Người đăng: tuanh.kst@
Chủng Sư Đạo có thể dến Thái sư học phủ thật sự khiến Lý Kỳ rất vui. Hắn biết
rằng sớm hay muộn gì thì Thái Kinh cũng sẽ xuất tướng lần nữa. Với tình cách
của Thái Kinh, đến lúc đó nhất định đề bạt ông ta, cho người trợ giúp ông ta.
Nếu Chủng Sư Đạo được trọng dụng, vậy thì đối với Đại Tống đó là một đại sự...
Đương nhiên cái này còn xa mới đủ, dù sao Chủng Sư Đạo cũng đã lớn tuổi rồi.
Cho nên hắn vẫn cần những người trẻ tuổi như Nhạc Phi, Ngưu Cao vẫn chưa được
trọng dụng này. Đó là những người tài tương lai của Đại Tống.
Nhưng những thứ này không thể vội được, nhưng có những việc khác thì lại rất
gấp gáp, không thể để chậm trễ được, ví như việc “tạo người” chẳng hạn. Là một
nhân sĩ xuyên qua, đầu tiên là hắn phải chứng minh được khả năng sinh dục của
mình vẫn còn.
Sau khi ân ái với Qúy Hồng Nô một trận, Lý Kỳ lăn ra ngủ thật say. Lúc mơ màng
mở mắt ra hắn thấy trời đã sáng rõ, bên cạnh đã trống không, chỉ còn lại một
mùi thơm nhẹ. Hắn than nhẹ cười khổ nói:
- Cô gái này đúng là ngày càng kỳ cục, dám chống lại cả Phó viện trưởng ta,
thật là buồn cười.
Đêm qua hắn đã gây sức ép cho Qúy Hồng Nô lấy danh nghĩa Phó hiệu trưởng cho
nàng nghỉ một ngày, nhưng không ngờ Qúy Hồng Nô hôm nay vẫn đến học viện.
- Cốc cốc cốc...
Lý Kỳ vừa định hỏi là ai thì chợt nhớ ra đây là phòng của Qúy Hồng Nô, cho nên
vội vàng ngậm miệng lại. Tuy đa số người trong Tần phủ đều biết quan hệ của
hắn và nàng nhưng nếu chẳng may người gõ cửa lại là Bạch Thì Trung thì cũng
nguy to, cho nên vẫn phải cực kỳ thận trọng.
- Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa lại vang lên, có tiếng của Trần đại nương:
- Lý sư phó, Lý sư phó có ở bên trong không?
Lý Kỳ thở phào một hơi đáp lại:
- Có. Có chuyện gì không?
Trần đại nương là tâm phúc của hắn, đương nhiên không cần phải e dè nhiều.
- ồ, Ngô chưởng quầy đến, bảo tôi đến gọi cậu đi họp thường niên.
Đúng rồi, hôm nay còn phải tham gia cuộc họp thường niên. Ai da, sớm biết thế
này thì hôm qua mình cũng đừng khoe anh hùng nữa. Lý Kỳ ảo não gãi đầu. Cuộc
họp thường niên đã thành truyền thống của giới tửu lâu, về tình về lý hắn đều
phải tham gia, hắn nói:
- Bà đợi một chút, tôi sẽ ra ngay.
Hắn vốn định nhảy xuống giường nhưng không còn sức, chỉ có thể bò xuống, không
khỏi than thở một tiếng, trong lòng đã tính thực đơn của hôm nay tồi, bào ngư,
nhân sâm, nấm linh chi. Rửa mặt xong, sau đó mặc quần áo liền đi ngay ra
ngoài.
Lúc đi ra ngoài, Lý Kỳ đột nhiên nói:
- Đại nương, sao bà biết tôi ở trong này?
Trần đại nương ngượng ngùng nói:
- Là thế này, lúc trước tôi đến phòng ngài để gọi, thấy ngài không ở trong
phòng, sau đó phu nhân nói ngài ở đây.
- Thì ra là thế.
Lý Kỳ gật gật đầu nói nhỏ:
- Lẽ nào tối hôm qua phu nhân lại rình trộm mình sao?
Rình trộm? Làm sao mà phu nhân lại biết chuyện này được nhỉ? Mà vì sao ngài ấy
lại nói vậy? Trần đại nương là người thật thà, cũng dần dần bị Lý Kỳ làm cho u
mê, đúng là gần mực thì đen.
Lý Kỳ nói:
- Tôi xuống nhà bếp ăn trước thứ gì đó, bà đi bảo Ngô đại thúc chờ một chút.
Trần đại nương nói:
- Nhưng nhìn Ngô đại thúc có vẻ rất gấp.
Lý Kỳ trợn mắt, nói:
- Đại nương, đã lúc nào bà thấy ông ấy bình tĩnh chưa? Đây là họp thường niên
chứ không phải lễ truy điệu, sao phải vội như thế, cứ thế trước đi.
Lý Kỳ nói xong đi xuống nhà bếp làm một ít cháo sâm. Cháo sâm là thích hợp
nhất khi ăn bụng còn rỗng.
Sau khi ăn no, hắn đi tới tiền sảnh, chỉ thấy Ngô Phúc Vinh đang ngồi bần thần
ở đó.
- Lý sư phó, cuối cùng cậu cũng dến rồi chúng ta đi nhanh lên thôi, buổi họp
thường niên đã bắt đầu rồi.
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ đến vội vàng kéo Lý Kỳ chạy ra ngoài.
- Ôi ôi, đừng đi nhanh như vậy tôi vẫn còn chưa tiêu hóa. Chúng ta đi chậm
thôi, lại không phải nhặt được tiền, sao phải gấp thế chứ?
Lý Kỳ bị Ngô Phúc Vinh túm lưng quần kéo lên xe ngựa, ánh mắt hắn liếc nhìn
thấy một cái kiệu ở bên cạnh kinh ngạc nói:
- Ôi, đây không phải là kiệu của phu nhân sao?
Ngô Phúc Vinh nói:
- Đúng vậy, phu nhân đã chờ cậu lâu rồi.
- Đợi tôi? Đợi tôi làm gì?
- Đi họp thường niên.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói:
- Phu nhân muốn đi họp thường niên?
Ngô Phúc Vinh gật gật đầu nói:
- Đương nhiên, lần trước không phải đã nói rồi sao?
Lạ thật, phu nhân này đang giở trò quỷ gì không biết. Lần trước rõ ràng cô ấy
nói không đi nữa sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi chủ ý? Lý Kỳ nghĩ một lúc
lâu cũng không hiểu tại sao lại như thế, lòng đàn bà đúng là như kim đáy bể.
Ngô Phúc Vinh đột nhiên hỏi:
- Lý sư phó, chúng ta ứng đối thế nào đây?
- Ứng đối cái gì?
- Chính minh hội ấy, đây là cuộc họp thường niên chuyện quan trọng nhất trong
năm.
- Ôi, là Chính Minh Hội, suýt nữa thì quên mất.
Lý Kỳ cười cười nói:
- Ngô đại thúc, địa vị của thương nhân chúng ta vốn không cao. Chính vì thế
tôi thấy càng phải đoàn kết, cho nên Chính minh Hội vẫn có giá trị tồn tại.
- Nói như vậy thì cậu đồng ý với họ sao?
- Ừ!
Ngô Phúc Vinh lo lắng nói:
- Nếu chẳng may Kim lâu lợi dụng Chính minh hội để đối phó với chúng ta thì
phải làm thế nào?
Lý Kỳ khinh thường nói:
- Ngô đại thúc, thúc phải nhớ kỹ, từ trước đến nay quy tắc của trò chơi là kẻ
mạnh có lợi thế. Chúng ta có sức mạnh thì phải là chúng ta định đoạt chứ. Nếu
có lợi cho sự phát triển của mọi người thì đương nhiên chúng ta sẽ được ủng hộ
to lớn. Nếu có người muốn đùa chơi, vậy thì chúng ta cũng không cần để ý đến
người đó. Nên làm thế nào thì phải làm như thế. Trò chơi này không bị pháp
luật quản, họ có thể làm khó dễ được sao?
Năm đó Mỹ đánh Iraq lần thứ hai bị cả thế giới phản đối. Đến nước Mỹ mà cũng
không để ý đến lý lẽ, theo đánh không nhầm, ngay cả bản thân cũng không tìm
được lý do để tin tưởng, liền trực tiếp xuất binh. Liên Hợp Quốc cũng chẳng có
cách nào chỉ biết lấy cái Microphone nói nhảm hai câu.
Đó là muốn thay đổi quốc gia khác, ai dám cản?
Ngô Phúc Vinh và Lý Kỳ bươn trải nhiều năm như vậy, hiểu tính cách của hắn,
ngượng ngùng gật đầu.
Trước kia hội thường niên diễn ra ở Phàn lâu, nhưng vì lần này Phàn Chính mới
qua đời, hơn nữa Phàn Thiếu Bạch cũng không có tâm trạng làm ở đó cho nên mới
tổ chức ở Kim lâu. Đương nhiên là Trương Xuân Nhi cũng không phản đối.
Sau khi bọn Lý Kỳ dến tiền sảnh của hậu viện Kim lâu thì lúc này người đã ngồi
đầy bên trong. Nhìn qua cũng có ít nhất 20-30 người, tất cả đều trong giới
kinh doanh quán rượu. Đám người Thái Mẫn Đức và Phàn Thiếu Bạch đều ở trong
này rồi.
Trên bàn để đầy đủ các loại hoa quả, điểm tâm.... hậu trường làm công tác này
khá tốt.
Vốn dĩ cả hội đang náo nhiệt, bởi vì đám người Lý Kỳ đến mà yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt bất mãn.
Tần phu nhân vẫn che mặt bằng một tấm lụa mỏng nhìn Lý Kỳ với ánh mắt oán
giận. Dường như muốn nói vì ngươi cho nên mới đến muộn như vậy.
Nhìn tôi làm gì, là tự cô nương muốn đi theo đấy chứ. Lý Kỳ mặt dày cười nói:
- Các vị, thật là xin lỗi, hàn xá bị kẻ trộm ghé thăm nên mấy hôm nay không
được ngủ ngon giấc, cho nên hôm nay mơi đến trễ.
Lúc hắn nói chuyện vô ý còn liếc nhìn Trương Xuân Nhi. Thấy cô ta chỉ mỉm cười
chứ cũng không có biểu hiện gì khác thường, trong lòng hắn bất giác cảm thấy
lạ kỳ.
Đây là chuyện có thực nhưng từ miệng Lý Kỳ nói ra thì không ai tin, đến cả Tần
phu nhân cũng tưởng hắn tìm cớ.
- Bây giờ Lý sư phó đã là một ngày một đấu vàng rồi, kiếm đầy chậu, có kẻ
trộm ghé thăm cũng không phải là chuyện kỳ lạ. Cứ như những người nghèo khổ
như chúng ta, trộm nhìn thấy cũng chướng mắt rồi.
Người nói chuyện là Tiền viên ngoại của Sư Tử lầu.
Chà chà, nghe chua chát quá. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Tiền viên ngoại cứ đùa, nhưng tôi nghĩ Tiền viên ngoại không được sơ xuất.
Kẻ trộm này thích ném đá xuống đất, có câu là “Nhà dột lại gặp mưa dầm suốt
đêm”. Gần đây thế đạo rối loạn, ông vẫn phải nên chú ý một chút.
- Ngươi...
Trương Xuân Nhi biết Tiền viên ngoại không phải là đối thủ của hắn, vội đứng
ra nói:
- Hai vị có chuyện gì thì nói sau. Phu nhân mời ngồi!
Tần phu nhân cũng không có ác cảm lắm với Trương Xuân Nhi, nếu để nàng lựa
chọn thì nàng sẽ tình nguyện hợp tác với Trương Xuân Nhi chứ không hợp tác với
Thái Mẫn Đức. Dù sao Thái Mẫn Đức cũng khiến nàng chịu nhiều đau khổ rồi. Nàng
khẽ mỉm cười nói:
- Không dám, ta ngồi sau được rồi.
Nàng nói xong chọn một chỗ khuất để ngồi. Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh cũng vội vàng
đi theo. Phàn Thiếu Bạch vốn muốn qua đó, nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ. Đường
đường là công tử Phàn lâu mà có thể đi sau mông người khác sao? Vì vậy chỉ
nhìn Lỳ Kỳ gật đầu cười.
Đương nhiên là Lý Kỳ hiểu ý của y, nhưng cái mông còn chưa ngồi vững thì rầm
một tiếng. Hắn sợ hãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thái Mẫn Đức đang nhìn hắn
cười. Thầm nghĩ tên này đúng là không yêu thể diện chút nào. Trời sinh đã là
một kẻ buôn bán, Hắn nửa đùa nói:
- Viên ngoại, hôm nay chúng tôi là nhân vật nguy hiểm, ông đừng có ngồi gần.
- Thái mỗ biết, đợi ta an vị trước đã.
Hừ, ông cũng trực tiếp quá đi. Lý Kỳ tức giận nói:
- Vậy viên ngoại mạo hiểm tính mạng đến tìm tôi là có chuyện quan trọng gì?
Thái Mẫn Đức nhỏ giọng nói:
- Là thế này, gần đây ta nghe nói công tử có đi mua chó khắp nơi, không biết
công tử lại sắp làm ra món ăn gì mới vậy?
Bây giờ Túy Tiên Cư đã thành trọng điểm chú tâm của mọi người rồi. Chỉ cần một
ngọn gió thổi cỏ lay cũng khiến người trong nghề cảm thấy bất an.
Chà, tên này đúng là coi trọng mình thật, chuyện gì cũng muốn kiếm bát canh.
Lý Kỳ bực bội trong lòng.
Cái khác không nói, tuy Túy Tiên Cư vừa mới làm ăn quật khởi trở lại, nhưng
Phỉ Thúy hiên lại là khu chịu ảnh hưởng nặng nhất. Nhưng từ sau chuyện giết
heo qua đi, việc kinh doanh của Phỉ Thúy hiên đã dần khá hơn. Có thể thấy Thái
Mẫn Đức là người đầy thủ đoạn. Lão biết rằng gần đây Lý Kỳ ăn nên làm ra cho
nên muốn hợp tác với hắn.
Lý Kỳ thừa biết chủ ý của lão, liền bất đắc dĩ nói:
- Viên ngoại, không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao. Hàn xá bị kẻ trộm ghé
thăm, tôi mua chó về đương nhiên là để phòng trộm. Còn nghiên cứu chế biến món
ăn mới thì cảm ơn ông đã nghĩ được như vậy.
Thái Mẫn Đức kinh ngạc nói:
- Nhà cậu bị trộm thật sao?
Lý Kỳ trợn mắt lên:
- Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ông lại thấy có người tự nhiên đi nguyền rủa
nhà mình bị trộm sao?
Thái Mẫn Đức ngượng ngùng nói:
- Ta còn tưởng công tử chỉ tìm cái cớ.
Lý Kỳ hừ nói:
- Gặp phải nhiều chuyện lớn như vậy, tôi còn cần phải tìm cớ sao?
Hắn muốn bổ sung một câu, nhưng lại ngại phu nhân ngồi ngay ở bên.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Thái Mẫn Đức gật đầu đứng lên nói:
- Nếu đã như vậy thì Thái mỗ về đây.
Lý Kỳ bực bội nói:
- Oa, Viên ngoại, ông cũng không biết thông cảm gì cả. Nhà tôi có trộm, đến
một câu an ủi ông cũng không có. Tốt xấu gì chúng ta cũng là hàng xóm mà.
Ngươi có nhiều tiền như vậy bị trộm một chút thì có sao. Trong lòng Thái Mẫn
Đức không cho là đúng nhưng ngoài miệng ngượng ngùng nói:
- Thật là xin lỗi, Thái mỗ thực sự lấy làm tiếc.
Lý Kỳ nhấc tay nói:
- Thôi đi, thôi đi. Ông nói như vậy càng khiến tôi thấy ông không đồng cảm mà
chỉ có dối trá thôi.
Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân nghe thấy suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Thái Mẫn Đức sửng sốt cười khổ nói:
- Đây không phải là cậu đang thực sự muốn chọc ghẹo ta sao, cũng được. Thái
mỗ ta tự đi trước.
Dứt lời lão ta liền lắc đầu rời đi.
Lão ta vừa đi thì đột nhiên Tần phu nhân hỏi:
- Nhà ngươi bị trộm thật sao? Sao ta không nghe ngươi nói?
Hôm nay đây là lần đầu tiên Tần phu nhân mở miệng nói chuyện với Lý Kỳ.
Ây da, quên mất là chỗ này vẫn còn những nhân sĩ chưa rõ tình hình. Lý Kỳ cười
nói:
- Sao có thể chứ, ai mà dám đến nhà tôi ăn trộm, không phải là muốn tìm cái
chết sao? Tôi lừa bọn họ thôi.
Tần phu nhân nhăn mày sầm mặt lại nói:
- Vậy ngươi mua chó khắp nơi làm gì?
- À, để làm món mới.
Lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng pháo vang lên.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói:
- Đốt pháo làm gì?
Tần phu nhân lườm hắn nói:
- Không hiểu ngươi hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ nữa. Mở cuộc họp thường niên
thì đương nhiên là phải đốt pháo rồi.