọt sách kia hại thảm rồi, Lý Kỳ không quay đầu lại, hai mắt hướng
Âu Dương Triệt nói nhỏ:
- Lập tức chạy về văn phòng, hôm nay không được xuất hiện trước mặt ta.
Âu Dương Triệt cũng không biết vì sao lại thế, chỉ ngây ngốc ồ một tiếng sau
đó hướng Phong Nghi Nô chắp tay buồn bã rời đi.
Lý Kỳ xoay người thấy Phong Nghi Nô cười cười nhìn hắn, hắn cười ha hả nói:
- Phong nương tử, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Phong Nghi Nô cười gật gật đầu nói:
- Phó viện trưởng ngài phải lo lắng nhiều việc nhỉ! Không chỉ bao ăn bao ở mà
ngay cả hôn sự của cấp dưới ngài cũng lo luôn.
Lý Kỳ thề thốt phủ nhận:
- Phong nương tử, cô nói quá thôi mà.
Phong nương tử lắc đầu:
- Ngươi không cần giấu diếm ta, kỳ thật việc ngươi sai Âu Dương Triệt cùng
Trần Đông đến giúp ta viết chữ ta đã đoán được ý ngươi, ta còn biết Lý tỷ tỷ
bảo huynh làm thế.
Lý Kỳ kinh hãi nói:
- Sư Sư cô nương nói cho nàng biết rồi sao.
Phong Nghi Nô lắc đầu cười nói:
- Trên đời này người duy nhất quan tâm đến ta chỉ có Lý tỷ tỷ, ngươi cố sức
lo lắng an bài thay ta không cần đoán ta cũng biết chính Lý tỷ tỷ bảo ngươi
làm vậy.
- Hóa ra cô đều đoán được mọi chuyện.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói.
Phong Nghi Nô cười:
- Đa tạ hảo ý của huynh nhưng ta muốn mọi chuyện của ta hãy để ta làm chủ.
- Ta hiểu rồi, cô đã nói thế ta biết nên làm thế nào mà, cô yên tâm, sai phạm
này sẽ không có lần hai.
Lý Kỳ gật đầu cười nói, kỳ thật bản thân hắn cũng tôn trọng việc tự do yêu
đương, dưa hái xanh thì không ngọt.
- Cảm ơn.
Phong Nghi Nô gật đầu chào:
- Nếu không có chuyện gì khác ta cáo từ trước.
- Ừ, cô đi đi.
Phong Nghi Nô khẽ gật đầu, sau đó lập tức rời đi.
Thế là bà mối hắn đã thất bại rồi, Lý Kỳ tự cười giễu mình, hướng văn phòng đi
đến.
Vừa vào phòng làm việc đã thấy một người từ trên lầu đi xuống, đó đúng là Thái
Dũng, Lý Kỳ hỏi:
- Thái quản gia, Thái sư đã đến sớm như vậy sao?
Thái Dũng lắc lắc đầu:
- Hôm nay lão gia có chút chuyện cần giải quyết nên bảo ta đến nói cho các vị
một tiếng, người bảo hôm nay không đến được xin lỗi ngươi và Chủng Công.
- Không sao, chuyện của Thái sư quan trọng hơn.
Lý Kỳ gật đầu nói, dù sao hai người bọn họ đã sớm gặp mặt, hôm nay Thái sư có
đến hay không cũng không quan hệ gì.
Thái Dũng đột nhiên cười nói:
- Lý sư phó, gần đây ngươi đã thành người nổi tiếng rồi, ngươi biết không
hiện giờ những vị khách đến phủ Thái sư nói chuyện mười câu hết tám câu nói về
ngươi.
Lý Kỳ cười cười không nói tiếng nào.
Thái Dũng lại nói:
- Tốt lắm, nếu không có chuyện gì ta về phủ trước.
- Được rồi.
Thái Dũng đi rồi, Lý Kỳ ngồi trong phòng làm việc nghĩ đến lời nói của Âu
Dương Triệt và Thái Dũng....khóe miệng hắn lộ ra tia cười bất đắc dĩ, kỳ thật
nói phương diện khác có thể thấy Bắc Tống là triều đại yếu đuối, đặc biệt
những đại thần kia mỗi người ai cũng chỉ muốn bảo vệ quyền lợi của riêng mình
mà bỏ qua lợi ích quốc gia, những người này và quân bán nước thì có gì khác
nhau, nhớ đến việc này hắn cảm thấy chua xót.
- Cốc cốc cốc!
Bỗng nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên kéo Lý Kỳ về thực tại.
- Mời vào.
Két....Một tiếng, cửa mở liền thấy Chủng Sư Đạo và Triệu Tinh Yến từ ngoài
bước vào.
Lý Kỳ vội đứng dậy chắp tay cười nói:
- Chủng công, Triệu cô nương các người đã đến rồi à.
Triệu Tinh Yến cười chắp tay:
- Chúc mừng, chúc mừng.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Có gì mà chúc mừng?
- Chúc mừng huynh thăng chức làm Bộ Soái.
Lý Kỳ khoát tay nói:
- Không dám nhận, ta đẹp trai thế này lại thăng làm chức quan không đẹp.
Triệu Tinh Yến sửng sốt lập tức hiểu được liền cười.
Chủng Sư Đạo cười khổ lắc đầu nói:
- Bất kể là ngươi có tuấn tú hay không tuấn tú thì lão phu cũng muốn nói cảm
ơn ngươi.
Lý Kỳ kinh ngạc không hiểu nói:
- Đó là vì sao?
Chủng Sư Đạo vừa nhất tay lên nói:
- Ai chà, Lão phu cũng biết được ngày ngươi cùng sứ thần Kim quốc đàm phán
còn có thể nhớ đến lão phu, lão phu cảm kích vạn phần, nếu không như thế ngươi
đã thăn đến Bộ.....Đô Chỉ Huy Sứ rồi, nên lão phu chỉ có thể nói lời cảm tạ
thôi.
Triệu Tinh Yến cười vui vẻ:
- Đóng quân phía Bắc Hoàng Hà, vây nhưng không đánh, khiến ý chí quân lực
Liêu quân tan rã, là có thể thu phục được Yến Kinh.
Nói xong nàng hướng Chủng Sư Đạo hỏi:
- Chủng bá bá, người hiến thượng sách này khi nào thế?
Chủng Sư Đạo cười ha hả:
- Sao lão phu có thể nghĩ ra thượng sách đó chứ, thật sự thì chính Đồng đại
nhân đã làm thế đó.
- Triệu cô nương, cô có thể kể tỉ mỉ lại không.
Vẻ mặt Lý Kỳ có chút xấu hổ nói:
- Chủng Công, ta lúc ấy chỉ nói bậy, căn bản ta không hiểu việc cầm quân đánh
giặc, hy vọng không bị phá hỏng ý của người.
Chủng Sư Đạo lắc đầu:
- Không sao, không sao cả, biện pháp này đúng là vẹn toàn hơn cả, mấu chốt
ngươi dùng hay không và dùng như thế nào? Lúc ấy đại quân ta vượt qua Hoàng
Hà, Đồng đại nhân liền dán thông báo nói với Liêu quân ai bỏ trốn sẽ được khen
thưởng nhưng khi đó quân Liêu bị người Kim đánh đập trọng thương khá nhiều,
thấy cáo trạng Đại Tống ta liền xé bỏ, đại quân đột kích bọn họ sao có thể
nguyện ý làm thế, ngược lại khiến lửa giận trong lòng càng thêm sâu đậm nên
biện pháp của Đồng đại nhân mất đi hiệu lực nếu chúng ta đánh bại quân Liêu
trước không cần chiêu hàng có lẽ đã có kết quả khác. Ngươi xem hiện giờ quân
Kim chưa đến thành, quân Liêu đã chạy ra hàng rồi, vì sao ư? Không phải vì sợ
quân Kim mà vì thực lực họ không bằng.
Danh tướng đúng là danh tướng, phân tích khá thấu đáo Lý Kỳ gật đầu nói:
- Chủng Công nói đúng.
Chủng Sư Đạo khoát tay cười nói:
- Tuy nhiên lão phu thật sự cảm ơn ngươi, hôm qua Hoàng thượng đã hạ chỉ đặc
xá hành vi phạm tội của lão phu, đồng thời khôi phục lại chức vụ Bảo Tĩnh quân
Tiết Độ Sứ.
