Cửa Hàng Độc Quyền


Người đăng: tuanh.kst@

Mẹ kiếp! cuối cùng cũng xong, mệt chết người.

Lý Kỳ rót liên tiếp ba chén trà, tiện tay quẳng chiếc búa gỗ cho Hồng Thiên
Cửu, sau đó lên lầu ba. Vào bên trong phòng, cung kính nói: - Lý Kỳ diện kiến
đại quan nhân.

- Miễn lễ, miễn lễ.

Tống Huy Tông cười hả hê nói: - Lý Kỳ à, ngươi thật làm ta mở rộng tầm mắt.
Người khác bán sách là để lập danh, còn nhà ngươi đúng là thu về được cả danh
lẫn lợi đó à nha.

Danh là Trương Thạch Đoan đấy, lợi là một quĩ từ thiện, nhưng sao lại là danh
lợi song thu? Lý Kỳ cảm thấy thật không vừa lòng với trí trông minhcủa Tống
Huy Tông, nói: - Đại quan nhân quá khen, Tại hạ dù chỉ một xu cũng không đút
túi, tất cả đều đem quyên góp hết cho quĩ từ thiện mà thôi.

Tống Huy Tông gật đầu nói: - Điều đó đúng, ta rất vui mừng vì hành động của
nhà ngươi, nếu thương nhân của Đại Tống đều có thể như ngươi thì ta không phải
suy nghĩ đến nát óc như bây giờ.

Ồ! Ngài nói những lời này mà mặt cũng chẳng hề biến sắc nha, ngài chỉ cần mỗi
năm thu thuế của thương nhân ít đi, lấy 1% thuế phục vụ bách tính thì cũng sẽ
không giống như bây giờ đâu nha, thật là chỉ biết mổ gà lấy trứng

Triệu Tinh Yến cười nói: - Phó soái tài ăn thật là sắc sảo, có sức mạnh trăm
vạn hùng binh, lần diễn thuyết vừa rồi thật là đặc sắc

Chó chết thật! Ta đâu phải Gia Cát, lừa dối Cao Nha Nội cũng chỉ là miễn cưỡng
thôi. Lý Kỳ khiêm tốn nói: - Triệu cô nương quá khen rồi, ta đây chẳng qua chỉ
là nghĩ gì nói đó mà thôi.

"Nghĩ gì nói ấy" Tống Huy Tông khẽ liếc mắt nhìn hắn nói: - Bức tranh trên
cuốn sách này thật đúng là Chính Đạo vẽ sao?

Lý Kỳ nửa đùa nửa thật nói: - Kì thật bức tranh này là ta cùng Trương đại học
sĩ cùng hợp sức hoàn thành, cái khung là do ta làm, còn nội dung thì do Trương
đại học sĩ tạo nên. Chỉ là từ trước đến nay ta không màng danh lợi, danh lợi
thì chỉ như mây khói mà thôi.

Tống Huy Tân tức giận nói: - Nói như vậy thì chẳng phải là Chính Đạo lại ái mộ
hư vinh sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đương nhiên là không phải, chúng ta cũng chỉ là đều muốn
giúp Hoàng thượng. Tự nhiên lại có được phương án có lợi.

Tống Huy Tông bất lực nói: - Được rồi, dù có nói thế nào đi nữa thì nhà ngươi
đều có lý.

Triệu Gia bỗng nhiên nói: - Phụ thân, bỗng nhiên con nghĩ đến một việc.

- Chuyện gì?

- Là thế này, sứ thần nước Kim sắp sang rồi, phụ thân sao không để cho Lý Kỳ
được cùng với Vương Tương đàm phán với sứ thần nước Kim.

Triệu Tinh Yến nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, gặp ngay vẻ mặt đầy đau khổ của
Lý Kỳ thì không khỏi tức cười, thầm nghĩ:"Ta muốn xem lần này kẻ này sẽ chối
từ như thế nào đây".

Triệu huynh, sao ngươi cứ hay làm chuyện bán đứng huynh đệ vậy, còn không có
nghĩa khí bằng Cao Nha Nội. Lý Kỳ vội nói: - Đại quan nhân, tuyệt đối không
thể được.

Tống Huy Tông nhướn mày nói:

- Người nói rõ ta nghe coi.

Lý Kỳ nói: - Tại hạ làm quan chưa tới một năm, đối với những việc như thế này
thực sự chưa được quen cho lắm. Nhỡ miệng mà nói sai thì chẳng phải là làm
hỏng hết chuyện lớn của Hoàng thượng hay sao?

Tống Huy Tông hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ, cũng không trả lời.

Triệu Giai thấy Lý Kỳ không nhận lời thì ngượng ngùng cười. Chuyển sang ánh
mắt vô tội, ra điều ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho nhà ngươi mà thôi.

Lý Kỳ chớp mắt, dường như nói:"Đa tạ ý tốt của ngươi, song ta không cần ngươi
đối tốt với ta như vậy đâu".

Lúc này, bỗng nhiên hộ vệ bên ngoài bẩm báo: - Bẩm chủ nhân, bên ngoài có
người cầu kiến.

- Ai

- Là Tửu Bảo của Túy Tiên Cư, cô ta nói là đến để đưa thư ạ.

- Cho vào.

Kétcửa mở.TiểuNgọc cầm một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa đi vào, sau khi yết bái
kiến thì trình thư cho Triệu Giai.

Tống Huy Tông thấy nàng chỉ mang thư đến, không mang sườn xám theo thì hiếu kì
hỏi:

- Tiểu Ngọc, vì sao không đem sườn xám đến?

Tiểu Ngọc cung kính đáp: - Bẩm đại nhân, do vẫn chưa biết là đại nhân mua cho
ai mặc ạ, vì vậy không dám tùy tiện đưa tới.

Lý Kỳ tiếp lời: - Đại nhân cũng vừa mới nhìn thấy đó, phải chú ý là sườn xám
phải vừa người, nếu không thì mặc vào nhìn chẳng ra làm sao cả.

Tống Huy Tông tỏ vẻ hiểu ra, gật đầu, nói: - Một bộ là cho Yến Nhi đó.

Ai dà! Yêu nhân kia nếu mặc sườn xám thì bá cháy, nam nhân trai tráng không
chảy máu mũi mới gọi là lạ đó. Lý Kỳ ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Triệu Tinh
Yến.

Triệu Tinh Yến thấy ánh mắt của Lý Kỳ ba phần khinh khỉnh, ba phần nghiêm túc,
ba phần chờ mong, một phần lo âu thì nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn.

Trừng mắt cái giề? Ta chỉ thoáng ảo tưởng một chút thôi, hơn nữa suy nghĩ lại
vô cùng trong trắng à. Lý Kỳ bĩu môi một cái rồi vội thu ánh mắt của mình lại.

Tống Huy Tông không chú ý tới những điều này, hơi lưỡng lự một rồi nói: - Còn
các thứ khác mỗi loại một chiếc.

Lý Kỳ cảm thấy giọng điệu của hắn có chút gì đó do dự, lập tức hiểu ý bèn đáp:
- Đại quan nhân, tại hạ biết phải làm gì rồi.

Tống Huy Tông cười hả hê nghĩ: - Tên tiểu tử Lý Kỳ này thật là biết điều. Vỗ
vỗ vào vài hắn, dường như muốn nói: "Lý Kỳ, ta rất xem trọng nhà ngươi đó".

Nhưng đại hội buôn bán cũng chỉ vừa mới bắt đầu, hai ngày tiếp theo, Lý Kỳ vì
chuẩn bị khai chương cửa hàng quần áo mới mà mệt đến nỗi, đứng cũng có thể ngủ
được.

Hiển nhiên, hắn muốn mở một cửa hàng độc quyền Bắc Tống, vậy nên tất thảy từ
cách bài trí đến nhân viên già trẻ lớn bé, thậm chí còn chưa nhìn thấy cửa
hàng trang sức, quần áo, đều do một tay hắn xử lý hết. Bạch Thiển Dạ tuy thông
minh nhanh nhẹn, nhưng với những đồ vượt thời đại này nàng ta vẫn chưa kinh
qua.

Hơn nữa đường hắn đi vẫn là con đường xa hoa, là để phục vụ kẻ lắm tiền, đây
không phải nói rằng hắn có năng lực đến thế nào, chỉ có điều hiện trào lưu bây
giờ toàn là giới thượng lưu nhân sĩ nắm giữ. Nếu bọn họ đã tiếp nhận rồi, dân
chúng tự nhiên đi theo. Lúc đó theo trào lưu mà mở tiếp cửa hàng phục vụ dân
chúng thì cũng chẳng muộn.

Lần này Chu Thanh với bất cứ giá nào cũng phải đáp ứng yêu cầu của Lý Kỳ, liên
tiếp mở ba cửa hàng độc quyền. Một cửa hàng bán quần áo phục sức nam giới, một
cửa hàng quần áo nữ, lại còn một cửa hàng bán đồ nội y cho phụ nữ nữa.

Ba cửa hàng đều nằm trên phố Mã Hành, đây là con đường dài nhất trong thành
Khai Phong, thông từ Nam tới Bắc, lượng người qua lại cũng đông nhất.

Lý Kỳ vì muốn thu hút nguồn khách hàng, đặc biệt sắp xếp bày bán cuốn Tam Quốc
Diễn Nghĩa mạ vàng trong cùng một ngày, còn hợp tác với Hà Cửu thúc, đem cả
Tam Quốc Diễn Nghĩa tới cửa hàng hoa quả khô để bán. Cửa hàng này nằm giữa ba
cửa hàng của Lý Kỳ, quả thật vị trí đắc địa không đâu sánh bằng.

Sáng sớm ngày hôm đó, phố Mã Hành vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có múa lân
múa rồng, nhưng đặc biệt múa rồng trước cửa tiệm hoa quả khô là hoành tráng
nhất. Ngoài việc nhận thấy sức ảnh hưởng của Tam Quốc Diễn Nghĩa thì nhiều
người cảm thấy chưa hài long với cách làm của Lý Kỳ cho lắm. Đại đa số những
nguời này đều là dân thường, vả lại chưa nói là bọn họ không mua nổi bộ Tam
Quốc Diễn Nghĩa mà ngay cả có tiền thì họ cũng không tranh giành được với bọn
nhà giàu, chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Lý Kỳ căn bản không để ý đến những hạng người đó, chỉ có chút gì đó cảm thấy
bị oan ức. Giá bán của ấn bản thường rẻ như vậy, một quyển lỗ vốn vài trăm
đồng. Nếu không kiếm lại chút đỉnh thì chỉ có mà uống nước lã.

Từ sau khi Túy Tiên Cư mở cửa lại. Việc cắt băng khánh thành giờ đã trở thành
phong trào, rất nhiều nơi đều học theo kiểu này, Chu Thanh cũng không phải là
ngoại lệ, Tham gia cắt băng khai trương đại đa số đề là người nhà của Chu gia,
Bạch Thiển Dạ không muốn xuất đầu lộ diện nên không đến, do đó Lý Kỳ đến thay.

Sau khi cắt băng khai trương là màn pháo nổ tưng bừng, ba cửa hàng độc quyền,
tính luôn cả cửa hàng hoa quả khô của Hà Cửu thúc cững đồng thời khai trương.

Do cửa hàng hoa quả khô bên kia qui định mỗi người một quyển, cho nên hàng lối
hẵng còn duy trì thứ tự. Cửa hàng độc quyền thì lại không được như vậy, chen
lấn lung tung hết cả lên.

Trong cửa hàng, bất kể là trên tường hay trên giá treo quần áo đều là các loại
trạng phục hết sức độc đáo, làm cho người ta cảm thấy thật đã mắt, nhìn ngắm
mãi không biết chán, cửa hàng được trưng bày giống với các gian hàng hiệu ở
hậu thế.

Nam nhân viên mặc đồng phục quần đen áo trắng, nhân viên nữ mặc sườn xám. Muốn
người khác thấy đẹp, thì trước tiên mình phải mặc cho đẹp.

Nhân viên bán hàng cùng tiến đến nhiệt tình tiếp khách.

Đồ nam mà Chu gia tung ra lần này chủ yếu là áo lót, quần áo thể thao, cùng
với áo ngủ, không có áo khoác chính thống, đồ nữ thì chủ yếu là sườn xám,
ngoài ra còn có khăn quàng cổ, đồ trang sức v.v.Về cửa hàng nội y, hiển nhiên
không cần phải nói nhiều nữa rồi.

Cao Nha Nội thật tồi tệ, chẳng buồn ngó qua cửa hàng đồ nam một cái, cứ thế đi
đến thẳng cửa hàng đồ nữ, lấy liền một lúc 20 kiện sườn xám, tỏ ra mình thật
là nguy hiểm. Về phần Hồng Thiên Cửu cũng không chịu thua kém, lớn tiếng đề
nghị nhân viên phục vụ, nhưng thật là đáng tiếc, bọn ngu đần này còn không
biết số đo ba vòng của thê thiếp nhà mình là như thế nào, kết quả là sau khi
ồn ào một lúc lâu thì một bộ cũng chẳng mua được, đành phải đợi buổi tối để
bọn thê thiếp của chúng đến tự thử.

Bên ngoài cãi nhau ỏm tỏi vậy mà Lý Kỳ, Chu Thanh lại đang ung dung ngồi uống
trà ở Chu gia. Việc bên ngoài Chu Thanh giao phó cho Chu Hoa và hai vị ca ca
giải quyết.

Nghe thấy tiếng ồn ào, kích động bên ngoài Chu Thanh lẩy bẩy nói với Lý Kỳ: -
Lý sư phụ, những kiểu trang phục mới thật tuyệt vời. Ngài không biết đó chứ,
kể từ khi kết thúc đại hội đấu giá, không biết bao nhiêu là người quyền quý
muốn có được chiếc sườn xám đó.

Lý Kỳ thản nhiên cười nói: - Viên ngoại, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ta hi
vọng sang năm có thể xây dựng được nhà máy, tuyển được nhiều công nhân hơn,
ngoài ra còn đưa mặt hàng của chúng ta tới tất cả mọi nơi trên đất nước, nhà
ngươi sang năm sẽ bận đó.

Chu Thanh đáp lời: - Điều này tại hạ biết. Sau đó đột nhiên thờ dài và nói: -
Lý sư phụ, ta quả thật cũng đã già rồi, chẳng giấu gì ngươi, ta dự định bắt
đầu sang năm sẽ giao lại công việc kinh doanh cho mấy đứa con trai của ta,
không biết Lý sư phụ nghĩ sao?

Lý Kỳ nhướn mày nói: - Đại Lang trái ngược với Nhị Lang, việc buôn bán đôi khi
cũng cần phải có khiếu, chỉ có điều Tam Lang.

Chu Thanh chợt hiểu ra ý của Lý Kỳ, cười buồn nói: - Ta biết, trước tiên ta sẽ
để cho Tam Lang cùng hai ca ca của nó học tập một thời gian.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Vậy cũng được đó.

Đúng lúc này, một nô gia lảo đảo chảy tới hốt hoảng nói: - Lão gia, bên ngoài
không xong rồi, lại cãi nhau to rồi.

- Sao lại như vậy

- Là bọn Cao Nha Nội muốn vào cửa hàng nội y ạ.

- Trời ạ! Bọn cầm thú này không thể ngồi yên một ngày sao. Lý Kỳ vỗ trán thật
là bất đắc dĩ.

Không còn cách nào khác, Lý Kỳ và Chu Thanh đành phải đi ra bên ngoài, chỉ
thấy Chu Hoa béo ú chắn ngoài cửa hàng nội y, vừa khóc vừa nói: - Nha Nội,
Tiểu Cửu, các vị đại ca, không phải là tại hạ không nói lý lẽ, chỉ là phụ thân
ta đã dặn, nam giới không được phép vào trong.

- Bớt lải nhải đi, mau tránh đường cho ta không thì chẳng bạn bè gì sất, Nha
Nội ta hôm nay quyết vào cửa hàng nội y này cho bằng được.

Lý Kỳ thở dài, tiến lên phía trước cao giọng nói: - Nha Nội, nhà ngươi không
biết chữ sao?

Mọi người thấy Lý kỳ đến thì lập tức rang sang hai bên để mở đường. Lý Kỳ tiến
đến phía trước, cầm tấm biển gỗ cứng ở trước cửa và tiến tới trước mặt Cao Nha
Nội, chỉ vào bốn chữ trên tấm biển nói: - Nam giới miễn vào, hiểu không?

Nha Nội tức giận hỏi: - Tại sao không chon nam giới vào, ngươi phải nói rõ cho
ta biết.

Lý Kỳ trợn mắt nói: - Nếu tiểu thiếp nhà người cùng một người đàn ông chọn đồ
lót trong này thì ngươi nghĩ gì?

Cao Nha Nội hừ một tiếng, tức khí nói: - Bọn chúng dám, ta không đánh cho què
chân thì không đành lòng. Y chỉ quen cắm sừng kẻ khác lại không chịu bị người
khác cắm sừng mình.

- Thế thì đúng rồi. Lý Kỳ hướng về đám đông nói: - Đạo dạy "nam nữ thụ thụ
bất thân", nội y là thứ rất riêng tư, cho nên cửa hàng nội y này chỉ phục vụ
nữ giới, bọn ngươi có thể để thê, thiếp của mình tự đến mua.

Mặt Hồng Thiên Cửu chảy dài xuống, nói: - Lý đại ca, huynh xem xem, hôm nay
nội trong một dặm quanh đây một cô gái cũng chả có, linh động chút cũng có sao
đâu.

Mẹ kiếp, có bọn súc sinh chúng bay ở đây, ai còn dám vào hả, Lý Kỳ nhún vai,
nói: - Quy định là vậy, ta cũng bó tay, hơn nữa cửa hàng nội y cũng giống cửa
hàng sườn xám, còn phải mặc thử, mong chư vị lượng thứ.

- Mặc thử? Cao Nha Nội mắt long song sọc, mặt biến sắc, ha hả nói: - Chu viên
ngoại, cửa tiệm của ông còn tuyển người chứ?

Chu Thanh trong nháy mắt cảm thấy thằng mập Chu quá là trong sáng.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #622