Người đăng: tuanh.kst@
Sắc mặt Ngô Phúc Vinh cả kinh, thầm nghĩ, hắn không định nói với mình đẩy phu
nhân ngồi trên vị trí này chứ.
Nhưng hắn hiên ngang lẫm liệt, ở trong mắt Tần phu nhân lại đã trở thành quân
pháp bất vị thân. Một Túy Tiên Cư nàng đều chẳng muốn đi xử lý, huống chi còn
nhiều thị phi như Chính Minh hội, tức giận dậm chân một cái thật mạnh, vừa
định phản đối, lại nghe thấy Lý Kỳ nói:
- Luận bối cảnh, phu nhân chính là thiên kim của quan lớn Tam phẩm đương
triều, ai có thể so sánh; luận danh vọng, ai không biết Tần phu nhân của Túy
Tiên Cư; Luận tài hoa, phu nhân từng có thể đánh đồng cùng đệ nhất tài nữ Lý
nương tử của Đông Kinh chúng ta đấy. Tuy rằng vẫn kém một chút, nhưng cũng rất
khó lường rồi. Dung mạo, vậy càng không cần phải nói, cái gì Tây Thi Điêu
Thiền chỉ là chuyện nhỏ; luận dáng người....
Tiền viên ngoại thật sự là nhịn không được, cắt ngang lời Lý Kỳ, nói:
- Lý sư phó, chúng ta là đang chọn hội trưởng, điều này có liên quan gì đến
dáng người tướng mạo chứ?
Ách! Nói cũng đúng. Lý Kỳ ngượng ngùng liếc nhìn Tần phu nhân, mơ hồ nhìn thấy
khuôn mặt tuyệt sắc phía sau lụa mỏng đã đỏ như máu, kiều diễm ướt át. Hai mắt
đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn cầu xin, dường như nếu hắn nói tiếp, sẽ quỳ xuống
trước hắn. Xoa xoa tay cười nói:
- Cho dù là hai điểm sau, hay là ba điểm trước. Phu nhân nàng cũng hoàn toàn
xứng đáng a, mọi người nói có đúng hay không?
Lời này của Lý Kỳ tuy rằng khoa trương một chút, nhưng chỉ bằng ba điểm này, ở
đây thật đúng là không người nào có thể sánh bằng. Mọi người ngơ ngác nhìn
nhau. Không biết nên đồng ý hay không. Trương Xuân Nhi liếc nhìn Tần phu nhân,
khóe miệng lộ ra một tia cười quỷ dị, chợt nghe thấy Vương viên ngoại kia nói:
- Lời Lý sư phó nói không sai. Nhưng Tần phu nhân chung quy là một phụ nữ có
gia đình, do nàng đảm đương hội trưởng, chỉ sợ có chút không ổn đâu.
Trương Xuân Nhi nhướn mày, thầm nghĩ, “Ngươi cái lão già này, sao cứ ở đây làm
trở ngại chứ, coi như các ngươi đều đồng ý, Tần phu nhân cũng sẽ không nguyện
ý ngồi trên vị trí này đâu.”
Lý Kỳ ồ một tiếng thật dài, nói:
- Hoá ra nữ nhân không thể làm hội trưởng nha, nói sớm đi, làm hại ta phí một
phen nước miếng, vậy các ngươi đề nghị đi.
Vương viên ngoại vừa nghe, mới biết bị Lý Kỳ lừa, ông ta đã quên nơi này còn
có một nữ nhân.
Lý Kỳ vừa mới ngồi xuống, chợt nghe được bên cạnh truyền tới một thanh âm ẩn
chứa tức giận:
- Mới vừa rồi ngươi nói hươu nói vượn chuyện gì?
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai mắt Tần phu nhân bốc hỏa trừng hắn, cười
ha hả, nói:
- Ta nói hươu nói vượn lúc nào chứ, đó là ta noi theo cổ nhân.
Tần phu nhân sửng sốt, nói:
- Ngươi noi theo cổ nhân nào?
Lý Kỳ miệng nhếch lên nói:
- Phu nhân, thiệt cho phu nhân còn đọc đủ thứ thi thư, vậy mà vẫn nhìn không
ra, ta đây rõ ràng chính là noi theo Thập thắng lục của Quách Gia, chẳng qua
bọn họ chỉ để ta nói đến năm điều, thật sự là rất xin lỗi, nếu không đợi về
nhà ta sẽ đem năm điều còn lại nói cho phu nhân nghe.
