Người đăng: tuanh.kst@
Lý Kỳ thấy Tống Huy Tông đối với Tam Quốc Diễn Nghĩa này rất vừa lòng, cũng
không nhắc lại việc dọa người tội khi quân, trong lòng thở dài thầm nghĩ, may
mà ta vẽ một bộ Quách Gia, bằng không ông ta thấy có Gia Cát mà không có vẽ
Quách Gia, không chừng đau lòng mà đánh ta bẹp dí, thật sự là nguy hiểm.
Tống Huy Tông lại cẩn thận nhìn bức tranh một lần nữa, sau đó lại mở thêm một
trang, ánh mắt rốt cuộc không thể rời xa rồi.
Đổ mồ hôi hột! Ngươi xem sách còn khiến ông đây ngồi tiếp nha, ông đây rất bận
rộn, ngươi có hay không trước hết để cho ta cáo lui a. Lý Kỳ thấy vẻ mặt Tống
Huy Tông hết sức chăm chú không khỏi có chút buồn bực. Đợi một lát, hắn thật
sự là nhịn không được nên hạ giọng nói: - Đại quan nhân, thần không quấy rầy
người xem sách, xin cáo lui trước.
Tống Huy Tông hơi ngẩn ra hỏi: - Ngươi nói cái gì?
- À? Thần. Lý Kỳ buồn bực nhìn Tống Huy Tông, không biết là ông ta nghe rõ
nhưng cố ý cảnh cáo mình, hay thật sự là không nghe rõ.
Tống Huy Tông nhìn hắn một cái, lập tức cũng kịp phản ứng cười nói: - Được.
Ngươi ra ngoài trước đi.
Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, vội nói: - Vâng, Lý Kỳ cáo lui.
Tống Huy Tông gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, giơ tay lên nói:
- Đợi chút. Nghe nói muốn ở Đại hội đấu giá bán đồ, còn phải giơ tấm bảng gỗ?
Lý Kỳ theo bản năng gật đầu.
Tống Huy Tông nói: - Vậy ngươi mang cho ta một tấm.
Ngươi cũng muốn đến ham gia náo nhiệt à, đừng nha. Nếu chẳng may ngươi không
trả tiền, ta không phải thiệt thòi sao. Lý Kỳ dối lòng nói một tiếng vâng.
Đang định rời khỏi, Tống Huy Tông bỗng nhiên lại nói: - Đúng rồi, ta còn nghe
nói Chủng Sư Đạo sẽ đến Thái sư học phủ, không biết có việc này không?
Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, hơi do dự một chút, vẫn gật đầu nói: - Đúng là có
chuyện như vậy.
Tống Huy Tông mặt không chút cảm xúc gật đầu, phất tay nói: - Ngươi ra ngoài
đi.
- Vâng.
Lý Kỳ nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.
Đi đến ngoài cửa, Lý Kỳ sắc mặt có chút ngưng trọng. Trong chuyện này thật sự
là nhìn không ra Tống Huy Tông đến tột cùng là nghĩ gì nên vừa tự hỏi vừa đi
xuống lầu.
Mới vừa tới đại sảnh, chợt nghe tiếng kêu: - Tốt quá, Lý Kỳ, ngươi cuối cùng
cũng chịu lộ diện rồi.
Lý Kỳ hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Nha Nội, đám Hồng Thiên Cửu dẫn
theo một đám bạn bè hư hỏng đến. Những người khách đều nhường đường. Khí của
kẻ ngang ngược lộ rõ không thể nghi ngờ.
Lý Kỳ tức giận nói: - Nha Nội, ngươi sao lại nói như vậy. Ngươi cũng không
phải không biết ta mấy ngày nay bận muốn chết. Ngày nào cũng chạy vòng vòng
bên ngoài.
Cao Nha Nội chẳng để ý lời nói vô dụng của hắn, nhỏ giọng nói: - Nói hươu nói
vượn, chuyện đó tính sao?
- Chuyện gì?
- Ngươi bán sách cho ta á.
- Ồ, việc này à, một người một quyển. Ta không thể phá hư quy củ. Lý Kỳ nói
xong, thấy vẻ mặt tức giận tăng thêm nên ôm y cười nói: - Nha Nội, mấy quyển
sách này có thể kiếm bao nhiêu tiền, chúng ta không thèm chơi. Muốn chơi phải
chơi cái lớn. Vụ làm ăn nhỏ này cũng chỉ có thể làm từ thiện. Ngươi không cần
phải quá để ý.
Cao Nha Nội đảo mắt, hiếu kỳ hỏi: - Ngươi tính làm ăn gì lớn?
Lý Kỳ mập mờ nói:
- Ngoại trừ bán sách ra, ngươi thấy ta kinh doanh nhỏ sao?
Cao Nha Nội nói: - Bán đậu hũ thúi không tính sao?
Đổ mồ hôi hột! Xem ra cả đời này không thoát khỏi được vết nhơ này rồi. Lý Kỳ
tức giận trừng mắt nhìn y nói: - Hai ta sau này cơ hội hợp tác còn nhiều mà,
sòng bạc mới là kinh doanh lớn. Cha ngươi không phải đã đem chuyện làm ăn kia
giao cho ngươi rồi ư. Đây mới là việc ngươi cần phải làm.
Cao Nha Nội bị hắn lừa dối đến sửng sốt gật đầu nói: - Ngươi nói cũng không
phải là không có lý.
Hồng Thiên Cửu bên cạnh đối với việc này cũng không quan tâm nhỏ giọng hỏi: -
Đại ca, huynh hôm nay bán Tam Quốc Diễn Nghĩa có gì khác à?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đây chính là độc nhất vô nhị. Cụ thể thế nào thì đệ
đợi lát nữa sẽ biết. Tuy nhiên Tiểu Cửu đừng nói đại ca không có chiếu cố đệ.
Sách này là thứ yếu, món đồ phía sau ngươi phải giấu nha.
Hồng Thiên Cửu ra sức gật đầu nói: - À à à, đệ tỉnh rồi. Cái hay nằm ở phần
sau.
- Thông minh. Lý Kỳ đưa mắt khen y lại nói: - Đúng rồi, các ngươi bốn tiểu
công tử, là cùng dùng một tấm biển, hay là phải bốn tấm bảng gỗ.
- Đương nhiên là bốn tấm. Bốn người cùng kêu lên.
Good. Mấy người các ngươi không phải tự giết lẫn nhau thì ta sao kiếm được
lời. Lý Kỳ cười cười, lập tức dặn người giúp các vị công tử ca làm thủ tục.
Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm không hài hòa: - Ơ?
Thật sự là náo nhiệt nha, xem ra chúng ta đã tới trễ rồi.
Cả đại sảnh lập tức trở nên im lặng.
Chỉ thấy một công tử ca mặt non chẹt dẫn một đám con nhà giàu vênh váo đến,
ước chừng chí ít mười người.
Người này đúng là người khá lâu chưa lộ diện Vương Tuyên Ân.
Lần này náo nhiệt rồi. Lý Kỳ nhíu mày nhưng lập tức làm ra vẻ chuyên nghiệp
mỉm cười tiếp đón, chắp tay cười nói: - Vương Nha Nội đại giá quang lâm, Lý Kỳ
không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội.
Trong mắt Vương Tuyên Ân hiện lên một chút nghiêm nghị, nhưng chỉ làm lóe qua
rồi cười nói: - Làm gì có làm gì có. Ta không dám làm phiền đại giá Lý sư phó.
- Vương Nha Nội vui tính quá!
Lý Kỳ cười ha hả nói.
Vương Tuyên Ân lại nghiêm mặt nói: - Ta nói đều là lời thật đó, là lời nói từ
trong lòng. Ta thật phục Lý sư phó. Một đầu bếp có thể làm được như ngươi như
vậy, cũng thật sự là coi như cũng hiếm nghe thấy đấy.
Lý Kỳ ha ha nói: - Đâu có, đâu có, đường đường con của Vương tướng mà lại khâm
phục một đầu bếp mới lấy làm kỳ đó.
Một công tử đứng phía sau Vương Tuyên Ân đứng ra quát: - Ngươi nói gì.
Lý Kỳ cười nói: - Có muốn ta lặp lại lần nữa không.
Vương Tuyên Ân giơ tay nói: - Ngươi cứ yên tâm, chúng ta hôm nay không phải
đến gây rối. Ngược lại ta là tới đưa cho ngươi tiền đấy.
Ngươi muốn tới gây rối đấy, ta đây liền vui vẻ. Lý Kỳ trong lòng có chút mất
mát nho nhỏ. Hắn mới vừa rồi còn chuẩn bị lập lại chiêu cũ, lại lợi dụng vị
đại nhân vật trên kia, ngầm chơi Vương Tuyên Ân một lần rồi. Ngoài mặt cười
nhưng trong lòng không vui nói: - Ta sao dám lấy tiền của Vương Nha Nội.
Vương Tuyên Ân tiến lên một bước, ở trước mặt Lý Kỳ nhỏ giọng nói:
- Ngươi còn muốn ít hơn.
- Cái đó đều là của ta phải có mà.
- Hừ. Món nợ này, ta trước sau gì cũng phải tính sổ với ngươi.
- Tính sổ, vậy ngươi cũng không lợi hại hơn ta. Đọc sách thêm vài năm hãy
đến.
- Hãy đợi đấy.
- Sẵn sàng đón tiếp.
Lúc này đám người Cao Nha Nội cũng đã đi tới, Cao Nha Nội cười ha hả nói:
- Vương Tuyên Ân, phủ Đại Danh thú vị chứ?
Vương Tuyên Ân cười nói: - Thú vị vô cùng. Đúng rồi, nghe nói ca ca rất thích
Gia Cát thánh nhân.
- Đúng thì thế nào?
- Vậy thì thật là khéo nha. Đệ cũng thích Gia Cát thánh nhân.
Vừa dứt lời. Bên ngoài lại vang lên một thanh âm: - Xem ra nhiều người thích
Gia Cát thánh nhân nhe.
Mọi người quay đầu nhìn lại, đúng là đám tài tử Tống Ngọc Thần.
Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân đồng thời vứt cho Tống Ngọc Thần một ánh mắt
khinh thường. Luận về tiền thì cho dù tất cả tài tử cùng lên thì bọn họ cũng
là không sợ.
Các ngươi cũng tới, ha ha, xem ra ông trời là có ý để cho ta phát bút hoành
tài. Lý Kỳ miệng lộ ra nụ cười vui mừng.
Mọi người thấy thế đều thầm nghĩ lần này có thể có trò hay để xem rồi.
Sóng cũ chưa qua, sóng sau đã tới. Đám người Tống Ngọc Thần vừa vào cửa. Lại
có hai gã đẹp trai siêu cấp đến. Chính là Triệu Giai và Triệu Tinh Yến giả
trang.
Mọi người đều thi lễ.
Triệu Giai hướng tới mọi người chắp tay, lại hướng Vương Tuyên Ân nói: - Tuyên
Ân, ngươi về lúc nào?
Vương Tuyên Ân trước mặt Triệu Giai không dám khiêu, vuốt cằm nói: - Ca ca, đệ
về vào ngày hôm kia.
Triệu Giai liếc Lý Kỳ, lại nói: - Cha ngươi biết ngươi tới đây chứ?
Vương Tuyên Ân ngượng ngùng nói: - Ca ca xin yên tâm, đệ hôm nay chỉ là vì Tam
Quốc Diễn Nghĩa mà đến.
Triệu Giai gật đầu nói: - Như thế thì tốt nhất. Cha ngươi gần đây đủ phiền
rồi. Ngươi cũng đừng làm ông ta loạn thêm.
Vương Tuyên Ân dạ dạ một tiếng nói: - Ca ca, mình đi lĩnh tấm bảng gỗ trước
đã.
- Đi thôi.
Vương Tuyên Ân vừa rời khỏi, Cao Nha Nội và đám người Tống Ngọc Thần cũng đều
tự tìm chỗ ngồi. Nhưng trong lầu mùi thuốc súng cũng càng ngày càng đậm.
Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Nhị vị công tử có thể tiến đến cổ vũ, tiểu điếm
thật là vẻ vang, làm cho Lý Kỳ vô cùng cảm kích.
Triệu Tinh Yến mím môi cười nói: - Ta cũng không có tiền đến cổ vũ cho ngươi.
Ta chỉ là đến xem. Ngươi sao lại đem sách này bán giá trên trời thế.
Triệu Giai ha ha nói: - Lời Đường muội nói rất hợp ta ý.
Thì các ngươi không phải đến đấu giá đấy. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Có hai
người các ngươi Vương Tuyên Ân chỉ sợ ngay cả tấm biển cũng sẽ không giơ. Lý
Kỳ cười nói: - Nhị vị nói quá lời, thần đây chính là làm từ thiện. Nếu có thể
bán giá trên trời, vậy thì thật là không thể tốt hơn rồi. Dừng một chút, hắn
lại nói: - À, đại quan nhân cũng tới rồi.
Triệu Giai sửng sốt, hạ giọng nói: - Ngươi nói là cha ta cũng tới?
- Vâng, hiện giờ đang ở trong phòng ở lầu ba.
Triệu Giai và Triệu Tinh Yến liếc mắt nhìn nhau, Triệu Giai nói trước: - Đường
muội, muốn cùng ta lên đó không.
Triệu Tinh Yến nói: - Cái này đương nhiên rồi.
Hai người nói xong thì từ biệt Lý Kỳ, đi lên lầu.
Lý Kỳ sau khi tiễn những người này liền hướng tới hậu viện đi. Vừa đến cửa
sau, chợt thấy Bạch Thiển Dạ đi tới, ngoắc nói: - Thất nương.
Bạch Thiển Dạ vội hỏi: - Đại ca, nghe nói Vương Tuyên Ân cũng tới?
- Đúng vậy.
Bạch Thiển Dạ lo lắng nói: - Y là làm cái gì?
- Đưa tiền tới. Nghêu cò không tranh nhau thì ta đây ngư ông sao được lợi
chứ. Cơ Kim Hội của nàng lần này đại phát rồi.
Đang lúc mọi người chờ đợi, đại hội đấu giá cuối cùng cũng đầu.
Lý Kỳ đương nhiên là đích thân ra trận. Luận năng lực lừa dối thì ai thích hợp
hơn hắn. Hơn nữa hắn cũng muốn là người chủ trì buổi đấu giá.
Chỉ thấy hắn đứng trước bàn ở lầu hai, trong tay cầm mộtchày gỗ nhỏ, mặt mỉm
cười hướng tới mọi người nói: - Trước tiên, ta muốn đại diện Túy Tiên Cư, quỹ
từ thiện, Chu gia tơ lụa trang cảm tạ các vị có thể trong lúc bận rộn mà có
thể tới cổ động, cảm ơn.
Dừng một chút, hắn lại nói: - Tin rằng các vị cũng biết, Túy Tiên Cư chúng tôi
luôn lấy đổi mới lam mục tiêu. Bất kể là tửu bảo, sách lược tiếp thị, hay là
rượu ngon món ngon, đều là không giống bình thường. Mặc dù có rất nhiều người
cũng bắt chước Túy Tiên Cư chúng tôi, nhưng ta dám nói một câu, dù Túy Tiên Cư
chúng tôi bị bắt chước nhưng chưa bao giờ bị vượt qua.
Hắn vừa dứt lời, Hồng Thiên Cửu đã kêu lên: - Lý đại ca, lời này nói thật hay,
hay nhất là "Dù bị bắt chước, nhưng chưa bao giờ bị vượt qua".
Lý Kỳ cười cười, lại nói: - Cho nên, lần này đại hội đấu giá cùng xưa kia cũng
khác rất lớn. Chúng ta áp dụng chính là quy định tăng giá. Đơn giản mà nói,
chính là ta sẽ căn cứ mỗi giá trị món đồ đấu giá. Cho ra một lên giá, ai nếu
muốn có nó thì có thể nâng giá lên, kêu giá từ thấp lên cao, mỗi lần nâng tấm
bảng gỗ, coi như là gia tăng năm xâu. Đây là mức kêu giá cơ bản. Mặt khác, chư
vị nếu như là phi thường vừa ý một món đồ nào, cũng có thể trực tiếp kêu trăm
xâu, thậm chí ngàn xâu để dọa đối thủ thối lui. Đây cũng là một loại sách lược
kêu giá. Và nếu không ai đấu giá với người đó, ta sẽ đếm ngược ba tiếng, chỉ
cần ta rơi cây chùy xuống thì món đồ liền thuộc về người đó. Không biết các vị
nghe hiểu chưa?
Cao Nha Nội không kiên nhẫn kêu lên: - Được rồi, ngươi đừng dông dài nữa,
nhanh chóng bắt đầu đi.
Những người còn lại cũng ồn ào, ủng hộ lời Cao Nha Nội.
Ngươi ngu xuẩn không nể mặt gì hết. Lý Kỳ miễn cưỡng cười nói: - Vậy được, nếu
các vị đều hiểu, chúng ta bây giờ bắt đầu. Nói xong, hắn hướng tới hai nữ tửu
bảo bên cạnh gật đầu.
Hai nữ tửu bảo kia tiến lên phía trước, mở một tấm giấy lớn trong tay ra. Chỉ
thấy trên giầy vẽ một vị mình mặc kim giáp, uy lực như hổ lão tướng quân, cưỡi
một tuấn mã màu đỏ thẩm, quay đầu lại giương cung bắn nguyệt, khí phách tràn
đầy. Bên cạnh còn viết mấy hàng chữ lớn: - Hoàng Trung bắn tên, chưa bao giờ
trật, đoạt hồn lấy mạng, chỉ trong nháy mắt.
Bất luận là ky năng ve hay là hình tượng nhân vật cũng đủ cho người ta trợn
mắt há mồm, ngay cả Tống Ngọc Thần và các tài tử khác đều nhìn choáng váng.
Trong lòng không hẹn mà cùng thở dài nói, hoá ra vẽ tranh còn có thể vẽ được
như vậy.