Thịnh Yến Mỹ Thực (thượng)


Người đăng: tuanh.kst@

Sáng hôm nay Lý Kỳ không đến phủ Thái sư học bởi vì hôm nay là đầu tháng 3,
hắn phải đi tham gia vào buổi Thịnh yến mỹ thực. Thực ra mà nói, lúc này Lý Kỳ
có phần cảm kích Trương Xuân Nhi. Hắn đến Bắc Tống cũng đã lâu như vậy rồi
nhưng hiểu biết về món ẩm thực của Bắc Tống vẫn chỉ là một góc băng của cả sơn
hà. Kiểu hội ẩm thực này đối với hắn mà nói thực sự là một cơ hội hiếm có. Cho
dù Trương Xuân Nhi không mời hắn thì hắn nhất định cũng sẽ đến cổ vũ.

Lý Kỳ đứng trước gương cầm lược chải chuốt một lúc, nghĩ nghĩ một chút lại
thấy có vẻ hơi nghiêm túc, vì thế cần phải phóng khoáng chút nữa thế mới hài
lòng được.

Đi đến trước viện, Lý Kỳ nhìn thấy có một bóng hình xinh đẹp đang đứng giữa
khoảng đất trống. Nàng mặc quần áo màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, gương
mặt tia ý cười như có như không.

Nàng chính là Tần phu nhân.

Mắt Lý Kỳ sáng lên, hắn lau góc miệng chạy đến hỏi:

- Chào phu nhân, chà chà, ăn mặc xinh đẹp như vậy chuẩn bị đi gặp tình nhân
à?

Tần phu nhân nhướn mày quát:

- Ngươi nói linh tinh gì đấy hả?

- Chỉ đùa một chút thôi mà, phu nhân bà không cần phải nghiêm túc thế đâu.
Coi như tôi đã sai rồi. Tôi rất xin lỗi phu nhân.

Lý Kỳ ngượng ngùng nói, trong lòng hắn bực bội, không thể tưởng tượng được là
cô ta bị ta hun đúc nhiều ngày như vậy mà vẫn quá nhạy cảm, thực sự là quá bản
lĩnh rồi.

Tần phu nhân hừ một tiếng hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

- Vương lầu, hôm qua không phải đã nói với cô rồi sao?

- Ngươi đi một mình sao?

Lý Lỳ sửng sốt nói:

- Tôi và Ngô đại thúc cùng đi, ông ấy không nói với cô sao?

Tần phu nhân chần chừ một chút rồi nói:

- Chỉ e Ngô đại thúc không đi được.

Lý Ký ngạc nhiên nói:

- Vì sao?

Tần phu nhân nói:

- Một vị thê thiếp của Ngô đại thúc ngã bệnh. Ông ấy phải đi Tây thành thăm,
vì thế không thể đi cùng ngươi được.

Suýt nữa thì quên ông ta cũng có tiểu thiếp. Lý Kỳ cười cười nói:

- Hiểu rồi, hiểu rồi, đàn bà mà. Lúc sinh bệnh cần người đàn ông bên cạnh.
Tuy tuổi hơi lớn một chút nhưng vẫn cần cảm giác an toàn. Ngô đại thúc làm thế
là đúng đấy, tôi đi một mình không sao cả.

Tần phu nhân nhăn mày lại nói:

- Hay là ngươi đừng đi nữa, bọn Lục tử ở đó là được rồi.

Lý Lỳ ngạc nhiên liếc nhìn Tần phu nhân nói:

- Làm thế sao được. Người ta cho người đến mời tôi, dù gì cũng là đồng
nghiệp, cũng phải nể mặt chứ.

Tần phu nhân nói:

- Cũng bởi vì mọi người là đồng nghiệp cho nên ta mới lo nếu ngươi đi sẽ xảy
ra mâu thuẫn với họ. Dù sao thì canh bánh bao của ngươi cũng làm cho Vương lầu
họ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Chỗ đó với chúng ta mà nói là chỗ thị
phi. Ta cho rằng không đi là tốt hơn.

- Phu nhân, cô yên tâm, xảy ra tranh chấp với bọn họ ấy à? Hừ, họ còn chưa đủ
trình đâu. Tốt xấu gì thì tôi cũng là Trù Vương, hơn nữa còn là Kim Đao. Được
rồi, tôi đi trước, cô về phòng nghỉ sớm đi.

Tần phu nhân lườm hắn một cái rồi nói:

- Ngươi đợi đã.

Lý Kỳ xoay người lại hỏi:

- Còn việc gì nữa?

Tần phu nhân than nhẹ một tiếng nói:

- Ta đi cùng ngươi.

Lý Kỳ kinh ngạc, phì ra một hơi lạnh nói:

- Phu... phu nhân, cô muốn đi cùng với tôi?

Tần phu nhân hỏi ngược lại:

- Thế nào? Không được sao?

Lý Kỳ gãi gãi gáy nói:

- Không phải là không được. Chỉ có điều không phải cô luôn không thích như
thế sao. Bình thường ở Túy Tiên Cư cô ở hậu viện cũng rất ít khi đến đại sảnh.
Sao bây giờ, ha ha... không phải cô bị cái gì đó kích thích đấy chứ?

- Ngươi mới bị kích thích ấy.

Tần phu nhân hơi lườm hắn nói:

- Không phải là ta phải đi để trông chừng ngươi sao. Ta nghe nói hôm nay có
rất nhiều chưởng quầy của các đại tửu lâu đến Vương lầu. Lúc trước quan hệ của
chúng ta với bọn họ không được tốt, một mình ngươi đi ta thực sự không yên
tâm.

Lý Kỳ trợn mắt lên nói:

- Phu nhân, cô muốn đi thì cứ đi đi. Người ta không mời cô, cô đừng lấy tôi
ra làm cái cớ là được, đi thôi.

Hai người đi về phía cửa lớn. Lý Kỳ liếc nhìn Tần phu nhân, nhìn thấy đầu tiên
là ánh mắt không hề sợ hãi, nhưng lại căng thẳng. Hắn không khỏi lắc đầu, trêu
ghẹo nói:

- Phu nhân, cô ăn mặc xinh đẹp như vậy hóa ra muốn đi cùng tôi đến hội ẩm
thực. Ai da, cho tôi thể diện, tiểu đệ cảm kích vô cùng.

Tần phu nhân đỏ mặt lên thấp thỏm nói:

- Lẽ nào hôm nay ta ăn mặc không ổn sao?

Lý Kỳ ha ha nói:

- Nếu nói xinh đẹp là không ổn thì như vậy thực sự là rất không ổn.

Tần phu nhân lườm hắn một cái nói:

- Vậy ta về đổi bộ y phục khác.

Cô không lầm đấy chứ. Lý Kỳ vội ngăn lại cười nói:

- Phu nhân, thực ra cô mặc gì cũng giống nhau, trừ phi là trên mặt cô dính
đầy than bụi, nếu không sẽ rất khó thoát được cái gọi là “không ổn”.

- Than bụi?

Tần phu nhân lẩm bẩm lại một lần rồi bỗng nhiên nói:

- Ngươi chờ ta một lúc.

Nói xong cô liền chạy về phía hậu đường.

- Phu nhân, phu nhân...

Lý Kỳ gọi mấy câu nhưng Tần phu nhân không hề để ý đến mà cứ chạy về phía hậu
viện. Ặc, phu nhân này lại phát bệnh thần kinh à.

Chỉ một lát sau, Tần phu nhân đã đi ra, vẫn bộ quần áo màu vàng nhạt như trước
chỉ có điều mặt có che một tấm lụa màu lam mỏng khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, gần
mà như xa rất mông lung. Chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ “phong hoa tuyệt
đại”.

Không cần phải nói, Lý Kỳ lại một lần nữa ngây người ra, nhìn từ xa đến gần
thì chợt nghe thấy Tần phu nhân nói:

- Ngươi nhìn cái gì đấy?

Lý Lỳ nao nao, thấy Tần phu nhân đã đi đến trước mặt còn hoảng sợ, hắn ha ha
nói:

- Không nhìn gì cả, chẳng qua là cảm thấy cách ăn mặc của phu nhân quá bình
thường thôi, nhìn là biết đại thẩm bán đồ ăn bên đường, vô cùng ổn, cực kỳ ổn.

Nhưng ánh mắt hắn thì không thể dấu được sự khen ngợi.

Tần phu nhân sao không nghe ra là hắn đang cố ý châm chọc mình, trừng mắt nhìn
hắn thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Hai người ra đến ngoài cửa thì chỉ thấy Mã Kiều ngồi trên xe ngựa đang vừa nói
vừa cười Tiểu Đào.

- Phu nhân, Lý phó sư.

- Ừ!

Lý Kỳ chìa tay ra nói:

- Mời phu nhân lên xe.

- Ta ngồi kiệu đi là được rồi.

- Như thế sao được chứ. Chúng ta là đại diện của Túy Tiên Cư, sao có thể đi
riêng như thế được. Nếu để người ngoài nhìn thấy khó tránh khỏi người ta ngờ
vực vô căn cứ. Hơn nữa xe ngựa của tôi rất rộng, hai người rồi vẫn còn thoải
mái.

Lý Lỳ nói nghiêm túc.

Tần phu nhân gật gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng có lý, vậy cảm ơn ngươi.

- Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Mời phu nhân.

Tần phu nhân ừ một tiếng rồi nói:

- Vậy vất vả cho ngươi phải ngồi ngoài rồi.

- Nên thế... á, đợi chút, tôi ngồi bên ngoài? Ý gì vậy? Tôi nói là hai chúng
ta, không phải cô và Tiểu Đào... ôi, phu nhân hay là cô ngồi kiệu đi đi.

Tần phu nhân không thèm phản ứng gì với hắn mà đi vào xe ngồi với Tiểu Đào,
nói:

- Đi thôi.

- Cái gì! đây là xe ngựa của tôi mà. Mã Kiều, ngươi phân xử đi.

- Phó soái, lên xe đi, dù sao chúng ta cũng là đại lão gia, tính toán chi li
như vậy làm gì.

- Cái này thì liên quan gì đến đại lão gia, đây là vấn đề nguyên tắc.

- Nguyên tắc gì?

- Nam nam thụ thụ bất thân. Cái này mà cũng không hiểu.

...

Bốn người một xe ngựa cùng đi về phía Vương lầu. Diện tích của Vương lầu cũng
gần bằng Túy Thiên Cư nhưng lúc này chợt có tiếng ồn ào từ bên trong vọng ra
ngoài, cũng có thể đoán được cảnh tượng bên trong là thế nào.

Xe ngựa vừa mới dừng lại thì Lý Kỳ đã nhảy từ trên xe xuống, hắn hất tóc sang
một bên bực tức nói:

- Thật là, người ra vất vả lắm mới làm được kiểu tóc thì bị rối hết cả rồi.
Cái mui xe ngựa này đúng là không hợp với mình.

Tần phu nhân xuống xe ngựa liếc nhìn Lý Kỳ cười không nói gì.

Đừng có tưởng ta ngốc. Lần này tôi tha cho cô, lần sau đừng có mơ mà ngồi xe
tôi nữa. Lý Kỳ phủi miệng thì thầm trong lòng.

Đợi cho Mã Kiều buộc xe ngựa xong, bốn người liền đi về phía Vương lầu. Lúc
đang chuẩn bị đi đến cửa thì có một đám người ra cản họ cười nói:

- Các quý khách xin hãy trả phí vào cửa trước đã.

- Phí vào cửa?

Lý Kỳ tò mò nói:

- Phí vào cửa gì?

Tên kia nói:

- Là thế này, muốn tham gia buổi hội ẩm thực này, mỗi người phải trả trước
hai trăm đồng sẽ được nếm thử các món trong quán. Nhưng quý khách cứ yên tâm,
không phải chúng tôi thu không tiền này của các vị, mà món ăn bên trong tất cả
đều miễn phí đấy.

- Hai trăm đồng?

Lý Kỳ hừ lạnh nói:

- Sao ngươi không đi cướp của đi. Ông đây được Viên ngoại của các ngươi mời
đến còn dám hỏi phí vào cửa của ta sao, có phải ngươi không muốn làm nữa không
hả?

Tên kia cười ha hả nói:

- Tiểu nhân biết, ngài chính là Kim Đao Trù Vương Túy Tiên Cư, nhưng Viên
ngoại nhà tôi đã nói, ngoài những đầu bếp đến tham gia thì những người còn lại
dù là tân khách cũng đều phải trả phí mới được vào cửa.

Tần phu nhân biết là Lý Kỳ không chịu thua thiệt thầm than một tiếng, may mà
mình đến nếu không chỉ e hắn đã cãi nhau với người ta rồi. Nàng liền nhìn Tiểu
Đào ra hiệu.

Tiểu Đào liền lấy thỏi bạc trong tay áo ra đưa cho tên kia. Nhà giàu có khác,
ra tay toàn là bạc.

Tên kia vui vẻ nói:

- Mời quý khách vào.

Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng nói:

- Viên ngoại của các ngươi đúng là nghèo đến phát điên rồi.

Nói xong hắn và Tần phu nhân đi vào trong.

Đi vào trong lầu, chỉ thấy cách bố trí của quán có thay đổi so với trước kia
một chút. Ở giữa là 12 cái bàn vuông, hai bên đặt một vài cái bàn tròn nhỏ,
cũng giống với tiệc tự chọn của hắn. Chỉ có điều buổi tiệc còn chưa bắt đầu vì
thế trên bàn vẫn không có chén đĩa gì cả.

Lý Kỳ đi tới thấy người đã đứng đầy đại sảnh liền nghiêm mặt nói:

- Nhiều người như vậy, một người hai trăm đồng. Vương viên ngoại này kiếm
được cũng không ít.

Vừa dứt lời thì có một tiếng cười sang sảng ở bên cạnh:

- Ha ha không thể tưởng tượng được Lý công tử lại cằn nhằn chỉ vì hai trăm
đồng.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #577