Người đăng: tuanh.kst@
Uống bánh bao? Chỉ với ba chữ này thôi cũng đủ thu hút con mắt của người ta
rồi. Thái Kinh là sành ăn nổi tiếng nhất Bắc Tống, vả lại khi nghe đến ba chữ
kia không nghĩ nhiều mà sẽ lập tức đi ngay.
Về phần Tứ tiểu công tử thì khỏi phải nói luôn, sẽ cưỡi ngựa chạy đến Tần phủ
ngay lập tức. Nhưng thực ra Phong Nghi Nô có hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng
của nàng hình như đây là lần đầu tiên Lý Kỳ mời nàng. Thực ra, chủ ý này là
nhất thời Lý Kỳ nhớ ra vì vậy cũng không có để ý gì nhiều. Hắn đến Bắc Tống
lâu như vậy rồi, mặc dù đã kết bạn với không ít người nhưng nếu nói đến những
người hắn có thể thưởng thức và tin tưởng thì chỉ được có mấy người này thôi.
Qúy Hồng Nô và Bạch Thiển Dạ coi như người trong nhà đương nhiên là không cần
phải mời rồi.
Hôm nay là ngày mà trong mấy năm gần đây Tần Phủ mới được một lần náo nhiệt.
Nhưng Tần phu nhân lại không thích nhất chính là trường hợp này, vì thế đã bảo
Ngô Phúc Vinh làm chủ đi tiếp đón bọn họ. Còn nàng thì ở trong cửa hàng xử lý
chuyện kinh doanh.
Tiền sảnh. Cao Nha Nội là một tên háo sắc, y nhìn thấy một phòng toàn là mỹ
nữ. Hơn nữa lại có hai người là thần tượng của y, đặc biệt là Phong Nghi Nô.
Tuy bề ngoài y tỏ ra nghiêm trang nhưng trong lòng thì ngứa ngáy vô cùng,
giống như thịt đã nằm trong bát, hưng phấn đến nước miếng chảy ròng ròng. Cho
dù bây giờ lấy cho y cái bánh bao mùi vị chẳng ra gì thì phỏng chừng y cũng đã
cảm thấy mỹ vị vô cùng. Chỉ có điều lúc này có Thái Kinh ở đây cho nên y không
dám làm càn.
Thái Kinh ngồi ở chỗ chính giữa, nói với phái Ngô Phúc Vinh:
- Chưởng quầy Ngô, Lý Kỳ mời ta đến uống bánh bao, bánh bao này uống thế nào
đây?
Ngô Phúc Vinh cười nói:
- Khởi bẩm Thái sư... đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy uống bánh bao.
Thái Kinh ồ lên một tiếng rồi nói:
- Lý Kỳ đâu rồi?
- Không biết. Tôi mới phái người đi xuống nhà bếp gọi hắn, nhưng người cháu
họ của tôi nói hắn mới đi ra ngoài rồi.
Thái Kinh gật gật đầu nói:
- Tiểu tử này cố tình tỏ ra huyền bí, vậy chúng ta cứ đợi chút đi.
Sài Thông ngồi ở bên cạnh cũng cười ha hả nói:
- Ăn bánh bao thì nghe thấy nhiều rồi nhưng còn uống bánh bao thì đúng là lần
đầu tiên nghe thấy.
Hồng Thiên Cửu nghe thấy bọn họ nói chuyện, hai mắt cũng sáng lên xoa xoa tay
cười ha hả nói:
- Uống bánh bao, chắc chắn là rất thú vị.
- Đám người các ngươi thật là, ở đây nhiều mỹ nữ như vậy nói mấy thứ đó không
hay gì cả. Cứ một câu bánh bao, hai câu bánh bao đúng là sơ suất với giai
nhân.
Cao Nha Nội nghe thấy bọn họ nói chuyện có vẻ không hài lòng, liền vung tay
lên nói năng hùng hồn:
- Thái bá bá, nếu Lý Kỳ đã nói như vậy vật bánh bao kia chắc chắn là uống
được, chúng ta đến đây chỉ để ăn. Nào, nào, vừa lúc cháu có mang bài tú-lơ-
khơ đến chúng ta chơi mấy ván đi? Phong nương tử. Hồng nương tử, các nàng cũng
đến chơi đi.
Nói xong y còn cô liêm sỉ đánh mắt nhìn về phía Phong Nghi Nô, vẻ mặt vô cùng
hạ lưu.
Tuy Cao Nha Nội cũng khá trắng trẻo, nhưng thực sự là trời sinh đã là một kẻ
xấu xa. Nhất cử nhất động, ngay cả đóa hoa hồng trên tóc mai kia cũng lộ ra
điều đó. Chỉ cần nhìn là đã biết chẳng phải loại người tốt lành gì. Còn mọi
người thì đã quen với những hành động này của y rồi cho nên không thấy trách
gì cả.
Phong Nghi Nô và Qúy Hồng Nô ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt tỏ ra hơi khó xử.
Bạch Thiển Dạ không biết Cao Nha Nội có tà tâm, chỉ chớp mắt hì hì cười nói:
- Phong tỷ tỷ, Hồng Nô muội muội mấy người chúng ta chơi mạt chược đi. Ngô
đại thúc đánh với chúng cháu một ván đi.
Ngô Phúc Vinh định gật đầu đồng ý, chợt thấy có một đạo tinh quang phóng tới,
trong lòng chấn động. Chỉ nhìn thấy hai mắt của Cao Nha Nội trợn to như quả
chuông đồng, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Giống như chỉ cần ông ta
gật gật đầu một cái là tên kia lập tức nhào đến, tiếng “ừ” đến bên miệng ông
lại nuốt xuống, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Nhưng động tác nhỏ của mấy tiểu bối này đâu thoát được cắp mắt của Thái Kinh.
Bây giờ Phong Nghi Nô chính là giáo viên của học viện lão, đương nhiên là lão
phải che chở rồi, bèn cười ha hả nói:
- Nói đến chơi mạt chược khiến lão phu cũng thấy ngứa ngáy. Khang nhi, nếu
không ngại hãy đến giúp lão già này đánh mấy ván đi.
Từ ngày đánh với Lý Kỳ lão cứ nói là toàn những thuật ngữ chuyên nghiệp.
- Hả?
Vẻ mặt của Cao Nha Nội đau khổ, thực ra y muốn nói Nha Nội tôi đây rất để ý,
nhưng lời này không dám nói, y gượng cười gật gật đầu nói:
- Thái bá bá muốn chơi mạt chược đương nhiên cháu sẽ đi theo làm tùy tùng
rồi.
Đi theo làm tùy tùng, Thái Kinh thở dài một tiếng nói:
- Khang nhi, đúng là cháu đọc ít sách rồi.
Câu này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều bật cười ha ha, không khí trở
nên sôi nổi.
............
Trong nhà bếp, Ngô Tiểu Lục đang nằm dựa vào bếp lò ngáy o o... Nước miếng
chảy đầy ra đất. Nhiệm vụ của Lỗ Mỹ Mỹ và Trương Nhuận đã hoàn thành, họ đang
ngồi ở bàn ngẩn ra.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lý Kỳ cũng tới. Lỗ Mỹ Mỹ vội đẩy Ngô Tiểu Lục.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Ngô Tiểu Lục ngây cả người ra rồi đột nhiên đứng bật dậy nhìn xung quanh, thấy
Lý Kỳ vội hỏi:
- Lý ca, huynh đi đâu vậy? Hoa quả đông lạnh kia là để cho chúng ta ăn sao?
Chỉ thấy tay Lý Kỳ bưng một chiếc chậu nhỏ, bên trong có một thứ gì đó màu xám
trong suốt.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn cậu ta nói:
- Tiểu tử cậu có ngốc không vậy? Đây chính là nhân bánh lúc trước ta mang đi
đó.
Ba người kinh ngạc, Ngô Tiểu Mục run run nói:
- Lý ca, đây là canh mà chúng ta vừa mới nấu đó sao?
- Nếu không thì cậu tưởng là cái gì?
Lý Kỳ tức giận mắng, lườm cậu ta một cái rồi đi chỗ tấm thớt để cái chậu lên
đó khé bóp. Nhìn thấy vật đó hơi rung rung rất hấp dẫn, hắn nói:
- Đây là dùng da heo nấu đông lạnh dính với lòng trắng trứng. Đừng có hỏi ta
lòng trắng trứng là gì? Các ngươi chỉ cần nhớ rõ, khi mở da heo đông lạnh ra
không được để có tạp chất vào. Bên trong chính là thạch xanh, sáng bóng hơn
nữa lại rất có độ đàn hồi.
Nói xong hắn cắt một miếng ra nói:
- Chính là như vậy không hề dính tạp chất lại có màu sáng bóng, ăn vào không
hề cảm thấy có mỡ nhưng lại rất nhiều mỡ, biết chưa?
Ba người cùng gật đầu.
Lý Kỳ cũng không nhiều lời nữa mà cánh miếng da heo đông lạnh kia ra thành
từng miếng, sau đó lại cắt nát, gạch cua, cao cua, thịt cua trộn đều vào nhau.
Đến bước này rồi, cuối cùng là làm nhân bánh, cũng có thể nói rất kì công.
Nhưng bước tiếp theo này cũng rất công phu. Cách làm canh bánh bao không giống
với bánh bao thông thường. Mỗi túi canh phải có từ ba mươi cái bánh bao trở
lên, vả lại yêu cầu phải tuyệt đối đều nhau. Miệng đóng phải nhỏ, thu lại cũng
phải nhanh không được để có một tia nứt. Lúc bao lại nếu lộ nhân bánh ra thì
đã là thất bại rồi. Lý Kỳ dạy cho Trương Nhuận và Lỗ Mỹ Mỹ, sau đó để các nàng
luyện tập còn hắn thì làm bao rất thành thục.