Lý Kỳ mừng rỡ nói:
- Vậy thì mừng rồi.
Nhưng lời này vừa thốt ra bỗng hắn nhướn mày hỏi:
- Vậy Chủng Công ngài không thể đến nơi này dạy học phải không?
Triệu Tinh Yến tò mò nhìn hắn nói:
- Bộ Soái......
- Cô đừng gọi ta là không đẹp trai nữa không, ta ghét nhất bị nữ nhân nói ta
không đẹp, cô gọi ta là Lý Kỳ hoặc Lý soái cũng được.
Triệu Tinh Yến không nói gì, nhìn hắn bằng nửa con mắt hỏi:
- Ngươi cũng biết Tiết Độ Sứ là làm gì đúng không?
- Không biết.
Lý Kỳ trả lời dứt khoát.
Chủng Sư Đạo cười:
- Kỳ thật Tiết Độ Sứ trên căn bản không có chức quyền gì mà chỉ là hư chức
thôi, tuy nhiên nếu có chiến sự xảy ra, Xu Mật Viên sẽ trực tiếp phái người đó
lãnh binh.
Lý Kỳ vui vẻ nói:
- Thì ra là thế, ý của Chủng Công là có thể đến nơi này dạy học sao?
Chủng Sư Đạo gật đầu cười nói:
- Không lẽ ngươi cho lão phu đến đây từ biệt ngươi sao?
Lý Kỳ cười ha hả:
- Đương nhiên không phải thế!
Chủng Sư Đạo cũng cười, bỗng nhiên vươn tay vỗ vai hắn tán thưởng:
- Nói thật, lão phu trước kia đã xem thường ngươi rồi, ngươi tuy trẻ tuổi
nhưng không sợ cường quyền, mạnh mẽ đối mặt với người Kim, có gan nói thẳng,
có đảm có mưu không tệ, không tệ chút nào.
Bị Chủng Sư Đạo nắm vai là một điều vinh quang, trong lòng Lý Kỳ vô cùng đắc
ý.
Nhưng vào lúc này một người đi đến nói:
- Phó viện trưởng, bên ngoài có mấy vị quân gia cầu kiến, bọn họ nói ngươi
bảo bọn họ đến.
Lý Kỳ cười đáp:
- Chủng Công, học sinh của người đến rồi đấy.
Chủng Sư Đạo khoát tay:
- Để lão phu nhìn kỹ hãy nói.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Bọn họ đang đứng trước lầu một, từ xa đã nhìn thấy Ngưu Cao cùng đám thổ phỉ
đứng đó, chúng nhìn đông, nhìn tây, dù là học sinh đi ngang qua hay lão sư dạy
học đều quay đầu nhìn chúng, cần chỉnh đám nhà quê này mới được.
Thật mất mặt, Lý Kỳ thầm than một tiếng.
- Phó Soái đến rồi, nhanh xếp hàng đi nào.
Đám người Ngưu Cao thấy Lý Kỳ đến, khẩn trương xếp thành hàng, tổng cộng có
hai mươi người, xếp thành hai hàng, đợi đám người Lý Kỳ đến gần lập tức chắp
tay thi hành lễ.
Lý Kỳ nhìn xung quanh không có người khẩn trương đáp lễ lại.
- Điểm số.
Lý Kỳ nhanh chóng ngăn cản:
- Điểm số miễn đi, đừng ảnh hưởng đến việc học của người khác.
- Vâng.
Ngưu Cao đến, vừa đúng lúc chạy đến trước mặt Lý Kỳ nói:
- Ty chức Ngưu Cao tham kiến Phó Soái.
- Đến đông đủ không?
- Bẩm Phó Soái toàn bộ học viên tham gia đã đến đông đủ.
Lý Kỳ ừ một tiếng hướng phía Chủng Sư Đạo nói:
- Vị này chính lão tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Chủng Sư Đạo, lão tướng quân
chính là lão sư dạy các ngươi trong khóa này.
Đám người Ngưu Cao khẩn trương chắp tay:
- Ty chức tham kiến Chủng lão tướng quân.
Chủng Sư Đạo quan sát hai mươi nam nhi khỏe mạnh trong lòng rất thích, thoáng
gật gật đầu. Bỗng nhiên hướng Lý Kỳ nói:
- Lý Kỳ, quân phục của những người này tuy tiện lợi, gọn gàng nhưng lại có
điều thiếu sót quan trọng.
Thiếu sót quan trọng ư? Lý Kỳ hốt hoảng vội hỏi:
- Chủng Công chỉ giáo xem là điều gì.
Chủng Sư Đạo nhướng mày nói:
- Ngươi không nghĩ đến trang phục hộ giáp sao? Quân phục này của ngươi quá
đơn bạc, huấn luyện thì không tệ nhưng binh sĩ mặc y phục này ra chiến trường
kẻ thù bắn một vòng thì không còn một ai.
Lý Kỳ nghe nói cau mày:
- Chủng Công, thực không dấu diếm gì ngài, vấn đế áo giáp tại hạ đã nghĩ qua
nhưng đổi quân phục này để tiện, tính cơ động cao, nếu thay áo giáp thật thì
ta đã không đổi quân phục này.
Chủng Sư Đạo vuốt râu nói:
- Kỳ thật khi ra quân ngày ấy ta cũng nghĩ qua vấn đề này.
Lý Kỳ vội vàng nói:
- Kính xin Chủng Công chỉ giáo.
Chủng Sư Đạo tiếp:
- Kỳ thật quân phục này của ngươi không phải không thể dùng, nghĩ đến trọng
giáp kỵ binh của Đại Tống ta và lính dùng trường thương tuy có năng lực phòng
thủ mạnh còn phối hợp trận pháp tiến công uy lực cũng không nhỏ nhưng đều
khuyết thiếu tính cơ động. Năm đó lão phu ở Tây Bắc tác chiến cùng quân Tây
Hạ, mỗi lần đánh bại quân Tây Hạ lý do vì tính linh động không bằng đối phương
nên không thể đuổi theo mở rộng chiến quả. Nếu lúc ấy hai cánh trái phải an
bài hai kị binh, một khi kẻ thù thoát chạy hai cánh thừa lúc này đánh ập vào,
đuổi theo đánh kẻ thù như thế có thể tiêu diệt toàn quân địch. Vì đuổi giết
nên không cần phòng bị kẻ địch, chính thế cũng không cần mặc áo giáp, chỉ cần
một lớp áo có may một phần giáp dày yểm trợ là được. Còn nữa, y phục này của
ngươi lão phu cũng thử qua thật sự rất tiện, hơn nữa hành động thỏa mái, dù áo
giáp có thể lót bên trong.
Quả nhiên là danh tướng trải qua trăm trận chiến, đạo lý nói rõ ràng mạch lạc
Lý Kỳ đã hiểu được:
- Chủng Công không hổ là mãnh tướng có kinh nghiệm sa trường, đa tạ những lời
này của ngài đã khiến tại hạ vô cùng cảm kích.
Đám người Ngưu Cao ai cũng khâm phục nhìn Chủng Sư Đạo, chỉ với buổi nói
chuyện này bọn họ có thể nói hết sức phục Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo phất tay nói:
- Việc hành quân đánh giặc nói thì hết sức rất đơn giản nhưng khi đánh nhau
thật sự lại là chuyện khác, với lại ngươi cũng không nghĩ đơn giản như vậy
đúng không.
Lý Kỳ cung kính thưa:
- Vâng, tại hạ ghi nhớ lời dạy bảo của Chủng Công, cố gắng nhiên cứu thiết kế
được bộ quân phục hoàn mỹ nhất.
Chủng Sư Đạo cười gật đầu:
- Lý Kỳ, ngươi sẽ không để chúng ta học ở nơi này đó chứ?
- Ôi, thật sự có lỗi, tại hạ quên mất.
- Lý Kỳ vỗ trán, duỗi tay nói:
- Chủng Công, mời đi lối này.
Ngưu Cao lén lút đi phía sau Lý Kỳ, hắn nhỏ giọng nói:
- Phó Soái, ngài thật sự có bản lĩnh có thể mời được lão tướng quân đến, ty
chức thật sự khâm phục người.
Lý Kỳ thoáng lườm hắn một cái nói:
- Không cần phải nói những lời rỗng tuếch ấy, nhớ kỹ sau này phải học hỏi
kinh nghiệm của lão tướng quân.
- Xin ngài hãy yên tâm, ty chức nhất định sẽ học thật tốt từ lão tướng quân.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Kỳ mang theo Chủng Sư Đạo và bọn du côn kia vào trong gian phòng ở học
việc, Lý Kỳ vừa mở cửa mọi người ai cũng kinh ngạc ngay cả Chủng Sư Đạo cũng
không ngoại lệ.
Căn phòng học này khoảng chừng 150 mét vuông, vị trí khá thoáng, áng sáng có
thể tràn ngập căn phòng, trong phòng bày hai mươi bàn ghế lớn nhỏ, phía trước
có sa bàn thật lớn màu sắc sặc sỡ hấp dẫn người xem.
Lý Kỳ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người trong lòng vô cùng đắc ý, kỳ thật từ
lúc Hán triều đến giờ đã sử dụng sa bàn làm việc rồi, cho đến hôm nay đã một
ngàn năm lịch sử nhưng hiện tại đối với người đời sau như Lý Kỳ nhìn chẳng
khác nào đống rác vụn, không hiểu chút nào.
Nhìn không chính xác, lại cực kỳ khó coi.
Vì thế, Lý Kỳ cố tìm đến những người thợ mộc, hắn bỏ ra số tiền lớn để làm một
tấm bản đồ chính xác, dựa theo tỉ lệ xác định mà vẽ ra tấm sa bàn vượt qua
thời đại này.
Nhìn trên tấm sa bàn có thành trì, có sông có núi, có cây có cỏ, có hoa, màu
sắc thật tươi đẹp, dường như cả giang sơn này đều được thu gom lại.
Cả nửa ngày Chủng Sư Đạo mới tỉnh ngộ, bước nhanh đến bên cạnh sa bàn, kinh
ngạc nói:
- Cái này là sa bàn ư?
Đám người Ngưu Cao cũng xông tới, nhìn tấm sa bàn không khỏi trố mắt trầm trồ,
bọn chúng còn dùng tay đẩy đẩy những "cây giống" kia, nếu không có Chủng Sư
Đạo ở đấy Lý Kỳ đã sớm đá cho chúng một cước, trong lòng hắn thật lo lắng khi
tấm sa bàn kia còn chưa làm nên được chuyện gì đã bị những anh chàng lỗ mãng
này làm hỏng.
Lý Kỳ đi lên trước, đầu tiên hắn đẩy đám người Ngưu Cao đứng xa một chút sau
đó mới cười giải thích:
- Đây là thành quả tại hạ đã tìm người lấy gỗ cùng bùn và cát để làm ra tư
liệu này, sa bàn này là căn cứ dựa theo tỷ lệ nhất định mà chế tác thành, về
thành trì, đường sông, tình hình giao thông đều được phản ánh rõ nét. Tại hạ
thấy khi nhìn sa bàn này, dù là diễn tập hay thực chiến đều có tác dụng cực
lớn, nó có thể khiến các tướng sĩ chấp hành đúng các chiến thuật, chính thế
nên không làm qua loa được nhất định phải chế tác nghiêm chỉnh, chỉ tiếc trên
sa bàn này vẫn còn có nhiều địa phương khá mơ hồ, nên khiến bản đồ kia có chút
không thực.
- Được rồi, đủ rồi.
Chủng Sư Đạo không ngừng gật đầu nói:
- Lão phu sống mấy chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được sa bàn tinh
diệu như thế. Ngươi nói không sai, sa bàn này thật sự vô cùng quan trọng, nếu
có được nó tương trợ thì Đại Tống ta càng thêm lợi hại, lẽ nào đây là sa bàncả
vùng U Châu.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên đây chỉ là một khối mà thôi, mặc khác tại hạ còn làm sa
bàn Vân Châu, tại hạ tính toán sẽ làm sa bàn của Yến Vân Thập Lục Châu.
Hai mày Chủng Sư Đạo nhíu lại, thì thầm:
- Được thế thì tốt, được thế thì tốt.