Người đăng: tuanh.kst@
Cách đây mấy tháng cuối cùng Túy Tiên Cư đã cho ra lò sản phẩm đóng hộp gây
chấn động kinh thành. Mấy ngàn lon đóng hộp chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bị
cướp sạch không còn gì. Nhưng đại đa số là nhà giàu mua. Điều đáng buồn hơn cả
là những nhà giàu đó không chỉ mua hết cá, thịt hộp giá đắt đỏ mà đến cả rau
quả, hoa quả hộp mà Lý Kỳ đặc biệt dành cho dân chúng cũng bị bọn họ mua hết
sạch sanh. Dù sao cũng không hỏng, lo trước khỏi họa nha.
Dù sao hương vị của loại đóng hộp này cũng rất độc đáo. Trước nay chưa có
người ăn bao giờ cho nên mới bán sạch sanh như vậy.
Đặc biệt là Cao Nha Nội vì trước đó Lý Kỳ đã tặng cho phủ Thái úy một ít hộp
đóng, cho nên người này đã sớm sự đoán Lý Kỳ sẽ bán thịt hộp, bởi vậy y đã dặn
dò người đến Túy Tiên Cư chờ đợi, chỉ cần đồ hộp này được bán ra là ra sức
cướp lấy. Sự thực đã chứng minh dự đoán của y rất chính xác. Đồ hộp này vừa
được bán ra thì y là kẻ cướp được nhiều nhất. Thế cho nên những người mua sau
khi không mua được đồ hộp thì đều đi tìm Cao Nha Nội mua để nếm thử
Không biết Cao Nha Nội lại đột nhiên thông suốt hay là tên khốn khiếp nào bên
cạnh y đưa ra chủ ý, y chỉ dựa vào một phần số đồ hộp mua được này để bán đi
cũng đã kiếm đủ tiền vốn bỏ ra mua về. Y hưng phấn dương dương đắc ý trước mặt
Cầu ca. Cầu ca cũng không phản đối chuyện buôn bán của Cao Nha Nội mà còn khen
ngợi y mấy câu khiến cho y càng vui mừng hơn.
Hiện giờ, hàng ngày nhân viên làm đồ hộp của Túy Tiên Cư càng ngày càng nhiều.
Lý Kỳ vì đẩy nhanh tốc độ đã lập tức yêu cầu xưởng thành Tây nhanh chóng sản
xuất hộp. Ngoài ra còn cho người đi thu gom, mua lại các hộp tại các sạp hàng
ở khắp kinh thành.
Trong hai ngày bán đồ hộp, trong ngoài kinh thành hễ là chi nhánh của cửa hàng
Túy Tiên Cư đều chật ních khách hàng. Chưởng quầy của những chi nhánh này đến
tối đi ngủ vẫn còn mỉm cười.
Càng có nhiều cửa hàng chân, cửa hàng chính có hy vọng có thể liên minh gia
nhập với đại lý của Túy Tiên Cư. Nhưng cùng lúc đó, điều này đã khiến cho các
Đại tửu lâu khác càng thêm khủng hoảng. Dù sao các cửa hàng chân đó là do các
Đại tửu lâu bọn họ làm hậu thuẫn. Nếu các cửa hàng chân chung quannh đều trở
thành đại lý của Túy Tiên Cư vật thì cuộc sống của họ sẽ không hề dễ chịu một
chút nào. Chưởng quầy của Sư Tử lâu rất hiểu điều này. Bây giờ ông ta thân vẫn
còn đang bị vây trong Phàn Lâu, trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng, điều này
cũng làm cho ông ta kiên quyết đứng về phía Kim lâu.
Hơn nữa bọn họ cũng rối rít, cật lực nghiên cứu cách làm đồ hộp này. Ngay cả
Trương Xuân Nhi cũng không ngoại lệ. Nhưng đây là kỹ thuật mấy trăm năm sau,
sao có thể dễ dàng truyền bí quyết cho bọn họ được. Về điểm này Lý Kỳ khá yên
tâm.
Nhưng trừ một người, đó chính là Thái Mẫn Đức, lão đã từng chứng kiến cách làm
thịt hộp, cũng đã nghiên cứu khá lâu nhưng vẫn chưa thành công. Nhưng lão chỉ
biết thịt hộp chứ không biết còn có cả hoa quả hộp và rau hộp. Sau khi lão nếm
một lon quýt liền phát hiện ra nguyên liệu trong lon hộp đó.
Ngày đầu tiên khi đồ hộp mới ra, lão lập tức phái Thái lão tam mang một khoản
tiền lớn đến thu mua vài vườn trái cây lớn trong phạm vi Đông Kinh. Lão còn
phái người đi mua rau ngay trên đất trồng. Lần này lão học được thông minh
rồi, biết tuyển chọn sức lao động rẻ mạt từ trong dân chạy nạn để đi rồng rau
quả kia.
Với tình hình trước mắt thì đó là một chuyện tốt đối với đám dân chạy nạn.
Thái Mẫn Đức dù keo kiệt nhưng cũng cho họ bát cơm vậy là đủ rồi.
Sau đó, lão lại tìm đến Lý Kỳ ra một cái giá đặc biệt. Vì bên ngoài có rất
nhiều nguyên liệu liên quan đến việc làm đồ hộp hoặc nhiều hoặc ít cũng đều
tăng lên một chút, cho nên hai bên phối hợp nhịp nhàng với nhau. Rất nhanh một
bản hiệp ước đã được kí kết. Thái Mẫn Đức đã cung cấp nguyên liệu làm đồ hộp
cho Túy Tiên Cư.
Ngoài đồ hộp ra thì văn hóa trà buổi sáng cũng đang trong bản dự trù. Tuy
những sư phụ trong phủ Thái sư đều là những tay cao thủ, nhưng Lý Kỳ chuẩn bị
cho ra hai món ăn đặc biệt, tất cả đều rất đặc sắc. Cho nên họ vẫn phải luyện
tập một thời gian.
Vì Túy Tiên Cư phải làm ăn buôn bán, mà Lý Kỳ lại muốn làm gấp đồ hộp ở trang
viên ngoại ô phía tây, cho nên địa điểm luyện tập mà Lý Kỳ sắp xếp là nhà bếp
của Thái sư học phủ.
Sáng sớm hôm nay, như thường lệ Lý Kỳ đến nhà bếp của Thái sư học phủ giám sát
việc luyện tập và dạy bọn họ những món ăn mới. Vì để tránh cách làm món ăn bị
lộ ra ngoài, cho nên mỗi công đoạn quan trọng của các món ăn Lý Kỳ đều chỉ dạy
cho Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận.
Nếu hấp bánh bao là chính thì đương nhiên sản phẩm đặc sắc sắp ra lò là bánh
bao hấp: Bánh bao Cẩu bất lý. Mà điểm quan trọng của bánh bao Cẩu bất lý chính
là nhân của nó.
Đầu tiên là Lý Kỳ viết nhiệm vụ cho các đầu bếp. Sau đó là dẫn Lỗ Mỹ Mỹ và
Trương Nhuận đứng trước bàn lớn dạy cho bọn họ cách làm nhân bánh bao Cẩu bất
lý. Hắn không nói nhiều mà đầu tiên đưa cho các cô mỗi người một đôi găng tay.
Trương Nhuận nhận găng tay ngượng ngùng nói:
- Đại ca, có thể không đeo thứ này được không?
Nàng vừa mới làm bánh nướng cũng không đeo găng tay, cảm giác không được quen
lắm.
Lý Lỳ lắc đầu nói:
- Không được, hai tay con người có nhiệt độ, nếu không đeo nó... Lúc làm nhân
bánh sẽ làm cho nó tơi ra. Điều này sẽ ảnh hướng rất lớn đến khẩu vị của bánh
bao. Người ta làm nhân bánh thịt heo hành tây, chúng ta cũng làm nhân bánh
thịt heo hành tây. Vì sao người khác phải đến mua của chúng ta? Quan trọng
chính là ở chi tiết này.
Nhiệt độ của tay? Đây là làm bánh bao sao? Hai cô gái nghe xong ngơ ngác nhìn
nhau nhưng vẫn đeo găng tay vào.
Lý Kỳ lấy ra một cái chậu bên trong có một miếng thịt nạc và một miếng thịt mỡ
nói:
- Các cô nhất định phải nhớ kĩ tỉ lệ của thịt nạc và thịt mỡ là 1-3. Một kg
thịt nạc phải cần ba kg thịt mỡ. Con số này các cô nhớ kĩ trong lòng là được
không được nói cho người khác biết. Còn nữa, thịt mỡ nhất định phải là thịt mỡ
tinh khiết. Như vậy trong quá trình chưng thịt thì thịt mỡ mới thành nước canh
được, nhớ kĩ chưa?
Hai cô gái cùng đồng thanh:
- Nhớ kĩ rồi.
Lý Kỳ nhanh chóng để miếng thịt nạc băm nhỏ thành nhân, sao đó dùng tay trực
tiếp nhào trong nhân, như vậy mới có thể đều được. Một lát sau, Lý Kỳ để gừng
thái nhỏ và tương vào trong nhân, lại nói:
- Nhớ kỹ, bánh bao này chỉ dùng loại tương sốt, không được dùng thứ khác. Hơn
nữa 1kg thịt nhân bánh phải dùng từ một lượng đến năm lượng tương sốt.
Thực ra lại tương sốt này là loại nước tương có hàm lượng đậu nành tương đối
cao. Trong đó Lý Kỳ còn cho thêm một ít nguyên liệu đặc biệt, đây chính là bí
quyết bí mật của hắn.
Tiếp theo Lý Kỳ đem số gia vị theo thứ tự trước sau và tỷ lệ của mỗi loại gia
vị nói cho cô để các cô nhớ kỹ, vì những thứ này không thể tiết lộ ra ngoài.
Về nước hãm trong nhân thịt, điểm quan trọng nhất ở bánh bao Cẩu bất lý chính
là ở nước. Lý Kỳ nói về bí quyết nghề thủ công cho các cô biết để họ bắt đầu
biết thế nào là để hãm nước bên trong bánh nhân thịt.
- Đầu tiên, 1kg nhân thịt cho thêm năm lượng nước, không được nhiều hơn. Vừa
mới bắt đầu phải từ từ múc nước vào bên trong nhân thịt, nếu không nhân thịt
sẽ không thể hấp thụ hoàn toàn hơi nước, tay phải khuấy liên tục.
Hắn vừa nói vừa làm, Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận cũng làm theo.
Múc nước xong chính là thêm phần hành tây cuối cùng. Mặt này cũng phải nghiên
cứu, hành tây không nên cho vào quá sớm, nhất định phải bỏ vào trước kia bỏ
nhân thịt vào bánh. Còn nữa, phải bỏ dầu vừng vào khuấy đều ướp một lúc.
Canh bánh bao lần trước khiến Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận đã được mở rộng tầm
mắt. Hóa ra làm bánh bao đúng là một chuyện không hề đơn giản. Hấp bánh lại
càng khó, đặc biệt là phương diện chuẩn bị rất tỉ mỉ, yêu cầu thực sự rất
nghiêm ngặt.
Sau khi dạy xong, Lý Ký làm lại cho các cô luyện tập còn mình thì đứng bên chỉ
đạo. Rồi hắn lại đi đến chỗ bếp khác chỉ đạo các vị sư phó.
Bỗng nhiên có một tỳ nữ đi vào thông báo, nói Ngô Phúc Vinh đã đến rồi.
Lý Kỳ nhìn sắc trời thầm nghĩ, đã sắp trưa rồi ông ta không ở trong cửa hàng
còn chạy đến đây làm gì. Bỏ tạp dề xuống, rửa sạch hai tay, hắn đi lên tiền
sảnh.
