Người đăng: tuanh.kst@
Nếu là người khác thúc giục bản thảo, Lý Kỳ sẽ qua loa vài câu đuổi đi. Nhưng
ngồi đối diện chính là Hoàng thượng. Hơn nữa còn là một Hoàng thượng làm việc
theo cảm tính. Trời biết y có làm ra chuyện gì ngu xuẩn không.
Lý Kỳ không dám chậm trễ, nhíu mày, thầm nghĩ. Vừa rồi y hỏi cuốn sách có phải
do mình viết không. Ta đáp đúng vậy. Nhưng nếu đưa bản thảo của Thất Nương cho
y, chẳng phải y liếc cái là nhận ra sao? Đây coi như là tội khi quân. Cho dù y
không phán mình tội khi quân, những có khả năng nhìn ra quan hệ của mình và
Thất Nương không tầm thường. Đây chẳng phải là hủy mất một cờ quân tốt của mẹ
vợ sao? Thôi, dù sao cũng đã khi quân rồi. Hơn nữa trước kia lừa dối y không
ít lần, lừa thêm một lần, cũng không sao cả.
Trong lòng cân nhắc một phen, Lý Kỳ cẩn thận đáp:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần còn chưa viết xong.
Triệu Giai nghi ngờ nói:
- Ta nhớ trước kia lúc ngươi kể chuyện Tam Quốc, từng nói rằng ngươi một bên
sáng tác, một bên kể. Vì sao giờ lại nói chưa viết xong?
Tống Huy Tông mở trừng hai mắt, giống như đang nói, tiểu tử ngươi lại dám lừa
dối trẫm.
Mịa, thật không biết giảng nghĩa khí gì. Tới thời điểm mấu chốt, không ngờ lại
chọc sau lưng mình một đao. Lý Kỳ rất bất mãn Triệu Giai. Nhưng không biết
rằng Triệu Giai căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Y rõ ràng muốn mượn Hoàng uy
để được đọc trước. Lý Kỳ tâm niệm vừa động, đáp:
- Đúng là có chuyện như vậy, nhưng vi thần mới chỉ viết được đại cương, còn
chưa trình bày nội dung cụ thể. Hoàng thượng và điện hạ cũng biết đấy, vi thần
sợ nhất là viết chữ, được cái ăn nói khéo. Cho nên lúc kể Tam Quốc, trên cơ
bản là dùng miệng kể. Có khi nào điện hạ thấy vi thần kể Tam Quốc mà lấy ra tờ
giấy chưa? Kỳ thật vi thần vốn không có ý định xuất bản sách. Chỉ có điều về
sau có rất nhiều người nhờ vả vi thần. Vi thần mới thuận theo ý của mọi người,
viết thành sách. Nếu vi thần đã viết xong, việc gì phải xuất bản từng phần một
như vậy. Hoàng thượng, người nói đúng không?
- Ngươi nói cũng có lý.
Tống Huy Tông gật đầu, trong mắt hiện lên tia tiếc nuối:
- Lúc trước ngươi kể chuyện Tam Quốc, Giai Nhi có kể lại với trẫm. Chỉ có
điều lúc ấy trẫm nghĩ rằng ngươi khoác lác linh tinh. Nên không chăm chú lắng
nghe. Hiện giờ đọc xong cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa này của ngươi, trong lòng
trẫm rất hối hận.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Hoàng thượng nói cũng không sai, kỳ thực đây đều là vi thần linh tinh bịa
chuyện.
- Nói bậy bạ.
Tống Huy Tông nghiêm mặt:
- Chẳng lẽ ngay cả chuyện xưa tốt xấu như thế nào, trẫm cũng không nhìn ra
sao? Tam Quốc Diễn Nghĩa của ngươi so với Tam Quốc Chí của Trần Thọ có nhiều
điểm không đúng với lịch sự, nhưng sự tinh tế lại cao hơn một bậc.
Ta đang khiêm tốn, ngươi lại tưởng là thật. Lý Kỳ cười ha hả:
- Hoàng thượng quá khen, quá khen.
Tống Huy Tông bỗng nhướn mày nói:
- Nhưng trẫm không rõ, vì sao ngươi lại dùng Lưu Bị làm trung tâm. Nghĩ tới
Tào Mạnh Đức kia văn thao vũ lược, thi từ ca phú, mọi thứ tinh thông. Đặc biệt
là Vưu Công Chương Thảo kia, hùng dũng tuyệt luân, là khí thế bẩm sinh của một
vương gia, trẫm rất yêu thích. Còn có Tôn Trọng Mưu, kế thừa huynh nghiệp, đảm
lược siêu quần, có thể coi là nhân kiệt một đời. Nhưng vì sao ngươi lại cố
tình chọn lựa Lưu Bị? Trẫm thực sự khó hiểu.
Đối với điều này, y có chút phê bình kín đáo. Cái này cũng có nguyên nhân. Y
vốn là người yêu tài, ở phương diện này, Tào Tháo xác thực là mạnh hơn Lưu Bị
rất nhiều. Cho dù ở toàn bộ Tam Quốc, cũng là cầm cờ đi trước. Mà tổ tông của
y là Triệu Khuông Nghĩa, kế thừa huynh vị. Chính y cũng như vậy, cho nên y rất
có hảo cảm với Tôn Quyền. Mà Lưu Bị thì chẳng có gì để y tán thành.
Mịa, vấn đề này thật là làm khó mình. Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng không phải do
mình sáng tác. Mình làm sao biết La huynh (La Quán Trung) suy nghĩ như thế
nào. Trong lòng Lý Kỳ thầm mắng, khó xử nói::
- Vậy theo ý của Hoàng thượng, nên như thế nào mới đúng?
Tống Huy Tông vuốt râu, tự hỏi một lát, mới nói:
- Trẫm nghĩ, mấy phần sau ngươi nên chuyển trọng tâm sang nước Ngụy hoặc là
nước Ngô.
Triệu Giai cũng gật đầu đồng ý. Thần tượng của y là Tào Thực, yêu ai yêu cả
đường đi mà.
- Như vậy sao được.
Lý Kỳ kinh hô, trong lòng không ngừng kêu khổ. Đây là lão tử sao chép, sửa vài
điểm nhỏ có thể miễn cưỡng. Nhưng ngươi lại muốn thay đổi toàn bộ diễn viên
chính, thì khác nào giết ta.
Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn:
- Vì sao không được?
Chết, thiếu chút nữa quên y là Hoàng thượng. Khí thế của Lý Kỳ liền yếu đi, ủy
khuất mở to mắt. Nhưng không được sự thông cảm của Tống Huy Tông. Đầu đầy mồ
hôi, ngượng ngùng nói:
- Cái này…kỳ thực là có nguyên nhân.
Tống Huy Tông cau mày hỏi:
- Nguyên nhân gì? Nói nghe xem nào.
- Nguyên nhân ấy, ha ha…
Lý Kỳ cười khan hai tiếng, đầu óc phi tốc vận chuyển, bỗng nhiên hai mắt sáng
ngời, kêu lên:
- Có.
Tống Huy Tông bị hắn làm cho hoảng sợ, dựng râu trừng mắt mắng:
- Tiểu tử ngươi kêu cái quỷ gì vậy? Nơi này cũng phải là Túy Tiên Cư của nhà
ngươi.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Vi thần biết tội.
Tống Huy Tông tức giận hừ một tiếng:
- Bớt nói hươu nói vượn đi, vào chuyện chính.
Lý Kỳ điều chỉnh tâm tình, mỉm cười đáp:
- Vi thần viết như vậy, là vì muốn đảm bảo an toàn cho mạng sống của vi thần.
- An toàn cho mạng sống?
Tống Huy Tông nhướn mày:
- Lời này có ý gì? Ai sẽ vì một cuốn sách mà lấy mạng ngươi?
Lý Kỳ đáp:
- Hoàng thượng, Tam Quốc sơ kỳ, chính là cuối thời Đông Hán, khi đó vẫn là
giang sơn của Hán thất. Tuy Lưu Bị không bằng Tào Tháo, nhưng y là họ Lưu. Hơn
nữa còn là dựa vào Hán thất kéo lá cờ khởi nghĩa, chính là chính đạo. Còn Tào
Tháo, theo ý nào đó mà nói, y là loạn thần tặc tử. Nếu vi thần dùng Tào Tháo
làm trung tâm, nhất định sẽ bị người người cười chê. Tình huống xấu nhất là có
vị quan nào đó thượng tấu buộc tội vi thần. Như vậy vi thần chẳng phải chết
oan uổng?
Tống Huy Tông sững sờ, trầm tư một lát, hơi gật đầu:
- Cũng đúng, ngươi suy tính rất chu đáo.
Y là Hoàng thượng, về phương diện này còn rõ ràng hơn ai hết.
Lý Kỳ còn chưa kịp thở phào, Triệu Giai bỗng nhiên lên tiếng:
- Lý Kỳ, lời này của ngươi ta không dám gật bừa. Ta nghĩ lúc ấy vận số của
nhà Hán đã hết. Tư Mã hiền tướng đã đề cập ở trong Tư Trị Thông Giám: “Đầu năm
Kiến An, bốn bể lay động, dân chúng ly tán, triều đình bất lực”. Hơn nữa lúc
đầu Tào Mạnh Đức coi như là trung thành và tận tâm với Hán thất. Ngươi gắn tội
danh này lên Tào Mạnh Đức, không khỏi bất công. Hơn nữa, tay Lưu Bị kia, lúc
đó chẳng phải vì bản thân y sao?
