Người đăng: tuanh.kst@
Đêm đó, sau khi Cao Cầu ra khỏi Cung thì đi thẳng tới Túy Tiên Cư, từ vẻ mặt
hớn hở của ông ta, không khó để nhận ra chuyến đi này ông ta chắc chắn thu
hoạch được rất nhiều. Quả nhiên, Lý Kỳ từ miệng của Cao Cầu là biết được, đồ
hộp của hắn khiến cho Hoàng Thượng vui mừng vô cùng, cũng khiến cho nhiều đại
thần đều cảm thấy khó tin, Hoàng Thượng cũng tỏ vẻ nguyện ý sử dụng đồ hộp này
trong việc quân, đương nhiên, điều này còn liên quan đến nhiều phương diện
khác, cho nên vẫn phải thương lượng cụ thể lại một chút, mặt khác, Tống Huy
Tông cũng rất thích đồ hộp này, và để cho hắn vài ngày nữa vào cung.
Điều đáng tiếc duy nhất là, Cao Cầu vốn dĩ muốn nhân dịp Tống Huy Tông cao
hứng, thăng chức cho Lý Kỳ làm Mã soái, Tống Huy Tông cũng hơi đồng ý rồi,
nhưng lại bị Vương Phủ đánh lén, nói hiện giờ tất cả đều chỉ là lời nói một
phía từ Lý Kỳ, suy cho cùng đồ hộp này có thật sự đúng như lời nói của Lý Kỳ
hay không thì chưa thể nào mà biết được, cho nên y đề nghị chứng thực điểm này
thì mới tiếp tục luận công ban thưởng lần nữa.
Nhưng để chứng thực điểm này, cần tốn không ít thời gian đấy, sợ rằng chí ít
cũng phải đợi bảy tám tháng, khoảng thời gian lâu như vậy, biến số hẳn phải
nhiều lắm, hiện giờ thời buổi rối ren, chỉ trời mới biết ở giữa sẽ xảy ra
chuyện gì.
Kỳ thật Lý Kỳ hiện nay chẳng để ý tới điểm này, bởi vì Hồ Du căn bản bỏ mặc
việc huấn luyện Long Vệ quân, gã chỉ đặt tất cả lòng dạ vào việc vơ vét của
cải và nịnh bợ các cấp trên, hiện giờ toàn bộ Long Vệ quân đều một tay Lý Kỳ
nắm giữ, như vậy thôi là đủ rồi, hơn nữa còn thiếu rất nhiều việc lộn xộn, chỉ
cần Tống Huy Tông thừa nhận đồ hộp này là được rồi.
Không chỉ có như thế, Lý Kỳ còn nhận ra một điều bất mãn trong lời nói của Cao
Cầu đối với Vương Phủ, đây có thể là một dấu hiệu tốt đây, chí ít có thêm một
tên đồng bọn ném đá xuống giếng.
Thật ra Vương Phủ trước kia dường như không hề nhúng tay vào việc của Tam Nha.
Thế nhưng sau khi Lý Kỳ nhậm chức, hễ có liên quan tới Lý Kỳ, y đều phải chọc
gậy bánh xe, Cao Cầu ở bề ngoài không nói, nhưng trong lòng chắc chắn khó
chịu, lúc đầu Thái Tổ thiết lập Tam Ti, Tam Nha là muốn cân bằng thực lực của
Tể Tướng, Vương Phủ làm như vậy, chắc chắn là vượt quá ranh giới rồi, chẳng
qua y hiện giờ quyền lực nghiêng nước, Cao Cầu cũng không muốn vì việc nhỏ này
mà xảy ra xung đột với y, vì vậy vẫn nhẫn nhịn, thế nhưng giữa hai người đã
sinh ra ngăn cách.
........
Thái Sư Học Phủ bằng sự nỗ lực của Điền thợ mộc và một nhóm công nhân liên
quan cuối cùng đã hoàn thành xây dựng, ngày khai giảng đã định vào đầu tháng
sau. Lý Kỳ trong giai đoạn đầu đã phát thông báo tới các thầy giáo khác, mời
bọn họ cùng đi thăm học phủ Thái Sư, làm quen với môi trường hoàn cảnh.
Vào sáng sớm hôm nay, trước cửa chính của học phủ Thái Sư đông nghịt một đám.
Liếc nhìn qua, toàn bộ đều là thư sinh, túm năm tụm ba vây tại một chỗ, xì xào
bàn tán, nhưng điều mà bọn họ bàn luận tới không phải là học phủ Thái Sư, mà
là chủ nhân trước kia của chỗ ở này - Triệu Đĩnh Chi.
Dù sao lúc đầu sự kiện của đảng Nguyên Hữu khá ồn ào xôn xao, mọi người đều
biết, vẫn còn có Thái Kinh người đứng đầu thời đó, một lần đánh đuổi tất cả
đối thủ ra khỏi kinh thành, trở tay là mây lật tay là mưa như nào, đùa giỡn
mọi người trong tay ra sao. Đây đều là chủ đề mà những thư sinh này bàn tán
say sưa và yêu thích nhất, dù sao bọn họ nằm mơ cũng đều muốn làm quan, cho
nên khá là chú ý về phương diện này.
Lúc này, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chậm rãi tiến về phía này, mọi
người thấy đây là xe ngựa của Bạch Nương Tử và Lý Kỳ. Tất cả đều ngậm miệng
lại. Ngay tức khắc lặng ngắt như tờ.
Lý Kỳ và Điền thợ mộc xuống ngựa đầu tiên, Phong Nghi Nô, Bạch Thiển Dạ, Quý
Hồng Nô đi xuống từ một chiếc xe ngựa theo sau, cùng thi lễ với mọi người, sau
đó đứng ở một bên. Lý Kỳ đi tới nói:
- Đến cùng nhau đi nhé.
Trần Đông khá trách nhiệm, bắt đầu là đã điểm nhân số rồi, nói:
- Ngoại trừ Trương Đại học sĩ ra, những người còn lại đều tới đông đủ rồi.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vậy thì đợi một lát rồi đi vào đi. Dù sao Thái Sư cũng chưa đến.
Lão Đại đấy, dĩ nhiện có được đặc quyên. Mọi người tỏ vẻ vô cùng thông hiểu.
Hứa Tiên bỗng nhiên chỉ vào câu đối hai bên cửa bị vải đỏ che khuất, tò mò
nói:
- Phó viện trưởng, phía dưới vải đỏ viết cái gì vậy?
Lý Kỳ cười nói:
- Đợi vào ngày khai giảng các ngươi sẽ biết.
Ngừng lại một lát, hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, bài văn ta để các ngươi chọn lựa có đem tới chưa vậy?
- Đem đến rồi.
Mọi người sôi nổi lấy ra bài văn đã tự chọn đưa cho Lý Kỳ, bọn họ cho rằng Lý
Kỳ sẽ đưa ra lời bình ngay tại chỗ, chưa từng nghĩ rằng Lý Kỳ nhận lấy, một
cái liếc nhìn cũng không thèm mà ném luôn vào trong xe ngựa, việc này đương
nhiên giao cho Bạch Thiển Dạ đi làm, muốn nói văn chương, hắn thật sự gà mờ
không hiểu gì cả, thỉnh thoảng mượn được thơ từ của Bá Hổ Huynh để làm ra vẻ,
cũng đã rất miễn cưỡng rồi, yêu cầu hắn đi thẩm tra, vậy đơn giản chính là dạy
hư học sinh rồi, từ điểm này ít nhất hắn vẫn hiểu đấy.
Một lát sau, Thái Kinh cuối cùng cũng đã tới, hôm nay lão hóa này khá chút
trọng cách ăn mặc, không còn mặc trang phục hoa lệ nữa mà là bộ trang phục nho
gia, thật sự là toát lên phong cách cổ giả. Nói thế nào thì gian trá vẫn là
gian trá, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận tài hoa của Thái Kinh, đặc biệt là
thư pháp, cả Đại Tống cũng không tìm ra được mấy người giỏi hơn Thái Kinh, đây
cũng là một nguyên nhân chủ yểu mà Tống Huy Tông coi lão là tri kỷ.
- Thảo dân ra mắt Thái Sư.
- Ai da, hôm nay những lễ tiết rườm rà bỏ qua đi.
Thái Kinh nâng tay lên, nói.
Lão vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía bên trái có người hô:
- Đợi, đợi chút.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, từ xa xa thấy Trương Trạch Đoan đang chạy
về phía này.
Thái Kinh ngay tức khắc cười ha hả rồi nói:
- Không ngờ lão phu vẫn không phải là người trễ nhất.
Việc này cũng phải so sánh ư? Ngươi thắng rồi. Lý Kỳ trợn trừng mắt, là một
động tác ra hiệu với Điền thợ mộc, Điền thợ mộc lập tức tiến lên mở cổng ra.
Lúc này, Trương Trạch Đoan chạy tới trước mặt mọi người, thở hồng hộc nói:
- Thật sự có lỗi đã để các vị đợi lâu rồi.
Thái Kinh biết rằng chắc chắn tối qua y đã mải vẽ quên cả ngủ rồi. Khoát tay
rồi nói:
- Không sao, lão phu cũng vừa mới đến.
Lý Kỳ chìa tay ra, nói:
- Thái Sư, các vị, mời vào trong.
Thái Kinh gật đầu rồi giơ tay lên nói:
- Xin mời các vị cùng lão phu tham quan một vòng học phủ Thái Sư này.
- Được.
Mọi người chắp tay thi lễ nói, trong lòng rất háo hức, đây chính là nơi mà bọn
họ phải làm việc trong tương lai.
Thái Kinh và Lý Kỳ dẫn các các giáo sư có liên can vào bên trong, chỉ thấy một
khối đất trống nay đã sửa hoàn toàn thay đổi, một con đường đá phiến rộng hai
thước nối thẳng tới một ngôi nhà lớn, ở hai bên trái phải là hai sân đá cầu
nho nhỏ. Xung quanh còn dựng lên những dụng cụ tập thể hình như xà kép, xà
đơn.
Thái Kinh chỉ về phía mấy chiếc xà kia, nói:
- Lý Kỳ, những thứ kia dùng làm gì?
Lý Kỳ đáp:
- Những thứ kia dùng cho học sinh tập thể dục, dẫu sao sức khỏe mới là tiền
đề của học tập phải không.
- Đúng vậy, thân thể mới là cái quan trọng nhất, về điểm này lão phu hiểu rất
rõ đấy.
Thái Kinh gật đầu, dọc theo con đường đá phiến đi về phía trước, mọi người
cùng nhau đi theo sau. Đi tới trước một ngôi nhà lớn, chỉ thấy một bức hoành
treo trên xà nhà, trên đó viết một số chứ lớn:
- Lớp dạy học tổng hợp.
Đây cũng chính là tiền sảnh lúc ban đầu được cải tạo thành.
Lý Kỳ giải thích cho mọi người rằng:
- Lớp dạy học tổng hợp này phân làm hai căn. Một căn phía sau, dùng để dạy
học ở giai đoạn đầu.
- Có ý nghĩa đấy.
Thái Kinh cất bước tiến vào, căn phòng khách rộng lớn kia sớm đã biến mất
không còn gì nữa, vừa bước vào cửa chính chính là một lối đi nhỏ, toản bộ tiền
sảnh đã bị tấm ván gỗ ngăn cách thành bốn gian phòng học, mỗi gian ước chừng
có thể chứa hai mươi ba mươi người, thế nhưng trong phòng học xếp đặt một hàng
bàn ghế dài ngăn nắp, mội chiếc bàn có thể ngồi bốn người, phía trước đặt một
tấm bục giảng. Mặt trên ở trước và sau treo một tấm bảng đen, trên bảng còn
viết mấy chứ lớn:
- Học tập phải thật tốt. Luôn hướng về phía trước.
Lý Kỳ cảm thấy mình như một người thanh niên của thế kỷ 21 vậy, đến một ngôi
trường mới khởi đầu của thời cổ đại này, không viết mấy chữ này lên thì lại có
lỗi với sự giáo dục của đảng rồi. Mặt khác, vách tường còn treo bảy tám chiếc
đèn tường, từ nơi này cũng không khó nhìn ra, Lý Kỳ sẽ thực hiện chế độ tự học
buổi tối ở học phủ Thái Sư. Tuy rằng phòng học này hơi đơn sơ một chút, nhưng
mọi thứ đủ cả. Đối với những học trò kia mà nói, thật sự không thể tốt hơn
được nữa rồi.
Mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy phòng học đặc biệt như vậy, đồng loạt
tất cả cùng thảo luận với nhau, có những người can đảm vẫn chạy vào bên trong,
đứng ở trên bục giảng trải nghiệm một lần làm thầy giáo, Lý Kỳ cũng chẳng ngăn
cản bọn họ, để mặc họ đi.
Mọi người đi dạo một vòng. Sau đó trực tiếp đi ra ngoài cửa, giữa hai tòa lầu
dạy học tổng hợp được ngăn cách một khoảng đất trống rộng, nơi này trước kia
còn còn đặt những hòn non bộ, bồn hoa, song tất cả bị Lý Kỳ đem bán hết, sung
vào công quỹ rồi. Con đường đá cuội trải dài ở trung gian, hai bên là hai sân
cầu lồng, Lý Kỳ vốn dĩ muốn làm ở trong phòng. Thế nhưng do Thái Kinh thúc
giục gấp quá, cho nên chỉ có thể đợi xây từ từ về sau thôi.
Lầu dạy học tổng hợp thứ hai tổng cộng phân làm hai tầng. Tầng một cũng có bốn
phòng học, còn tầng hai ngoài hai phòng học ra, còn có bốn phòng làm việc dành
cho thầy giáo, mỗi gian có bốn thầy dạy. Mỗi gian phòng làm việc đều bày mấy
chiếc bàn và ghế bành, trên mỗi chiếc bàn đều đặt một tấm thẻ gỗ, trên mặt thể
đều viết lên họ tên của những người thầy kia.
Điều này làm cho nhóm thư sinh càng thêm hưng phấn, nhìn từng chiếc bàn làm
việc kia thì dường như đã nhìn thấy sau khi tan học, mọi người tụ họp với
nhau, nói chuyện trên trời dưới đất, bàn chuyện đại sự đất nước, học tập lẫn
nhau, điều quan trong nhất là, còn được lĩnh tiền lương, đây là một việc có ý
nghĩa biết bao. Ngay đến cả Trần Đông từ trước đến này đều lộ vẻ cảm động,
trong trí nhớ đều là sự khát khao mãnh liệt về tương lai của học phủ Thái Sư
này. Mọi người bắt đầu trở về mỗi gian phòng làm việc như con thoi, tìm vị trí
của mình, thỉnh thoảng có một hai tiếng kêu hét lên chứa đựng niềm vui mừng từ
trong phòng truyền tới. Rất nhanh, một bộ phận giáo viên đã tìm thấy được vị
trí của mình, thế nhưng vẫn còn một vài người chưa tìm được, trong lòng đều lo
lắng, gần như bật đến trước mặt Lý Kỳ, nhao nhao hỏi xem phòng làm việc của
mình ở đâu.
Lý Kỳ cười nói:
- Các vị đừng nóng vội, phòng làm việc của các vị ở trong Tứ Đại Viện đấy.
Thái Kinh tò mò nói:
- Tứ Đại Viện là gì vậy?
Lý Kỳ cười nói:
- Là như này, tôi đem bốn viện nguyên bản ở phủ đệ sửa thành Viện Văn Nghệ,
Viện Khoa Học, Viện Kĩ Thuật, Viện Thể Dục. Theo tên đặt như vậy, Viện Văn
Nghệ chính là nơi dạy văn học và nghệ thuật, trong đó bao gồm cầm kỳ thi
họa..... Viện Khoa Học thì dạy các phương diện như y học, toán học, kiến trúc,
thiên văn địa lý. Mà Viện Kỹ Thuật thì huấn luyện những nhân tài như đầu bếp,
bán dạo, thợ rượu, thợ mộc. Còn về Viện Thể Dục, tin rằng các vị không cần ta
phải nhiều lời rồi.
Mọi người sau khi nghe xong đều bàn tán sôi nổi. Học phủ Thái Sư này có thể
coi là cái gì cũng có nha.
Thái Kinh nghe rất vui vẻ, ngẫm nghĩ chờ đợi sau khi từng đám học trò này tốt
nghiệp, chẳng nghi ngờ sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc của Thái hia, có bọn
họ là có thể khống chế được hướng phát triển của dư luận, lực lượng này chính
là yêu cầu bức thiết nhất của lão hiện nay.
Chỉ có điều lão không biết, trong lòng Lý Kỳ và ý nghĩ của lão khá gần giống
nhau, chẳng qua điều mà Lý Kỳ nghĩ là Lý gia mà thôi