Tranh Minh Hoạ Và Thêu


Người đăng: tuanh.kst@

Ngày xưa các doanh trại Long Vệ Quân đấu với nhau thường đều ở kỹ viện, nhưng
lúc này đây là lúc huấn luyện. Điều này làm cho Lý Kỳ rất vui. Hắn hy vọng
không khí này có thể vẫn tiếp tục giữ vững.

Đứng ở đàng xa nhìn doanh nội thấy các binh sĩ vui mừng, Chủng Sư Đạo vui vẻ
an tâm quay lại nhìn Triệu Tinh Yến nói: - Yến nhi, may mà ngươi mời lão phu
đến kinh thành, bằng không không thể gặp được tiểu tử thú vị này.

Triệu Tinh Yến cười không nói.

Chủng Sư Đạo thở dài nói: - Đi thôi.

Hai người cưỡi ngựa cuốn bụi đi.

Sau khi diễn luyện kết thúc, binh sĩ nhổ trại hồi doanh. Lý Kỳ cũng không cùng
bọn họ về. Hắn dặn dò mọi việc xong liền cùng Mã Kiều về Tần phủ.

Trên đường đi, Lý Kỳ cũng càng ngày càng biết tầm quan trọng của việc cưỡi
ngựa, liền hỏi Mã Kiều kỹ xảo cưỡi ngựa, nhưng cái thằng kia cái rắm cũng
không hiểu, chỉ biết nói cưỡi mấy ngày sẽ biết cưỡi thì cũng bằng như không
nói gì.

Tuy nhiên cái này cũng khó trách, Mã Kiều không thầy tự biết. Chỉ dựa vào sự
nhanh nhẹn, cùng sức mạnh của bản thân cùng với sức mạnh từ trong máu. Đừng
nói chi cưỡi ngựa mà ngay cả hổ cũng bị y cưỡi. Nhưng nói tới chuyện bắt y dạy
người khác cưỡi ngựa thì thật là khó. Y có ưu thế duy nhất đó là có thể làm
cho người khác có cảm giác an toàn.

Trở lại Tần phủ, Lý Kỳ mới vừa vào tới cửa thì giúp Trần đại nương mở cửa cho
hắn liền nói: - Lý sư phó ngài cuối cùng đã trở về. Trương đại học sĩ, Bạch
nương tử, Chu viên ngoại đều đến đây. Hiện giờ đều ở tiền sảnh chờ ngài.

- Vậy à?

Lý Kỳ nhướn mày lẩm bẩm: - Xem ra hôm nay nhất định là bận rộn cả ngày, ồ
không, là một tháng mới phải. Khi nói lời này thần sắc hắn có vẻ mỏi mệt.

Đi tới tiền sảnh, chỉ thấy Tần phu nhân, Trương Trạch Đoan, Bạch nương tử, Chu
Thanh bốn người đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy Lý Kỳ vào vội vàng đứng dậy
chào hỏi.

Lý Kỳ nhất nhất đáp lễ, cười nói: - Vài vị cùng đến đây không biết có việc gì
vui?

Chu Thanh vội nói: - Kỳ thật ta cùng với Trương đại học sĩ la đều đụng nhau
chứ không phải là hẹn nhau đến đâu. Y ngồi chỗ này thật sự là như ngồi đống
than, một thương nhân cùng danh môn vọng tộc Trương Trạch Đoan, Bạch nương tử,
Tần phu nhân ngồi cùng một chỗ không thể không nói. Cái này thật đúng là một
loại tra tấn bởi vì cái mình biết thì bọn họ không biết còn cái bọn họ biết
thì mình không biết. Ngươi không hiểu mà phải ngồi cả buổi mà gần như không
thể mở miệng nói mà chỉ nghe ba người bọn họ đàm luận thi từ ca phú.

Tần phu nhân chìa tay về phía Trương Trạch Đoan cười nói: - Lý Kỳ, Trương đại
học sĩ tới đưa sách cho ngươi đấy.

- Hả? Vậy sao. Sắc mặt Lý Kỳ vui vẻ, hướng tới Trương Trạch Đoan nói: -
Trương học sĩ, vẽ đẹp chứ?

Trương Trạch Đoan cười gật đầu nói: - Việc Quan Yến Sử dặn dò, ta không dám
chậm trễ. hơn nữa ta chỉ là bôi chút màu thôi nên dùng không được lâu. Nói
xong y liền cầm hơn mười quyển sách trên bàn trà bày đưa cho Lý Kỳ.

Chỉ thấy bìa hơn mười quyển sách làm chất liệu khá cứng, mau đo trên đó viết
to bốn chữ Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Đây là bản ma vang Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Trương Trạch Đoan hơi thấp thỏm nói: - Quan Yến Sử, ngài mau nhìn xem được
không.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Sản phẩm của Trương đại học sĩ tất nhiên thuộc tinh
phẩm, không cần nhìn cũng biết. Nói là nói vậy chứ hắn vẫn mở quyển trên cùng
ra, chỉ thấy bức tranh ở trang thứ nhất đúng là đệ nhất dũng tướng tam quốc,
Lã Bố.

Tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cưỡi Xích Thố, khí khái hào hùng. Bên cạnh còn
viết "Người trong tranh là Lã Bố, ngựa Xích Thố".

Tranh này là Lý Kỳ bắt chước hình ảnh trong truyện tranh tam quốc của hậu thế.
Mỗi nét vẽ đều lộ ra một phong cách vẽ tự do. Nhưng la do hắn không biết sử
dụng bút lông, vì vậy chỉ có thể nhờ Trương Trạch Đoan giúp hắn vẽ màu.

Lý Kỳ vừa lòng gật đầu, lại lật nhìn một chút những quyển khác. Mỗi quyển sách
đều có một bộ tranh minh hoạ. Ngoài Lã Bố ra còn có ngũ hổ tướng của nước
Thục, Gia Cát, Quách Gia, Chu Du, tiểu Kiều, Điêu Thiền... là những bức họa vẽ
những nhân vật mà độc giả ưa thích.

Trương Trạch Đoan hỏi: - Quan Yến Sử, ông cảm thấy thế nào?

Lý Kỳ hơi ngẩn ra nói: - Tốt lắm, tốt lắm, thật sự là đã vất vả Trương đại học
sĩ rồi.

- Đâu có, đâu có. Trương Trạch Đoan xoa tay, ngại ngùng nói: - Kỳ thật... kỳ
thật tại hạ lần này đến đây còn có một việc muốn nhờ.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Chuyện gì?

Bạch Thiển Dạ cười khanh khách nói: - Đại ca, còn phải hỏi à, muội cũng biết
rồi. Trương thúc thúc nhất định là muốn huynh dạy y vẽ truyện tranh.

Trương Trạch Đoan gật đầu cười nói: - Thất nương, thực là chuyện gì cũng không
thể gạt được cô nha.

Lý Kỳ sắc mặt ngẩn ra hơi có vẻ khó xử nói: - Cái này...

Trương Trạch Đoan vội hỏi: - Có phải là đã làm phiền ngài rồi.

- Đương nhiên không phải. Lý Kỳ gãi đầu, thầm nghĩ ngươi nha chỉ sợ ngay cả
đường rãnh giữa hai vú còn vẽ chưa xong mà còn đòi học vẽ truyện tranh. Nói: -
Trương đại học sĩ, phác hoạ có thể nói là cơ sở của truyện tranh. Ta cho rằng
việc cấp bách hiện nay hẳn là ngươi nên luyện phác hoạ cho tốt, đến lúc đó ta
sẽ dạy ngươi vẽ truyện tranh.

Trương Trạch Đoan thấy Lý Kỳ không có cự tuyệt nhất thời vui mừng nhướng mày,
gật đầu nói: - Quan Yến Sử nói đúng. Đúng là ta có chút tham vọng viễn vông
rồi. Ta nhất định phải cố gắng học phác hoạ.

"Ngàn vạn lần đừng, ngươi đừng cố gắng. Với lại thiên phú cao như vậy, tin
tưởng tới ngày đó ta sẽ dạy ngươi không nổi. Đến lúc đó ta lấy cái gì lừa
ngươi đây". Lý Kỳ ngượng ngùng cười, thoáng gật đầu, lại hướng tới Chu Thanh
nói: - Chu viên ngoại, ông lần này đến đây là vì chuyện gì?

Chu Thanh nao nao, vội nói: - Lý sư phó, ta tới đây là muốn nói cho ngươi
biết, nhà ta đã chuẩn bị toàn bộ tơ lụa xong xuôi rồi. Còn mấy bộ y phục đêm
nay có thể làm xong.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta biết rồi. Về phương diện tiêu thụ ngươi giao cho
chúng ta là được.

Chu Thanh gật đầu cười nói: - Vậy đa tạ Lý sư phó.

- Chúng ta là cùng hợp tác mà, những lời khách sáo nàyđừng nói nữa. Lý Kỳ
khoát tay cười nói.

Bạch Thiển Nặc hỏi: - Đại ca, huynh tính trước tiên phát triểnTam Quốc Diễn
Nghĩa hay là mốt trang phục mới vậy?

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là cùng thúc đẩy rồi. Huynh tính tổ chức một đại
hội đấu giá.

- Đại hội đấu giá?

Bốn người còn lại tất cả đều đồng thanh kêu lên.

Tần phu nhân càng nghe càng mơ hồ, buồn bực hỏi: - Lý Kỳ, ngươi tính tổ chức
một đại hội đấu giá à?

Đại hội đấu giá chính là hội đấu giá của hậu thế.

Lý Kỳ cười nói: - Đúng là như vậy. Thiếu chút nữa ta quên nói với ngươi. Ta
tính hai ngày nữa ngay tại Túy Tiên Cư mở đại hội đấu giá cho Tam Quốc Diễn
Nghĩa bản ma vang, cùng với kiểu trang phục mới do Chu gia tơ lụa sản xuất.

Bạch Thiển Dạ đầu tiên là thầm nói: - Đại hội đấu giá? Tam Quốc Diễn Nghĩa?
Kiểu trang phục mới? Lại hướng Lý Kỳ hỏi: - Đại ca, ba cái này có liên hệ gì
với nhau? Còn nữa, đại ca, huynh tính làm cái gì thế?

Lý Kỳ ha hả cười giải thích: - Đầu tiên, Tam Quốc Diễn Nghĩa hiện giờ đã có
thanh danh bên ngoài. Trong kinh thành có ai mà không biết, có ai mà không
hiểu. Hơn nữa tất cả mọi người đang chờ đợi Tam Quốc Diễn Nghĩa đợt thứ hai.
Chúng ta sao không mượn điểm này, thay Chu gia làm một chút tuyên truyền cho
kiểu trang phục mới.

Bạch Thiển Dạ cau mày nói: - Nói nói như thế không sai. Nhưng sách và quần áo
có liên hệ thế nào. Hơn nữa này đại hội đấu giá ý nghĩa ra sao?

Ba người Tần, Trương, Chu đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời Bạch Thiển Dạ nói,
Đồng thời chuyển ánh mắt thăm dò tới Lý Kỳ.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, cầm lấy một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa nói: - Các vị, Tam
Quốc Diễn Nghĩa hiện giờ vốn là ít, mà mấy bản Tam Quốc Diễn Nghĩa này do
Trương đại học sĩ vẽ càng thêm ít, thậm chí có thể nói độc nhất vô nhị...

Trương Trạch Đoan chọt miệng nói: - Quan Yến Sử vạn lần cũng đừng nói như vậy.
Ta chỉ là bỏ ra một ít sức mà thôi.

Lý Kỳ khoát tay nói: - Trương đại học sĩ ngươi bắt đầu từ bây giờ ngàn vạn lần
cũng đừng nói như vậy. Đây là ngươi vẽ. Không liên quan gì với ta.

Trương Trạch Đoan a một tiếng nói: - Nhưng...?

Lý Kỳ xen lời y: - Không có nhưng gì cả, ta nói là ngươi vẽ thì chính là ngươi
vẽ đấy, kính nhờ Trương đại học sĩ giúp đỡ.

Trương Trạch Đoan thấy Lý Kỳ nói chắc chắn như vậy không khỏi sửng sốt xuống
cũng không dám đắc tội để tránh hắn không dạy mình vẽ tranh nên ngượng ngùng
gật đầu. Nhưng trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Bạch Thiển Dạ đột nhiên hỏi: - Đại ca, ý của huynh là mang mấy bản Tam Quốc
Diễn Nghĩa này bán trên đại hội đấu giá?

- Thông minh. Lý Kỳ vỗ tay nói: - Ở mỗi một bức họa, bất kể là từ ý nghĩ hay
là phong cách đều là một trường phái riêng. Trên đời này tuyệt đói không ai
thấy qua. Hơn nữa lại là Trương đại học sĩ vẽ. Đến lúc đó mọi người chắc chắn
đều giành nhau mua. Ai trả giá cao thì được. Như vậy cũng là công bình, không
thiên vị.

"Cái gì công bình, không thiên vị. Ngươi không phải là muốn kiếm chút tiền
thôi".

Ba người đều nhíu mày liếc Lý Kỳ. Tần phu nhân hơi có vẻ bất mãn nói: - Lý Kỳ,
ta nghe thất nương nói Tam Quốc Diễn Nghĩa này căn bản không kiếm tiền, nhưng
chúng ta đã kiếm nhiều rồi. Ngươi cần gì phải cố làm ra vẻ huyền bí, tổ chức
cái gì đại hội đấu giá chứ?

Đổ mồ hôi hột! Lại bị hiểu lầm rồi. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Phu nhân sao lại nói
thế. Tam Quốc Diễn Nghĩa này chỉ là ngụy trang thôi. Chỉ bằng thanh danh của
Tam Quốc Diễn Nghĩa thì căn bản không cần tuyên truyền gì cả. Chỉ cần sách
tung ra thì một ngày là bán hết. Kỳ thật mục đích thực sự của ta thật ra là
kiểu trang phục mới. Dừng một chút, hắn lại hướng tới Chu Thanh nói:

- Chu viên ngoại, điểm này ngươi nói đi.

Chu Thanh gật đầu nói: - Tần phu nhân, kỳ thật từ mấy ngày trước Lý sư phó
lệnh ta thiết kế gấp vài bộ quần áo đặc biệt, trên quần áo thêu tranh giống
như trong sách đều là một vài nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa Nói đến đây,
ông ta lại hướng tới Lý Kỳ nói: - Lý sư phó, ta biết nhiều như vậy rồi hay là
ngươi nói đi.

Lý Kỳ ừ một tiếng nói tiếp: - Ta đem Tam Quốc Diễn Nghĩa và kiểu trang phục
mới này kết hợp cùng một chỗ, lợi dụng Tam Quốc Diễn Nghĩa thiết kế kiểu trang
phục mới. Chu viên ngoại đưa ra mấy bộ y phục cũng là trên đời độc nhất vô
nhị. Ta tính đến lúc đó trước tiên bán đấu giá một vài bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa,
sau đó lại bán đấu giá vài bộ y phục thêu nhân vật trong tam quốc. Đến lúc đó
những người khách nhất định tranh nhau mua, khách mua được nhất định sẽ đi
khắp nơi tuyên dương chính mình có một bộ y phục của Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Không quá hai ngày kiểu trang phục mới sẽ truyền khắp kinh thành đều biết. Đến
lúc đó chúng ta ở thuận thế tung kiểu trang phục mới này, hiệu quả tự nhiên là
không cần nói cũng biết. Ồ, còn một điều ta còn tính cùng Thất nương hợp tác,
đem tiền kiếm được từ lần đấu giá này toàn bộ quyên cho quỹ từ thiện.

Bạch Thiển Nặc vội nói: - Đại ca, huynh thật sự là quá tốt.

Tần phu nhân rốt cuộc đã rõ nên cười nói: - Thất nương, ngươi cũng đừng để hắn
lừa. Hắn làm như vậy là muốn được tiếng tốt mà thôi.

Bạch Thiển Nặc cười hì hì nói: - Vương tỷ tỷ, đại ca cũng sẽ không gạt muội.
Huynh ấy làm như vậy là vừa có thể làm việc thiện, có thể kiếm được thanh
danh, còn có thể tung ra kiểu trang phục mới. Một công ba việc cớ sao lại
không làm.

Lý Kỳ cười nói: - Thất nương rất là đại nghĩa. Tại hạ thật sự là khâm phục,
khâm phục.

Tần phu nhân lườm hắn nói: - Hẳn là rất rõ ích lợi mới phải.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất. Dù sao đại
nghĩa cũng không thể nấu cơm ăn được.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #613