Chúc Tết.


Người đăng: tuanh.kst@

Lý Kỳ không phải là một người hẹp hòi nhưng cũng không phải là một người ngu
xuẩn. Sở dĩ hắn chọn cách cho Lương Sư Thành và Cao Cầu mỗi người một phần lợi
nhuận không phải vì muốn có quan hệ tốt với Lương Sư Thành, chỉ có lợi ích mới
có thể khiến quan hệ hai bên trở nên không có gì phá nổi.

Thật ra thì quan hệ giữa Lý Kỳ và Cao Cầu đã cực kỳ vững chắc rồi. Dù sao thì
hai người cũng đã hợp tác làm rất nhiều vụ. Nhưng Lương Sư Thành thì khác,
người này tuy lòng tham không đáy nhưng cũng không phải là không có đầu óc,
ngược lại còn vô cùng cẩn thận, muốn nhở vả ông ta cũng không phải chuyện dễ.
Lý Kỳ biêt rõ tầm quan trọng của thái giám, đặc biệt với người mà tư cách lên
triều cũng không có như hắn thì càng quan trọng hơn.

Tục ngữ nói có người trong triều dễ làm việc, câu này không hề sai.

Bởi vì trong cung còn có rất nhiều hạng mục giải trí, như bắn tên, đá cầu gì
đó. Sứ thần các nước nhất định cũng phải tham gia, cho nên Lương Thái úy sắp
xếp cho họ gặp mặt ở Sơ Bát, là một ngày đẹp.

Lý Kỳ mong còn không được, hắn còn chuẩn bị một chút, thuận tiện nhân hai ngày
này để chúc tết.

Ngay buổi chiều hôm đó, sau khi Lý Kỳ từ phủ Thái úy về, liền ngựa không dừng
tới Hồng phủ, Mã Kiều đã ngóng trông từ lâu rồi, y đến Bắc Tống đã lâu như
vậy, lần uống thoải mái nhất lại là cùng ba đời tổ tôn Hồng gia. Ngoài ra, tên
Cao Nha Nội mặt dày đó cũng cùng tới, y còn gọi đám người Chu Hoa, một đoàn
người ầm ầm đi vào Hồng phủ.

May là Hồng Bát Kim chỉ có một đứa con là Hồng Thiên Cửu, trong nhà cũng vắng
vẻ, càng nhiều người thì ông ta càng vui vẻ. Đặc biệt là khi nhìn thấy hai chủ
tớ Lý Kỳ tới lại càng như mở cờ trong bụng, trong sự vui mừng còn mang theo
một chút thù hận.

Hai cha con Hồng Tề và Hồng Bát Kim am hiểu nhất chính là đánh bạc và uống
rượu, nhưng từ khi chủ tớ Lý Kỳ xuất hiện, khiến cho họ nhiều lần bị thương
nặng, đánh bạc không thắng được Lý Kỳ, uống rượu không qua khiến cho họ cảm
thấy mất hết thể diện. Lúc này họ lại đem theo một lòng báo thù tới đón đám
người Lý Kỳ.

Lý Kỳ ngồi còn chưa nóng mông, Hồng Bát Kim đã cho thiết yến, mấy người vây
quanh một cái bàn tròn lớn, bắt đầu một hồi chiến đấu thuộc kiểu nam nhân, tuy
rằng nói như vậy đối với Lý sư phó có mất công bằng, nhưng ở Bắc Tống có người
nam nhân nào không uống rượu.

Ba đời nhà họ Hồng này cũng thống nhất mục tiêu, vừa lên bàn đã chĩa mũi dùi
về phía Mã Kiều. Mã Kiều đã bị chèn ép vài ngày, cuối cùng hôm nay đã bạo
phát. Nhưng lần này y thông minh, thừa thời gian ngắn ngủi lúc bê rượu lên, đã
ăn liền ba bát cơm. Mã Kiều sợ lại giống như lần trước, chưa ăn được miếng cơm
nào đã bị Lý Kỳ kéo đi.

Rượu vừa mang lên, trên bàn chỉ nhìn thấy rượu, đám người hiếu động Cao Nha
Nội cũng đều nhao nhao gia nhập vào phe của Hồng gia.

Lý Kỳ không có chút hứng thú ăn uống nào, chỉ ăn một chút tượng trưng, nhìn
đàn dã thú này cảm thấy rất ghe tởm, định chạy đi tìm Hồng Thiên Cửu, ái thiếp
của Hồng Bát Kim chơi mạt chược. Tiểu thiếp của vua cờ bạc cũng phải quen
thuộc với cờ bạc, hơn nữa họ cũng thường tới phòng của phụ nữ nên khá quen
thuộc với Lý Kỳ.

Một nam một nữ là chuyện hấp dẫn Lý Kỳ nhất, đương nhiên kết quả cũng có thể
biết ngay, bị những người phụ nữ như lang như hổ đó đánh bại, đến nỗi suýt nữa
thì cả đồ lót cũng thua mất.

Thiếu Lý Kỳ dông dài ở đây, Mã Kiều hăng hái lên nhiều. Y ban đầu chưa phản
ứng cha con Hồng Tề, đổi chén lớn, sau hai ba lần đánh gục đám người Cao Nha
Nội, có những con ruồi này ở đây thật sự là uống vô cùng hưng phấn. Sau đó mới
đọ sức cùng với cha con Hồng Tề. Tửu lượng của Mã Kiều vốn đã vô cùng kinh
khủng, nói như sư phụ của y, đây là khả năng thiên phú, muốn học cũng không
được. Hơn nữa hôm nay Mã Kiều đã sớm có chuẩn bị, bây giờ lại ở trạng thái cực
kỳ hưng phấn, tửu lượng cũng tăng lên theo rất nhiều, khiến cho mấy người kia
quay cuồng.

Bữa rượu này uống liên tục từ chiều đến gần canh ba mới kết thúc. Mã Kiều tuy
là ngàn chén không say nhưng không có nghĩa là vạn chén cũng không say. Sau
khi hạ gục cha con Hồng Tề, Mã Kiều cũng khá say rồi, may mà suy nghĩ của hắn
cũng coi như khá sáng suốt, khi những người đó tiến vào thu dọn tàn cuộc, Mã
Kiều đã xin cho mình ngủ ở đây một canh giờ.

Lý Kỳ thong thả trở về nội sảnh, nhìn thấy cảnh này thầm than, xem ra Hồng phủ
này sau này ít tới thì tốt hơn.

Nhưng cái tên Mã Kiều uống rượu cũng thật là biến thái, tỉnh rượu lại càng
biến thái, gục xuống bàn ngủ hơn một canh giờ đã tỉnh, sau đó lại đòi một tách
trà sâm, uống trà sâm xong thì người cũng tỉnh, xoa xoa tay nói xin lỗi Lý Kỳ,
sau khi bàn bạc với Lý Kỳ làm thế nào để ứng phó với Lỗ Mỹ Mỹ mới lên xe ngựa
đi về phủ.

Hôm sau Lý Kỳ lại tới phủ Thái sư chúc tết. Lâu ngày không gặp, trên mặt Thái
Kinh có vẻ rất mệt mỏi. Điều này cũng khó trách, dù sao ông ta cũng đã ở trong
triều nhiều năm như vậy, Thái gia cũng coi như đệ nhất gia tộc ở kinh thành,
người tới chúc tết nhiều không kể hết, Lý Kỳ phải chen ngang mới có thể gặp
được Thái Kinh.

Hai người nói chuyện về năm mới, sau đó ăn cơm trưa rồi Lý Kỳ đứng dậy cáo từ.

Sau khi từ phủ Thái sư vềm Lý Kỳ lại tới nhà của Lương Sư Thành. Quan hệ giữa
hai người không thân thiết, cho nên chủ đề nói chuyện đương nhiên chỉ là về
Thiên Hạ Vô Song.

Sáng ngày mồng 6, Lý Kỳ thấp thỏm lo lắng đi tới Bạch Phủ.

Bạch Thì Trung cũng nể mặt hắn, mở một buổi tiếp đón hắn, phu nhân, tiểu
thiếp, con cháu của ông ta đều đến đông đủ.

Thật ra chuyện của Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ cũng không phải bí mật gì, ngoài tôi
tớ ở Bạch phủ ra thì còn lại đều biết.

Trong hậu đường, Lý Kỳ như đang đứng trong đống lửa, mồ hôi đầm đìa. Lúc trước
hắn chính thức gặp cha mẹ, cũng chỉ có nhạc phụ và nhạc mẫu, nhưng lão già
Bạch Thì Trung này nuôi đến 8, 9 người vợ, hơn nữa còn có nhiều con cháu. Cái
gì mà chị vợ, em vợ, anh vợ, em trai vợ thay nhau hỏi giống như một buổi phỏng
vấn. Hắn nơm nớp lo sợ trả lời, chỉ sợ có sơ sẩy gì. Bạch phu nhân nhìn thấy
vẻ mặt đó của Lý Kỳ, không những không có một chút thông cảm, ngược lại còn
cười trên sự đau khổ của người khác, ra sức đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho Lý
Kỳ sống lên chết xuống, nhưng không có cách nào với bà mẹ vợ tinh quái này.

Trong lúc sắp chết, Quý Hồng Nô, một người phụ nữ khác của hắn cũng ở đó, tình
huống như thế này lần đầu hắn gặp phải. Điều này khiến cho hắn không thể lấy
lại được tinh thần, sợ nói lỡ miệng, sau này hắn không bao giờ muốn về chúc
tết nữa.

Bạch Thiển Dạ thấy sốt ruột, đi ra giải vây cho Lý Kỳ, cuối cùng cũng để cho
Lý Kỳ có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tới lúc ăn cơm, hắn lại bị nghiêm hình
bức cung, cho dù Lý Kỳ rất có tài ăn nó nhưng lúc này là một trận chiến lớn
chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lý Kỳ vội viện cớ còn phải đi nơi khác chúc tết để
cáo từ. Nếu như còn ăn cơm tối thì có lẽ về đến nhà chỉ còn lại nửa mạng thôi.

Vừa đến trước cửa, Bạch phu nhân nói một câu: - Ngày mai tới đây chơi mạt
chược với ta. Lý Kỳ sợ tới mức thiếu suýt nữa thì ngã, ấp úng nói vài tiếng
rồi tông cửa xông ra, vô cùng thảm hại.

Lên tới xe ngựa, cuối cùng Lý Kỳ thở dài một hơi.

- Phó soái, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Về phủ. Hành trình chúc tết này cuối cùng cũng xong rồi. Lý Kỳ lau mồ hôi,
bỗng nhiên lại nói: - Khoan đã, Mã Kiều, ngươi cảm thấy ta có cần phải đi tới
Vương phủ một chuyến không?

- Tôi cũng không biết, nhưng đến Hồng phủ anh cũng đi mà lại không đến Vương
phủ thì có đắc tội với người ta không?

- Cũng đúng. Lòng dạ tên Vương béo đó rất hẹp hòi. Lý Kỳ gật đầu, nghĩ một
lát rồi nói:

- Vậy đi một chuyến đi. Dù sao cũng đã mất nửa ngày hôm nay rồi.

- Nhưng hôm qua anh không sai người đi thông báo, nếu chẳng may Vương đại
nhân không rảnh thì làm thế nào?

- Mã Kiều, ngươi hiểu chuyện một chút được không. Ngươi cho rằng Vương phủ có
thể so với phủ Thái sư sao, còn phải thông báo. Vương Trọng Lăng hắn cũng chỉ
là quan tam phẩm, ta chỉ nhỏ hơn hắn một chút, hơn nữa ta còn có sức mạnh của
gia đình, có việc đều là hắn tới nhờ ta, ta đến đó là nể mặt phu nhân thôi,
không cần nghĩ nhiều, cứ đi là được.

- Vâng.

Vương phủ của Trọng Lăng nằm ở phía tây thành, quy mô đương nhiên không thể
bằng Bạch phủ và phủ Thái sư, thậm chí còn kém so với trang viên của Lý Kỳ.

Vì là lần đầu Lý Kỳ đến nên người gác cửa không biết Lý Kỳ, hỏi: - Xin hỏi,
ngài là?

- Lý Kỳ.

Người gác cổng tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng là đã nghe danh tiếng của Lý Kỳ, nói
đợi một lát rồi liền chạy đi thông báo.

Một lát sau, cửa mở ra, chỉ thấy Tần phu nhân mang theo tiểu đào đứng trước
cửa. Hôm nay Tần phu nhân mặc khá lộng lẫy, một chiếc váy dài màu đỏ tím mới
tinh, khiến cho Lý Kỳ mắt sáng lên, cười ha hả nói: - Phu nhân, hôm nay thật
xinh đẹp.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, cũng không nói nhiều: - Sao ngươi lại tới đây?

- Ta đến chúc tết.

Tần phu nhân nhỏ giọng nói: - Vậy thì quá tốt rồi.

- Sao? Phu nhân, người nói cái gì?

- Không có gì! Tần phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, giơ tay nói: - Mau vào đi, cha
ta đang đợi rồi.

Lý Kỳ đi theo Tần phu nhân vào hậu đường. Trong phòng chỉ có ba người ngồi,
Vương Trọng Lăng ngồi ở ngay phía trên, bên cạnh là một vị sắc mặt tốt hơn
nhưng tóc hai mai đã bạc, là một người phụ nữ khoảng chừng bốn năm mươi tuổi.

Không cần nói cũng biết, đó chính là mẹ của Tần phu nhân.

Khiến Lý Kỳ ngạc nhiên đó là Trịnh nhị ca Trịnh Dật tiếng tăm lừng lẫy cũng ở
đây. Lý Kỳ thầm nghĩ, ta đã nói mà, thảo nào hôm nay phu nhân ăn mặc xinh đẹp
như vậy, hóa ra là tình lang đến, lén nhìn về phía Tần phu nhân, lại tự rước
một ánh mắt xem thường của Tần phu nhân.

- Lý Kỳ bái kiến Vương thúc thúc, Vương phu nhân. Lý Kỳ hành lễ nói. Đây là
lần đầu hắn gặp Vương phu nhân cho nên vẫn gọi là Vương phu nhân cho thỏa
đáng, sau đó lại chắp ta chào với Trịnh Dật.

Vương Trọng Lăng cười ha hả nói: - Hiền chất, mau ngồi đi.

Đợi sau khi Lý Kỳ và Tần phu nhân ngồi xuống, Vương phu nhân nhìn mái tóc ngắn
của hắn, khẽ nhíu mày, cười nói: - Đã nghe đại danh Kim Đao Trù Vương từ lâu,
hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền. Lời nói của bà nghe không hề thân
thiết, hơn nữa còn mang theo ý châm biếm.

Người như Lý Kỳ sao có thể không phát hiện ra, nhưng thắt lưng hắn quấn bạc
triệu, đường làm quan lại một bước lên mây, cũng không muốn có vấn đề với
Vương gia, thản nhiên cười nói: - Đâu có, đâu có, Vương phu nhân quá lời rồi.

Vương phu nhân lại nói: - Mấy ngày nay đa tạ ngài đã giúp Dao nhi xử lý Túy
Tiên Cư.

Lý Kỳ không hiểu nói: - Dao nhi là ai?

Tần phu nhân ở bên cạnh nhỏ giọng nói: - Tên của ta là Vương Dao.

Chết tiệt, sao không nói từ sớm. Lý Kỳ vội sửa lời, nói: - Vương phu nhân nói
sai rồi, tôi và lệnh ái là hợp tác, không thể nói là ai giúp ai. Trong lòng
lại nói, đừng nói như Túy Tiên Cư là của một mình con gái bà thế, cũng quá
biết chiếm tiện nghi rồi đấy.

- Nói không sai. Vương phu nhân mặt không chút cảm xúc gật đầu, lại lịch sự
nói chuyện vài câu với Lý Kỳ, sau đó quay đầu nhìn Trịnh Dật nói: - Dật nhi,
cháu ở ngoài đã nhiều năm, lần này trở về đừng đi nữa, bên ngoài dù có tốt
cũng không bằng Biện Kinh.

Trịnh Dật vuốt cằm nói: - Bá mẫu nói rất đúng, Dật nhi cũng đang có ý định
này.

Vương phu nhân cười, gật đầu nói: - Vậy thì tốt, rất tốt. So với ngữ khí vừa
rồi nói với Lý Kỳ thì quả thật giống như hai người, lại nói: - Đúng rồi, sao
hôm nay cháu không cùng vợ tới?

Trịnh Dật bất giác liếc nhìn Tần phu nhân, ngượng ngùng nói: - Dật nhi bất
hiếu, đến nay vẫn chưa lập gia đình.

Thật hay giả đây, đã ba mươi mấy rồi vẫn còn độc thân, không phải ngươi đang
lừa người chứ, hay là thái giám? Lý Kỳ có chút không tin.

Sau khi Vương phu nhân nghe xong, nụ cười trên mặt càng đậm, lại cùng Trịnh
Dật nói chuyện cũ, rất vui vẻ. Còn Lý Kỳ thì giống như đồ trang trí, Tần phu
nhân đành phải nhìn Lý Kỳ với ánh mắt xin lỗi.

Haiz, sớm biết như thế thì đã không tham gia vào cuộc náo nhiệt này. Lý Kỳ
nghe một hồi cũng đã hiểu phần nào về Vương phu nhân. So với Bạch phu nhân thì
quả là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Bạch phu nhân làm việc gì cũng để
lợi ích chính trị của Bạch Thì Trung lên đầu, hơn nữa lòng dạ sâu sắc, khó mà
đoán được. Còn Vương phu nhân thì khá coi trọng cá nhân mình, tất cả hỉ nộ ái
ố đều hiện ở trên mặt.

Một một lúc nữa, Lý Kỳ cảm thấy nhàn chán, đứng lên nói: - Vương thúc thúc,
Vương phu nhân, tại hạ còn có việc, xin được cáo từ trước.

Vương phu nhân đang định gật đầu, Vương Trọng Lăng đột nhiên giống như quả cầu
thịt bắn lên, xông đến nắm tay Lý Kỳ nói: - Hiền chất, năm mới cháu có thể có
chuyện gì chứ. Nào, đúng lúc ta có chút chuyện muốn thỉnh giáo cháu, hai chúng
ta vào thư phòng đi.

Nói xong không đợi Lý Kỳ trả lời liền kéo Lý Kỳ ra cửa.

Đợi ra tới bên ngoài, Vương Trọng Lăng bỗng buông tay Lý Kỳ ra, thở dài nói:

- Hiền chất, cháu ngàn vạn lần đừng chê trách. Phu nhân ta cũng vì trước đây
cháu để Dao nhi ở lại Túy Tiên cư nên mới có hiểu lầm cháu.

Hừ, sao ta có thể chấp nhặt với phụ nữ, Lý Kỳ cười nói: - Vương thúc thúc,
người cũng quá xem thường Lý Kỳ rồi, nếu như Lý Kỳ cháu chấp nhặt như vậy thì
sao có thể lăn lộn được.

Vương Trọng Lăng cười ha hả nói: - Tốt. Vương thúc thúc quả nhiên không nhìn
nhầm cháu. Nào nào, chúng ta vào thư phòng, đúng lúc ta có mấy vấn đề muốn hỏi
cháu.

Vương Trọng Lăng hình như đã sớm có chuẩn bị, chỉ đợi cho Lý Kỳ chui đầu vào
lưới. Khi Lý Kỳ nhìn thấy cái công thức chằng chịt đó liền ôm đầu kêu khổ,
nhưng ai bảo hắn tự mình tìm đến cửa, đành phải kiên trì giải thích cho Vương
Trọng Lăng.

Mãi đến lúc chập tối, nha hoàn đến gọi hai người họ ăn cơm, Vương Trọng Lăng
mới đành phải rời khỏi thư phòng.

Trong bữa tiệc, Vương phu nhân vẫn lãnh đạm như vậy với Lý Kỳ nhưng lại rất
thân thiết với Trịnh Dật, phải cũng Dật nhi, trái cũng Dật nhi, nếu không có
Tần phu nhân ở đây Lý Kỳ thế nào cũng cho là họ có chuyện. Thật ra hắn đã sớm
nhận ra, Vương phu nhân có ý tác hợp Trịnh Dật và Tần phu nhân. Hắn cũng cảm
thấy chuyện này không có gì xấu, Tần phu nhân quá tốt, thủ tiết thì quá lãng
phí. nhưng trong tay Tần phu nhân hiện giờ đang giữ ba phần cổ phần lại khiến
cho hắn lo lắng. Lòng người hiểm ác, hắn lại không biết Trịnh Dật, có trời mới
biết được trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ chuyện gì.

Thời nhà Tống, phụ nữ lấy chồng khác hoặc là tái giá cũng không có gì là lạ,
đặc biệt là trong giới thượng lưu thì càng nhiều. Triều đình cũng đã có văn
bản ghi rõ phụ nữ có quyền được tái giá, nhưng điều kiện tiên quyết là đã bị
bỏ hoặc là chồng ba năm chưa về. Nhưng tái giá hay không lại không do người
phụ nữ tự quyết định mà vẫn là do người lớn quyết, tương đương với việc phụ nữ
vẫn không được hưởng quyền này.

Ngoài ra, do địa vị của quả phụ rất lúng túng, cho nên ở triều Tống rất nhiều
tài sản của các quả phụ tái giá đều là tài sản do chồng trước của họ để lại,
gọi là "tài sản tái giá". Khi trong tay họ có được tài sản kếch sù như vậy thì
đàn ông muốn cưới họ càng nhiều, số tài sản này cũng là hậu thuận vững chắc
của quả phụ sau khi vào nhà, cho nên lo lắng của Lý Kỳ cũng không có gì đáng
trách.

Nhưng với tình hình ở trước mắt, dương như chỉ là một phía Vương phu nhân đồng
ý, biểu hiện của con gái bà ta lại hết sức chống đối, thậm chí còn nhìn Lý Kỳ
cầu cứu. Dù sao tài ăn nói của Lý Kỳ thì nàng cũng đã biết rồi.

Nhưng Tần phu nhân từ chối lại làm cho Trịnh Dật cảm thấy rất xấu hổ. Thật ra
người sáng suốt thì đều nhìn ra tình cảm của Trịnh Dật với Tần phu nhân cũng
không phải tình bạn bình thường.

Lý Kỳ sớm đã hối hận vì đến đây, sao có thể đồng ý tham gia vào chuyện này
Nhìn thấy Tần phu nhân nhìn mình cầu cứu, chẳng những không giúp đỡ mà ngược
lại còn nhân cơ hội đứng dậy cáo từ.

Điều này khiến cho Tần phu nhân bị chọc tức, ra sức dậm chân ở dưới bàn.

Vương phu nhân thấy Lý Kỳ biết điều như vậy, phá lệ mỉm cười vui vẻ với ly,
"nhiệt tình" sai nha hoàn tiễn Lý Kỳ ra ngoài.

Thế là, Lý Kỳ chạy trối chết dưới ánh mắt u oán của Tần phu nhân.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #634