Người Đẹp Gà Còn Đẹp Hơn.


Người đăng: tuanh.kst@

Thấy cô gái tuyệt sắc này khoác chiếc áo choàng xanh nhạt lên người, dưới mùa
đông rét lạnh này lại càng thêm tú sắc, dưới lớp áo choàng kia là một gương
mặt trái xoan hoàn mỹ, lông mày như lông chim phỉ thúy, da trắng như tuyết,
mũi ngọc đẹp môi đỏ thắm, răng trắng như ngọc trai, dáng người cao gầy, thắt
lưng buộc chặt, ngực cao và thẳng, tuy rằng trong ánh mắt tỏ vẻ lạnh lùng,
nhưng đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ. Nhìn như mâu thuẫn, lại càng chứng minh
khí chất cao quý mà cả người mang lại, mặc dù không tô phấn trang điểm, nhưng
cũng chứng thực được những câu nói: Miệng không điểm mà ngậm đan, lông mày
không vẽ xanh biếc ngang tàn.

Dùng từ tuyệt sắc, e rằng cũng hổ thẹn với khuôn mặt khiến người người thán
phục.

Đến ngay cả một đại mỹ nữ như Quý Hồng Nô cũng không kìm nổi mà tự biết xấu
hổ, cảm nhận mà nói:

- Vị tỷ tỷ này thật là xinh đẹp nha.

Mặc dù trong lòng Mã Kiều cũng thừa nhận, từ trước đến này không hề bị yêu ma
bên ngoài mê hoặc, nhưng y lần này không thể không ngây người, đương nhiên, y
không phải bị sắc đẹp của người con gái kia mê hoặc, hơn nữa cảm thấy cô gái
này rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp nhau ở nơi nào, lẩm bẩm
một mình nói:

- Kỳ lạ, dường như trước đây ta đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải.

Mỹ nữ thấy vẻ ngẩn ngơ của Lý Kỳ, thần sắc bình thản, hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Vị công tử này có một người mẹ thật tốt nha.

- Công tử ư?

Mã Kiều hơi ngơ ngác một chút, kinh ngạc nói:

- Phó Soái, đây rõ ràng là một cô gái mà.

- Ngươi quen cô ta sao mà nói chắc chắn như vậy.

Lý Kỳ tức giận hậm hừ, thì thầm trong lòng, cách ăn mặc trông xinh đẹp như
vậy, chắc chắn đây là tới để quyến rũ đàn ông đây.

Cô gái tuyệt sắc thấy ba người Lý Kỳ, không ngờ cũng ngẩn ra, trong mắt tỏ rõ
vẻ nghi hoặc, rồi liếc mắt nhìn ông lão bên bờ sông kia, sau đó đi tới đám
người Lý Kỳ, nói:

- Phó Soái, thật sự khéo léo nha, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được ngài,
ồ, chúc mừng ngài đã dành được danh hiệu Kim Đao Trù Vương. Ta cũng đã sớm nói
rồi, đệ nhất đầu bếp của Đại Tống là không ai khác ngoài ngài, hiện giờ xem
ra, cũng đúng với lời nói của ta lúc đầu.

Lý kỳ chắp tay mỉm cười nói:

- Đa tạ, đa tạ. Triệu Công Tử, đã lâu không gặp rồi.

Triệu Công tử? Quý Hồng Nô càng nghe càng mơ hồ, ngơ ngác nhìn người con gái
kia, thế nhưng nhìn thế nào cũng không hề giống một người đàn ông.

Mã Kiều bỗng nhiên vỗ đùi, chỉ vào cô gái kia mà gọi:

- Ngươi… ngươi không phải Triệu cô nương sao.

Cô gái này chính là Triệu Tinh Yến, chẳng qua hôm này nàng không giả nam
trang. Vì vậy Mã Kiều nhất thời nhận không ra.

Triệu Tinh Yến khẽ gật đầu, coi như thay một lời chào hỏi, mỉm cười liếc nhìn
Lý Kỳ một cái, biết câu “công tử” kia có ý gì, nhưng cũng không để bụng,
chuyển sáng nói chuyện khác:

- Vị tiểu nương tử này là?

Lý Kỳ cười nói:

- À, Quý Hồng Nô, còn gọi là Hồng nương tử, có lẽ cô đã nghe qua.

Nói xong hắn nói với Quý Hồng Nô:

- Hồng Nô. Vị này chính là Triệu Tinh Yến, Triệu cô nương.

