Người đăng: tuanh.kst@
Triệu Tinh Yến thôi cười, nghiêm chỉnh nói:
- Sự kiện Đảng tịch Nguyễn Hữu năm đó, Thái Thái sư đã đuổi Chủng bá bá ra
khỏi kinh thành, cho nên Chủng bá bá mới sống uổng mười quan năm. Bây giờ
ngươi lại bảo bá bá đi làm việc cho Thái Thái sư, lẽ nào ngươi không thấy buồn
cười sao?
Lại là Nguyên hữu đảng tịch? Lão Thái hóa đúng là ghê gớm, văn võ thông sát.
Lý Kỳ không ngờ là Chủng Sư Đạo và Thái Kinh lại có một chuyện cũ như vậy, hắn
liền lắc đầu nói:
- Triệu cô nương nói vậy là sai rồi.
Triệu Tinh Yến nhướn mày nhỏ nhắn lên nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
Lý Kỳ hỏi:
- Dám hỏi hai vị đã nghe đến việc đầu cơ kiếm lợi chưa?
Triệu Tinh Yến gật gật đầu nói:
- Đương nhiên là có nghe rồi. Nhưng có liên quan gì đến việc này sao?
- Đương nhiên là có liên quan.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:
- Nói đến chuyện lần này. Sở dĩ Chủng Công phải gánh tiếng xấu nguyên nhân
chủ yếu là vẫn chưa đủ cứng rắn, hậu trường chưa đủ mạnh mẽ. Nếu Vương tướng
đứng về phía Chủng Công thì tình hình sẽ không như vậy rồi. Có câu, có người
trong triều thì chuyện gì cũng dễ làm. Đầu tiên phải tìm được chỗ dựa vững
chắc. Bây giờ đang rảnh rỗi Thái Thái sư chính là lựa chọn tốt nhất. Nhớ lúc
trước, Đồng Quán cũng dùng mưu kế này dốc sức giúp Thái Thái sư hồi kinh. Sau
đó Thái Thái sư lên cương vị tể tướng, có qua có lại mới toại lòng nhau cho
nên mới cho Đồng Quán của ngày hôm nay. Nếu không với tuổi tác của y sợ là
cũng chỉ có thể chết già trong cung. Năng lực của Chủng Công hơn xa Đồng Quán
sao lại không noi gương này. Nếu Chủng Công có mặt giúp đỡ vào lúc Thái Thái
sư thất bại nhất, như vậy đương nhiên Chủng Công cũng sẽ được nương nhờ vào
bình đài là phủ Thái Sư, thay Đại Tống huấn luyện ra những lớp tướng thiện
chiến. Một công đôi việc, chẳng phải là quá đẹp hay sao?
Đây đúng là một chiêu dễ dàng mắc câu nhất của hắn. Chủng Sư Đạo giúp Thái
Kinh đầu cơ kiếm lợi. Hắn giúp Chủng Sư Đạo, cũng chính là đạo lý này.
Triệu Tinh Yến cau mày nói:
- Vì sao ngươi lại chắc chắn sau này hoàng thượng sẽ trọng dụng Thái Thái sư?
- Sự do người mà ra. Thái Thái sư đã ba lần xuất tướng, lần này sẽ là lần thứ
tư.
Lý Kỳ miêu tả sơ lược, trong lòng thầm cười trộm. Ta đây đã học qua lịch sử
đấy, nếu đến cả cái này mà cũng lừa ta vậy thì lão tử cũng đành phải chấp nhận
thôi.
Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:
- Không giống. Lão phu nghe nói về Thái Thái sư không được như vậy đâu, ngươi
cũng đừng phí sức nữa.
Lý Kỳ nhún vai nói:
- Vậy ta không nói nữa. Vốn dĩ ta tưởng rằng Chủng Công là một đại anh hùng
một lòng lo cho xã tắc. Không ngờ cùng chỉ bình thường tư lợi giống thương
nhân như ta thôi.
- Càn quấy.
Triệu Tinh Yến quát lên nói:
- Lý Kỳ, sao ngươi dám nói xấu bá bá như vậy?
Hừ, cô làm như là ta đang miệt thị cô ấy. Thật là. Lý Kỳ hừ nói:
- Lẽ nào ta nói sai sao? Bây giờ là lúc Đại Tống ta đang hết sức nguy nan.
Nếu Chủng Công vì thiên hạ thì vì sao không biết quý trọng cơ hội này. Mưu đồ
một ngày có thể vì Đại Tống chinh chiến sa trường, thu phục thành trì. Chủng
Công không muốn làm bạn với Thái Thái sư còn không phải là khinh thường những
gì Thái Thái sư đã làm trước kia hay sao? Không để ý đến sự an nguy của thiên
hạ cũng chẳng khác gì so với Đồng Quán. Ta là vì không có bản lĩnh, nếu không
chỉ cần có người nói cho ta biết nếu ta cởi truồng chạy vòng quanh thành Đông
Kinh mà có thể thu phục được mười sáu châu Yến Vân thì ta cũng sẽ tuyệt đối
không nhăn mày đâu. So với lợi ích của quốc gia thì có xá gì.
Hắn biết sẽ không có chuyện như vậy cho nên mới ba hoa như thế.
Triệu Tinh Yến bị hắn trách móc cũng ngẩn người ra không nói gì. Hẳn là cũng
đã hiểu lời hắn nói:
- Vậy sao ngươi có thể đảm bảo Thái Thái sư chắc chắn sẽ giúp bá bá?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Cái này ta không thể đảm bảo nhưng ta nghĩ rằng đây là một cơ hội. Cô không
làm thì sẽ chẳng được gì, nhưng nếu cô làm thì chí ít nó cũng là cơ hội.
Triệu Tinh Yến lại hừ nói:
- Cho dù bá bá đồng ý thì Thái Thái sư cũng chưa chắc đã đồng ý.
Lý Kỳ vỗ ngực nói:
- Cô yên tâm đi, dù gì ta cũng là phó viện trưởng. Lời nói cũng có chút trọng
lượng.
Chủng Sư Đạo liếc nhìn hai bọn họ cười lắc lắc đầu nói:
- Hai người các ngươi đừng ở đây cãi nhau nữa. Lão phu còn chưa đến mức mắt
mờ, chút thủ đoạn ấy của các ngươi sao giấu được lão phu. Chuyện này tạm thời
đến đây thôi, để lão phu suy nghĩ kĩ đã.
Hay, Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Đương nhiên rồi, làm đại sự đương nhiên là Chủng Công phải suy nghĩ kĩ rồi.
Tôi có thể hiểu được, ta cũng không nóng ruột đâu. Dù sao học phủ của ta đầu
tháng sau mới khai giảng, ta không vội ha ha.
Triệu Tinh Yến nghe xong cũng cười khúc khích, thầm nghĩ đầu tháng sau người
này nhất định sẽ thúc giục bá bá sớm ra quyết định. Còn luôn miệng nói không
vội, ta thấy ngươi còn sốt ruột hơn cả người khác đấy.
Chủng Sư Đạo cũng biết dụng ý của Lý Kỳ liền cười khổ nói:
- Lý Kỳ à, lúc trước lão phu có nghe nói chuyện của ngươi vẫn còn đang hoang
mang. Cuối cùng lão phu cũng hiểu vì sao ngươi còn trẻ mà lại có thể lăn lộn
trong quan trường phát triển nhanh chóng đến vậy. Vương tướng ăn nói khéo léo,
nhưng so với ngươi sợ là y cũng so không được.
Làm bếp không phải là không thể nổi tiếng. Không phải là ông đang phỉ báng ta
đấy chứ. Lý Kỳ ha ha nói:
- Chủng Công quá khen rồi. Người làm ăn đều có tật xấu này, không phải độc
quyền của ta. Sư phụ từng nói với ta, làm một thương gia xuất sắc cho dù một
đống phân cũng có thể gọi khách đến mua một cách cam tâm tình nguyện.
Triệu Tinh Yến cả giận nói:
- Lý Kỳ ngươi thật to gan dám so sánh bá bá với...
Đúng nha, hình như cách so sánh này có vẻ không ổn. Lý Kỳ giả vẻ ngây thơ nói:
- So sánh cái gì?
Triệu Tinh Yến thấy hắn giả ngu cũng không biết làm sao đành hừ một tiếng bỏ
qua cho hắn.
Chủng Sư Đạo lắc đầu bất đắc dĩ, nếu nói nữa sợ là sẽ cho ra những câu kinh
người, thôi thoát ra càng sớm càng tốt. Ông ta chống tay đầu gối đứng dậy cười
nói:
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, lão phu cáo từ trước.
Triệu Tinh Yến trừng mắt nhìn Lý Kỳ sau đó đứng lên nói:
- Chủng bá bá, cháu và bá bá cùng đi.
Lý Kỳ đứng dậy tiễn:
- Chủng Công, Triệu cô nương đi thong thả.
Hai người sau khi ra đến xe ngựa thì Lý Kỳ và Mã Kiều cũng thu dọn xong đồ đạc
chuẩn bị ra về.
Trên xe Qúy Hồng Nô đã cười hì hì nói:
- Đại ca, huynh thật lợi hại đến cả Chủng lão gia mà cũng bị huynh thuyết
phục.
Được người phụ nữ của mình khen ngợi, Lý Kỳ rất mãn nguyện cười ha ha nói:
- Hồng Nô đúng là càng ngày càng biết đùa cho đại ca vui. Nào để đại ca ôm
một cái nào.
Hắn nói xong liền giơ tay ôm Qúy Hồng Nô.
Nhưng tay hắn vừa động thì Qúy Hồng Nô liền tránh ra ngượng ngùng nói:
- Đại ca, trên người huynh có mùi lạ.
- Cái gì?
Lý Kỳ là đầu bếp nhưng rất thích sạch sẽ, hắn vội đưa tay lên ngửi, đúng là có
mùi mồ hôi. Hắn liền ngượng ngùng nói:
- Xem ra vừa nãy nói hơi nhiều, mồ hôi ra hết cả. Muội yên tâm, đại ca về nhà
sẽ đi tắm ngay,, cam đoan sẽ trả lại cho muội một đại ca thơm tho. A, Hồng Nô
hôm nay cũng đi cả ngày rồi, chắc chắn cũng ra không ít mồ hôi. Nếu không
chúng ta cùng đi tắm đi, tiết kiệm nước cũng là một hành động đẹp đấy.
Quý Hồng Nô đỏ mặt lên, lý nhí đồng ý.
Lý Kỳ kiền ngây người ra. Thực sự là hắn chỉ tiện miệng đùa một chút không ngờ
là Qúy Hồng Nô lại đồng ý như vậy. Hạnh phúc đến quá nhanh thực sự là hắn có
chút chưa thể tiếp nhận nổi.