Người đăng: tuanh.kst@
Lý Kỳ vừa nghe vậy, lại không tự giác trừng mắt nhìn Mã Kiều, người kia lập
tức nhìn chung quanh. “Đồ chó hoang, thằng khốn kiếp này như thế nào luôn
thích hủy đi hình tượng của ta”. Lại quay sang cười nói với Triệu Tinh Yến:
- Vừa rồi chẳng qua là ngoài ý muốn, nếu như cô sợ, vậy hãy đi về trước đi,
ta phải đi kiểm hàng rồi, Mã Kiều, nghe nói ngươi biết rõ về chó, ngươi cũng
tới giúp ta tham khảo một chút đi.
‘Ta khi nào thì nói qua ta biết rất rõ về chó cơ?” Mã Kiều sửng sốt, lập tức
hiểu được, lắc lắc cái đầu cùng đi tới, trong lòng ấm ức, ngươi phòng bị người
cũng thì thôi, chó cũng phòng, thật sự là mất mặt.
Triệu Tinh Yến vốn định trở về, nhiều chó như vậy, nhìn cũng chột dạ, nhưng
lại thấy vẻ mặt khinh thị của Lý Kỳ, cái cá tính không chịu thua từ trong
xương tủy lại xông ra, hừ một tiếng, nói thầm một câu, “Dù sao muốn cắn cũng
là cắn ngươi loại người vô sỉ này trước”. Nhấc chân liền đi theo, lần này nàng
thông minh, tận lực đi theo bên cạnh Mã Kiều.
Không thể tưởng được giống chó của cổ đại này cũng rất nhiều. Lý Kỳ một mực
quét tới, gặp toàn là chó Bát ca, lập tức vẫy vẫy tay gọi Trần A Nam.
Trần A Nam thấy sắc mặt Lý Kỳ không hài lòng, khẩn trương chạy tới nói:
- Đại ca, chuyện gì?
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Ta nhớ được lúc ta dặn ngươi, là muốn ngươi tìm cái loại cao lớn uy mãnh cơ
mà.
Nói xong hắn lại dùng tay về phía chó Bát ca, nói:
- Ngươi nhìn một cái con chó kia, ngoại trừ ánh mắt khá to ra, ngươi cảm thấy
nó còn có điểm nào là thuộc loại hình cao lớn uy mãnh không?
Trần A Nam liếc mắt nhìn theo ngón tay của Lý Kỳ, gãi gãi đầu, nói:
- Ách, đại ca, đệ là chiếu dặn dò của huynh, đệ cũng không biết những người
này tại sao lại cảm thấy con chó kia thuộc loại cao lớn uy mãnh đấy.
Lý Kỳ nhướn mày, bỗng nhiên nói:
- Có phải ngươi còn nói mấy chữ “Thu mua giá cao” hay không?
- Đúng rồi.
Trần A Nam gật đầu nói.
Hóa ra là có người muốn đục nước béo cò đây, tuy nhiên chó Bát ca này cũng
thật đáng yêu đấy. Lý Kỳ lại liếc mắt quét nhìn chủ nhân đám chó này một cái,
cũng là vàng thau lẫn lộn, cái gì thợ săn, người đánh cá, viên ngoại, nông
phu, chưởng quầy đều có.
Hắn đầu tiên là đi tới chỗ người đàn ông trung niên đứng ở phía ngoài cùng,
nhưng liền ngừng lại từ xa, về phần Triệu Tinh Yến, liền đứng xa hơn. Chắp tay
nói:
- Hà Cửu thúc. Không thể tưởng được ngươi cũng tới.
Nam nhân này đúng là đông chủ của cửa hàng hoa quả khô lớn nhất Đông Kinh, Hà
Cửu thúc, bên cạnh gã còn đứng hai mãnh hán, hai mãnh hán này tuy rằng rất
cường tráng, nhưng còn không đến mức khiến Lý Kỳ sợ tới mức không dám đến gần,
mấu chốt là trong tay bọn họ cầm hai con chó to quá kinh khủng.
Nhưng thấy hai con chó to kia có hình thể cực lớn, một con lông dài màu đen,
ít nhất cũng phải năm sáu cm, giống như một con sư tử, cái miệng lớn như dính
máu há ra. Sủa ầm ĩ, làm cho người ta sợ hãi ngay nha. Một con khác còn lại
lông vàng, mắt lộ ra hung quang, phát ra những tiếng gầm gừ, dường như chỉ cần
Lý Kỳ lại đi gần thêm một bước, sẽ lập tức nhào tới.
Rất rõ ràng đây là hai con cùng một giống chó ngao Tây Tạng.
Lý Kỳ cũng bởi vì hai con chó ngao Tây Tạng này, mới đem Mã Kiều gọi vào cạnh
bên người đấy.
Hà Cửu thúc đi lên trước, chắp tay, khẽ cười nói:
- Lần trước ít nhiều nhờ Lý sư phó chỉ điểm. Hà mỗ mới làm thành một mối kinh
doanh lớn, Hà mỗ vẫn luôn muốn tới cửa đáp tạ, không may việc vặt quấn thân,
vừa vặn hôm qua nghe nói Lý sư phó đang tìm chó. Vừa lúc trong nhà có hai con
chó, liền đưa tới cho ngươi, thuận tiện nói tiếng cám ơn với ngươi.
- Vậy thì thật là đáng mừng nha.
Lý Kỳ lại chắp tay, lại chỉ xuống hai cái chó ngao Tây Tạng kia nói:
- Không biết Cửu thúc ngươi lấy hai con chó to này ở đâu?
Hà Cửu thúc thở dài một tiếng. Nói:
- Nói đến việc này, Hà mỗ cũng buồn mãi, nhớ mấy năm trước. Ta cùng một ngoại
thương làm một cuộc làm ăn, người nọ vì đáp tạ ta, mới đưa hai con chó to này
cho ta, còn nói là cái gì thần khuyển, lúc ấy con chó này không có lớn như
vậy, ta nghĩ về sau săn thú có lẽ dùng được, vì thế liền nhận lấy, nhưng thật
không ngờ, chó này mỗi ngày một kiểu, lớn lên chẳng khác gì con cọp, hơn nữa
hung mãnh dị thường, ở nhà ta cũng không có vài người dám tới gần chúng nó,
càng miễn bàn mang ra đi săn, hơn nữa hai con chó này mỗi ngày ăn lại nhiều,
người bình thường thật đúng là nuôi không nổi, ta từng nhiều lần định nhẫn tâm
giết chúng nó, nhưng dù sao nuôi dưỡng lâu như vậy, cũng có chút tình cảm,
không hạ thủ được, định vứt đi, lại sợ chúng nó đả thương người, vừa lúc nghe
thấy ngươi muốn tìm chó to, liền mang đến cho ngươi nhìn một cái, nếu ngươi
hài lòng nói, ta liền tặng cho ngươi đó.
Chó ngao Tây Tạng này cũng quá kinh khủng, hơn nữa ta cũng không phải chủ nhân
của bọn nó, tiếp nhận nửa đường quá nguy hiểm. trong lòng Lý Kỳ có chút giãy
dụa, dùng chúng nó đảm đương thần giữ cửa, vậy thì thật là quá thích hợp rồi,
nhưng vấn đề là, chó ngao Tây Tạng này rất khó phục tùng. Sau khi cân nhắc một
phen, lắc lắc đầu nói:
- Chó này quá to rồi, ta sợ ta không làm gì được chúng nó.
Hà Cửu thúc vừa nghe, mặt lộ vẻ vẻ thất vọng.
Mã Kiều không hiểu, hiếu kỳ nói:
- Phó soái, ngươi không phải nói muốn tìm giống cao lớn uy mãnh sao, chẳng lẽ
này hai con súc sinh còn chưa đủ cao lớn uy mãnh?
