Người đăng: tuanh.kst@
Cấm nam giới vào cửa hàng nội y, điều này tuyệt nhiên không hề giống với việc
nam giới được làm ở hậu thế, nhưng lần này Lý Kỳ chẳng có cách nào cả, mục
đích hắn phải làm như vậy là để khuyến khích nữ giới tới cửa hàng, nếu không
làm thế gã Cao Nha Nội kia sẽ ngồi lỳ mười hai tiếng trong cửa hàng, vậy thì
làm gì có nữ giới nào dám đi vào cửa hàng nữa. Cuối cùng chẳng tránh khỏi việc
thiệt đủ mọi đường.
Đối mặt với sự nghi ngờ của đám đông, Lý Kỳ sử dụng chiêu bài "đánh giặc phải
giết tướng trước", bèn kéo Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu sang một bên hỏi nhỏ:
- Đúng rồi, các người có biết thượng kim bộ đầu là ai không?
Hồng Thiên Cửu nói: - Đương nhiên biết, chẳng phải là Từ Bà Tức sao?
Cao Nha Nội giận dữ nói: - Lý Kỳ, nhà ngươi ngay cả điều này cũng không biết
sao?
Kể từ sau khi Phong Nghi Nô thoái lui, chức Thượng Kim Bộ Đầu do Từ Bá Tức nắm
giữ, nhưng do Phong Nghi Nô không tới tham gia cuộc thi sắc đẹp cho nên chất
lượng bị giảm đi mấy phần, không được náo nhiệt và hấp dẫn như xưa nữa, vào
những ngày này Lý Kỳ đang bận rộn với các công việc của học viện, do vậy cũng
không chú ý lắm.
Từ Bá Tức? Tên này nghe quen quen, Lý Kỳ nhíu mày, cũng không cần nghĩ lâu
nói, ha hả nói: - Đừng nói ta không chiếu cố các ngươi, bây giờ ta sẽ cho các
ngươi một cơ hội được tiếp cận với nàng.
Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội đồng thanh nói: - Thật sao?
Lý Kỳ ngạc nhiên nói: - Ai dà! Các ngươi phấn khích quá như vậy mà làm gì? Hai
người các ngươi chẳng phải là thích Phong nương tử sao?
Cao Nha Nội cười nhăn nhở nói: - Hai điều này đâu có xung đột gì nhau đâu, ai
thích Phong Nương Tử rồi thì không được thích Từ Bà Tức được nữa, ta còn thích
Tôn Tam Tứ cơ.
- Tôn gì? Tam Tứ gì?
Cao Nha Nội giải thích:
- Nhà ngươi sao mà ngay cả điều này cũng không biết vậy, Tôn Tam Tứ cùng là
hành thủ, nhưng tiếc là lần này bại bởi Từ Bà Tức.
Tôn Tam Tứ? Cái tên này thật đúng là đủ nghệ thuật hóa đấy, cứ gọi là Tôn Bất
Nhị là được rồi. Lý Kỳ cười cười, Hồng Thiên Cửu vội nói - Lý Kỳ, lời ngươi
vừa nói là có ý gì vậy?
- Đúng đúng đúng, ngươi mau nói đi.
Lý Kỳ cười nói: - Là như vầy, để quảng bá sườn xám lụa của Chu gia, ta dự định
sẽ tặng vài bộ sườn xám cho Từ Bà Tức, để nàng mặc thử xem sao. Một khi Tư Bà
Tức cảm thấy thích những bộ sườn xám đó, ta còn dự tính cung cấp miễn phí và
lâu dài sườn xám cho nàng mặc. Bây giờ ta giao nhiệm vụ này cho các ngươi, các
người thấy sao? Đủ ý nghĩa chưa?
Cao Nha Nội vội hỏi: - Vậy có tặng nội y không?
Thằng khốn này thật đúng là hết thuốc chữa rồi. Lý Kỳ dè dặt nói: - Trên lý
thuyết là có.
Cao Nha Nội vỗ ngực nói: - Vậy thì được, việc này ngươi cứ yên tâm giao cho
ta.
Hồng Thiên Cửu nghe thấy vậy vội la lên: - Còn ta đây thì làm gì?
Lý Kỳ cười ruồi nói: - Không phải là vẫn còn Tôn Tam Tứ đó hay sao?
Hồng Thiên Cửu hai mắt sáng rực, gật gật đầu nói: - Được được, đại ca cứ để
tôi, vụ này tôi nhất định xử lý thỏa đáng.