Thập thắng luận? Trong lòng Tần phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, nếu Phụng
Hiếu ở đây, phỏng chừng đều sẽ bị ngươi làm tức chết đi. Hừ nhẹ một tiếng,
nói:
- Miễn đi. Ta cho ngươi biết, chức hội trưởng này ta tuyệt sẽ không làm,
muốn làm ngươi tự đi mà làm.
Lý Kỳ cười mà không nói.
Trải qua một trận ồn ào của Lý Kỳ, hội trường lập tức yên tĩnh trở lại, đặc
biệt mấy người mới vừa rồi muốn đề cử Trương Xuân Nhi đều có chút không biết
làm sao.
Trương Xuân Nhi điều chỉnh tâm tình, cười nói:
- Năng lực của Lý sư phó, tin tưởng mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên ta
đề nghị Lý sư phó ngồi chức hội trưởng này.
“Ngươi không cần phải thử lão tử, lão tử mới không muốn ngồi vị trí này đâu”.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Đa tạ Trương nương tử thưởng thức, tất cả mọi người đều biết, ta là quan,
chính vụ bận rộn, thật sự là không có thời gian, mọi người hãy chọn người khác
đi, ta coi Thái viên ngoại và Phàn công tử đều là người có thể chọn nha.
Lời này vừa nói ra, liền gặp phải không ít người phản đối, đặc biệt nhằm vào
Thái Mẫn Đức, gần như không có người nào đồng ý.
Thái Mẫn Đức và Phàn Thiếu Bạch hiện giờ còn không rõ lắm cái chức hội trưởng
rốt cuộc có thể mang đến cho mình ích lợi gì, cho nên cũng đang suy nghĩ,
nhưng đối mặt sự phản đối của mọi người, có chút mất mặt, trong lòng đều mắng
Lý Kỳ một trận, mỗi lần đều kéo bọn họ làm đệm lưng, thật sự là rất vô sỉ.
Tiền viên ngoại bỗng nhiên đứng lên nói:
- Vậy còn cần chọn sao, Trương viên ngoại có bối phận cao nhất, tất nhiên là
không phải y thì còn ai nữa.
Dù nói thế nào trước mắt Trương viên ngoại này vẫn đứng ở bên bọn họ, do lão
làm thì vẫn tốt hơn so với để đám người Phàn Thiếu Bạch cướp đi.
- Ta phản đối.
Người nói lại là Lý Kỳ.
Tiền viên ngoại sắp bị Lý Kỳ khiến cho điên rồi, nói:
- Ngươi phản đối chuyện gì?
- Vậy mà ngươi cũng nghe không hiểu, đương nhiên ta nói phản đối ngươi rồi.
- Vậy ngươi cũng nói ra cái lý do đi.
Tiền viên ngoại gần như gào lên.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chúng ta cũng không phải đang chọn tộc trưởng, còn tính đến bối phận, thật
sự là buồn cười, phiền ngươi suy nghĩ kỹ một chút, mục đích chúng ta thành lập
Chính Minh Hội là vì cái gì, còn không phải là vì giúp mọi người mưu cầu càng
nhiều ích lợi hơn nữa, chúng ta cầu chính là ích lợi, không phải kính già yêu
trẻ, Trương viên ngoại lớn tuổi như vậy, ngươi bảo lão tới quản lý Chính Minh
Hội, ngươi nhẫn tâm nhìn một vị lão nhân tuổi gần bảy chục làm lụng vất vả
cho chúng ta sao, cho dù lão có tâm đó cũng là lực bất tòng tâm a, ngươi đến
tột cùng có vì lợi ích của chúng ta mà suy nghĩ hay không vậy.
Mọi người liên tiếp gật đầu, cùng đồng ý đối với ý kiến này của Lý Kỳ.
“Ngươi cũng không cần phải trực tiếp như vậy đi, hơn nữa ta vừa mới quá sáu
mươi, cách bảy mươi còn rất lâu”. Trương viên ngoại bị Lý Kỳ nói sắp khóc rồi.
Tiền viên ngoại nhìn thấy tất cả mọi người đều thiên hướng phía Lý Kỳ, cũng
không dám nói thêm nữa, dứt khoát giao vấn đề cho Lý Kỳ, nói:
- Tốt lắm, nếu Lý sư phó vì lợi ích của chúng ta mà suy nghĩ như thế, vậy
ngươi nói xem, ai thích hợp nhất?
Lý Kỳ chỉ tay sang người đàn ông trung niên hướng đối diện vẫn trầm mặc không
nói, nói:
- Ta thấy chưởng quầy của Thanh Phong lâu rất thích hợp, một người nam nhân ở
tuổi tứ tuần, chính là đang ở đỉnh cao trong cuộc đời về kinh nghiệm, lịch
duyệt, tinh lực, do y tới đảm nhiệm vậy thì thật là quá thích hợp rồi.
Người này họ Tề, tên một một chữ Phong.
Lý Kỳ cũng có biết một chút về y, biết y là phái thiết thực, Thanh Phong lâu ở
tây thành, đây chính là nơi vàng thau lẫn lộn, nhưng Tề chưởng quầy lại đem nó
xử lý gọn gàng ngăn nắp, ở tây thành cũng tính là nhân vật có số má, vậy có
thể thấy được một chút năng lực. Quan trọng nhất là, y không tham dự những thứ
thị phi này, nếu Lý Kỳ đề danh Phàn Thiếu Bạch, Trương Xuân Nhi nhất định sẽ
phản đối, ngược lại cũng thế, cho nên y là người thích hợp nhất để chọn lựa.
Tề Phong chưa từng nghĩ đến Lý Kỳ sẽ nêu tên y, còn ngẩn ra, vội đứng lên nói:
- Lý sư phó nâng đỡ rồi, Tề mỗ có tài đức gì, tuyệt không dám ngồi vị trí
này.
Lý Kỳ vừa nhấc tay, cười nói:
- Tề chưởng quầy quá khiêm nhường, kỳ thật hiện tại ai có thể làm tốt chức
hội trưởng này, mọi người cũng không biết, dù sao cũng phải phải có người mở
đường. Như vậy đi, để cho công bằng chúng ta tiến hành thay phiên, hai năm đổi
một lần, đến lúc đó mọi người lại bỏ phiếu tuyển chọn, nhiều nhất thì kéo dài
thời hạn đảm nhiệm, nếu ngươi làm thật tốt, mọi người lại có thể chọn ngươi
làm lần nữa, nếu đổi như vậy, thì một người nhiều nhất chỉ có thể làm hội
trưởng bốn năm. Không biết ý các vị như thế nào?
Thái Mẫn Đức cười ha hả, nói:
- Công tử đại tài, Thái mỗ xem như lĩnh giáo, Thái mỗ cho rằng quy định thay
phiên quả nhiên là hay nha, hơn nữa con người của Tề chưởng quầy, tin tưởng
mọi người đều nhìn thấy, tuyệt đối có năng lực ngồi ở vị trí này.
Phàn Thiếu Bạch cũng cười nói:
- Ta cũng đồng ý.
Y còn trẻ, đây là tiền vốn, quy định thay phiên này đối với y mà nói quả thực
chính là trăm lợi mà không có một hại.
Mọi người cũng cảm thấy rất công bằng, có không ít nhân sĩ trung lập đều đã
bắt đầu gật đầu.
Trương Xuân Nhi thầm than trong lòng một tiếng, biết buổi hội ý này lại là Lý
Kỳ chủ đạo rồi, cũng may hắn không có đề cử người của mình, kết quả này cô ta
vẫn có thể tiếp nhận được, gật đầu nói:
- Ta cũng tán thành.
Cô ta gật đầu một cái, những người đi theo cô ta, tất nhiên cũng đều gật đầu
đáp ứng thôi.
Tề Phong vẫn còn có chút do dự, Lý Kỳ vội hỏi:
- Tề chưởng quầy, ngươi đừng từ chối nữa, như vậy đi, ngươi có thể vô điều
kiện chọn lựa ở trong này ba người làm trợ thủ của ngươi, giúp ngươi xử lý
Chính Minh hội, đương nhiên, ngoại trừ ta, ta là quan đó.
Mọi người cũng nhất tề khuyên bảo Tề Phong đừng do dự nữa.
Tề Phong không thể chối từ thịnh tình này, đành phải cố gắng nói:
- Một khi đã như vậy, Tề mỗ vẫn từ chối thì bất kính rồi.