Quý Hồng Nô thấy trên người này trang phục cao quý, khẩn trương đứng dậy hành
lễ nói:

- Hồng Nô xin chào Triệu tỷ tỷ.

Triệu Tinh Yến đáp lễ nói:

- Nghe được đại danh của Hồng Nương Tử, Tinh Yến như sét đánh bên tai. Hôm
này may mắn được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.

Quý Hồng Nô gật đầu nói:

- Triệu tỷ tỷ quá khen.

Triệu Tinh Yễn khẽ mỉm cười, rồi nói với Lý Kỳ:

- Các ngươi lúc này làm chi vậy?

- Ồ, chúng ta tới đây nấu ăn.

“Thiếu chút nữa thì quên món gà ăn mày của ta mất”. Lý Kỳ đột nhiên phản ứng.
Vội vàng xé lấy vải ướt, Triệu Tĩnh Yến thấy vải bọc lấy một nắm bùn, hô lên
một cách kinh ngạc:

- Bùn. Ngươi dùng bùn để làm đồ ăn ư?

May mà chưa làm hỏng. Lý Kỳ ha hả nói:

- Triệu cô nương. Đây không phải là bùn thông thường nha.

- Hả? Xin lắng tai nghe.

Lý Kỳ nghiêm chỉnh nói:

- Tương truyền năm đó Lão Tử cưỡi lừa thăng thiên, ông ngồi trên một con lừa
vì đã yêu phải con lừa cái trên thế gian, vì không muốn chủ nhân lên trời,
thừa dịp Lão Tử ngủ say, lừa ta vùng thoát khỏi háng chủ, đúng lúc ngã xuống
đỉnh Hoa Sơn, đáng tiếc khi đó nó vẫn chưa có được tiên thuật, ngã cao như
vậy, không chết mới là lạ, đang sống ngã xuống như vậy kết quả sẽ biến thành
cục thịt nát, người đời sau để nhớ tới con lừa này, đã gọi nó là thần bùn. Cô
đừng đánh giá thấp nó, trông nhỏ như vậy thôi nhưng trị giá hàng nghìn vàng
đấy, ta cũng ngẫu nhiên có được nó, thế nhưng để biến chỗ bùn này thành đồ ăn,
bắt buộc phải tụ tập tinh hoa nhật nguyệt mới có thể thành công được, vì vậy
không thể làm trong nhà bếp được, nhất định phải ra ngoại ô làm.

Mã Kiều và Quý Hồng Nô sau khi nghe xong, cả người đều run rẩy lên. Mã Kiều
thật sự không nhịn được, bật cười ha hả, mập mờ nói:

- Phó soái, ngươi thật sự quá lời rồi, Lão Tử thăng thiên, trên đỉnh Hoa Sơn,
nhật nguyệt tinh hoa. Chết cười mất.

Có chuyện buồn cười như vậy sao? Ngươi cười một chút cũng thấp kém rồi. Lý Kỳ
khinh thường nhìn Mã Kiều rồi.

Triệu Tinh Yến biết toàn lời vô nghĩa, lườm hắn một cái, nói:

- Ngươi nói càn như vậy, ta sao tin được ngươi.

Quý Hồng Nô cười khach khách nói:

- Triệu tỷ tỷ, đại ca không hẳn muốn dùng chỗ bùn này nấu ăn, mà là một con
gà ở trong bùn đó.

Triệu Tinh Yến vừa nghe, lòng hiếu kỳ bị khơi gợi, nói:

- Dùng bùn bọc lấy gà, cách làm này thật sự chưa bao giờ nghe thấy nha.

Lý Kỳ cười nói:

- Tục ngữ có câu, gặp lại nhau tức là duyên phận, nếu Triệu cô nương có duyên
với con gà này, sao không ngại mà nếm thử.

Triệu Tinh Yến cũng không làm bộ, cười nói:

- Ta cũng là có ý đó. Hiện tại có thể ăn chưa?

- Vẫn phải đợi lát nữa. Đúng rồi, Triệu cô nương, vì sao cô lại có mặt ở đây
vậy?

- Cái này…

Triệu Tinh Yến ngẩn ra, bất giác liếc nhìn ông lão ở bờ sông. Cặp mắt của Lý
Kỳ thực sự nham hiểm, âm thầm hít một hơi khí lạnh, lẽ nào ông lão kia là tình
nhân của cô ta? Trời đất ơi, khẩu vị của cô nàng này quá nặng đi. Cất tiếng
hỏi:

- Triệu cô nương, cô biết ông lão kia ư?

Triệu Tinh Yến hơi ngơ ngác, lập tức lắc đầu nói:

- Không biết, chỉ là cảm thấy…cảm thấy có chút kỳ lạ.

Điều này cũng đúng, giả sử bọn họ biết nhau, ông lão kia sao đến chút phản ứng
cũng không có. Lý Kỳ cười, nói:

- Rừng lớn thì chim gì cũng có.

Triệu Tinh Yến sửng sốt, tò mò nói:

- Xem ra phó soái có phần bất mãn với ông lão kia.

- Ta không biết lão ta, nên không thể nói là bất mãn.

Lý Kỳ lắc đầu, không muốn tiếp tục câu chuyện nhàm chán này nữa, nói với Mã
Kiều:

- Mã Kiều, ngươi để nhỏ lửa một chút đi.

- À.

Mã Kiều lên tiếng, rút ra hai cây củi gỗ, làm cho lửa cháy nhỏ đi một chút.

Quý Hồng Nô lấy băng ghế nhỏ kia tới cho Triệu Tinh Yến, cười nói:

- Mời Triệu tỷ tỷ ngồi.

- Cám ơn ý tốt của Hồng nương tử. Ta đã có ghế, cô cứ giữ lại ngồi đi.

A hoàn đi cùng nàng lập tức lấy một chiếc ghế đầu nhỏ từ trên xe ngựa xuống,
bốn người ngồi xuống bao quanh đống lửa. Lý Kỳ dựng lên một cái giá, bọc bùn
lên trên giá, châm lửa lò nướng, thỉnh thoảng chuyển động xoay tròn vài cái,
là thấy ở đó rạn nứt ra. Nhanh chóng dùng bùn mới bổ sung. Nướng được một lát,
Lỳ Kỳ thở hắt ra, cảm thấy rất nhàm chán, chợt thấy Triệu Tinh Yến và Quý Hồng
Nô đều bắt đầu nói chuyện cười đùa, trong thâm tâm thấy kinh ngạc, cảm tình
giữa hai người bọn họ từ khi nào đã trở nên thân thiết như vậy rồi. Lại thấy
một mình Mã Kiều ở đó rót rượu, đoán chừng không có thời gian mà nói chuyện.
Chỉ có thể mặt dày mà hỏi chuyện Triệu Tinh Yến:

- Triệu cô nương, mấy ngày nay làm gì mà không thấy cô tới quan dùng cơm vậy,
gần đây quán có món mới đấy, mùi vị khá được. Rất nhiều khách thích dùng, cô
có biết không vậy.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Mấy ngày trước ta đi xa, hôm qua mới quay trở về, vừa về thì nghe nói tới
món ăn kia của ngươi, đang chuẩn bị hai ngày nữa sẽ đến Túy Tiên Cư nhấm nháp
thử.

- Thì ra là thế.

Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi:

- Đúng rồi, cô dường như chưa trả lời câu hỏi của ta, cô tới đây làm gì vậy?

Triệu Tinh Yến bắt chước giọng điệu của Lý Kỳ nói:

- Ta hôm nay ngủ dậy, suy nghĩ tính toán. Biết ngươi nấu ăn ở đây, liền lập
tức tới luôn.

Lý Kỳ sửng sốt, liền vuốt mặt, tức giận nói:

- Không thể ngờ rằng Triệu cô nương lại có bản lĩnh đó. Vậy cô có thể biết
được hôm này ta mặc đồ lót màu gì không vậy?

- Phù phù!

Mã Kiều phun nguyên một ngụm rượu, vẻ mặt sùng bái nhìn Lý Kỳ, người anh em
này thật sự quá dũng mãnh.

Triệu Tinh Yến đỏ rực hai má, càng tăng thêm vẻ thanh tú. Khẽ gắt một tiếng,
trách móc:

- Vô sỉ.

Mịa, nữ nhân này không hề thích hợp với trang phục phụ nữ. Thật sự là hại nước
hại dân nha, chậc chậc, chẳng phải là “sân bay” sao, tại sao một chút thôi mà
thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự có biến pháp thuật sao? Ánh mắt
của Lý Kỳ lướt qua trước ngực Triệu Tinh Yến rất nhanh, oan ức nói:

- Ta chỉ hỏi thôi, nếu thật sự lợi hại như vậy, ta bái luôn cô làm thầy rồi,
hơn nữa cô không nhất thiết phải trả lời ta, cần chi phải trách móc ta.

Hắn thấy Triệu Tinh Yến không không muốn nói tới mục đích đến đây, nên cũng
không hỏi nữa.

Triệu Tinh Yến thấy hắn ba hoa, biết rằng đó cũng là thói quen, lắc đầu, rồi
thì thầm bàn tán với Quý Hồng Nô.

Lý Kỳ tự cảm thấy mất mặt, hết sức chuyên chú nướng con gà ăn mày này.

Thấm thoát một canh giờ đã trôi qua, Mã Kiều từ ngồi uống đã chuyển thành nằm
uống, bên cạnh đặt một bình rượu không, sau lưng cũng một bình rượu không,
thật là có phong độ khí phách.

Ông lão kia bên bờ sông vẫn giữ tư thế ư như cũ, Lý Kỳ vẫn luôn quan sát để
mắt tới ông lão kia, chỉ lo ông ta đang ngụy trang.

Được một lát, chợt nghe thấy Lý Kỳ kêu lên:

- Được rồi.

Ba người còn lại lập tức đưa ánh mắt lên trên đống bùn, chỉ thấy Lý Kỳ lấy chỗ
bùn trên giá xuống, cầm lấy con dao làm bếp, dùng sống dao gõ vài cái, nghe
vài tiếng tạch tạch tạch, đống bùn nứt ra một cái lỗ, mọi người mơ hồ ngửi
được hương vị này, trong lòng càng mong đợi.

Đầu tiên Lý Kỳ thử nhiệt độ, đợi sau khi xác định không phỏng tay, mới giơ hai
tay lên, tách lấy bùn đất ra, cuốn theo mùi gà đậm đà thoang thoảng trong lá
sen lập tức tỏa ra theo chiều gió.

Quý Hồng Nô không khỏi kêu lên:

- Oa! Thơm quá à.

- Đợi để lại chân gà cho muội ăn.

Lý Kỳ ha hả cười, rồi dùng dao cắt đứt dây thừng, đẩy lá sen hai bên, con gà
kia ở phía trong có màu nâu đỏ, dầu bôi trơn bóng, mùi thơm xức mũi, mùi gà
đậm đà. Mọi người chỉ ngửi thấy một lần thôi, miệng thì chọp chẹp, trông thấy
mà thèm.

Đầu tiên Lý Kỳ lấy gà ra đặt vào bát, dùng thía múc nước màu nâu đỏ còn sót
lại trong lá sen rưới lên con gà, hương vị càng đậm hơn, rồi dùng dao cắt lấy
hai chân gà chuyển cho Triệu Tinh Yến và Quý Hồng Nô, cười nói:

- Con gà này dùng tay cầm ăn đi.

Hai người cô gái sau khi nghe xong, thay nhau đưa tay nhận lấy, nói một tiếng
cám ơn, miệng khẽ mỉm cười, cảm thấy thịt này con mềm. Mùi vị rất ngon. Hương
gà đậm đà, hương sen thơm ngát, còn có một loại hương rượu dường như là do mùi
rượu và gà hòa vào nhau, phối hợp một cách vừa vặn. Triệu Tinh Yến tò mò nói:

- Hương rượu này là …?

Lý Kỳ đưa một cánh gà cho Mã Kiều, cười nói:

- Chỗ bùn đất này vốn dĩ dùng để đậy bình rượu đấy, cho nên bản thân bùn đã
mang đến một mùi hương rượu. Trong quá trình nướng lò, mùi rượu đã từ từ thẩm
thấu vào trong thịt gà rồi.

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe thấy âm thanh già nua bỗng nhiên vang lên sau lưng:

- Hay lắm, hay lắm, tiểu tử. Cách làm gà này của ngươi đã cho lão phu được mở
rộng tầm mứt. Ha ha.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, không phải ông lão kia thì là ai, chỉ thấy thân mình
lão cao lớn, nếp nhăn che kín mặt, để một chùm râu trắng, khoảng chừng sáu bảy
mươi tuổi, thế nhưng thân thể vẫn kiện cường như cũ, cười lớn vang vọng, hai
mắt chìm xuống nhưng lại long lanh sáng ngời, rất có uy nghiêm.

Lý Kỳ vốn đã không ưa ông lão này, lại nghe ông lão luôn miệng nói mình tiểu
tử này tiểu tử nọ, trong lòng không hề vui mừng, lạnh nhạt nói một câu:

- Cám ơn vì lời khen

Rồi không hề để ý tới lão nữa, cắt được một miếng cánh, bắt đầu ăn.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #558