Người đăng: tuanh.kst@
Căn cứ vào chiến sự ngày trước của phương bắc, chuyện Tống Huy Tông không muốn
triệu kiến đặc sứ của Cao Ly cũng là vì Cao Ly và Đại Tống cách nhau hàng vạn
dặm, hơn nữa chỉ có thể giúp đưa quân theo đường thủy, có thể nói là nước xa
không thể cứu được lửa gần.
Nhưng không giúp được không có nghĩ là cự tuyệt, Lý Kỳ cảm giác chuyện này
không phải là không liên quan gì đến mình, hơn nữa trong chuyện này còn ẩn
chứa một vài cơ mật gì đó, chỉ có điều là hiện tại hắn cũng không thể đoán ra.
Phác Trí Khiêm thấy Lý Kỳ không có bất kỳ phản ứng gì liền hỏi: - Quan Yến Sử,
nếu như ngài giúp được tại hạ, thì ngày sau tôi đây nhất định sẽ hậu tạ ngài.
"Giúp ngươi? Haha, ngươi nằm mơ à, chỉ là ta lợi dụng ngươi thôi, dù sao đây
cũng là một ý kiến không tồi, quan trọng là mình làm cách nào để lợi dụng gã
đây?" Lý Kỳ khẽ mỉm cưởi và nói: - Chuyện này không thể nào coi là một chuyện
nhỏ được.
Phác Trì Khiêm đáp: - Nếu không thì tôi đâu dám nhờ Quan Yến Sử giúp.
Lý kỳ lắc đầu, trả lời: - Kì thực mấy ngài không nên đến tìm tôi, nhưng tôi
biết có một người chắc chắn sẽ giúp được các vị.
Ánh mắt của Phác Trí Khiêm đột nhiên sáng lên, hào hứng hỏi: - Là ai vậy?
- Tể tướng đương triều, đại nhân Vương Tương, ông ấy nếu mà đồng ý giúp mấy
ngài, thì tỷ lệ thành công là tám chín phần.
Sau khi nghe thấy Lý Kỳ nói vậy, mặt Phác Trí Khiêm lộ rõ vẻ thất vọng, cười
khổ nói: - Thực không dám giấu ngài, lúc mà tôi mới tới kinh thành, đã đến bái
kiến Vương Tương đại nhân, nhưng ngài ấy luôn mượn có từ chối.
"Chuyện này cũng đúng, gian thần họ Vương bây giờ đang chú tâm vào Yến Vân,
làm sao mà có thời gian để ý đến mấy ngươi, mà giả sử lão biết chuyện xung đột
giữa đất nước của mấy người với Kim Quốc, thì cả đời này lão cũng sẽ không
quan tâm tới chuyện của mấy người." Lý Kỳ lại đề cử: - Vậy còn Lý Bang Ngạn,
Lý đại nhân thì sao?
Thay bằng câu trả lời thì Phác Trí Nghiêm lại lắc đầu.
- Cao Cầu, Cao thái úy nữa?
Phác Trí Khiêm vẫn lắc đầu như vậy.
" Mình nghĩ lại thử xem, lục tặc còn có ai nữa không?" Lý Kỳ ngẫm nghĩ một lúc
rồi reo lên: - Đúng rồi, còn có Lương Sư Thành, Lương thái úy nữa.
Phác Trí Khiêm đau khổ nói với Lý Kỳ: - Những người mà người vừa kể tên thì
chúng tôi đây đã bái kiến cả rồi, nhung không thu được kết quả gì.
" Khỉ gió. Hóa ra mấy người sau khi bị bọn họ từ chối mới chạy đến tìm ta nhờ
giúp, vậy mà lúc nãy ta vẫn còn dương dương tự đắc, hóa ra là vì mấy người kia
từ chối, mà ta mới được mấy người coi trọng, cũng tốt thôi, đằng nào thì ta
đây cũng không bị thiệt thòi gì cả."
Lý Kỳ hơi trầm ngâm và nói: - Phác đặc sứ, không phải là tôi không muốn giúp
ngài, chỉ có điều, chỉ có điều tôi thấy mọi người đến không đúng lúc.
Phác Trí Khiêm tỏ ra khá nghi ngờ: - Mong Quan Yến Sứ chỉ giáo thêm.
- Nói là chỉ giáo thì tôi đây thực là không dám. Lý kỳ dừng lại, nghiêm mặt
nói tiếp:
- Mấy ngài đã từng nghĩ qua chưa, vì sao đám người Vương Tương không dám giúp
các vị?
Phác Trí Khiêm lắc đầu nói: - Tôi đây cũng đã từng suy nghĩ nhiều lần nhưng
không tài nào lý giải được.
" Nếu ngươi đã giả vờ không biết thì ta đây nói cho mà biết vậy." Lý Kỳ cười
nói: - Hiện giờ Đại Tống của chúng tôi đúng là đang liên minh với Kim Quốc
nhưng mối quan hệ ngày đang đi đến thời điểm kết thúc, Hoàng Thượng thì lại
một mực muốn thu hồi Yến Vân, có thể nói là không muốn tập trung vào chuyện
khác. Hơn nữa trên dưới Đại Tống đều đồng tâm hiệp lực hi vọng có thể thu hồi
toàn vẹn giang sơn. Nói một câu không dễ nghe cho mấy là các vị cho rằng Hoàng
Thượng sẽ vì chuyện của các vị mà phân tâm hay sao? Ta nói cho các vị hay, may
mà Hoàng Thượng còn chưa triệu kiến các vị, nếu không thì chỉ sợ sau khi gặp
mặt hoàng thượng rồi, chuyện này sẽ càng thêm rối.
Phác Trí Khiêm nghe xong cũng gật gật đầu tỏ vẻ tán thành: - Những lời của
Quân Yến Sử rất có lý, nhưng mà vì sao ngài lại cho rằng không gặp còn tốt hơn
là gặp?
Lý Kỳ cười đáp: - Chuyện này rất đơn giản, nếu như Hoàng Thượng tiếp kiến các
vị, chắc chắn là sẽ cự tuyệt mấy người, đến lúc đó đường lui chưa chắc đã có,
nếu mà không gặp các vị, thì ít nhất vẫn còn có chút hi vọng.
Phác Trí Khiêm buồn bã nói:
- Những lời của ngài không phải là không có lý, khổ một nỗi là chúng tôi
không thể đợi được.
Lý Kỳ Lại gật gật đầu và nói: - Điều này cũng đúng. Không giấu các vị, tôi
cũng là người phương Bắc, đội quân của Kim Quốc đúng là như thú hoang vậy,
giết người không chớp mắt, gặp phụ nữ thì cưỡng hiếp, tàn bạo vô cùng, hơn nữa
tên nào tên nấy đều thiện chiến, một người có thể chọi với một trăm người, đi
đến đâu đến ngọn cỏ cũng không thể sống nổi, bọn họ chính là nỗi kinh hoàng
cực điểm.
Phác Trí Khiêm càng nghe càng lo sợ, không giấu nổi vẻ sợ sệt: - Chuyện này
nên như thế nào mới là tốt đây.
Ánh mắt của Lý Kỳ lúc này chợt lóe lên sự giảo hoạt, lời nói vội chuyển hướng,
cố gắng trấn an bọn họ: - Tuy nhiên, tại hạ nghĩ mấy vị đây không cần phải lo
lắng như vậy đâu.
Phác Trí Khiêm không đợi thêm được nữa, sốt sắng hỏi: - Xin ngài cứ chỉ giáo.
Lý Kỳ khẽ hắng giọng một cái rồi nói: - Hiện giờ Kim Quốc cũng đang nóng lòng
diệt Liêu, căn bản là không thể nào mà còn tâm trí và sức lực để lo chuyện
khác, cho nên các vị lúc này chớ vội lo lắng thái quá. Nếu mà đúng là có một
ngày Kim Quốc tiêu diệt được Liêu Quốc thì đến lúc đó thế cục lại không giống
như bây giờ, Hoàng Thượng rất có thể sẽ đổi hương mục tiêu. Đương nhiên là
những lời này chỉ là ý kiến của cá nhân tôi mà thôi, nhưng đối với yêu cầu của
các vị, tôi thực sự là không có cách nào giúp được, thành thật xin lỗi.
Những lời nói này của Lý Kỳ đều là nói kiểu nước đôi, hơn nữa trong lời nói
lại có vẻ như không muốn chịu trách nhiệm gì hết, Phác Trí Khiêm nghe vậy cũng
có vẻ đang hoài nghi bản thân, thầm nghĩ: "Ý của hắn là như vậy, bảo chúng ta
đợi đến khi Kim Quốc tiêu diệt được Liêu, rồi hai bên sẽ tiến thành thương
thuyết. Ừ, lời hắn nói cũng rất có lý, sự tình vẫn chưa đến mức không thể nào
xoay chuyển, cứu vãn được, huống hồ bây giờ, đừng nói là Hoàng Thượng Đại Tống
mà ngay cả đám đại thần kia cũng đều không muốn gặp ta. Xem ra trước mắt chỉ
có thể làm như vậy thôi." Phác Trí Khiêm cười cười nói: - Đâu có, đâu có, Quan
Yến Sứ ngài đã giúp chúng tôi một việc lớn rồi, lúc này tôi đúng là không biết
nên cảm ơn ngài như thế nào mới phải, hi vọng Quan Yến Sử ngài trước mặt Hoàng
Thượng của quý quốc có thể nói giúp chúng tôi vài lời hay, ngày khác xin được
hậu tạ.
"Cái gì mà là ngày khác, hôm nay cũng được mà, về chuyện thu lễ vật ta chưa
bao giờ chê sớm cả." tuy là nghĩ vậy, nhưng khi nói ra Lý Kỳ lại toàn nói
những lời dối lòng: - Phác đặc sứ, ngài quá khách khí rồi, ta và ngài mới gặp
mà như đã quen, giúp nhau được chút việc nhỏ thì có là gì.
Phác Trí Khiêm tưởng thật, mừng rỡ nói: - Dạ, dạ, da, tôi đúng là nói nhầm
rồi, tôi xin tự phạt mình ba ly, xin tự phạt mình ba ly.
Mấy người kia tiếp tục bàn về một số chuyện quan trọng khác, còn Lý Kỳ thì
mượn cớ cáo từ trước.
Đợi đến khi Lý Kỳ đã đi khỏi, Phác Trí Khiêm liền ngáy mắt ra hiệu cho tên hộ
vệ kia, tên hộ vệ lập tức đi ra ngoài, một lát sau liền quay về, lắc đầu với
y.
Bùi Văn Thanh nói bằng ngôn ngừ của Cao Ly: - Đại nhân, người có chắc là người
này đáng tin?
Phác Trí Khiêm liền thở dài: - Ta cũng không biết nữa, con người này rất giảo
hoạt, lễ vật thì đã nhận nhưng khi nói chuyện toàn nói kiểu nước đôi, lấp
lửng, nhưng có một câu hắn nói không sai, lần này chúng ta chọn thời cơ mà đến
là không đúng, thậm chí là gặp phải trở ngại từ bốn phía.
- Vậy sao chúng ta lại còn phải nịnh bợ hắn?
- Đương nhiên rồi, vừa nãy các ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, hắn là kẻ yêu của
cải hơn mạng sống, ham lợi nhỏ, hơn nữa lại là tâm phúc của Hoàng Thượng Đại
Tống, chúng ta mà kết giao với hắn cũng không phải là chuyện gì xấu, ngươi hãy
mau chuẩn bị lễ vật đem tặng đến phủ của hắn.
- Vâng.
Sáng sớm hôm sau
Lý Kỳ tự nhiên vô duyên vô cớ lại suy nghĩ về chuyện của Cao Ly lập tức bắt
đầu công cuộc chúc tết của hắn. Theo lễ thông thường mà nói hắn đương nhiên là
phải đến Bạch phủ đầu tiên nhung xét về quan hệ của hắn và Bạch Thiển Dạ vẫn
chưa công khai, cho nên để tránh những phiền toái không cần thiết, hắn quyết
định đi đến phủ thái sư trước. Nhưng lại khổ một nỗi thời gian của Thái Kinh
vào ngày mai đã kín lịch rồi, không có thời gian để tiếp hắn, cuối cùng thì
hắn đành phải chọn đi đến phủ thái úy trước.
Mã Kiều đang đợi hắn ở bên ngoài, thấy Lý Kỳ mang theo một cái hộp màu đỏ,
liền ngạc nhiên hỏi: - Phó soái, người định mang chút đồ này đến phủ thái úy
sao?
Lý Kỳ hớn hở nói: - Đủ rồi, đủ rồi, nhiều hơn nữa ta sợ xách không nổi. Nói
đoạn liền leo lên xe ngựa luôn.
Hôm qua chính mắt thấy Tiểu Ngọc chuẩn bị chút lễ vật này, cứ cho là năm Mã
Kiều cũng xách không nổi, càng làm cho hắn thấy giận là Tiểu Ngọc lại lấy
chính những cây hồng sâm Cao Ly thượng hạng làm quà tặng chứ. Đây rõ ràng là
sưu cao thuế nặng mà, hơn nữa vừa đắt lại vừa tục, không hề có chút thành ý gì
cả, không giống như phong cách của hắn, thế nên cuối cùng vẫn là tự hắn chuẩn
bị cho xong.
Ngồi trên xe ngựa, đi thẳng vào phủ thái úy, có lẽ là vì hôm qua hắn đã sai
người thông báo trước nên hôm nay không thấy Cao Cầu ra đón tiếp.
Dưới sự dẫn đường của Viện Công, Lý Kỳ đi xuống phía hậu đường nhưng khi vào
đến nơi thì hắn đã thấy Cao Cầu mặc bộ áo dài màu đỏ ngồi ở chính giữa, còn
Cao Nha Nội kia cũng đến tự bao giờ, ngồi ở bên trái cùng đang ăn mứt quả, bộ
dạng đang rất thư thái.
- Hạ quan Lý Kỳ bái kiến thái úy.
- Miễn lễ, miễn lễ, ngồi đi.
Cao Cầu khẽ cười, chỉ tay về bên phải, và nói.
Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ xách theo một hộp nhỏ, trong lòng rất tò mò, vội vàng
thay mặt tỳ nữ đang đứng ở phía trước, nhảy xổ đến bên Lý Kỳ cười hỏi: - Lý Kỳ
trên tay ngươi là món quà gì vậy.
Trong lúc y nói chuyện với Lý Kỳ đã nhanh tay giành lấy chiếc hộp.
Cao Cầu trầm giọng lên tiếng: - Khang Nhi, không được vô lễ.
- Không có gì, không có gì. Lý kỳ vui vẻ nói: - Gần đây hạ quan có làm ra một
loại bánh ngọt mới, đặc biệt mang đến đây mời thái úy dùng thử.
- Ngươi thật là có lòng. Cao Cầu tươi cười đáp lại: - Trong bữa yến tiệc
Nguyên Đán của triều đình, món Thiên Sơn Mộ Tuyết của ngươi đúng là ngon không
có chỗ chê, ta đến hôm nay vẫn còn cảm thấy hứng thú.
- Thái úy quá khen
Đang lúc đó, chợt Cao Nha Nội kếu lên:
- Mạt chược.
Cao Cầu sợ đến mức ngẩn người ra, tức giân nói: - Khang Nhi, conn đúng là coi
trời bằng vung mà.
Cao Nha Nội liền bĩu môi nói: - Phụ thân, người không thể trách con được, đều
là lỗi của Lý Kỳ, còn nói là bánh ngọt, hóa ra chỉ là một bộ mạt chược mà
thôi. Nói xong nó vội giơ chiếc hộp đã được mở ra của Lý Kỳ cho Cao Cầu xem,
bên trong đúng là có ba con mạt chược dài khoảng 3cm, nhưng lạ ở chỗ, bên
ngoài của những con mạt chược này rất trơn, sáng bóng, trong suốt, rất đẹp
mắt.
Cao Cầu sau khi nhìn thấy cũng rất sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lý Kỳ liền tức giân nạt Cao Nha Nội: - Nha Nội, ngươi từng gặp qua những con
mạt chược đẹp như thế nào chưa?
- Cái này thì chưa thấy, lẽ nào ngươi dùng ngọc thạch để làm ra chúng sao?
Woa! Người từ lúc nào đã trở nên khẳng khái như thế hả. Cao Nha nội nói đến
câu cuối thì lại tỏ ra sợ sệt.
Lý Kỳ thực sự muốn cho tên nhãi nhép này một trận rồi nhưng lại cố kìm nén cơn
tức giận, giảng giải cho nó nghe: - Nha Nội, ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là
bánh làm từ bơ, cái chấm đỏ ở bên trên, cái chấm xanh này là được làm từ nước
đường đó, bên dưới lớp màu xanh được làm từ hoa quả đông lạnh. Đây chính là
loại bánh ngọt mạt chược mà ta mới sáng tạo ra.
- Bánh ngọt mạt chược.
Cả hai cha con họ Cao đều đồng thanh kêu lên.
Cao Nha Nội dùng tay khẽ chạm vào chiếc bánh rồi ngạc nhiên thốt lên: - Đúng
là bơ thật. Lý Kỳ, chiếc bánh này của người đúng là đặc biệt. Nói xong liền
cầm một miếng bánh bỏ vào miệng rồi lại thốt lên lần nữa: - Thật là ngon mà!
Nha Nội không hề khách khí, lấy tiếp một miếng khác rồi bỏ vào trong miệng, vị
béo ngậy của bơ hòa quyện với sự mềm, trơn của hoa quả đông lạnh, lại có cả vị
ngọt thanh của đường nước, mềm- xốp- thơm- ngọt, ngon tới nước y nhắm nghiềm
mắt lại để tận hưởng, rồi đem chiếc hộp đó đến trước mặt Cao Cầu, ngập ngừng
nói: - Phụ thân, người mau nếm thử đi, chiếc bánh này đúng là rất ngon đó.
Cao Cầu cũng cảm giác được chiếc bánh này rất mới lạ, trông rất đáng yêu, cầm
lấy một miếng và thử rồi thốt lên: - Không tồi, không tồi, Lý Kỳ chiếc bánh
ngọt mạt chược này của ngươi quả là không tồi, hơn nữa lại làm chiếc bánh ngọt
hình mạt chược, đúng là rất sáng tạo, đáng khen ngợi.
Lý Kỳ vui vẻ đáp lại: - Thái úy thích là tốt quá rồi. Tuy là vậy nhưng trong
lòng hắn lại nghĩ khác: "Hừ, không chỉ là thái úy, chiếc bánh ngọt của lão tử
đúng là một sáng kiến hay mà, về nhà ta phải làm thêm vài chiếc nữa, sau đó
đem tặng mỗi nhà một chiếc, vừa thực tế lại còn tiết kiệm, hơn nữa lại còn khá
dễ dàng nữa, haha."
Cao Cầu ăn xong miếng bánh của mình, quay sang nhìn thấy Cao Nha Nội đang ôm
hộp bánh ngồi chễm trệ trên ghế mà ăn, tướng ăn đúng là rất khó nhìn, vội vàng
nhắc nhở: - Khang Nhi, con đem ít bánh ngọt này cho đám con dâu nếm thử, phụ
thân có việc quan trọng cần bàn bạc với Lý Kỳ.
Cao Nha Nội là một người rất vô tư, đúng dậy "dạ" một tiếng rồi đi, được vài
bước rồi quay lại nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, đợi một lúc nữa ta sẽ tìm ngươi,
cùng chơi với ta.
- Nhất định rồi, nhất định rồi. Lý Kỳ gật đầu và cười, trong lòng thầm ngưỡng
mộ, đằng trước chữ "con dâu" còn thêm chữ "đám".
Đợi Cao Nha Nội đi ra ngoài, Cao Cầu uống một hớp trà, rồi cười bảo:
- Lý Kỳ, ta nghe nói hôm qua ngươi ở Túy Tiên Cư đã tiếp đón một đám người
rất đặc biệt?
Lý Kỳ khá bất ngờ, vội vàng đáp: - Không sai, là sứ thần của Cao Ly.
- Nói như vậy, ngươi đã gặp bọn họ từ trước rồi.
"Lão hỏi câu này là có ý gì?" trong lòng Lý Kỳ đang khá bất an, nhưng vẫn gật
đầu đáp lại: - Đã từng gặp qua.
Cao Cầu nghe thấy vậy liền cười lớn: - Vậy ngươi nhất định thu hoạch không ít
rồi.
"Lão đã chủ động đề cập đến chuyện này, chứng tỏ đã biết được một số tin tức
rồi, nếu mình mà giấu lão, không chừng sẽ phản tác dụng", Lý Kỳ suy nghĩ rất
nhanh rồi đáp lại hắn: - Lễ vật thì đã nhận nhưng vẫn chưa đáp ứng yêu cầu của
bọn chúng.