Tống Huy Tông cũng gật đầu:
- Giai nhi nói có lý.
Đạo lý đó ai mà chả hiểu. Nhưng xảy ra việc gì, ngươi gánh thay cho lão tử
nhé! Lý Kỳ cười đáp:
- Điện hạ nói có lý. Tuy nhiên, đã là tiểu thuyết, thì phải có nhân vật chính
và nhân vật phản diện. Nếu vi thần đặt Tào Tháo ở bên chính, như vậy Tôn, Lưu
liền thành nhân vật phản diện. Điện hạ là người rộng rãi, đương nhiên sẽ không
cảm thấy có gì không ổn. Nhưng những người khác sẽ không nghĩ vậy. Nếu bọn họ
thấy vi thần viết một người dốc lòng cứu quốc thành nhân vật phản diện. Thì
kiểu gì ngày nào bọn họ cũng thượng tấu buộc tội vi thần. Cái mạng của vi thần
chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu như làm phiền giấc ngủ của Hoàng thượng, vậy thì
tội lớn lắm.
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Tiểu tử ngươi thật là giảo hoạt, dám kéo cả trẫm ra. Tuy nhiên, lời ngươi
nói đích thật là có đạo lý. Tốt rồi, tốt rồi, việc này tới đây thôi. Hôm nay
chúng ta chỉ nói chuyện xưa, không luận cái khác.
Phù, rốt cuộc vượt qua kiểm tra. Lý Kỳ thở dài một hơi:
- Vâng.
Tống Huy Tông bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Chỉ là đáng tiếc cho Quách Phụng Hiếu.
Nói xong, y lại liếc sang Lý Kỳ:
- Lý Kỳ à, Quách Phụng HIếu là kỳ sĩ đương thời, làm người rộng rãi. Mặc dù
không câu nệ tiểu tiết, nhưng phải trái rất rõ ràng. Làm việc gì cũng có chừng
mực. Hơn nữa nhiều lần bày diệu kế cho Tào Mạnh Đức. Vậy mà trong Tam Quốc
Diễn Nghĩa của ngươi, lại miêu tả Quách Phụng Hiếu rất ít. So với Tam Quốc Chí
của Trần Thọ, còn kém hơn.
Hóa ra y là fan của Quách Gia. Tuy nhiên, với tính cách của y, khả năng lớn là
không thích Gia Cát Lượng. Tuy nhiên, sách này không phải do ta viết. Nếu La
huynh miêu tả Quách Gia quá oai hùng, thì ngươi bảo fan của Gia Cát Lượng làm
sao chịu nổi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Hoàng thượng, vi thần tài học sơ thiển, sao có thể so sánh được với Trần
Thọ.
Tống Huy Tông hừ nói:
- Ngươi mà tài học sơ thiển? Ngươi xem xem, ngươi miêu tả Gia Cát giống như
một vị thần vậy. Trẫm cũng biết Gia Cát Khổng Minh là một vị hiền tướng. Nhưng
ngươi không khỏi quá thiên hướng Gia Cát Khổng Minh đi. Điều này thật không
công bằng với Phụng Tiên và Chu Công Cẩn. Hôm nay trẫm phải lấy lại công đạo
cho bọn họ.
Lấy lại công đạo? Lấy lại kiểu gì? Lý Kỳ sững sờ.
Triệu Giai cũng nói:
- Phụ hoàng nói rất đúng. Nhi thần cũng nghĩ, ở phương diện quân sự, Gia Cát
không bằng Quách Phụng Hiếu. Long Trung Đối của y cũng không bằng Thập Thắng
Luận của Quách Phụng Hiếu.
Đổ mồ hôi, hóa ra hai cha con nhà này đều là fan của Quách Gia. Xong rồi, lần
này lão tử thực sự xong rồi. Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ.
Tống Huy Tông nói:
- Vậy à, không biết Giai Nhi giải thích như thế nào?
Triệu Giai nói thẳng:
- Thập Thắng Luận của Quách Phụng Hiếu đều điểm đúng vào mấu chốt, có thể nói
là không có chút sơ hở. Trợ giúp Tào Tháo bình định phương bắc. mà Long Trung
Đối của Gia Cát, đề xuất là chiếm Ích Châu, Kinh Châu. Đợi cho thiên hạ có
biến, thì mới xuất binh đánh Trung Nguyên. Sách lược có nhiều chỗ không đầy
đủ. Ích, Kinh là hai nơi cách xa nhau ngàn dặm, rất khó trợ giúp nhau chiến
đấu. Mà chiến cuộc thường thiên biến vạn hóa. Chỉ cần có chút sai lầm, thì
liền mất đi thời cơ chiến đấu tốt nhất. Đây là một. Thứ hai, xem xét thực lực
lúc đó, nước Thục yếu nhất. Nhưng Gia Cát Lượng lại chia quân đóng ở hai vùng
Kinh, Ích. Kinh Châu là vùng giao tranh của binh gia, lại là môn hộ của Đông
Ngô. Đông Ngô tấn công Kinh Châu, là điều tất nhiên. Vậy mà Gia Cát Lượng lại
tính sai tình thế. Sau khi Bàng Thống qua đời, y chỉ lưu lại một mình Quan Vũ
đóng giữ Kinh Châu. Cho dù Quan Vũ là thiên thần hạ phàm, cũng khó có thể chặn
nổi hai nước Ngô, Ngụy giáp công. Hơn nữa, Quan Vũ chiến đấu vất vả, lại không
được sự viện trợ hữu lực của Gia Cát Lượng. Khiến cho về sau Kinh Châu thất
thủ. Lưu Bị và Quan Vũ lần lượt binh bại. Tuy Quan Vũ cũng có trách nhiệm.
Nhưng con nghĩ, trách nhiệm của Gia Cát Lượng là lớn nhất.
Tống Huy Tông sững sờ trong chốc lát, khuôn mặt vui vẻ, vỗi vai Triệu Giai,
cười nói:
- Giai nhi có thể giải thích được như vậy, phụ hoàng rất vui mừng.
Ngươi nói vậy là vì ngươi đã biết trước mọi chuyện. Nếu lúc ấy Quan Vũ không
mất đi Kinh Châu, sách lược hai đường xuất binh của Gia Cát Lượng cũng thành
công, thì liệu ngươi có nói được như vậy không? Đúng thật là! Mặc dù Lý Kỳ có
chút không đồng ý, nhưng lần ngôn luận này của Triệu Giai đã khiến hắn hai mắt
tỏa sáng, phản bác:
- Vừa rồi điện hạ cũng nói, Kinh Châu là vùng giao tranh của binh gia, Gia
Cát Lượng đã có bản lĩnh đoạt được, vì sao lại không cần? Phải biết rằng Lưu
Bị chí tại thiên hạ. Tuy vùng Tây Xuyên có địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Nhưng muốn từ Tây Xuyên xuất binh cướp lấy Trung Nguyên, quả thực không dễ
dàng. Nếu không có được Kinh Châu, thì làm sao chiếm được cả thiên hạ?
Triệu Giai lắc đầu:
- Nhưng ngươi phải hiểu rằng, lúc trước Lưu Bị sở dĩ có thể thắng, toàn bộ
nhờ vào liên minh Tôn Lưu. Mà chính vì Kinh Châu, mới khiến hai nhà Lưu, Ngô
bất hòa. Bàng Thống từng hiến kế cho Lưu Bị, buông tha Kinh Châu, mưu cầu Tôn
Ngô cung cấp viện trợ, toàn lực chiếm lấy Ung, Lương và những vùng khác của
Quan Trung. Ta cho rằng đó mới là thượng sách.
Tống Huy Tông gật đầu:
- Hay, hay, Giai nhi nói rất đúng. Lý Kỳ, ngươi còn gì để nói?
Mẹ ngươi, nói cái rắm. Hai người các ngươi không thích Gia Cát, hơn nữa một
người là Hoàng thượng, một người là Hoàng tử. Ta chỉ là một tiểu quan, khẳng
định không cãi được các ngươi. Biết thế, vừa rồi đang dẫn theo Cao nha nội
theo, để y cãi với các ngươi. Lý Kỳ nhếch miệng nói:
- Điện hạ, sau khi Quách Gia qua đời, Gia Cát Lượng mới rời núi. Hai người
chưa từng chính thức giao phong, ai mạnh ai yếu, không ai biết được. Mà lời
của ngài, là biết trước được kết quả nên mới nói vậy. Không khỏi có chút không
công bằng.
Tống Huy Tông gật đầu:
- Điều này cũng đúng. Vậy các ngươi nói một chút, nếu Quách Phụng Hiếu không
mất sớm, vậy lúc ấy Tào phạt Tôn, Lưu, ai sẽ thắng?
Cha này rảnh rỗi đến nhức trứng dái rồi đây. Vấn đề này cũng lôi ra hỏi được.
Trong lòng Lý Kỳ rất hối hận.