Vừa mới đến thì Ngô Phúc Vinh đã chạy ra đón hắn nói:
- Lý sư phó, Kim lâu bên kia vừa mới ra thông báo. Nói đầu tháng sau Tam
tướng sẽ tổ chức bữa tiệc ẩm thực ở Vương lầu. Nửa tháng sau sẽ tổ chức lần
thứ hai ở Kim lâu. Hai lần này đều có quán rượu Đông Kinh của ta đến tham gia.
Ngoài ra cô ta còn nói sau đó không lâu còn tổ chức hai lần nữa. Hai lần đó
ngoài đầu bếp Đông Kinh tới tham gia cô ta còn mời chúng ta tham gia nữa? Cậu
nói xem chúng ta có nên đi hay không?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đi chứ, sao lại không đi.
- Cậu đi?
- Tôi đi? Tôi đi để họ phải tranh giành với họ chứ.
Lý Kỳ cười nói:
- Để Lục tử và tiểu Trụ cũng đi đi. Đã đến lúc bọn họ phải khẳng định mình.
Ngô Phúc Vinh thoáng gật đầu hỏi:
- Bọn họ làm như vậy có ảnh hưởng đến chúng ta không?
- Dù nhiều dù ít chắc chắn là có ảnh hưởng, nhưng chủ yếu là do tự họ làm ra
mà thôi, cũng không có uy hiếp gì đến chúng ta đâu.
Lý Kỳ nói xong kiền nhướn mày:
- Nhưng đối với Phàn lâu thì đó không phải là chuyện tốt. Kim lâu kinh doanh
tốt như vậy, địa vị lại cao. Thời gian gần đây Phàn lâu kinh doanh càng lúc
càng không tốt, hơn nữa Kim lâu có nhiều hành động nhỏ không phải nhằm vào
chúng ta mà là nhằm vào Phàn lâu.
Ngô Phúc Vinh cau mày nói:
- Như vậy làm ăn sẽ tốt sao?
Lý Kỳ cười nói:
- Yên tâm đi. Chỉ cần chúng ta cho ra sản phẩm văn hóa trà buổi sáng là được,
gần đây tôi chuẩn bị cũng tương đối rồi. Không đến hai ngày nữa chúng ta sẽ
cho ra văn hóa trà buổi sáng. Chỉ cần mọi người có thói quen đến Túy Tiên Cư
và Phàn lâu ăn sáng thì bọn họ cũng không thể cướp được khách của chúng ta
đâu.
Ngô Phúc Vinh dù không hiểu rõ về văn hóa trà buổi sáng nhưng nghe Lý Kỳ nói
với đầu tự tự tin, ông ta cũng yên tâm nhiều, đột nhiên ông ta lại nói:
- Lý sư phó, cậu để Tào đại nương làm chủ quán hàng ăn sáng của chúng ta,
điều này được saouảNgười đàn bà đó quá nhiều miệng, thực sự lão hủ có phần lo
lắng về bà ta.
- Cũng không còn cách nào khác, Tiểu Ngọc cũng cần nghỉ ngơi.
Lý Kỳ lắc đầu vừa cười vừa nói:
- Tuy Tào đại nương nói hơi nhiều nhưng lúc nào cũng mỉm cười với khách. Rất
nhiệt tình, điều này rất hiếm có, hơn nữa khách cũng thích nghe những tin đồn
từ chỗ bà ta. Đây cũng là một phần không thể thiếu trong trà buổi sáng. Đúng
rồi, Đại Tống chúng ta có báo chí một chút thì tốt nha? Không cần phải giống
loại báo triều này.
Báo triều tương đương với báo của chính phủ. Với tính cách của Tống Huy Tông
báo ưu hay báo hỉ cũng đáng xem.
Ngô Phúc Vinh gật gật đầu nói:
- Có, ngoài báo triều ra có loại nhỏ hơn. Triều đình từng cấm nhưng vẫn không
cấm được. Vì vậy không cần phải viết đại nghịch bất đạo gì cả... triều đình
cũng để họ tự do.
- Vậy không phải là chuyện phạm pháp sao?
- Có thể nói là như vậy.
Lý Kỳ nhướn mày, xem ra đã nghĩ ra cách. Phải cho ra báo bát quái không phạm
pháp mới được.