Người đăng: tuanh.kst@
Lý Kỳ vừa nói ra những lời này, mọi người đều biến sắc, người vui mừng chuyển
sang lo lắng, kẻ lo lắng lại chuyển thành vui mừng, tựa như đang xem một vở
hài kịch vậy, khiến người ta không khỏi bật cười.
Kì thực bá tánh thời phong kiến vẫn luôn bị xem như cỏ rác, gọi là ti tiện hay
tiện dân cũng chuyện hết sức bình thường. Việc này vốn không hề sai, cũng là
việc mà ai nấy đều hay.
Thế nhưng, bất kể ngươi ở trong triều đại nào, dưới sự thống trị của vị hoàng
đế nào, chuyện ngươi ca tụng hoàng đế yêu dân như con, lấy nhân nghĩa trị vì
thiên hạ là việc tất yếu. Trong số những đại thần có mặt tại đây, có ai mà
chưa từng nói ra những lời này. Căn cứ vào điểm này mà nói, câu "dân vi quý,
xã tắc thứ chi, quân vi khinh" của Mạnh tử rõ ràng là dùng để tán dương hoàng
đế, cho dù là hôn quân đi chăng nữa, cũng luôn thích thể hiện bản thân mình là
người như vậy. Những lời khen ngợi tán dương, có ai mà lại không muốn nghe.
Nếu câu nói này đã không sai, thế thì nếu ngươi nói con dân của hoàng đế là ti
tiện, há chẳng phải đang nói hoàng đế còn thua cả hạng ti tiện hay sao? Ngươi
chẳng phải là đang chơi đùa với chiếc đầu trên cổ mình sao?
Nếu ngươi muốn phản bác, ngươi hoặc là phải thừa nhận lời Mạnh tử là sai, hoặc
là phải nói rằng hoàng đế là hôn quân. Rõ ràng, bất luận phản bác thế nào, đều
không phải là việc làm sáng suốt.
Giỏi lắm tiểu tử, quả nhiên không khiến lão phu thất vọng, Thái Kinh mừng thầm
trong bụng. Kì thực trước khi Lý Kỳ đến, đám sĩ phu này vẫn luôn cố tình vạch
lá tìm sâu. Thế này không được, thế kia cũng không xong. Chọc hắn tức điên đến
mức thiếu điều văng tục, may mà còn có hoàng thượng đứng về phe hắn.
Tống Huy Tông nghe Lý Kỳ nói nửa đoạn đầu, trong lòng rất hứng khởi, nhưng
nghe đến nửa đoạn sau, sắc mặt lập tức sa sầm, khẽ liếc nhìn Tống Mặc Tuyền và
Lục Bá Hiểu.
Tống Mặc Tuyền tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, chẳng còn chú ý gì nữa, chỉ
thẳng vào mặt Lý Kỳ nói:
- Ngươi chớ nói xằng, ta nói con dân của hoàng thượng là hạng người ti tiện
khi nào? Ta chỉ nói những ngành nghề đó ti tiện. Ngươi mở học viện này thì tốt
thôi, Hàn Lâm viện bọn ta cũng rất tán đồng, nhưng ngươi không thể giống những
học viện khác, dạy học phải tuân theo quy cũ, đừng hòng làm những trò quái gở.
Ngươi đây rõ ràng là đang làm trò lòe bịp thiên hạ.
Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:
- Tống học sĩ, ngài đúng là đứng nói mãi mà không biết mệt. Được thôi, ngài
nói rất có lý, vậy ngài đưa tiền đây.
Vừa nói hắn vừa xòe tay ra.
Tống Mặc Tuyền cả giận nói:
- Tiền gì? Ta có nợ nần gì ngươi đâu.
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, nói:
- Tống học sĩ, ngài có biết Thái sư học phủ bọn tôi có bao nhiêu người không?
Có thể nói đã lên tới hàng ngàn. Ngài có biết những học sinh này trước đây là
những người như thế nào không? Tôi nói cho ngài hay, họ đều là nạn dân ngoài
thành, lúc trước ngay cả một miếng cơm cũng không có mà ăn. Đừng nhắc chi đến
việc bắt họ đóng học phí, chỉ tính tiền ăn trong một năm của họ thôi cũng đã
lên đến mấy ngàn quan tiền rồi. Thái sư tuy có lòng hảo tâm, nhưng chỉ dựa vào
sức một người, không cần hồi báo, muốn chu cấp cho một ngàn người trong một
năm hay thậm chí mấy năm, thì cũng đành lực bất tòng tâm. Vậy nên chúng tôi
mới khuyến khích thương nhân đầu tư tiền của vào đây, nhưng ngài cũng không
thể kêu gọi người ta đầu tư suông được. Ngài cũng phải hồi báo lại bằng thứ gì
đó chứ. Họ muốn nhân tài. Chúng tôi có thể cung cấp cho họ, việc này cũng
chẳng có gì đáng trách. Thế nên tôi mới mở những lớp đào tạo trù nghệ, thủ
công, buôn bán, có gì sai sao? Ngài nói thử xem, thêm một nạn dân thì tốt hơn
hay thêm một người có thể cống hiến sức lực cho Đại Tống ta tốt hơn? Ngài muốn
bọn tôi chỉ dạy họ đọc sách viết chữ cũng được thôi, thế thì ngài bù vào khoản
tiền đó đi, tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của ngài. Tôi cũng chẳng cần
nhiều, lấy trước năm ngàn quan tiền là được rồi.
Năm ngàn quan tiền, ngươi cũng độc ác quá đi. Tống Mặc Tuyền nghe xong toát mồ
hôi hột, lúc này nào dám ho he thêm nữa.
- Sao? Không nói nữa à?
Lý Kỳ lại hừ một tiếng, nói:
- Thái sư ở nhà nhàn rỗi, hơn nữa tuổi càng cao chí càng lớn, nguyện phân ưu
thay hoàng thượng, các ông cùng là những thần tử của hoàng thượng, đã không
giúp đỡ hoàng thượng thì thôi, còn cố ý bôi tro trát trấu lên mặt người, lẽ
nào việc thành Biện Lương khắp nơi đều là nạn dân khiến các ông cảm thấy vẻ
vang lắm sao? Chỉ biết mở mồm kêu la, nói suông thì ai mà chẳng làm được, giỏi
thì ông cũng làm chuyện gì đó thực tế một chút cho các nạn dân thấy đi. Lần
trước Hồng nương tử phát chẩn cứu tế, các ông còn nói nàng ấy là yêu ma, lần
này Thái sư mở học viện, các ông lại trăm phương nghìn kế tìm cách quấy phá,
rốt cuộc mục đích của các ông là gì? Nếu những người đọc sách đều có suy nghĩ
như vậy, thế thì tôi thà làm kẻ thất học còn hơn.
- Ngươi...
Tống Mặc Tuyền không đỡ nổi lời nào, toàn thân run lên, bật ngửa về phía sau.
May mà có đồng liêu ở phía sau đỡ hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thở
phì phò một cách yếu ớt, giống như sắp chết đến nơi.
Chết tiệt! Lão đây còn chưa mắng được ngươi tức đến thổ huyết, đúng là thất
bại mà, xem ra mình vẫn còn kém xa bạn học Chu Tinh Tinh. Lý Kỳ âm thầm than
thở.
- Hỗn xược!
Vương Phủ đột nhiên quát lên:
- Lý Kỳ, ngươi thật to gan, Tống học sĩ dù gì cũng là thượng cấp của ngươi,
sao ngươi có thể dùng giọng điệu đó để nói chuyện. Đúng là vô phép tắc, chẳng
ra thể thống gì nữa.
Tống Huy Tông nheo mắt, thản nhiên nói:
- Thế theo Vương ái khanh, những lời này của Lý Kỳ sai ở chỗ nào, trẫm thật
muốn nghe thử xem.
Đây đúng là đá trúng cửa sắt mà. Vương Phủ vội vã hành lễ, hoảng hốt nói:
- Vi thần biết tội.
Tống Huy Tông hừ lạnh một tiếng, sau đó mỉm cười vỗ vai Thái Kinh, nói:
- Ái khanh tận trung với trẫm, trẫm chưa bao giờ quên. Ái khanh cứ an tâm,
bất luận thế nào, lần này trẫm tuyệt đối đứng về phía khanh.
Lý Kỳ thở dài, thầm nghĩ, cuối cùng cũng chờ được câu nói này của ngươi.
Thái Kinh vội vã hành lễ nói:
- Hoàng thượng quá lời rồi, lão thần hổ thẹn không dám nhận. Đây đều là những
việc lão thần nên làm.
Nói vậy nhưng trong mắt ông lại tràn đầy vẻ đắc ý. Ngay cả Thái Thao đứng bên
cạnh cũng dương dương tự đắc.
- Ái khanh hãy đứng lên đi.
Tống Huy Tông nâng Thái Kinh đứng dậy, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn đám
người Tống Mặc Tuyền, thản nhiên nói:
- Nếu hai vị ái khanh đã không hài lòng về học phủ này thì trẫm cũng không
miễn cưỡng giữ các ngươi ở lại đây nữa, quay về đi.
Tuy y là hoàng thượng nhưng cũng không tiện vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt
với hai nhân vật đứng đầu Hàn Lâm viện.
Tống Mặc Tuyền lúc này đúng là dù có trăm cái miệng cũng không cách nào biện
bạch, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Kỳ, nhưng thiên uy khó dò,
bọn họ cũng không dám nhiều lời, gã bèn cùng Lục Bá Hiểu hành lễ rồi ảo não
rời đi. Về phần những sĩ phu khác, nào còn ai dám lên tiếng nữa, chỉ biết cúi
đầu im lặng.
Xử lý xong đám người này, Tống Huy Tông lại nhíu mày nhìn Lý Kỳ, bắt gặp vẻ
mặt tươi cười của hắn, trong bụng vừa tức giận vừa buồn cười, hừ một tiếng
nói:
- Tiểu tử ngươi ban nãy nếu nói sai dù chỉ nửa câu, trẫm cũng quyết không
tha.
Chuyện đó ta hiểu mà. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Bẩm hoàng thượng, vi thần bình thường tuy nói chuyện trên trời dưới đất,
nhưng trước mặt hoàng thượng, chưa từng dám nói bậy nửa câu.
Tiểu tử này quả thật có chút bản lĩnh, lại có thể dùng lý lẽ của Khổng Mạnh để
nói đám người Tống Mặc Tuyền đến cứng cả họng, sau này dùng hắn để đối phó với
các ngôn quan có lẽ là một lựa chọn không tồi. Tống Huy Tông thầm nghĩ, khóe
miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Lúc này, một người ăn vận như tiểu thái giám tiến đến, cung kính nói:
- Bẩm hoàng thượng, bữa sáng đã được đưa tới rồi.
Tống Huy Tông khẽ giật mình, cười nói:
- Suýt nữa là trẫm quên mất còn chưa dùng bữa sáng. Chư vị ái khanh hãy cùng
trẫm nếm thử món điểm tâm sáng này nào.
Điểm tâm sáng? Lý Kỳ ngẩn người, bỗng nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên bên
tai:
- Tốt xấu gì ngươi cũng nên biết thu mình một chút, xem ngươi làm Tống học sĩ
người ta tức giận đến thế nào kìa.
Lý Kỳ quay đầu lại thì thấy Triệu Giai vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, bèn tức giận
nói:
- Điện hạ, tôi đã kiềm chế lắm rồi đấy, ban nãy chỉ mới là khúc dạo đầu thôi,
tôi đây còn chưa thật sự bắt đầu đâu. Lời lẽ đầy một bụng còn chưa kịp nói ra,
ai mà ngờ Tống học sĩ nhanh nhạy như vậy, lại có thể giả vờ bất tỉnh. Ngài có
thấy lúc ông ta rời đi không, còn mạnh khỏe thế cơ mà, haiz, tôi đúng là còn
quá đơn thuần, chẳng thể leo nổi lên đẳng cấp của ông ta.
Ngươi mà còn đơn thuần á? Triệu Giai há mồm trợn mắt. Lát sau, y mới vỗ vai Lý
Kỳ nói:
- Miễn bình luận.
Y nói rồi quay đầu bỏ đi.
Nói thế là có ý gì? Lẽ nào ta nói sai sao? Lý Kỳ bĩu môi một cái rồi rảo bước
đi theo.