Người đăng: tuanh.kst@
Giày cao gót khiến cho phụ nữ sau này không thể nào cưỡng lại được sự dấp dẫn
của nó. Không hề nói quá, người đi và không đi giày cao gót, trang điểm hay
không trang điểm có sự khác biệt quá lớn, chỉ một chút thôi nhưng khí chất đã
thay đổi quá nhiều.
Không phải người phụ nữ nào cũng đi được giầy cao gót, nhưng có một điều không
thể nghi ngờ đó là người bó chân thì không thể đi được.
Lý Kỳ hiểu bó chân sẽ đem đến sự thương tổn như thế nào cho các cô gái Trung
Quốc ở thời đại này. Một người phụ nữ bó chân đi lại sẽ rất khó khăn. Người bó
chân có khác nào người tàn tật, như vậy khác nào một đất nước mà có đến một
nửa là người tàn tật. Như vậy nghĩa là không chỉ mang tính hủy diệt đối với
phụ nữ mà còn đối với cả đất nước Trung Quốc.
Đây là bài học xương máu a.
Dĩ nhiên là giày cao gót thật ra cũng có ảnh hưởng tiêu cực tới sức khỏe của
con người nhưng so với việc bó chân thì không là gì cả, hơn nữa còn có thể
giảm thiểu thương tổn tới mức nhỏ nhất.
Cũng may hiện giờ tục bó chân còn chưa phỏ biến, cũng có nghĩa là nó chưa trở
thành một thứ gì đó thần thánh trong lòng phụ nữ mà không thể làm dao động
được.
Chỉ một điều khiến cho Lý Kỳ lo lắng đó là đám sĩ phu, nhưng lo lắng thì lo
lắng, Lý Kỳ không e ngại bọn họ. Nhớ ngày đó khi hắn vừa mới sao chép xong các
bài hát thịnh hành, cũng đã gặp phải sự phản đối kịch liệt của các sĩ phu,
nhưng đến sau này các sĩ phu đó không phải vẫn có người lấy cách của hắn sao.
Trong lòng Lý Kỳ hiểu rất rõ, đối phó với những sĩ phu có địa xã hội cao như
vậy, ngàn vạn lần đừng lý luận với họ. Đó không khác gì đi tìm cái chết, tốt
xấu gì sách họ đã đọc mấy chục năm cũng không phải là vô ích.
Chỉ có hành động mới là đệ nhất.
Sĩ phu dựa vào miệng, Lý sư phụ sẽ dựa vào tay.
Dựa vào nguyên tắc quân tử động khẩu không động thủ, quân tử thường đều bị
đánh, bên thắng đó nhất định không phải là quân tử.
Hiện giờ điều quan trọng là, cả giày cao gót và bó chân thứ nào sẽ được dân
chúng chào đón. Chỉ cần một thứ trong đó được hoan nghênh thì thứ còn lại tất
nhiên sẽ bị đào thải. Bởi vì trong hai thứ đó chỉ có thể chọn một mà thôi,
không ai có thể chọn cả hai.
Lý Kỳ đương nhiên vô cùng tự tin, giày cao gót của hắn nhất định sẽ thay thế
được tục bó chân. Nếu như tập tục này bị loại bỏ ở Bắc Tống, như vậy giày cao
gót sẽ tiếp tục được truyền lại, tục bó chân sẽ hoàn toàn bị loại bỏ ở Trung
Quốc.
- Lý Kỳ, Lý Kỳ.
Đúng lúc Lý Kỳ còn đang suy nghĩ xem phải phổ biến giày cao gót như thế nào
thì Cao Nha Nội buồn bực kêu lên, kéo hắn về thực tế. Lý Kỳ hơi ngẩn ra, nhìn
vẻ mặt u oán của Cao Nha Nội, điềm đạm nói: - Nha Nội, ngươi gọi ta?
Cao Nha Nội buồn bực nói:
- Ở đây còn ai khác sao?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Thế ngươi gọi ta làm gì?
Cao Nha Nội vội nói: - Giày cao gót mà ngươi nói đó rốt cuộc là thứ gì?
- À, đúng đúng đúng, giày cao gót. Lý Kỳ vỗ trán, lập tức ha hả nói: - Nha
Nội, loại giày này rất tốt, nói cho ngươi biết, nếu phụ nữ mà đi nó thì đã đẹp
rồi sẽ càng đẹp, chỗ nên cong sẽ thêm cong, chỗ nên bó sẽ thêm bó. Nếu kết hợp
cùng với sườn xám thì đúng là tuyệt vời. Mỹ nữ đi nó sẽ càng đẹp hơn, người
xấu đi nó sẽ giống như con vịt xấu xí hóa thành thiên nga.
Cao Nha Nội hít mạnh một hơi, nói: - Vậy đàn ông đi thứ đó thì sao?
- Vậy thì sẽ biến thành phụ nữ. Lý Kỳ vẻ mặt mê man nói. Hắn tuyệt đối không
nghĩ đến việc Cao Nha Nội sẽ đưa ra một vấn đề như vậy. Đối với chỉ số thông
minh của Cao Nha Nội là đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cao Nha Nội hưng phấn nói: - Vậy ngươi để giày cao gót đó ở chỗ nào, mau đưa
ta tới xem một chút.
Tên này rốt cuộc tại sao lại hưng phấn như vậy? Lý Kỳ hề hề nói: - Bây giờ còn
đang thiết kế, tuy nhiên cũng không lâu nữa đâu, ngươi kiên nhẫn đợi một thời
gian đi.
Lời nói này là tràn đầy niềm tin, nếu sườn xám còn có thể làm được thì hắn
không tin là giày cao gót mà không làm được.
Cao Nha Nội vừa nghe vậy, tỏ vẻ thất vọng.
Lúc này, viện công của phủ Thái úy đã đi tới. Đầu tiên ông ta thi lễ với Cao
Nha Nội, sau đó nói với Lý Kỳ: - Quan yến sử, lão gia mời ngài lập tức về hậu
đường một chuyến.
Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Không phải Lý Kỳ mới ở chỗ phụ thân tới à, sao
lại bảo hắn đi?
Lý Kỳ cũng ngạc nhiên, tò mò hỏi: - Thái úy tìm ta có chuyện gì sao?
Viện công nói: - Cụ thể là chuyện gì thì ta cũng không rõ nhưng Lương Thái úy
vừa mới tới.
Không phải lại bắt ta vào cung gặp Hoàng Thượng chứ. Trời ạ, sắp đến tết rồi
mà cũng không cho người ta thở một hơi.
Lý Kỳ cáo từ Cao Nha Nội, sau đó đi theo Viện công tiến vào hậu đường.
Vào đến hậu đường, lúc này Cao Cầu đang nói chuyện vui vẻ với Lương Sư Thành.
Lý Kỳ hành lễ, nói: - Hạ quan Lý Kỳ bái kiến Cao Thái úy, Lương thái úy.
Cao Cầu ha hả nói: - Lý Kỳ, may mà ngươi chưa đi. Nếu không thì lại phải phiền
Lương Thái úy đi nhiều một chuyến rồi.
Lương Sư Thành xua tay nói: - Cao Thái úy nói quá lời rồi. Trách nhiệm của
chúng ta chính là chạy việc cho Hoàng Thượng, chạy nhiều vài bước hay ít vài
bước cũng đều như nhau.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Lương Thái úy, ngài đến tìm hạ quan sao?
Lương Sư Thành gật đầu, cười nói: - Lý Kỳ, lần này ta mang tin tốt đến cho
ngươi.
Tin tốt? Lý Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng, nói: - Không biết là tin tốt gì?
Lương Sư Thành thần bí cười nói: - Sáng hôm nay, sứ thần của các nước cùng
tiến cung xin cầu kiến Hoàng Thượng, ngươi nói là vì chuyện gì?
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ có liên quan đến tôi?
Lương Sư Thành gật gật đầu.
Sứ thần các nước tiến cung mà lại có liên quan tới ta? Tên này không phải là
đang lừa mình đấy chứ? Lý Kỳ nhíu mày nghĩ một lát, bỗng kêu lên:
- Chứ không phải vì Thiên Hạ Vô Song đó à?
Cao Cầu thốt lên: - Sao ngươi lại biết?
Mẹ kiếp, đúng thế à. Xong rồi! Tốt em gái ngươi ấy mà tốt. Trên đời này còn có
chuyện tệ hại hơn sao. Lý Kỳ lạnh nhưng lại đổ mồ hôi, nói: - Đoán vậy.
Lương Sư Thành kinh ngạc nói: - Sao ngươi lại đoán được.
Vành mắt Lý Kỳ đỏ lên, đáp: - Hạ quan chưa tới một năm, cũng không hề có giao
tình gì với sứ thần của các nước, càng không có ân oán gì. Bình thường đều là
làm kinh doanh, nếu như buôn bán cái khác thì họ có thể tới tìm tại hạ, chỉ có
Thiên Hạ Vô Song là loại rượu cung cấp cho đại nội, họ không trực tiếp tới tìm
tại hạ mà đi cầu kiến Hoàng Thượng nên đoán là có liên quan đến Thiên Hạ Vô
Song.
Cao Cầu cười nói: - Ngươi không hổ xuất thân là thương nhân, nhanh như vậy đã
có thể nghĩ ra nguyên nhân ở bên trong.
Lương Sư Thành cũng gật đầu nói: - Rất tốt, rất tốt. Thảo nào việc buôn bán
của ngươi càng làm càng phát triển. Hoàng Thượng đã không nhìn lầm ngươi rồi.
Ngừng một chút, ông ta nói tiếp: - Ngươi đoán không sai, sứ thần của các nước
đều muốn mua Thiên Hạ Vô Song của Đại Tống. Lý Kỳ ạ, đây chính là một vố làm
ăn lớn đấy.
Điều này còn cần ông phải nói, nhưng còn phải xem sự hợp tác này đã. Nếu là
hợp tác giữa cá nhân và nhà nước thì là làm ăn lớn thật nhưng nếu là hợp tác
giữa nhà nước với nhà nước thì cũng bình thường. Lý Kỳ gật đầu, nói: - Tôi đây
tỉnh đấy.
Lương Sư Thành nghiêm mặt nói: - Hoàng Thượng không hiểu lắm về Thiên hạ vô
song, vì thế quyết định để ngươi nói chuyện với họ.
Biết là sẽ như thế mà! Lý Kỳ hỏi: - Không biết ý của Hoàng Thượng là để tại hạ
đại diện cho Túy Tiên Cư đi nói chuyện với họ hay là đại diện cho Đại Tống?
Trong mắt Lương Sư Thành hiện lên một chút tán thưởng, nói: - Đại diện cho Túy
Tiên Cư.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Hạ quan hiểu rồi. Hắn biết lần này Tống Huy Tông làm vậy
đơn giản chỉ muốn Thiên Hạ Vô Song bán được giá cao. Vì nếu như bán với danh
nghĩa nhà nước, trong đó còn có một phần là tình cảm, một phần là thể diện
quốc gia, không thể bán với giá quá cao. Nhưng nếu bán theo danh nghĩa tư nhân
thì đó chính là bản lĩnh đàm phán, không gian làm việc rất lớn.
Lương Sư Thành kinh ngạc nói: - Kỳ lạ! Sao ngươi không hỏi lợi nhuận phân chia
như thế nào?
Lý Kỳ sửng sốt một chút rồi vui vẻ nói: - Ý của Thái úy là Túy Tiên Cư của
chúng tôi cũng có phần? Nếu đã là Hoàng Thượng đích thân nói, hơn nữa nguyên
liệu của Thiên Hạ Vô Song phần lớn đều là cung ứng cho triều đình, như vậy nên
tiền này nhất định phải sung vào ngân khố quốc gia. Hắn vốn đã có ý định bán
Thiên Hạ Vô Song ra nước khác từ sớm, vừa rồi nghe được tin này suýt nữa thì
ngất xỉu, nhưng không ngờ tới hắn cũng có thể kiếm một chén canh, không khỏi
chuyển buồn thành vui.
- Đương nhiên. Lương Sư Thành ha hả nói: - Ý của Hoàng Thượng là chia cho
ngươi ba phần, ngươi thấy thế nào? Ông ta vừa nói ra câu này, trong mắt vừa
toát ra một tia hâm mộ.
Ba phần ở trong đó mà nói thật đúng là không ít! Lý Kỳ vui vẻ nói:
- Ân điển của Hoàng Thượng bao la, hạ quan thật hổ thẹn.
Lương Sư Thành lại nói: - Tuy nhiên ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Hoàng
Thượng nói còn phải xem kết quả đàm phán của ngươi.
Đúng là Hoàng đế tốt, vừa muốn sĩ diện, vừa muốn tiền, thật là tham lam. Lý Kỳ
gật đầu nói: - Tại hạ hiểu rồi. Nói đến đây, hắn bỗng nhướng mày, nói: - Lương
Thái úy, xin hỏi các sứ thần mua rượu về là để cho hoàng đế của bọn họ uống
hay là bao gồm cả dân chúng của họ?
Lương Sư Thành lắc đầu nói:
- Đương nhiên là cho hoàng thượng của họ thưởng thức rồi.
Haiz, đây không phải là vẫn để cho ta một miếng bánh ngọt, nhưng như vậy,
không phải là ta sẽ không tiện mặc cả sao. Nếu như ta ra giá quá cao thì sau
này thương gia ở các nước đó mua Thiên Hạ Vô Song với ta cũng phải lấy giá
cao, thậm chí còn cao hơn, như vậy thì ma nó mua! Đúng rồi, ta có thể phân
Thiên Hạ Vô Song bán thành mấy cấp bậc, giàu nghèo đều có thể dùng được là
được rồi.
Lý Kỳ nghĩ xong, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười gian. Thế này thì không
muốn phát tài cũng khó. Nhưng đúng lúc hắn đang hết sức đắc ý, chợt nhớ ra bên
cạnh còn có hai còn hồ ly, không thể quên họ. Sau khi cân nhắc một hồi, đột
nhiên thở dài một tiếng.
Lương Sư Thành thấy vẻ mặt của Lý Kỳ lúc lốt lúc xấu, bèn hỏi:
- Lý Kỳ, sao ngươi lại thở dài?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hai vị đại nhân cũng biết thân thế của hạ quan, trước giờ
chỉ buôn bán chút ít để nuôi gia đình. Bây giờ đột nhiên có vụ kinh doanh lớn
như vậy, tâm hồn yếu đuối của tôi thật sự là có chút không chịu được, trong
lòng cứ thấp thỏm lo âu. Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, bỗng chắp tay, -
Hai vị đại nhân, hạ quan có một chuyện muốn nhờ, kính xin hai vị đại nhân đồng
ý với hạ quan.
Lương Sư Thành nghe xong, không hiểu nói: - Ngươi nói thử xem.
Lý Kỳ nói:
- Vụ làm ăn này nếu như để hạ quan một mình gánh vác sợ là lực bất tòng tâm.
Cho nên hạ quan muốn mời hai vị đại nhân giúp đỡ hạ quan. Hạ quan tình nguyện
chia phần của mình thành ba phần, hai vị đại nhân và Túy Tiên Cư. Coi như là
chúng ta hợp tác, hạ quan chỉ cần hạ quan yên tâm, kính xin hai vị đại nhân
đồng ý với hạ quan.
Hai vị đại nhân coi như đã hiểu, hóa ra là Lý Kỳ muốn đưa tiền cho họ, trong
lòng đều thầm khen tiểu tử này tuổi còn trẻ nhưng rất biết đối nhân xử thế,
hơn nữa còn rất hào phóng, trong lòng rất vui. Đây chính là năng nhặt chặt bị.
Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ hổ thẹn, giả dối vô cùng.
Lý Kỳ chắp tay nói: - Lý Kỳ xin được cảm tạ trước.
- Miễn lễ, miễn lễ.
Lương Sư Thành vội đỡ Lý Kỳ, liếc mắt nhìn Cao Cầu một cái, cười nói: - Được
rồi, nể tình ngươi đã thành khẩn, ta vào Cao Thái úy sẽ đồng ý với ngươi, sau
này có khó khăn gì cứ nói.
Cao Cầu cũng gật đầu cười nói: - Lương Thái úy nói rất đúng.
Lý Kỳ khóe miệng giơ lên một chút ý cườiquỷ dị, các ngươi ngàn vạn lần khỏi
phải khách khí với ta, tương lai các ngươi sẽ hiểu được, tiền của Kỳ gia các
ngươi cũng không phải là dễ lấy đâu đấy