Tảo Mộ.


Người đăng: tuanh.kst@

Rất khó tưởng tượng một người lúc trước thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn kia sẽ bị
những câu nói cảm kích của một đám nạn dân làm cho cảm động, điều này chỉ có
thể chứng minh một điểm, đó chính là Thái Kinh thật sự già rồi, người này đã
già, tâm thái của lão sẽ sinh ra chuyển biến rất lớn. Thái Kinh trước đây đối
với khát vọng quyền lực tuyệt đối ngay cả Vương Phủ hiện nay cũng không sánh
được, thậm chí còn trên rất nhiều, “thuận ta thì sống, chống lại ta thì chết”,
dùng tám chữ này để hình dung phong cách hành sự lúc đầu của Thái Kinh thật sự
thích hợp hết mức rồi, thế nhưng điều mà lão hiện giờ muốn không phải đi tranh
giành quyền lực mà là muốn làm sao bảo vệ cho con cháu Thái gia.

Mỗi lần nghe thấy người khác mắng lão sau lưng “Thái Lão Tặc”, mỗi lần nghĩ
tới kết cục những đứa con cháu kia trước đây bị lão làm cho sụp đổ, lão đều
cảm thấy lo lắng, hoặc là nói đó như một kiểu sợ hãi. Lão sợ rằng tội ác mà
lão gây ra trước đây sẽ báo ứng lên lên con cháu của lão, tuy nhiên, lịch sử
cũng đã chứng minh nỗi sợ hãi của lão không phải là không có lí do, cho nên
lão phải nhân những ngày tháng mình còn lại không nhiều, cố gắng đi mở đường
cho con cháu của mình.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Kỳ lại lựa chọn đầu nhập Thái Kinh, hắn muốn
lợi dụng tâm lý này của Thái Kinh, tự mình mở rộng thực lực của mình, giống
như loại quyền thần chính trực đỉnh cao là Vương Phủ, ngươi đi nhờ vả y, vậy
chỉ giúp y làm bậy thôi, nếu ngươi là kẻ thù của y, cuộc sống của ngươi cũng
chẳng dễ chịu gì.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cũng chính là vì Lý Kỳ kiểu tâm lý của
Thái Kinh, nên Thái Kinh mới coi hắn như tâm phúc.

Đương nhiên, không phải là trong một đêm của Thái Kinh biến được thành hiền
tướng như Phòng Huyền Linh, Tiêu Hà, một là lão không có bản lĩnh này, hai là
hết thảy những điều mà lão làm không phải thật sự suy nghĩ cho người dân, lão
là vì ham muốn cá nhân mới làm như vậy. Đã là ham muốn cá nhân, vậy thì tồn
tại biến số rất lớn, đây cũng là một điểm lo lắng nhất của Lý Kỳ.

Nhưng cho dù nói thế nào, Thái Kinh hôm nay vẫn tạo nên một tấm gương rất tốt,
lúc này lão không phải là Thái Thái Sư mà người người phải kính sợ như trước
đây, mà là một vị lão nhân hiền từ, một tay bế một đứa bé, ngồi bên cạnh
giường và nhìn những nạn dân sinh hoạt thường ngày, lão thấy rằng có nhiều nạn
dân thì việc sưởi ấm cũng là một vấn đề, rồi lập tức bảo Thái Dũng đi lên phủ
thu gom một ít chăn cũ trước đây đem tặng cho những nạn dân ngày. Những nạn
dân này trước kia không biết những sự tích của lão quả thật vô cùng tôn sùng
lão, điều này phần lớn đã làm thỏa mãn được lòng chuộng hư vinh của Thái Kinh.

Có đôi khi làm người tốt, cũng hay đó chứ.

Ngay cả nhóm thư sinh Trần Đông cũng tưởng chừng như không tin những được gì
xảy ra ngày trước mắt, gắng sức dụi mắt, đồng thời trong lòng sinh ra một vấn
đề, đây...đây là Thái Thái Sư mà trước đây khiến người ta gặp là sợ ư.

Thấm thoát đã tới giờ ngọ rồi, Lý Kỳ lại dẫn mọi người và những nạn dân này
cùng tới nhà ăn của trường học để dùng cơm. Nhà ăn của Học phủ Thái Sư này
chắc chắn là mô phong xây dựng theo căntin trường học đời sau. cũng là nền
tảng đào tạo đầu bếp của Túy Tiên Cư.

Mấy chiếc bàn dài chắp vá cùng với nhau, mặt trên có đặt một chậu lớn đựng đầy
thức ăn. Có đồ mặn, món tanh, canh, có thể nói là đầy đủ mọi thứ.

Đồ ăn cũng rất nhiều, có củ cải rang thịt, kiến cây, ngó sen, rau xanh v..v…,
còn có một hầm xương heo, đại đa số đều là đồ ăn giá rẻ, món mặn chiếm phần
khá ít. Hơn nữa những món mặn này đại đa số đều là bộ phận mà người Bắc Tống
không thích ăn. Không thích ăn không có nghĩa là không thể ăn, Lý Kỳ dĩ nhiên
sẽ không bỏ qua cơ hội này. Điểm quan trọng nhất, những món ăn này tuyệt đối
không chứa dầu ăn, có thể yên tâm sử dụng.

Những thư sinh kia cũng đều xuất thân Hàn Môn, mỗi người đều cầm chén đĩa bằng
gỗ được trường phân phát, đi qua đi lại một cái chiếc bàn dài, đối diện với
những món ăn đến hoa cả mắt, đều không biết nên chọn món nào, bọn họ chỉ muốn
chọn mỗi loại một chút, chỉ tiếc Lý Kỳ đã quy định một người chỉ được ăn duy
nhất một món mặn – chay – canh.

Thái Kinh dù là nổi tiếng sành ăn ở Bắc Tống, lão khá chú trọng về đồ ăn,
những món ăn này căn bản lão ngay cả ngửi cũng không muốn, không còn cách nào
khác, Lý Kỳ chỉ có thể thiên vị riêng lão, làm một món súp cá, đổi lại cho lão
một hộp cơm thịt.

Đây cũng là lần đầu tiên Thái Kinh ăn cơm cùng nhiều người như vậy, nhìn dáng
dấp ăn như hổ đói của những đứa trẻ kia, dường như những đồ ăn đó có hương vị
ngon nhất trên thế giới này, lão không thể không phá lệ ăn hai bát cơm, trong
lòng cũng ao ước sau này không có việc gì có thể tới học viện cũng ăn cơm với
những đứa trẻ này, đây là một sự việc mà làm người ta thoải mái vui vẻ nha.

Lý Kỳ cũng đói bụng lắm, tùy tiện chọn mấy món ăn đã làm, sau đó mặt dày ngồi
cùng chỗ với các nàng Phong Nhi Nô, một nam ba nữ, xinh đẹp tuyệt trần, khiến
cho mọi người vô cùng ghen tị, đáng tiếc những thư sinh này coi như cho họ một
lần cơ hội, họ cũng không dám ngồi đấy.

Sau khi cơm nước xong, Thái Kinh lại cùng những nạn dân hàn huyên mấy câu, đến
khi có cảm giác hơi mệt bèn cùng mọi người quay trở về.

Trải qua một ngày tham quan học phủ Thái Sư, tất cả mọi người hy vọng ngày
khai giảng đó có thể đến sớm hơn.


Sáng sớm hôm sau.

- Cốc cốc cốc!

Quý Hồng Nô vừa mới dùng bữa xong, chợt nghe có người gõ cửa, bèn hỏi:

- Ai đấy?

- Hồng Nô, là ta.

Tiếng Lý Kỳ từ ngoài truyền đến, Quý Hồng Nô vui vẻ, nhanh chóng chạy ra mở
cửa, chỉ thấy Lý Kỳ phấn khởi đứng trước cửa, hỏi:

- Đại ca, có việc gì thế?

- Không có việc gì thì không thể tới tìm muội sao?

- Không…không phải, muội không có ý đó.

Lý Kỳ nhìn bộ dạng hồi hộp của nàng, mắt trợn lên, buồn bực nói:

- Muội cũng đừng ngây ra như thế nữa. Mau đi thay y phục, ta dẫn muội tới một
nơi.

- Nơi nào vậy?

- Gặp nhạc mẫu.

- Nhạc mẫu ư?

Quý Hồng Nô chớp chớp đôi mắt sáng ngời nói:

- Huynh, huynh tới Bạch Phủ sớm như vậy làm gì?

- Bạch Phủ ư?

Phiên này tới Lý Kỳ ngây ra rồi, nói:

- Ai nói đi Bạch Phủ nhỉ?

Quý Hồng Nô kinh ngạc nói:

- Chẳng phải huynh nói muốn đi gặp Bạch Bá Mẫu sao?

Trời ạ! Cô nàng này đơn thuần quá rồi, vậy mà dám quên rằng ta có hai nhạc
mẫu. Lý Kỳ cười ngượng một tiếng, nói:

- Hồng Nô, huynh nào chi có một nhạc mẫu là Bạch phu nhân đâu.

Quý Hồng Nô đực mặt ra một lát, rồi lập tức tỉnh ngộ lại, ngạc nhiên mừng rỡ
nói:

- Huynh, huynh nói muốn dẫn muội đi gặp mẹ sao?

- Ôi mẹ ơi, cuối cùng muội cũng nhớ ra được trượng phu là ta đây.

Quý Hồng Nô thè lưỡi ra nói:

- Huynh chờ muội một lát, muội đi thay y phục.

- Được rồi.

Lý Kỳ gật đầu, vừa định đi vào chợt thấy hoa mắt, ầm một tiếng, cửa đã đóng
lại khiến hắn suýt nữa xô vào cửa. Cô gái nhỏ này thật sự càng ngày càng kỳ
cục rồi, không phải là thay quần áo sao, ta nghiêm chỉnh như vậy cần gì phải
nhìn lén, nếu ta có nhìn cũng nhìn một cách quang minh chính đại nha.

Rất nhanh, Quý Hồng Nô liền thay một bộ đồ màu trắng đi ra, nhìn bộ dạng tức
giận của Lý Kỳ, khẩn trương cúi đầu nhận sai. Có câu là anh hùng khó qua ải mỹ
nhân. Huống chi Lý Kỳ không phải là anh hùng gì cả, trong lòng hắn mềm nhũn,
oán khí vừa rồi lập tức tiêu tan đi hết, hai người lên xe ngựa đi tới ngoại ô
phía Nam.

Đi được khoảng một canh giờ, tới chân núi tại một vùng ngoại ô phía Nam, bốn
phía hoang tàn vắng vẻ, những ngội mộ nhỏ trên sườn núi đa số đều không có tấm
bia mộ, nhìn qua đều là những nấm mồ đơn độc không lấy một ai tới thờ cúng.

Lúc này Lý Kỳ dường như không hài lòng với hoàn cảnh sống của nhạc mẫu. Hắn
hiện giờ có tiền như thế, vậy mà lại để cho nhạc mẫu ở một nơi như này. Việc
này nếu để cho người biết, chẳng phải là mắng hắn bất hiếu sao. Đưa đồ cúng tế
ra, miệng thì mắng:

- A Nam này, làm việc như vậy, vậy mà lại sắp xếp cho nhạc mẫu ở nơi này, đợi
lúc trở về nhất định phải cho hắn một bài học.

Nếu Trần A Nam ở đây, đoán chừng sẽ chết một cách oan uổng, lúc ấy Lý Kỳ đã
đưa cậu một ít tiền như vậy, còn phải giúp Lý Hồng Nô trả nợ, làm thế nào mà
có được tiền dư để tìm cho quý mẫu một ngôi mộ tốt đây.

Lý Kỳ theo Quý Hồng Nô tới trước hai nấm mồ nhỏ, hóa ra cha mẹ của Quý Hồng Nô
đều chôn ở nơi này, điều này có thể khiến cho Lý Kỳ xấu hổ mãi, hắn dường như
quên mất vị lão trượng này, may mà hắn tiền nhiều thế mạnh, tế phẩm mua được
cũng đủ chia cho hai người.

Hai người đầu tiên bái ba lần trước hai phần mộ. Lý Kỳ nhẹ cầm tay Quý Hồng
Nô, hướng tới hai vị lão nhân, nói:

- Lão trượng, nhạc mẫu, con rể không biết nói lời hay, cũng sẽ không nói được
lời hay, nhưng cha mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để con gái cha mẹ chịu
bất kỳ oan ức nào, sau này cuộc sống của cô ấy chỉ có vui vẻ và hạnh phúc
thôi, con nghe Hồng Nô nói, cha mẹ luôn mong muốn có một đứa con trai, đợi
tương lai con và Hồng Nô sẽ sinh cho cha mẹ mấy đứa cháu béo tốt, con sẽ lấy
họ Quý cho một đứa trong đó. Cám ơn cha mẹ, cám ơn cha mẹ đã cho con một người
vợ tốt đến như vậy, hy vọng cha mẹ có thể ngủ yên nơi chín suối.

Hắn vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy hai tiếng nức nở từ bên trên truyền tới,
quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Quý Hồng Nô kia đã ướt đẫm
nước mắt, bèn buồn rầu nói:

- Hồng Nô à, phiền muội đừng có sướt mướt như vậy chứ, đại ca ta vừa thề lời
thề trang trọng trước mặt lão trượng và nhạc mẫu, muội lập tức khóc như vậy,
muội nói hai người bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.

Quý Hồng Nô lắc đầu, rồi ngẩng mặt lên, hốc mắt đỏ hoe nhìn Lý Kỳ nói:

- Đại ca, cám ơn huynh.

Lý Kỳ lau giúp đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, nói:

- Hai chúng ta vẫn còn nói những lời như vậy sao, lần sau muội muốn cảm ơn ta
thì hãy thẳng thắn nói muội yêu ta, lời này ta là thích nghe nhất đấy.

Quý Hồng Nô ngẩn ra, đột nhiên đầu ngả lên ngực Lý Kỳ mà bật khóc nức nở.

Lý Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng nàng, giúp nàng trút hết ra những đau
khổ chịu đựng bấy lâu nay.

Đứng nhìn đằng xa thấy hết thảy, Mã Kiều miệng lẩm bẩm nói:

- Lần sau ta cũng đem sư muội đi tao mộ cha mẹ.

Đầu óc anh chàng này cuối cùng thông suốt rồi.

Quý Hồng Nô khóc sướt mướt nửa ngày trời, vừa mới dừng lại, nhưng lại khóc
không thành tiếng, Lý Kỳ đơn giản cũng không nói chuyện, hai người hiểu ngầm
nhau xử lý phần mộ của Nhị Lão, cũng may bây giờ đang là mùa đông, không có cỏ
dại, chỉ cần quét dọn sạch sẽ xung quanh, treo giấy tiền vàng trên cành cây
khô xung quanh, khiến cho những nấm mồ đơn độc xung quanh sinh ngưỡng mộ.

Đợi xong xuôi mọi việc, Quý Hồng Nô cũng thôi nức nở, nói:

- Đại ca, có thể để cho muội nói chuyện riêng với cha mẹ một lát được không.

Lý Kỳ ngẩn ra, cười nói:

- Đương nhiên có thể, song muội có thể thay ta nói vài lời hay nha.

Quý Hồng Nô gật gật đầu, ừ một tiếng.

Lý Kỳ hướng tới ngôi mộ vẫy tay, cười nói:

- Cha mẹ, tiểu tế tạm thời phải rời đi, để lần sau sẽ tới thăm hai người.

Nói xong hắn liền đi tới bên chỗ Mã Kiều.

Mã Kiều thấy Lý Kỳ tới, vội giơ lên con gà mái trong tay nói:

- Phó soái, con gà này thế nào?

Lý Kỳ nhìn con gà này cũng đau đầu một trận, thở dài:

- Thật sự là thiên tính vạn tính mà không biết rằng Nhị Lão đều ăn chay, thất
bại quá.

Mã Kiều đảo mắt, nói:

- Phó soái, giờ cũng gần giữa trưa rồi, nếu đợi trở về Túy Tiên Cư mới ăn cơm
vậy thì đói tới chết đấy, không bằng chúng ta nghĩ cách xử lý con gà này cho
rồi.

Lời y nói cũng có chút lí lẽ, gần đây có một quán rượu, Lý Kỳ thoáng gật đầu,
bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, vui vẻ nói:

- Mã Kiều, ngươi hôm nay được hưởng lộc ăn rồi.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #556