Người đăng: tuanh.kst@
Liên tiếp trong vài ngày, Lý Kỳ trong lòng thấp thỏm. Hắn thường liếc trộm xem
Tần phu nhân có mặc sườn xám hay không, cái lần nhìn thoáng qua ấy không đủ
làm hắn thỏa mãn, nhưng làm hắn thất vọng nhất là từ hôm ấy đến nay Tần phu
nhân không hề mặc lại sườn xám, ít nhất là không mặc sườn xám trước mặt hắn.
Thật may những người phụ nữ khác, à không, phải là những người đàn ông khác
không nghĩ như vậy. Họ thật là hào phóng khi đưa người phụ nữ của mình tới cửa
hàng độc quyền để mua sắm, mấy ngày gần đây cửa hàng sườn xám độc quyền ngày
nào cũng đông nghịt, nhưng bình thường thì nam tới ngắm trước rồi sau đó nữ
mới đến để mặc thử, điển hình của vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.
Đương nhiên việc kinh doanh của cửa hàng độc quyền náo nhiệt đến vậy là nhờ có
tết Nguyên Đán, hai điều này quan hệ mật thiết với nhau và không thể tách rời,
cứ thử nghĩ mà xem, năm mới thì phải sắm áo mới để mặc chứ.
Về phần Từ Bà Tức, toàn bộ mọi việc Lý Kỳ không được rõ cho lắm, nhưng nghe
nói Từ Bà Tức và Tôn Tam Tứ đều rất vui vẻ nhận lời, dù sao mấy nàng ấy vừa
chẳng mất gì, lại vừa được mặc sườn xám miễn phí, như vậy không đồng ý mới là
lạ đó.
Lý Kỳ càng chẳng có lý do gì để phản đối cả, tìm được người đại diện miễn phí,
việc tốt như vậy thì cần gì đâu để tìm nữa.
Trong lúc Bạch Thiển Dạ năm lần bảy lượt mời Lý Kỳ qua nhà nàng ăn tết, cộng
thêm việc vợ chồng Bạch Thời Trung cũng không phản đối. Tuy nhiên Lý Kỳ lại
lấy lý do tới Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho Nguyên Đán hội triều để từ chối.
Nếu chỉ là hai vợ chồng trẻ hoặc là ba người cùng nhau ăn tết thì hẳn là hắn
sẽ nhất định tán thành. Nhưng nghĩ tới Bạch Thiển Dạ, thứ bậc ở nhà là lão
thất, hắn dứt khoát từ chối. Mấy cô mấy bà này làm hắn cảm thấy thật đau đầu
mỗi khi nghĩ tới.
Thời gian trôi thật nhanh, Lý Kỳ còn chưa được nghỉ ngơi gì mà chỉ trong nháy
mắt đã tới đêm ba mươi.
Đã qua bữa điểm tâm sáng, Túy Tiên Cư chuẩn bị đóng cửa và sau đó là bắt đầu
buổi lễ mừng năm mới của bọn họ. Lý Kỳ không chỉ chuẩn bị thực phẩm đầy đủ cho
nhân viên mà còn để cho bọn họ có thời gian được tự do, bởi hắn cũng phải cho
mình một giấc ngủ thật ngon. Để chuẩn bị cho Nguyên Đán triều hội ngày mai nên
cả Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh đều không thể ở lại mà phải về nhà. Nói thật
là, thiếu ba người bọn họ, đám nhân viên của Túy Tiên Cư mới dám tự do bắt đầu
vui chơi.
Tới tham dự tiệc cuối năm không chỉ có người của Túy Tiên Cư, nhân viên của
quán rượu mà còn có đám người của Điền thợ mộc, ngoài ra còn cho mời một số
nhân viên của Phàn Lâu, từ lầu một tới lầu ba chật ních không còn một chỗ
ngồi. Các vị đại thúc, đại mụ dẫn theo cả con trai, con gái của mình tới ngồi
cùng một bàn, họ cắn hạt dưa, tâm sự, hồi tưởng lại năm cũ vừa qua, thật giống
như là giấc mộng đời thường vậy. Trong thâm tâm của họ, ai ai cũng đều rất cảm
kích trước tấm lòng của Lý Kỳ và Tần phu nhân. Một cảnh tượng ấm áp vô cùng
đang ở ngay trước mắt.
Phần lễ tân được giao cho Tiểu Ngọc và Trần A Nam phụ trách. Hai tên nhóc vô
tư này mười phần là có tình ý với nhau, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau đầy
tình cảm, nhưng tuyệt nhiên không nói với nhau câu nào. Trong nhà bếp có Ngô
Tiểu Lục và Trần Tiểu Trụ phụ trách, do không có Lý Kỳ ở đây nên Ngô Tiểu Lục
cảm thấy vô cùng hưng phấn. Kỳ thực từ vài ngày trước, hắn đã muốn làm thử vài
món, rốt cuộc thì hôm nay cũng đã có thể thi triển tài năng rồi. Ngoài ra dưới
sự giúp đỡ của Lý Kỳ, Tần phu nhân cũng để cho Tiểu Đào tới tham gia, điều này
làm cho hắn ta cảm thấy cảm động vô cùng.
Ngoài Ngô Tiểu Lục ra, Mã Kiều cũng cảm thấy vô cùng phấn khích, cuối cùng thì
gã cũng gọi bọn Điền thợ mộc lại rồi chẳng nói chẳng rằng, uống liền tù tì 3
bát rượu. Đám điền thợ mộc cũng sớm biết được tửu lượng của Mã Kiều thì hò
nhau cùng tấn công. Mã Kiều lại còn thích cái kiểu uống không công bằng này
cho nên ai đến mời gã cũng uống, không cự tuyệt. Cứ hết chén này đến chén
khác, uống liền tù tì cứ như thể là đang uống nước chứ chẳng phải uống rượu.
Năm nào cũng vậy tiệc sẽ kéo dài từ sáng tới tối, tiếng cười nói không ngừng,
các đợt cao trào thi nhau xuất hiện, thật không gì vui sướng bằng.
Màn đêm buông xuống không lâu, Lý Kỳ đã leo lên giường, sau vài ngày nghỉ ngơi
tình hình sức khỏe của hắn đã tốt hơn rất nhiều, sau khi đi từ trong phòng ra,
nhìn bốn phía xung quanh đều không có bóng dáng của bất kì nô gia nào, hắn
cười khổ nói: - Xem ra tiệc tất niên vẫn còn chưa kết thúc đây.
Khi hắn đến trước tiền sảnh đã thấy Lỗ Mỹ Mỹ, Trương Thuận Nhi, Mã Kiều đứng ở
đó. Ngoài Mã Kiều ra, còn lại Trương Thuận Nhi và Lỗ Mỹ Mỹ đều không đến tham
gia tiệc cuối năm bởi vì hai người này tối nay phải cùng với Lý Kỳ vào cung
nấu ăn.
- Lý đại ca (phó soái)
Nhìn thấy Lý Kỳ đến, cả ba người cùng đứng dậy chào.
A? bầu không khí có chút gì đó bất thường nha. Lý Kỳ thấy bộ dạng Mã Kiều có
chút gì đó không vui, hỏi: - Mã Kiều, tiệc cuối năm hôm nay có vui không?
Mã Kiều vừa mới định trả lời chợt nghe thấy Lỗ Mỹ Mỹ hừ một tiếng thì mặt biến
sắc, ngượng ngùng trả lời: - Cũng bình thường thôi ạ.
Lý Kỳ nghi ngờ nói: - Đúng không vậy? Ta thực đã chuẩn bị rất nhiều rượu cho
nhà ngươi, điều đó cũng không làm ngươi thỏa mãn sao, yêu cầu của nhà ngươi
hơi bị cao rồi đó.
Mã Kiều vẻ mặt buồn rầu nói: - Phó soái, ngài có thể thôi không đề cập tới cái
từ rượu nữa được không Nói xong gã lặng lẽ liếc nhìn Lỗ Mỹ Mỹ.
Thì ra là thế. Lý Kỳ cười hả hê rồi nói với Lỗ Mỹ Mỹ: - Lỗ Mỹ Mỹ, hôm nay ta
cho phép gã uống rượu đó, ngươi chớ có trách mắng gã nha.
- Đúng, Đúng. Mã Kiều gật gật đầu nói.
Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu lễ phép nói với Lý Kỳ: - Sư phụ, nếu như y chỉ uống một mình
thì ta cũng không trách mắng y, chỉ có điều y lại còn lôi kéo Ngô đại thúc
cùng mấy vị huynh đệ uống cùng, uống đến nỗi cuối cùng mấy người bọn họ đều
say mềm. Uống nhiều rượu chỉ tổ hại cho sức khỏe. Y không lo cho sức khỏe của
mình thì đã đành, nhưng cũng phải lo cho người khác chứ.
Mẹ kiếp! Gã đánh gục cả bọn Điền thợ mộc cơ đấy, mất dạy, thế mà cái thằng này
bây giờ lại làm như không có chuyện gì vậy, mẹ nó chứ đúng là có mà uống ngàn
ly cũng không say. Lý Kỳ giờ đây đã biết vì sao Lỗ Mỹ Mỹ lại tức giận đến vậy.
Còn nhớ hồi xưa Mã Kiều đã từng kể, gã đã từng uống cho phụ thân của Lỗ Mỹ Mỹ
tới mức suýt ngất xỉu, lúc đó Mã Kiều cũng được một phen sợ chết khiếp.
Mã Kiều tỏ ra oan ức nói: - Ta không lôi kéo bọn họ uống, mọi người đều hào
hứng nên cũng chỉ uống thêm vài bát thôi, song bọn họ quây một mình ta, rồi
lại gọi cả A Nam và Lục tiểu sư phụ tới uống giúp nữa, rồi tất cả say hết, như
vậy sao có thể trách ta được.
Lý Kỳ hít một hơi dài, trong tâm cũng cảm thấy Mã Kiều có chút oan uổng, ba
đánh một không chột cũng què, thật đúng là sao có thể trách gã được, Lý Kỳ gật
đầu nói:
- Vậy A Nam và Tiểu Lục Tử thì sao?
- Dạ cũng bất tỉnh nhân sự ạ.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Vậy ngươi không hề hấn gì là sao?
Mã Kiều ngượng ngùng nói: - Kỳ thực là ta cũng hơi chếnh choáng, xong vừa mới
chợp mắt được một lát, hì hì, lại được sư muội nấu cho một bát súp sâm, nên
bây giờ không sao rồi.
Đúng là đồ quái dị nên ngươi mới hồi phục nhanh như vậy. Lý Kỳ liếc mắt nhìn
Lỗ Mỹ Mỹ, cười ha hả rồi nói: - Được rồi, Lỗ Mỹ Mỹ, ngươi cũng đừng trách mắng
gã nữa, ta biết Điền thợ mộc là người như thế nào, gã nhịn mấy tháng rồi, hôm
nay rõ rang là đến để uống say đó, Mã Kiều chỉ là muốn làm cho họ được thỏa
lòng mà thôi.
Phó soái người thật biết nói nghĩa khí. Mã Kiều cười hả hả nói: - Phó soái nói
thật là chuẩn quá mà, ta cũng nghĩ như vậy đó
Lý Kỳ trừng mắt nhìn gã nói: - Nói cho cùng uống quá nhiều rượu cũng không tốt
đâu, ngươi lần sau cũng phải kiềm chế một chút đi.
- DạDạ.
Lỗ Mỹ Mỹ cũng đã qua cơn giận, gật đầu đồng ý.
Lý Kỳ hừ một tiếng rồi nói: - Mấy thứ kia đã chuẩn bị xong chưa?
- Tất cả đều xong rồi.
- Vậy tốt rồi, đi thôi.
- Sư muội, ta đến giúp muội đây.
- Không cần, huynh đi giúp Nhuận Nhi muội muội đi.
- A!
Trên đường đi, Lý Kỳ kì nhìn thấy nhà nhà đều đã chuẩn bị đón năm mới rồi,
trong lòng cảm thấy thật bồi hồi. Một cảm giác cô đơn tự dưng ập đến, hắn bỗng
nhớ tới thời điểm của chín trăm năm sau.
Hoàng cung hôm nay nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, trên cao được trang trí bằng
lụa đỏ, đuốc nhiều gấp đôi so với ngày thường, một bầu không khí thật vui
tươi. Binh lính và cấm vệ quân cũng nhiều gấp đôi ngày thường, có thể để đề
phòng cẩn thận.
Lý Kỳ không có nhiều thời gian nên cũng chẳng buồn đi đây đó ngắm cảnh, hắn
đến thẳng Ngự Thiện Phòng.
Trong ngự thiện phòng đã có khoảng hơn một trăm đầu bếp nổi tiếng đang đứng
trước bếp nấu ăn, tất cả đều tập trung làm như một cái máy, đến nỗi lúc Lý Kỳ
đến cũng chẳng ai phát giác. Điều này cũng không thể trách mọi người được, nếu
không tập trung làm, lỡ sơ ý để xảy ra điều gì đó là coi như tiêu đời à.
Tả Bá Thanh chạy ra đón tiếp và hàn huyên vài câu, sau đó dẫn Lý Kỳ đến một
căn phòng lớn ở lầu trên, bên trong đã đầy đủ mọi thứ cần thiết, cười cười,
nói: - Lý Kỳ đệ, những thứ đệ muốn ta chuẩn bị, ta đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi,
đệ xem qua xem còn thiếu thứ gì không?
Món mà những đầu bếp khác và Lý Kỳ làm hoàn toàn khác nhau, vì vậy để không bị
ảnh hưởng, Tả Bá Thanh đã cho chuẩn bị riêng một phòng bếp cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, đi tới phía trước nhìn lướt qua một lượt rồi bỗng nhiên
thốt lên kinh ngạc: - Oa! Hai con bào ngư to quá, Tả đại ca sao lúc trước bào
ngư đại ca tặng cho đệ không to như thế này vậy.
Ta đã tặng ngươi một lần rồi, các lần khác đều là nhà ngươi tự mình đi mua mà,
ta chẳng qua cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở mà chọn thôi. Tả Bá Thanh cười mà
không đáp.
- Lại còn có cả sò khô, cũng rất to nữa, phải nói là tuyệt vời nha. Sao trước
đây ta chưa bao giờ nhìn thấy nhỉ? Lý Kỳ kinh ngạc cầm một con sò khô lên nói.
Ngươi đến rồi, ta dám cầm những thứ này nữa sao. Tả Bá Thanh cũng vẫn không
đáp lời.
Lý Kỳ hít một hơi thật dài, kinh ngạc thốt lên: - Sò trúc to! Wow! Lúc đó ta
nhất thời viết bừa vậy thôi, không nghĩ là sẽ có thật, hơn nữa mỗi loại này
đều là cực phẩm, xem ra hôm nay ta có lộc ăn uống rồi. Hắn cũng là một kẻ sành
ăn mà, yêu cầu của hắn thường rất cao, bình thường hắn cũng không nói cho Ngô
Tiểu Lục biết, nhưng đến Ngự Thiện Phòng thì hắn đã phải hiện nguyên hình rồi.
Song cũng không thể trách hắn được, một tay đầu bếp nhìn thấy nhiều cao lương
mĩ vị như vậy, so với cái kiểu Cao Nha Nội nhìn thấy Phong Nghi Nô thật chẳng
khác nhau, không thể không bị kích động được.
Tả Bá Thanh không nhịn được, nhỏ giọng nói: - Những thứ này dùng để chuẩn bị
cho Hoàng thượng và các vị đại thần trong triều đó.
Sao mà nhiều quá vậy, bọn họ có thể ăn hết sao. Đêm ba mươi tết ta đến đây để
nấu ăn, đó là điều bất đắc dĩ, thật là chẳng coi ta là vua đầu bếp gì cả. Lý
Kỳ nói cho qua chuyện: - Đúng vậy, đúng vậy, điều này ta biết.
Hắn nhìn qua một lượt, mỗi loại nguyên liệu đều là cực phẩm, hơn nữa hắn dự
trù để làm được món Phật Khiêu Tường cần mười tám loại nguyên liệu, nay số
nguyên liệu đã tăng lên thành hai mươi tư, vì vậy nhất định phải làm món phật
nhảy tường phiên bản siêu cấp.
Lý Kỳ đảo mắt nói: - Tả Bá Thanh đại ca, huynh nói có vài trăm người tới tham
gia Nguyên Đán triều hội, vậy chút nguyên liệu này đủ không?
Tả Bá Thanh cười nói: - Như vậy là đủ rồi, người đến tham dự có thể rất đông,
nhưng chỉ một số ít được thưởng thức những món hảo hạng thôi.
- Hiểu rồi.
Lý Kỳ gật đầu một cái nói: - Ồ, đệ cần thêm ba phụ bếp, đòi hỏi phải cắt rau
thật tốt, sẽ phải xử lý đống nguyên liệu này đó.
- Ta đây đã sớm chuẩn bị người cho đệ rồi,
Tả Bá Thanh lập tức cho gọi mấy người bên ngoài vào để làm phụ bếp cho Lý Kỳ.
- Vậy được rồi. Lý Kỳ gật đầu, nói với Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Thuận: - Bắt đầu
thôi.
Hai nàng gật đầu hiểu ý, Lỗ Mỹ Mỹ đem tới một cái bao to, khi mở ra chỉ thấy
toàn là những khuôn đúc.
Tả Bá Thanh hiếu kỳ hỏi: - Lý lão đệ, những vật này là?
Lý Kỳ cười nói: - Những thứ này là để dùng làm bánh ngọt đó. Tả đại ca, huynh
biết đó, nhiều người tới tham dự như vậy, cứ thử tính mỗi người một khúc thì
chắc chắn là sẽ không làm nổi, do đó đệ nghĩ là phải làm một khối thật to, nếu
không được ăn thì cũng có thể ngắm được, như kiểu là ăn bánh vẽ đó mà.
- Đó cũng là một ý hay đó. Tả Bá Thanh gật đầu, sau khi nói cho Lý Kỳ một số
chú ý trong công việc liền đi ra ngoài làm việc.
Lý Kỳ giao cho mấy người bọn Lỗ Mỹ Mỹ làm những công việc cơ bản như rửa, cắt,
nhào nặn, đánh trứng vvcòn về phần hắn, bắt đầu chế biến nguyên liệu để làm
món Phật Khiêu Tường. Về phần làm bánh ngọt, hắn đã chỉ cho Lỗ Mỹ Mỹ và Trương
Nhuận cách làm, chỉ thỉnh thoảng ngó qua kiểm tra xem tình hình ra sao mà
thôi.
Mấy người nhanh chóng tập trung vào công việc.
Không biết bao lâu sau, bên ngoài pháo nổ đì đùng, tiếng vang rung trời.
Lý Kỳ liếc nhìn sắc trời nói: - Xem ra lễ Nguyên Đán triều hội bắt đầu rồi.