Lý Kỳ vừa trợn trắng mắt, nói:
- Ngươi chẳng lẽ nghe không rõ sao, ý tứ của ta chính là chúng nó quá mức cao
lớn uy mãnh rồi, không chỉ bắt được kẻ trộm, ngược lại còn làm bị thương người
một nhà đấy.
Mã Kiều hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:
- Hai con súc sinh này thì có cái gì đáng sợ chứ.
- Vậy ngươi đi thử xem, nếu như ngươi có thể phục tùng chúng nó, ta liền
nhận.
- Thử thì thử.
Mã Kiều hất đầu một cái thật phong tao, sắn tay áo, buộc vạt áo trước vào
trong dây lưng, vung tay lên nói với mãnh hán bên trái:
- Ngươi buông súc sinh này ra, để cho ta tới đấu một trận với nó.
“Gã này điên rồi sao”. Lý Kỳ vội hỏi:
- Chậm đã. Mã Kiều, ngươi muốn chết phải không, ta bảo ngươi làm chúng nó
phục tùng, không phải bảo ngươi đi đánh nhau với chúng nó, nếu thả chúng nó
ra, chẳng may chúng nó lao tới ta thì làm sao bây giờ, hơn nữa nơi này nhiều
người và chó như vậy, coi như là làm bị thương chút hoa cỏ cũng không nên nha.
Mọi người đều gật đầu, con chó lớn như vậy, có thể không sợ hãi sao, hơn nữa
ngay thân thể của Mã Kiều kia, bọn họ cũng không dám tin tưởng a.
Mã Kiều buồn bực nói:
- Phó soái, chúng nó là súc sinh, không dùng nắm tay, làm chúng nó phục tùng
kiểu gì, chẳng lẽ ngươi lại để ta giảng đạo lý cho chúng nó.
Điều này cũng đúng nhỉ. Lý Kỳ ngẩn ra, nói:
- Ngươi chỉ cần có thể giữ được chúng nó là được rồi.
- Như vậy lại quá đơn giản.
Mã Kiều liếc nhìn con chó ngao Tây Tạng kia, liền nhấc chân đi tới.
- Gâu gâu gâu!
Không đợi Mã Kiều đi hai bước, kia hai con chó ngao Tây Tạng đã sủa ầm lên,
hai tráng hán kia khẩn trương dùng sức lôi giữ chúng nó.
- Hai con súc sinh chúng mày, nhìn thấy bản đại gia cũng dám sủa.
Mã Kiều hung hăng nói hai câu, bỗng nhiên dậm chân một bước, mãnh liệt rống
một tiếng.
Hai con chó ngao Tây Tạng kia dường như thật đúng là bị dọa rồi, không khỏi
đều lui lại một bước, đang sủa ầm ĩ, lại trở thành khẽ gầm gừ.
Khóe miệng Mã Kiều lộ ra một tia cười khinh thường, đi lên trước, túm lấy một
sợi dây xích từ trong tay một tráng hán. Một tay nắm chặt.
Con chó ngao Tây Tạng kia dường như thật đúng là sợ Mã Kiều, không ngờ không
dám công kích, ngược lại nhảy vồ thật mạnh về phía trước, định tránh thoát ra,
nhưng Mã Kiều vẫn không chút sứt mẻ, còn vẫy vẫy tay sang phía tráng hán còn
lại.
Hai tráng hán kia vẫn còn choáng váng, bình thường hai người bọn họ phải dùng
hai tay mới có thể giữ chặt súc sinh này, không ngờ nam tử xấu xí này dùng một
tay liền dễ dàng bắt được nó.
Một tráng hán liếc mắt nhìn Hà Cửu thúc.
Lý Kỳ bỗng nhiên nói:
- Mã Kiều, ngươi đừng cậy mạnh.
Mã Kiều lão Đại mất hứng, nói:
- Phó soái. Nếu Mã Kiều ta ngay cả hai con súc sinh này đều không làm gì
được, vậy tương lai ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp con sâu rượu kia rồi.