Tạp Chí Truyện Dân Gian


Người đăng: tuanh.kst@

- Bá mẫu đi thong thả.

Sau khi tiễn bước vị mẹ vợ khó tiếp đón này, Lý Kỳ đứng ở trước cửa thở thật
dài một hơi, lẩm bẩm:

- Mẹ vợ, không phải con không muốn giúp người, thật sự là có giúp hay không
kết quả đều giống nhau.

Đang định gọi Mã Kiều lại đây, chợt thấy Ngô Phúc Vinh đã đi tới, hắn vội vàng
tiếp đón, hỏi:

- Ngô đại thúc, Kim Lâu không có mời chúng ta đi tham gia mỹ thực thịnh yến
sao?

Ngô Phúc Vinh dường như vừa mới tỉnh ngủ, bị Lý Kỳ hỏi vấn đề này có chút phát
mộng, chốc lát sau, mới lắc đầu nói:

- Không có.

Lý Kỳ nhíu mày, thầm than một tiếng, xem ra Thái lão hồ ly đoán cũng không
sai, Trương Xuân Nhi này quyết định sẽ không mời ta đi, thật sự là đáng tiếc,
ta còn chuẩn bị xách vài đạo đồ ăn tam quốc chuẩn bị đi làm một chút tuyên
truyền cho sách mới.

Ngô Phúc Vinh hiếu kỳ nói:

- Có chuyện gì không?

Trời đất, người ta vứt bỏ chúng ta, thúc còn bình tĩnh như vậy nha, xem ra lão
già này cũng không muốn đi tham gia mỹ thực thịnh yến này. Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Không có. Tốt lắm, cháu phải tới học viện.

....

Tới học viện, Lý Kỳ đầu tiên là đi văn phòng vặn mình một cái, thấy Thái Kinh
còn chưa đến, cũng không có đợi nữa, đi tới phòng làm việc của Bạch Thiển Dạ,
nhìn một cái cô nàng kia có tới không.

Đi vào phòng làm việc của Bạch Thiển Dạ, thấy trong văn phòng liền chỉ có một
mình nàng, lúc này đang chuyên chú viết mấy thứ gì đó.

Cốc cốc cốc.

Cửa mặc dù không có đóng, nhưng Lý Kỳ vẫn đứng ở trước cửa gõ vài cái.

Bạch Thiển Dạ quay đầu nhìn lại, thấy là Lý Kỳ, vội vàng đứng lên nói:

- Lý đại ca, huynh đã đến rồi nha.

Lý Kỳ ừ một tiếng, đi vào, hỏi:

- Hồng Nô và Phong Nương Tử đâu rồi?

- Ồ, các cô ấy lên lớp tự học buổi sáng rồi.

Bạch Thiển Dạ nói xong, lại mở miệng nói tiếp:

- Đại ca, vì sao tiết học của muội là ít nhất vậy, suốt ngày cũng lên không
được mấy tiết, một tháng vẫn chưa tới ba mươi tiết.

Ặc! Người khác làm lão sư đều là tiết học càng ít càng tốt. Muội lại hy vọng
nhiều tiết hơn, thật sự là không hiểu nổi. Lý Kỳ cười nói:

- Ta đây không phải lo lắng thân thể của muội sao, hiện tại muội cũng sắp bận
rộn hơn cả ta, ta còn tính toán giảm thêm cho muội mấy tiết nữa đó.

Bạch Thiển Dạ buồn bực nói:

- A! Còn giảm?

- Ừ, việc này muội cũng đừng động đầu óc nữa, không cho phép thương lượng.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt nàng bất mãn, đi lên trước vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói:

- Được rồi, được rồi, đợi hội ngân sách bên kia bớt chút việc. Ta sẽ lại
thêm cho muội vài tiết nữa.

Bạch Thiển Dạ vui vẻ, nói:

- Thật sự?

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại nói:

- Đúng rồi, ta bảo muội phát thông báo đã phát hay chưa?

- Dạ, đã thông báo cho bọn họ lên tiết tự học buổi sáng xong liền đi phòng
họp họp.

- Vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói:

- Thất nương, muội có quen hết phường giấy và phường in ấn ở kinh thành chúng
ta hay không?

Bạch Thiển Dạ sửng sốt, nói:

- Đại ca chớ không phải là huynh muốn tự mình in sách đấy chứ?

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Cũng không phải tự mình in sách, chỉ có điều học viện hiện giờ đối với mấy
thứ này có nhu cầu khá lớn. Ta nghĩ tiền này cho người khác kiếm, còn không
bằng tự mình kiếm, cho nên ta định bỏ tiền mua mấy phường giấy lớn một chút,
mình tạo giấy, mình in ấn.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói:

- Huynh muốn mua mấy nhà?

- Đương nhiên, hiện giờ phường giấy cùng nơi xay bột dường như quá nhỏ, một
nhà căn bản không đủ dùng. Không chỉ có như thế, ta còn tính toán kinh doanh
văn phòng tứ bảo.

Lý Kỳ nói rất nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng Bạch Thiển Dạ nghe được cũng là đổ
mồ hôi. Ngơ ngẩn chốc lát, mới nói:

- Nhưng đại ca, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ nha.

- Chút tiền ấy có tính là gì?

Lý Kỳ rất nhiều tiền thế lớn, ha hả nói:

- Muội đi hỏi thăm giúp đại ca, kỳ thật xưởng vẫn chỉ là tiếp theo, mấu chốt
là phải nhân tài.

- Ah. Muội biết rồi.

Reng reng reng.

Chuông báo tan học giờ tự học buổi sáng đột nhiên vang lên.

- Đi thôi, tới phòng họp.

Phòng họp của Thái sư học phủ vốn là nhà nghị sự của Triệu gia, đợi đến khi Lý
Kỳ và Bạch Thiển Dạ đi vào phòng họp, bên trong đã ngồi đầy người, túm năm tụm
ba vây tại một chỗ, đàm luận mục đích hội nghị lần này.

Bởi vì hiện giờ còn chưa qua thử việc, vì vậy khối đá lớn trong lòng mọi người
còn vẫn treo lủng lẳng.

- Phó viện trưởng.

Mọi người thấy Lý Kỳ vào đến, khẩn trương im tiếng, đứng dậy thi lễ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:

- Đều đến đông đủ rồi nhỉ?

Trần Đông nói:

- Ngoại trừ Thái sư ra, các lão sư đều đã đến đủ.

- Vậy là tốt rồi, tất cả mọi người ngồi đi.

Lý Kỳ tự nhiên là ngồi ở ghế trên, mà ba nữ Bạch Thiển Dạ còn lại là ngồi ở
góc sáng sủa phía sau, điều này cũng thể hiện ra nguyên vẹn tại xã hội nam
quyền này, địa vị của nữ nhân là nhỏ bé cỡ nào.

Lý Kỳ thừa dịp cơ hội này, đầu tiên là để đại biểu các văn phòng làm một báo
cáo đơn giản, lại cùng bọn họ giao lưu đơn giản về cách dạy học một hồi. Rồi
sau đó mới nói:

- Các vị, hôm nay ta mở cuộc họp này, mục đích chủ yếu là muốn nói cho mọi
người một tin tức tốt, chuẩn xác mà nói, là gia tăng phúc lợi cho mọi người,
tục gọi là mò khoản thu nhập thêm.

Kiếm thêm khoản thu nhập? Mọi người đều là sửng sốt, nhưng bốn chữ gia tăng
phúc lợi này vẫn khiến trái tim nhỏ bé của bọn họ đập mạnh, hiện giờ phúc lợi
của Thái sư học phủ đã đủ rồi rồi, nếu là phát triển thêm mà nói, đó thật đúng
là nguy rồi.

Lý Kỳ liếc mắt quét nhìn mọi người một cái, nói:

- Vì gia tăng lực ảnh hưởng của Thái sư học phủ chúng ta ở kinh thành, ta
tính toán lấy danh nghĩa Thái sư học phủ chúng ta, bắt đầu đưa ra tạp chí
Truyện dân gian.

Âu Dương Triệt hiếu kỳ nói:

- Phó viện trưởng, tạp chí Truyện dân gian này là có ý gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Đơn giản mà nói, chính là để các vị viết chuyện xưa, giống như là Tam Quốc
Diễn Nghĩa vậy. Đương nhiên, các ngươi không cần phải viết dài như vậy, ngắn
là được, mười ngàn chữ, mấy vạn chữ đều được, nhưng điểm trọng yếu nhất là,
thật hay, đừng để ta chỉnh các loại thi từ gì đó. Phải chọn đề tài từ dân
gian, lấy một ít việc nhỏ phát sinh xung quanh, miêu tả thêm một chút, khiến
nó trở nên nhiều vẻ, chìm nổi, khúc chiết ly kỳ.

