Người đăng: tuanh.kst@
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Điều này liên quan gì đến sư phụ ngươi?
Mã Kiều hừ nói:
- Lúc trước sư phụ ta ở ngọn núi kia có một con cọp lớn đến, sư phụ ta sợ nó
nửa đêm đánh lén, tìm một cơ hội bắt súc sinh kia lại, nuôi dưỡng lên, về sau
lâu ngày, bình thường nếu là lão uống rượu say, bảo con cọp kia đi theo ta
luyện công. Lão còn nói, đối phó với loài súc sinh này. Chỉ có dùng nắm tay để
thuần phục, nếu như ngươi sợ nó, vậy nó sẽ ức hiếp ngươi, chỉ cần đánh phục
nó. Nó mới có thể nghe lời ngươi.
Lý Kỳ nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thằng nhãi này đến tột cùng vượt qua
một thời thơ ấu như thế nào nha, không ngờ ở cùng một chỗ với hổ. Ngượng ngùng
nói:
- Sư phụ ngươi thật sự là một cái đồ biến thái.
Mã Kiều nhếch miệng lên, nói:
- Phó soái. Lời này của ngươi nói cũng quá không hiền hậu, ta đây là đang
giúp ngươi, tại sao ngươi còn mắng sư phụ ta.
Nói xong tay gã bỗng nhiên buông lỏng xuống. Con chó ngao Tây Tạng kia rốt cục
xông về trước một bước nhỏ.
Như vậy thôi nhưng cũng làm cho Lý Kỳ sợ hãi, bỗng chốc nhảy lùi lại, chỉ vào
Mã Kiều lớn tiếng nói:
- Mã Kiều, có phải ngươi đời này cũng không muốn gặp sư muội của ngươi nữa
hay không.
Mã Kiều vội xin tha nói:
- Phó soái, ta chỉ là muốn đùa với ngươi chút mà thôi, ngươi đừng coi là thật
nhé.
Lý Kỳ giận dữ, mắng:
- Ngươi thằng nhãi này đến tột cùng có để Phó soái như ta đây vào mắt hay
không, ta cho ngươi biết, nếu còn có lần sau, ta thề, ta tuyệt đối đem ngươi
đuổi ra Đông Kinh, sau đó sẽ giữ sư muội của ngươi ở trong này.
- Dạ dạ dạ, tuyệt sẽ không có lần sau nữa.
Mã Kiều lau mồ hôi một phen, trong mắt gã, Lý Kỳ so với đám chó ngao Tây Tạng
này còn khủng bố hơn.
Hà Cửu thúc cũng từ trong khiếp sợ kịp phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên nói:
- Vị tiểu ca này, ngươi thật đúng là người thần đó.
Mã Kiều vui vẻ nói:
- Cửu thúc quá khen, không phải là hai con súc sinh sao, nhiều hơn mấy con
nữa cũng được a.
Hà Cửu thúc cười khổ gật gật đầu, lại nói với Lý Kỳ:
- Lý sư phó, hai con chó lớn này ngươi có lấy hay không?
Lý Kỳ cẩn thận nói:
- Ngươi trước tiên đem con chó kia cũng giao cho gã thử xem, nếu là gã thật
có thể chế ngự chúng nó, ta đây mới có thể lấy, bằng không ta chỉ lấy một con.
Tráng hán kia đưa một con chó ngao Tây Tạng khác giao cho Mã Kiều, con chó
ngao Tây Tạng này cũng khá là trực tiếp, nhìn đồng bạn của mình đã không còn
sức lực, ngay cả giãy dụa cũng không thèm, liền theo Mã Kiều.
Triệu Tinh Yến thật sự là không thể tin được hết thảy phát sinh trước mắt,
không khỏi khen:
- Mã huynh, coi như ta phục ngươi.
Mã Kiều kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ sau lần tỷ thí trước, ngươi còn không hề chịu phục sao?
Chủ tớ hai người này cũng đều là rất khó khai thông nha. Triệu Tinh Yến ngượng
ngùng cười, nhớ tới lần trước đầu ngón chân đều cho gã giẫm lên sưng giống cây
cải củ, rất xấu hổ.
Lý Kỳ thấy Mã Kiều thật là thuần phục được hai súc sinh này, trong lòng không
biết là cái tư vị gì, quay sang nói với Trần A Nam:
- A Nam, ngươi đi bảo người ta tới phòng bếp lấy hai khối thịt đến đây, thời
đại này lưu hành ân uy tịnh thi, đối với người và súc sinh đều giống nhau.
- Vâng, đệ đây đi ngay.
Lý Kỳ lại quay sang nói với Hà Cửu thúc:
- Hà Cửu thúc, phiền toái ngươi vào phòng trong ngồi một lát, ta hết bận ở
đây sẽ đi qua liền.
Hắn đã sớm đã nhìn ra, mục đích Hà Cửu thúc tới quyết không thể nào đơn thuần
như vậy.
Quả nhiên, Hà Cửu thúc vừa nghe, vui tươi hớn hở gật đầu, sau đó đi tới tiền
sảnh.
Sau khi đẩy Hà Cửu thúc đi chỗ khác, Lý Kỳ lại đi xem xem những con chó khác,
Mã Kiều mỗi tay giữ một con chó ngao Tây Tạng, uy phong bát diện, dương dương
đắc ý cùng đi qua, hai con chó ngao Tây Tạng kia mới vừa rồi bị nhiều ủy khuất
như vậy, mất hết mặt rồi, hiện giờ nhìn thấy nhiều kẻ yếu như vậy, một kình
điên cuồng hét lên, dường như phải lấy lại mặt mũi
Đám chó này nhìn thấy hai con chó ngao Tây Tạng, quả thực chính là con gặp phụ
thân, thở cũng không dám.
Lý Kỳ tức giận trừng mắt nhìn Mã Kiều, nói:
- Phiền toái ngươi đừng vào giúp vui được không, đến bên kia theo bằng hữu
mới của ngươi mà chơi.
Mã Kiều ồ một tiếng, sau đó liền lôi hai chó ngao Tây Tạng rời khỏi.
Lý Kỳ đi một vòng, đại đa số chó được dắt tới cũng là rất cao lớn uy mãnh, có
chó săn lớn, có chó săn Xuyên Đông, chó vàng lớn Mông Cổ, chó xù, còn có vài
con chó vườn khác.
A? Chó Sa Bì? Lý Kỳ bỗng nhiên nhìn thấy một con chó Sa Bì màu vàng nhạt,
giống như nhìn thấy bạn cũ, bởi vì nhạc mẫu hắn từng nuôi một con chó Sa Bì,
đi tới, nhướn mày, nói:
- Oa! Chó này có phải sắp chết già hay không, ngươi nhìn một cái, da mặt nhăn
thành như vậy, giống như một ông già bảy chục tuổi, ôi, cũng quá xấu rồi.
Hắn vừa nói, vừa cẩn thận quan sát, nhìn có bệnh hay không, thấy vô cùng khỏe
mạnh, lúc này mới yên lòng lại.
Chủ nhân con chó kia vội nói:
- Lý sư phó, chó này thân mình chính là như vậy.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn gã một cái, thản nhiên nói:
- Vậy ngươi chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?
Ngươi đều nói thành như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi từ bỏ. Người nọ làm sao
còn dám hô giá cả, lúng túng nói:
- Ngươi nói cái giá cả đi.
- Ba quan, không thể nhiều hơn nữa đâu.
Người nọ không nói hai lời đem dây thừng đưa tới:
- Đồng ý.
Mịe! Hình như giá chó không đúng nha. Lý Kỳ biết rằng mình thua lỗ, lại liếc
mắt nhìn con chó Sa Bì kia, một bộ dáng ngốc nghếch, nghĩ thầm rằng, được rồi,
chỉ bằng cái dạng này của mày, thôi thì chịu thiệt một chút đi.
Hắn bảo người ta đưa dây thừng đến, sau đó để chủ nhân của con Sa Bì này chờ
một chút, đợi cùng nhau thanh toán, nói xong lại chạy đến bên cạnh đám chó Bát
ca nhìn nhìn, sau khi loại ra một đống lớn tật xấu, mới hỏi:
- Con chó này ngươi bán thế nào?
- Không đắt lắm, ba quan.
- Chỉ lớn như vậy, đòi ba quan? Ngươi hãy tìm người khác đi.
- Đừng đừng đừng, hai quan như thế nào?
Lý Kỳ cũng lười cò kè mặc cả nữa, liền gật đầu nhận lấy. Sau đó lại đi đến
trước mặt một con chó Tùng sư màu trắng, chó này hắn không sợ, trực tiếp bế
lên, cười nói với Triệu Tinh Yến:
- Triệu công tử, chó này đáng yêu không?
Triệu Tinh Yến cũng không thèm nhìn, liền lắc lắc đầu nói:
- Ta ghét chó.
Lý Kỳ bất mãn nói:
- Chó là bạn trung thành nhất của loài người, cô có thể không thích chúng nó,
nhưng cô không thể chán ghét chúng nó, cô nhìn con chó này một cái, đáng yêu
biết bao nha, đầu lưỡi đều là màu lam đấy.
Hắn nói xong cầm lấy một cái chân trước quơ quơ về phía Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến hơi hơi liếc mắt, thấy con Tùng sư trắng như tuyết kia còn đang
liếm đầu lưỡi, đích thật là đáng yêu cực kỳ, không khỏi ngẩn ra, mắt lộ vẻ yêu
thích.
Lý Kỳ cười, bỗng nhiên đem Tùng sư trực tiếp nhét vào trong ngực nàng, khiến
Triệu Tinh Yến sợ tới mức thiếu chút nữa ném con chó này ra ngoài, nhưng cuối
cùng là không đành lòng, con chó nhỏ kia phỏng chừng cũng không phải mặt hàng
tốt gì, lại ủi vài cái ở trong ngực Triệu Tinh Yến, rõ ràng là lợi dụng.
Lý Kỳ vô cùng hâm mộ ghen tị, nói:
- Ta tương đối bất mãn đối với hành vi của nó, liền tặng cho cô đó.
Triệu Tinh Yến nói:
- Ta không cần, ta nói không thích chó rồi mà.
Lý Kỳ bật người nói:
- Người tới, đem con chó này đưa đến phòng bếp làm thịt, đêm nay ăn lẩu thịt
cầy.
Chủ nhân của con chó kia có lẽ là thiếu tiền, tuy rằng mắt lộ thần sắc không
muốn, nhưng cũng không có nhiều lời.
Triệu Tinh Yến vội bảo vệ con chó kia nói:
- Vì sao ngươi phải giết nó, nó vừa rồi không có chọc giận ngươi.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Ta nói, ta tương đối bất mãn đối với hành vi của con chó này, cô lại không
muốn, ta đành làm thịt nó, đánh bữa ăn ngon.
Triệu Tinh Yến lại liếc nhìn con chó kia, càng nhìn càng thêm không nỡ, nói:
- Chó này ta mua là được, không cần phải ngươi tặng.
Lý Kỳ nhún nhún vai nói:
- Tùy cô.
Trong lòng lại nói, “Dù sao về sau có thể ở cùng chó là được”.
Hắn nói xong lại đi đến trước mặt một con chó quê gầy toàn da bọc xương, còn
chưa mở miệng, chủ nhân con chó kia đã nói:
- Lý sư phó, ngươi coi chó của ta so với chó bọn họ đều lớn hơn, ba quan tiền
không đắt chứ?
Ngươi con mẹ nó thực coi ta là kẻ ngốc hay sao. Lý Kỳ cười lạnh một tiếng,
nói:
- Ta chỉ là muốn đến nói cho ngươi biết một tiếng, hại ngươi một chuyến tay
không, thật sự là ngại quá, ngươi có thể trở về.
Hắn nói xong cũng không để ý tới người nọ, lại giữ lại đám chó săn, còn lại
như cái gì chó vườn rau, chó quê gì đó, muốn bán, được, theo số cân mà luận
giá cả.