Lý Kỳ cười cười gật đầu nói: - Bây giờ các ngươi biết phải làm gì rồi chứ? Nói
xong Lý Kỳ quay đầu đi vào trong tiệm trong khi vẫn còn một đám công tử đang
nhao nhao.
- Rõ rồi, rõ rồi.
Hai tên gật gật đầu rồi vội chạy lại để phục dịch như nhân viên bảo vệ.
Cuối cùng thì cũng thu phục được hai kẻ khờ khạo này rồi. Lý Kỳ thở phào nhẹ
nhõm, cười nói: - Cái gì mà Từ Bà Tức? với chả Tôn Tam Tứ, những cái tên này
nghe cũng đủ thấy nản rồi, có chăng thì chỉ có Phong Nghi Nô là cái tên dễ
nghe thôi.
Sau khi ăn cơm trưa ở Chu gia, Lý Kỳ thấy mọi công việc tại cửa hàng đều đã
ổn, liền trở lại Túy Tiên Cư.
Tới hậu viện của Túy Tiên Cư để nghỉ ngơi thì gặp ngay Tần phu nhân cũng đang
ở đó. Cho gọi thêm Ngô Phúc Vinh và Tiểu Ngọc vào, bắt đầu bàn bạc việc đón
năm mới.
Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, ăn tết có nghĩa là nghỉ ngơi, thư giãn,
nhưng đối với quán rượu thì đây lại là khoảng thời gian bận rộn nhất. Đặc biệt
là ở Bắc Tống thậm chí những người dân thường cũng quen với việc đến quán rượu
rồi, đúng là thời đại của nhậu nhẹt.
Lý Kỳ uống một ngụm trà, sau đó nghiêm mặt nói: - Còn có năm ngày nữa thôi là
đến tết Nguyên Đán rồi, thời gian này người đến kinh thành thăm viếng người
thân càng lúc càng nhiều, người đến quán rượu cũng ngày một nhiều lên, rồi tới
tháng giêng e rằng càng nhiều hơn nữa. Đến lúc đó thì chắc chắn là bận tối mày
tối mặt, do vậy đối với Tiểu Ngọc nhà ngươi mà nói thì lần này chính là thử
thách đối với nhà ngươi, ngươi phải sắp xếp nhân lực cho thật chuẩn, hãy chắc
chắn mỗi nhân viên đều phải được nghỉ ngơi đầy đủ.
Tiểu Bảo gật đầu nói: - Đại ca cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm tốt việc này.
Lý Kỳ nói: - À, nhà ngươi còn phải ra ngoài thông báo, trong tháng giêng Túy
Tiên Cư sẽ mở tiệc rượu mời mọi người, khuyến khích khách hàng mang theo người
nhà tới quán chúng ta dùng bữa, có thể đặt trước chỗ ngồi.
- Dạ, tôi đã nhớ kĩ rồi.
Lý Kỳ lại hướng tới Tần phu nhân nói: - Phu nhân, hiện giờ tài khoản cũng sắp
quyết toán xong rồi, ta dự định phát cho toàn bộ nhân viên của Túy Tiên Cư
chút tiền thưởng cuối năm.
- Đó là việc nên làm. - Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, nàng đối với những
việc như vậy đều không bao giờ phản đối cả, quay sang hỏi Lý Kỳ:
- Ngươi tính thưởng cho mỗi người bao nhiêu?
Lý Kỳ đáp: - Ta tính thế này, nhân viên của Túy Tiên Cư đại đa số đều là các
gia đình, cho nên ta nghĩ lấy mỗi hộ gia đình làm đơn vị tính, mỗi hộ thưởng
hai tháng lương, nếu là cô nhi thì thưởng một tháng. Ngoài ra, những nhân viên
miền Nam tăng thêm năm quan, còn cửa hàng rượu bên kia, thì cũng như vậy, còn
phân xưởng thì cho ít hơn một chút, một người phát hai quan tiền, để họ ăn một
cái tết vui vẻ là được rồi.
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói: - Nhiều vậy? Dù sao thì những năm này còn chưa có
khái niệm thưởng cuối năm gì cả, chỉ cần phát cho người một tảng thịt, vậy
cũng là đủ ý nghĩa lắm rồi.
Lý Kỳ cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với thái độ của Ngô Phúc Vinh, nói: -
Chúng ta năm nay kiếm được cũng đủ nhiều rồi, thưởng nhiều một chút cũng là
việc nên làm.
- Nhưng Ngô Phúc Vinh nhíu mày muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Tần Phu Nhân nói: - Ngô thúc, có điều gì nếu không ngại thì cứ nói ra.
Ngô Phúc Vinh nói: - Theo kiểu nghĩ cổ hủ, thì nên hay không nên đem tiền trả
cho Thái viên ngoại trước, hiện giờ phía Nam còn chưa có thư đến, có khi còn
phải chờ thêm vài tháng nữa, tối qua tôi đã ngồi tính toán thử, nếu như gom
góp lại thì mới đủ để trả cho Thái Viên Ngoại.
Lý Kỳ hỏi: - Cái gì? Y đến đòi nợ à?
- Không có, không có, chỉ là căn cứ vào thông lệ hàng năm từ trước tới nay,
cuối năm đều tính toán sổ sách rất rõ ràng. Ngô Phúc Vinh lắc đầu nói.
- Ta không quan tâm cái gì mà lệ cũ với chả không cũ. Lý Kỳ tức giận nhìn Ngô
Phúc Vinh, nói: - Lão hồ ly này cũng chẳng thiếu chút tiền này để ăn tết,
chúng ta không cần phải sốt ruột, hơn nữa sang năm chúng ra còn có rất nhiều
việc cần phải làm, ta hi vọng sẽ không gặp phải tình hình thiếu tiền bạc nữa.
Nói không chừng lão hồ ly kia cũng không hi vọng chúng ta trả tiền sớm như vậy
đâu.
Ngô Phúc Vinh tò mò hỏi: - Làm thế này là vì cái gì?
Lý Kỳ khinh thường nói: - Chúng ta đang thịnh vượng như vậy, thì ai lại không
muốn lập quan hệ với chúng ta chứ, có món nợ này, con cáo già kia nếu muốn cầu
chúng ta việc gì đó, thì cũng phải mềm mỏng thôi, vì vậy việc này bây giờ chưa
cần lo vội.
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ nói như vậy thì gật gật nói: - Vậy được rồi, cứ theo
lời của ngươi.
Lý Kỳ lại nói:
- Ta đang tính, đến ngày 30 tết thì ngừng kinh doanh nửa ngày, mở tiệc tối,
mời tất cả mọi người của Túy Tiên Cư ăn một bữa thật linh đình, cũng coi như
là làm phúc lợi vậy.
Ý kiến này nhanh chóng được thông qua. Cũng may là mấy người ở Túy Tiên Cư đều
tốt tính, đặc biệt là với người của mình thì rất hào phóng, giả sử như chuyển
đến một quán rượu khác, nếu ai đưa ra đề xuất này thì có lẽ đã bị đuổi việc từ
lâu rồi.
Lý Kỳ nói: - Nhân dịp tất cả mọi người còn đang ở đây, ta có việc này cần
thương lượng cùng mấy người một chút.
Ngô Phúc Vinh hiếu kỳ nói: - Chuyện gì vậy?
Giờ đây, Lý Kỳ mỗi lần đưa ra một đề nghị, ông đều sợ đến toát mồ hôi.
Lý Kỳ cười nói: - Là như vậy, nhân công của Túy Tiên Cư chúng ta, toàn bộ đều
là người nơi khác đến, ở Đông Kinh họ không có nhà cửa, đều ở tại Túy Tiên Cư,
ta thấy ngày hôm nay phòng ở của Túy Tiên Cư cũng đã kín rồi, ngay cả nhà của
Ngô đại thúc cũng đầy ắp người, sau này lượng người nhất định càng ngày càng
đông, do đó chúng ta cần phải có sự chuẩn bị trước.
Ngô Phúc Vinh toát mồ hôi nói: - Ngươi muốn xây thêm phòng phải không?
- Thật đúng là chỉ có Ngô đại thúc mới hiểu ta. Lý Kỳ cười hả hê nói:
- Ta tính sẽ làm một tòa nhà lớn cho nhân viên.
- Tòa nhà lớn cho nhân viên?
Ngô Phúc Vinh và Tiểu Ngọc hít một hơi dài.
Tần phu nhân cũng không quan tâm nhiều cho cho lắm, gật đầu cười, nói: - Không
sai, chúng ta cần chuẩn bị chu đáo, luôn luôn ở nhà của Ngô đại thúc cũng
không ổn lắm đâu.
Ngô Phúc Vinh vội la lên: - Nhưng phu nhânà, sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền
đó.
Tần phu nhân cười nói:
- Ngô thúc, kiếm tiền không phải là dùng để tiêu xài sao.
Lý Kỳ đắc ý cười ha hả nói: - Phu nhân nói thật là đúng quá mà, kiếm tiền
không để tiêu thì để làm gì, kẻ biết tiêu tiền thì mới biết kiếm tiền, chẳng
trách cô có thể kiếm được nhiều tiền đến thế. Ta thấy Tần gia không ai có thể
so sánh được với nàng.
Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói: - Ngươi bớt trêu chọc ta đi có được không,
tiền của bây giờ đều là do nhà ngươi kiếm ra, chẳng liên quan gì tới ta cả.
Chúng ta nên bàn chuyện chính sự đi.
Phu nhân này thật là, đùa một chút mà cũng khó tính. Lý Kỳ nhún vai nói: -
Được rồi, bàn chính sự nào. Ngô đại thúc, Túy Tiên Cư của chúng ta phát triển
nhanh như vậy, số lượng nhân viên chắc chắn sẽ không đủ, ngươi nói không xây
nhà cho nhân viên, vậy thì có cách gì tốt hơn không?
- Hây dà
Ngô Phúc Vinh khẽ nhếch miệng nói: - Vậy thì ít nhất cũng phải trả hết nợ cho
Thái viên ngoại đã chứ.
Chó má thật! Không phải kẻ đòi nợ là tôn tử, người nợ mới là lão tử sao, lão
già này làm sao mà làm trái đạo lý này được. Lý Kỳ dở khóc dở cười nói: -
Được, dù sao bản vẽ thiết kế cũng phải làm rất lâu, à, còn nữa...
- Còn có cái gì?
Ngô Phúc Vinh hét lên một tiếng thất kinh, nhảy dựng lên.
Lý Kỳ cười đau khổ nói: - Ngô Đại Thúc, người đừng có căng thẳng như vậy, ta
muốn nói là ra muốn tự cho bản thân mình nghỉ ngơi một thời gian, bắt đầu từ
ngày mai, nghỉ liền tù tì đến sáng mùng năm. À! Ngày mùng một ta sẽ tới nhà
bếp để giúp đỡ mọi người.
- Thì ra là vậy, cứ khiến lão già này hết hồn.
Tần phu nhân vội gật đầu nói: Đúng đúng, nhà ngươi cũng nên nghỉ ngơi một thời
gian đi.Mỗi lần nhìn thấy Lý Kỳ dốc sức lăn lộn vì công việc, trong khi mình
lại ngồi một chỗ, nàng cũng thấy thật áy náy, giờ đây hắn muốn được nghỉ ngơi
thì sao có thể không đồng ý được.
Lý Kỳ không hiểu ý của nàng cho lắm, hắn chỉ cười mà không nói.
Mấy người bọn họ lại tiếp tục thương lượng một phen về việc ăn tết, Ngô Phúc
Vinh và Tiểu Bảo liền đi ra ngoài làm việc. Lý Kỳ cũng đang chuẩn bị đi tới
nhà bếp để quyết định cho thực đơn những ngày tháng Giêng sắp tới, song vừa
chuẩn bị bước đi thì bị Tần phu nhân gọi trở lại, nàng nói: - Lý Kỳ, ngươi ở
Đông Kinh, vô thân vô cố, nếu không thì tết Nguyên Đán, ngươi cùng ta tới nhà
mẹ ta nhé.
Lý Kỳ ngẩn mặt ra, hai tay xoắn quẩy vào nhau, ngượng ngùng nói: - Phu nhân,
quan hệ giữa ta và Phu nhân còn chưa có phát triển tới mức đến gặp cha mẹ của
nhau đâu, vậy có phải là nhanh quá hay không.
Tần Phu nhân sửng sốt, mặt câng câng lên nói: - Coi như ta chưa nói gì.
Lý Kỳ cười ngượng nói: - Vậy ta đi đây.
Lý Kỳ đi rồi, Tần phu nhân bỗng nhiên cười mỉm, lẩm bẩm - Cũng đúng, đến lúc
hắn lại muốn đi đến nhà mẹ đẻ mình thì cũng thật là đáng phải suy nghĩ đó.
Lý Kỳ vừa mới ra tới hậu viện, chợt có một người đi tới, người này chính là Tả
Bá Thanh, vội nói: - Tả đại ca, sao huynh lại đến đây?
Tả Bá Thanh thở gấp nói: - Lý lão đệ, ta tới tìm ngươi để bàn về kế hoạch tổ
chức tiệc tết Nguyên Đán đấy.