Hứa Tiên nghe được nhưng chưa hiểu rõ hết, hỏi:

- Phó viện trưởng, ngươi có thể nói lại tỉ mỉ một chút không?

Như vậy còn chưa đủ tỉ mỉ sao? Lý Kỳ hơi trầm ngâm, nói:

- Mượn chuyện giữa nam nữ mà nói đi, nếu song phương môn đăng hộ đối, ông
trời tác hợp cho, như vậy không có ý nghĩa nhiều, tám chữ viết một dòng là
xong, người khác cũng không thích đọc. Nhưng nếu yêu đương vụng trộm mà nói,
vậy không giống với lúc trước, ngay hai chữ này cũng đã đầy đủ khiến cho mọi
người chú ý rồi. Nhưng vậy còn chưa đủ, các ngươi còn có thể tăng thêm một ít
gia vị, tỷ như quả phụ yêu đương vụng trộm và đàn bà đã có chồng yêu đương
vụng trộm, lại không giống với lúc trước, rõ ràng cho thấy đàn bà đã có chồng
yêu đương vụng trộm khá kích thích một ít, nội dung có thể viết cũng nhiều một
ít. Nhưng là các ngươi còn có thể viết càng thêm khúc chiết một ít, đồng dạng
đàn bà đã có chồng yêu đương vụng trộm, một trộm công tử phóng đãng, một trộm
là đạo sĩ, đây cũng không giống với lúc trước, đúng hay không. Các ngươi hiểu
được ý tứ của ta không?

Ba nữ Bạch Thiển Dạ nghe đến đó mỗi người đỏ bừng cả khuôn mặt, đều cố cúi
thấp đầu xuống. Các nam giáo sư còn cũng không tốt bao nhiêu, tại học phủ thần
thánh này, không ngờ công nhiên thảo luận yêu đương vụng trộm, điều này thật
sự là là tổn thương luân lý. Ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho
phải.

Phó viện trưởng này thật sự là quá tà ác.

Trần Đông phản đối nói:

- Phó viện trưởng, ngươi để cho chúng ta viết chuyện xưa, chúng ta cũng
nguyện ý thử một chút, nhưng nếu là ngươi để cho chúng ta viết những chuyện
tục tĩu bực này, thứ cho Trần Đông ta đây khó tòng mệnh.

- Ta đây là so sánh mà thôi.

Lý Kỳ hơi hơi trừng mắt nhìn y, người này thật đúng là một tảng đá vừa thối
lại vừa cứng, lại nói:

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng không phải là chuyện tục tĩu gì.
Cái này gọi là nhân sinh muôn màu, nói vậy các ngươi cũng xem qua Tam Quốc
Diễn Nghĩa ta viết, ta dám đánh cuộc, ảnh hưởng của Điêu Thuyền và Tiểu Kiều
đối với các ngươi nhất định vô cùng khắc sâu.

Mọi người trầm mặc không nói. Xem như chấp nhận.

Lý Kỳ lại nói:

- Đây là vì sao, chính là vì thân thế của các nàng nhấp nhô, Điêu Thuyền kia
trước cùng Đổng Trác, lại bị Lã Bố cướp lấy. Theo cha, lại đi theo con, ta
cũng không thấy ai nói là việc tục tĩu gì.

Quay trở lại cái đề tài yêu đương vụng trộm kia. Các ngươi đừng tà ác như vậy,
tưởng tượng liền nghĩ đến phương diện vui thú khuê phòng phải không. Các ngươi
có thể xuống tay từ nữ nhân kia vì sao yêu đương vụng trộm, đây mới là trọng
tâm, tỷ như phu quân nàng thường xuyên uống rượu say hành hung nàng, hay hoặc
là phu quân nàng thường xuyên đêm không về ngủ, đi ra bên ngoài tìm hoa hỏi
liễu, khiến nàng trong nhà trống trải, mới khiến cho nàng yêu đương vụng trộm,
còn có việc phu quân nàng chính là ép nàng trở về, tình lang của nàng mới là
người nàng yêu nhất, đây đều là chuyện chúng ta thường xuyên chứng kiến đấy.
Chúng ta hoàn toàn có thể mượn chuyện xưa này đi hô hào mọi người trân trọng
thê tử của chính mình, tôn trọng nữ nhân, quan tâm nữ nhân, đây chính là một
chuyện động đức vô lượng, tại sao nói là tục tĩu.

Hóa ra chúng ta tà ác rồi hả? Trần Đông nghe vậy chính là trợn mắt há hốc mồm,
đần độn nhìn Lý Kỳ.

Phong Nghi Nô cũng ngây người nửa ngày, dấu môi khẽ cười, nhỏ giọng nói:

- Người này thật đúng là biết ăn nói, vậy đều có thể khiến hắn nói như là
đang làm việc thiện, ta xem như phục hắn luôn rồi.

Bạch Thiển Dạ kiêu ngạo nói:

- Đó là đương nhiên, đại ca làm mỗi sự kiện đều có đạo lý của hắn, cũng không
chỉ có bình thường kiếm tiền mà thôi.

Quý Hồng Nô gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Âu Dương Triệt đứng dậy hành lễ nói:

- Mỗi chữ của Phó viện trưởng như châu ngọc, Âu Dương thụ giáo.

Trần Đông sững ra, cũng thi lễ một cái, nói:

- Là Trần Đông không biết tốt xấu, đã hiểu lầm phó viện trưởng, kính xin phó
viện trưởng thứ lỗi.

Ha hả. Kỳ thật mọi người thích nhất vẫn là phần yêu đương vụng trộm kích thích
kia. Lý Kỳ âm thầm cười trộm trong lòng, ngoài miệng lại nói:

- Hai vị nói quá lời. Nói ngắn lại, các ngươi phải nhớ kỹ tám chữ này, khúc
chiết ly kỳ, nhiều vẻ chìm nổi, lợn sinh lợn thì không có gì ly kỳ, lợn sinh
chó đó mới kêu ngạc nhiên. Nhưng là các ngươi cũng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần
đừng viết đề cập đến chuyện triều đình, dính hơi chút cũng không được, về điểm
này ta cùng Bạch nương tử sẽ giới hạn cho các ngươi. Sau khi các ngươi viết
xong, được giao cho ta và Bạch nương tử xem qua, nếu là thông qua, chúng ta sẽ
đem chuyện bọn ngươi viết đặt ở mặt trên tạp chí, mặt bán ra cho dân chúng,
chuyện của ai được hoan nghênh, y sẽ nhận được càng nhiều tiền, cụ thể công
việc, ta sẽ còn tổ chức một cuộc họp giảng giải một lần tỉ mỉ cho các ngươi,
nhưng các ngươi vẫn phải lên lớp là việc chính, viết chuyện chỉ có thể dùng
thời gian rảnh rỗi sau khi học xong để làm, nghe rõ chưa?

Mọi người vừa nghe còn kiếm được tiền, làm sao còn có thể cự tuyệt, khẩn
trương gật đầu đồng ý.

Lý Kỳ lại nói:

- Đúng rồi, các ngươi có thấy bút lông ngỗng ta dùng không?

Mọi người sửng sốt, lập tức đều gật đầu.

- Vậy là tốt rồi, từ hôm nay trở đi, các ngươi thử tập dùng bút lông ngỗng
viết chữ.

Trần Đông kinh ngạc nói:

- Vì sao vậy?

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên là tiết kiệm giấy nha, các ngươi ngẫm lại xem, các ngươi viết
một chữ bút lông chiếm tới cả trang giấy, ta dùng bút lông ngỗng viết bốn chữ
cũng chỉ chiếm có trang giấy, hơn nữa mọi người xem chính là chuyện xưa, không
phải là thư pháp của các ngươi.

- Ồ, chúng ta biết rồi.

Lý Kỳ nói:

- Tốt lắm, hội nghị hôm nay đến đây thôi, các ngươi cũng thừa dịp mấy ngày
này suy nghĩ cấu tứ một chút. Tan họp đi. Ồ, Phong Nương Tử, Trần Đông, Âu
Dương Triệt, ba người các ngươi ở lại.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #602