Người đăng: tuanh.kst@
- Ta cũng không rõ.
Lý Kỳ lắc đầu, kỳ thật từ sau khi Lý Thanh Chiếu đi, hắn cũng đang tự hỏi vấn
đề này. Nhưng dù sao Triệu Minh Thành làm quan bên ngoài, nếu Lý Thanh Chiếu
tới kinh dạy học, chẳng phải muốn hai vợ chồng bọn họ ngăn cách hai nơi sao,
cho nên hắn cho rằng hi vọng Lý Thanh Chiếu tới là rất nhỏ. ãung không muốn
bàn luận lại cái đề tài này nữa, nói sang chuyện khác:
- Thất nương, muội luôn để Hồng Nô tới nhà muội ở, nhiều cái rất bất tiện,
hay để có thể tới Tần phủ mà ở, chúng ta ba người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Chẳng phải tốt quá sao.
Hắn hôm nay vốn dĩ muốn đón Quý Hồng Nô, ai biết được lại bị Bạch Thiển Dạ
nhanh chân tới đón rồi. Điều này khiến hắn rất chán nản, chỉ có thể đón Điền
thợ mộc đi cùng mình, nhưng hai người chênh lệch thật sự quá lớn, khiến hắn
khổ không thể nói nên lời.
Ba người một nhà ư?
Bạch Thiển Dạ sao không phải biết tâm tư của hắn, mím môi cười, thì thầm nói:
- Huynh nghĩ thế hay nhỉ.
Dừng lại một chút, nàng lại mở trừng hai mắt, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, Hồng Nô muội muội tối hôm qua lại nói mê rồi.
Lý Kỳ vươn ra, vẻ mặt bát quái nói:
- Chắc là nhắc tới ta chứ gì? Ta nói rồi, kỳ thật Hồng Nô không muốn tới nhà
muội, muội đừng giữ người ta nữa.
Bạch Thiển Dạ cười khúc khích, nhanh chóng che miệng lại, hai mắt liếc trộm
hai bên, thấy không có ai chú ý đến bên này, mới yên tâm. Nói:
- Hồng Nô muội muội không nhắc tới huynh, cô ấy nhắc tới là một người khác
hoàn toàn.
Lý Kỳ giận dữ, trầm giọng nói:
- Chuyện này là thật? Bà nó chứ, ai mà dám khoét đi góc tường của bố đây, thì
bố đây giết chết hắn.
- Đại ca, đại ca nói đi đâu vậy, Hồng Nô muội muội tối hôm qua đã mơ thấy mẹ
muội ấy.
- Hả? Mẹ cô ấy ư?
Lý Kỳ ngẩn ra, gãi đầu gãi tai, thầm nghĩ, đúng rồi, mình còn đồng ý cho Hồng
Nô cùng đi tế bái mẹ của nàng, thiếu chút nữa thì quên.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi có chút áy náy.
- Huynh à, không nói với huynh nữa, Phong tỷ tỷ gọi muội rồi.
Bạch Thiển Dạ bỗng nhiên nhanh chóng nói một câu, sau đó liền xoay người đi về
phía Phong Nghi Nô.
Sau khi Bạch Thiển Dạ đi, Lý Kỳ lại bắt đầu ngơ ngẩn, một lát sau, hắn phát
hiện tình huống có chút gì đó không đúng, những tên thư sinh kia dường như
quên mục đích tới lần này, từng người đang cầm đọc một quyển sách đọc say sưa
mà quên hết tất cả, ngay cả Thái Kinh Lão Hóa kia cũng cầm lấy quyển sách tự
mình viết lấy và thảo luận với một vài thư sinh khác. Chết tiệt, cứ tiếp tục
như vậy, sợ rằng hôm nay chưa chắc đã bàn giao được rồi. Hắn khẩn trương đứng
dậy, đi ra nhắc nhở mọi người mục đích tới lần này.
Mọi người giờ mới tỉnh ngộ ra, ngẫm nghĩ rồi đặt quyển sách về vị trí cũ, sau
đó đi cùng Lý Kỳ ra ngoài. Chuyến đi này, Thái Kinh phát hiện mình khá thích
học viện này rồi, ha hả nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, học viện này của chúng ta thật sự khá thú vị, lão phu cũng thấy ngứa
nghề rồi.
Lý Kỳ sửng sốt, nói:
- Thái sư, ngài cũng muốn tới đây dạy học ư?
Thái Kinh hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ không được sao?
Lý Kỳ đáp có lệ:
- Được. Đương nhiên được. Thái Sư tài hoa hơn người, nếu có thể may mắn được
ngài chỉ bảo một ít, vậy thì thật sự may mắn cả đời rồi.
Trong lòng lại nói, dựa vào tuổi tác của ông, chỉ sợ không kiên nhẫn hết một
tiết học.
- Tiểu tử nhà ngươi!
Thái Kinh cươi ha hả, lập tức lại hỏi:
- Đúng rồi, phòng làm việc của lão phu ở đâu?
Lý Kỳ đáp:
- Ồ, phòng làm việc của Thái Sư và ta nằm ở lầu gác lửng trong Hoa Viên phía
Nam, ở đó là nơi các lãnh đạo bậc trên của Học Viện làm việc, Thái Sư có muốn
đi xem không.
- Ồ, ở chỗ kia à, ở đằng kia thì lão phu đã đi qua rất nhiều lần rồi, hôm nay
bỏ qua đi.
Thái Kinh khoát tay lại hỏi:
- Đúng rồi, những học trò thì sẽ ở đâu?
Lý Kỳ cười nói:
- Ta còn đang muốn dẫn Thái Sư tới đó xem xem, mời Thái Sư đi theo ta.
Lý Kỳ dẫn mọi người theo đi vào phía trong, đi qua một cái hồ nhân tạo, nghe
được âm thanh huyên náo từ phía trước truyền đến, đi được một lát, tới một ngã
ba đường, Lý Kỳ chỉ sang bên trái, nói:
- Bên này là ký túc xá nam sinh.
Rồi lại chỉ sang bên phải:
- Bên này là ký túc xá nữ sinh.
Đám người Thái Kinh theo Lý Kỳ đi vào ký túc xá nam sinh, mà đám Bạch Thiển Dạ
lại đi vào ký túc xá của nữ sinh.
Đi qua một góc rẽ, chỉ thấy phía trước là những dãy nhà gỗ đều tăm tắp, trước
kia ở đây chính là nơi mà đầy tớ Triệu Phủ ở, tuy nhiên đại đa số nhà gỗ đều
xây tiếp lên phía sau.
Thế nhưng thấy trước mỗi gian phòng đều có ba bốn người đứng, có già có trẻ,
có những người đang giặt quần áo, có những người quét tước, có những người thì
ngâm vịnh, còn có những đứa bé ngồi chồm hổm trên mặt đất đang chơi đùa thứ gì
đó, vô cùng náo nhiệt, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở bồng lai.
Thái Kinh nghỉ chân xem một lát, sau đó dẫn đầu đi tới bên kia.
Những nạn dân kia thấy nhiều người tới như vậy, không tránh khỏi hoang mang sợ
hãi, nhất thời đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn đám người Thái Kinh, đặc
biệt là những đứa trẻ kia, trong đôi mắt đen bóng kia lộ ra một tia sợ hãi,
khiến cho người ta thấy xót xa trong lòng.
Chợt nghe tiếng kêu của ai đó:
- Lý Sư Phó, Điền thợ mộc đến rồi, mọi người mau ra đây nào, Lý Sư Phó đến
đây.
Những nạn dân kia, dồn dập chạy ra từ trong nhà, chạy về phía Lý Kỳ, tranh
giành chạy lên trước chào hỏi Lý Kỳ, Điền thợ mộc.
Trời ạ! Ta không phải đến lần đầu tiên, các ngươi có cần phải náo động lớn như
thế không. Lý Kỳ đối với những nạn dân này cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chắp
tay hướng tới mọi người, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn mặt Thái Kinh tỏ vẻ
không vui, thầm nghĩ trong lòng rằng gay go rồi, vội giơ tay vẫy phía nạn dân
đang chạy tới mà kêu la:
- Các vị hương thân phụ lão mời yên lặng một chút.
Những nạn dân này thì cũng nghe lời, vội vàng trật tự lại.
Lý Kỳ chỉ tay về phía Thái Kinh, nói:
- Vị này chính là ân nhân của các ngươi, chính là Thái Thái Sư. Đồ ăn, nơi ở
mà các ngươi hiện giờ có được, toàn bộ đều là Thái Thái Sư cho đấy.
Những nạn dân này kỳ thật có nghe nói rồi, người mà đã cứu tế bọn họ là một
nhân vật lớn, nhưng lại chưa từng gặp qua, tất cả đều ngẩn ra, lập tức quỳ
xuống ngay ngắn, bái tạ Thái Kinh, cảm kích tất cả những gì mà Thái Kinh cho
bọn họ, cái gì mà thánh nhân, bồ tát, ân công cứ ùn ùn xuất hiện, thậm chí có
những người nói xong đều nghẹn ngào cả lên.
Thời đại này dân chúng thật sự rất tốt bụng, thật thà, chất phác, ngươi có xóa
cho bọn họ một trăm roi, bọn họ có lẽ sẽ không nhất thiết phải mang hận ngươi,
nhưng ngươi cho bọn họ cơm ăn, bọn họ sẽ cảm ơn cả một cuộc đời, chỉ tiếc
những kẻ thống trị từ xưa đến nay chưa bao giờ quý trọng bọn họ.
Thảo dân mà, chỉ là rau cỏ thông thường, nhổ đi sẽ mọc lên tiếp.
Lý Kỳ cũng không ngăn cản bọn họ lại như trước kia nữa, việc này xem như là
bọn họ tới học viện nộp học phí đi.
Có câu con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình được. Mặc dù là Thái
Kinh đã từng làm rung trời chuyển đất ở triều đình và dân gian, đối mặt với
tiếng cảm ơn như biển động sóng thần, sắc mặt khó mà tránh đổi sắc được, hốc
mắt đều hơi đỏ hồng, cuộc đời này của lão chưa từng nghe một tiếng cảm kích
chân thành như vậy, trái lại có không ít người nhảy tới trước mặt lão, chỉ vào
mũi lão mà gọi “Thái Lão Tặc.”
Bao cảm xúc sâu đậm trong lòng chính là cái mà lão muốn có được.
Còn về những thầy dạy khác cũng đều bị hình tượng này lây nhiễm, cả đám dùng
tay lau khóe mắt. Nhưng vẻ mặt Lý Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn cảm
thấy tất cả đều là thứ mà Thái Kinh nợ bọn họ.