526:. Lại Vén Lên Tam Quốc Cuồng Triều


Người đăng: tuanh.kst@

Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ ở trong sương phòng cười cười nói nói, cực kỳ vui vẻ.
Nhưng lại để cho một người khác chịu khổ rồi. Chính là Mã Kiều đáng thương của
chúng ta.

Mã Kiều vốn cho rằng mình vất vả lao động lâu như vậy, rốt cuộc đả động cái
tên keo kiệt. Nhưng lúc y mang theo lòng vui sướng đi chọn lễ vật cho Lỗ Mỹ
Mỹ, đột nhiên phát hiện Lý Kỳ thần bí mất tích. Điều này đã chọc tức y, vội
vàng đi khắp nơi tìm, nhưng nào thấy bóng dáng của Lý Kỳ.

Thẳng đến lúc Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ chuẩn bị quay về, mới nhớ tới Mã Kiều,
đều không ngừng kêu khổ, nhanh ra ngoài tìm kiếm Mã Kiều. Tìm cả buổi, mới ở
trong một góc tìm thấy Mã Kiều, nhưng vẻ mặt đầy tức giận. Lý Kỳ không nói hai
lời, lấy ra một thỏi bạc sáng lóa, cưỡng chế bỏ vào tay Mã Kiều. Lại lừa dối
một phen, mới khiến cho sắc mặt của Mã Kiều hòa hoãn lại.

Mà hai trăm cuốn Tam quốc Diễn Nghĩa, chỉ trong thời gian hai canh giờ ngắn
ngủi, đã bị cướp mua không còn. Điều này cũng có nghĩa là, trong hai canh giờ
ngắn ngủi, Lý Kỳ đã lỗ mất tám mươi quán. Quả thực là bạc trắng a.

Không có cách nào, Lý Kỳ chỉ có thể hy vọng vào sách mạ vàng sắp xuất bản.

Nhưng hai trăm bản Tam quốc Diễn Nghĩa kia, đã tạo thành một luồng gió mãnh
liệt phủ kín khắp kinh thành. So với lần trước Lý Kỳ kể chuyện Tam quốc còn
mãnh liệt hơn. Dù sao lúc trước Lý Kỳ kể chuyện, số người mà Túy Tiên Cư chứa
được chỉ có hạn. Có rất nhiều người chỉ nghe thấy đứt quãng. Hơn nữa cũng có
rất nhiều người chỉ biết, nhưng chưa từng được nghe qua.

Giờ thì tốt rồi, giấy trắng mực đen, chuyện xưa đầy đủ. Có thể giúp mọi người
càng thêm rõ ràng. Điều duy nhất không hoàn mỹ, là chỉ có một phần. Chưa đã
nghiền a, cũng không biết khi nào mới có phần thứ hai.

Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, Bạch Thiển Dạ không tiết lộ nhà
xuất bản. Nhưng mọi người đều nhận định, cuốn sách này hẳn là do Lý Kỳ viết
ra.

Không thể không nói, một chiêu này của Bạch Thiển Dạ rất hay.

Lúc trước Lý Kỳ làm náo động, phần lớn là vài phát minh, việc buôn bán và tay
nghề làm bếp. Nhưng hiện giờ nhờ vào bản Tam quốc Diễn Nghĩa không hoàn chỉnh,
hắn thoáng cái đã trở thành người nổi tiếng trong giới văn đàn Bắc Tống.
Chuyện Hồng nương tử lúc trước, khiến hắn trở thành địch nhân lớn nhất của
toàn bộ giới văn đàn Bắc Tống. Thì nay đã bắt đầu có không ít văn nhân nhã sĩ
đứng về phía hắn. Thậm chí còn không ít người trở thành fan hâm mộ của hắn.

Đương nhiên, người phản đối như cũ không ít. Đôi bên lại bắt đầu khẩu chiến.

Lý Kỳ là người trong cuộc, nhưng tương đối thanh nhàn. Sự nghiệp và tình yêu
hắn đều có thu hoạch. Đường làm quan cũng rộng mở. Mặc dù còn cách giấc mộng
của hắn một hoảng, nhưng ít nhất đã thấy được hy vọng. Như vậy hắn đã thấy đủ
rồi.

Lý Kỳ ngâm nga vài bát hát đi về hướng cửa bắc. Không khó để nhìn ra vẻ sáng
rọi trên khuôn mặt hắn. Từ hôm qua tới giờ, hắn đều trong tâm trạng vui vẻ.
Điều tiếc nuối duy nhất, chính là hai cô nàng kia không tới phỏng vấn.

Hắn vừa mới vào trong thành, bỗng nhiên có một tên mọt sách lao ra ngăn cản
đường hắn:

- Lý sư phó, có thể gặp được ngươi ở đây, thật tốt qua. Vừa lúc ta có một vấn
đề muốn thỉnh giáo ngươi.

Lý Kỳ không biết người này, theo bản năng hỏi:

- Vấn đề gì?

Tay mọt sách kia nói:

- Tối hôm qua ta thắp đèn đọc Tam quốc Diễn Nghĩa của ngươi cả đêm. Nhưng lúc
đọc đến đoạn Lã Bố chết ở Bạch Môn Lâu. Đột nhiên phát hiện trong sách có rất
nhiều chỗ không rõ ràng. Vì thế muốn thỉnh giáo ngươi một vài câu.

Thắp đèn đọc sách? Trang bức gì đó? Lý Kỳ hỏi:

- Chỗ nào không rõ ràng?

- Chính là Điêu Thuyền. Chẳng thấy chỗ nào trong sách nói tới kết cục của
nàng ấy. Một nữ tử mỹ mạo động lòng người như vậy, sao ngươi lại quên được?

Dm! Nhìn không ra cha này lại rất háo sắc. Lý Kỳ lừa bịp đáp:

- À, Điêu Thuyền ấy à, chính vì nàng ấy là một nữ tử mỹ mạo động lòng người,
ta mới cố tình không nhắc tới.

- Là sao?

Lý Kỳ thở dài một tiếng:

- Ông trời có đức hiếu sinh. Điều Thuyền là một nữ nhân đáng thương, ta thực
sự không đành lòng để cho nàng ấy chết. Nhưng nếu ta không viết nàng ấy chết,
như vậy chỉ có một khả năng, chính là nàng trở thành tiểu thiếp của Tào Tháo.
Tình cảnh đó ta cũng không muốn thấy. Nguyên nhân chỉ như vậy thôi. Nên ta mới
không nhắc tới kết cục của nàng. Toàn bộ do các độc giả tự suy đoán.

Tay mọt sách kia bị Lý Kỳ lừa dối tới sững sờ, gật đầu:

- Có lý, có lý.

Lý Kỳ cười ha hả::

- Đâu có, ta còn có việc, cáo từ trước.

Nhưng chưa đi được hai bước, lại có một người ngăn cản, hỏi:

- Lý sư phó, Điêu Thuyền có xinh đẹp như ngươi miêu tả không? So với Phong
Hành Thủ, ai hơn ai?

Người này điên rồi. Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Mỗi người một vẻ.

- Hay, nói rất hay. Một người một vẻ.

Đổ mồ hôi, chỉ sợ ta đánh rắm, ngươi cũng nói là thơm. Lý Kỳ cố nhịn cười,
khẩn trương cáo từ, tránh né hai tên điên này.

- Lý sư phó, vì sao trong sách ngươi miêu tả Tào Mạnh Đức là người thích vợ
của người khác? Có bằng chứng không?

- À, à, ta đoán y từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, nên dựa vào đó viết ra.
Về phần bằng chứng, ta nhớ là trong sách sử cũng có ghi lại mà.

- Thì ra là thế. Tuy nhiên, Lý sư phó, ta cho rằng Tào Tháo là kiêu hùng một
đời, chuyện quan trọng như vậy, ngươi nên miêu tả tỉ mỉ hơn mới đúng.

Con mẹ ngươi, rõ ràng bảo mình viết ra sự tích phong lưu của Tào Tháo cho y
xem. Lý Kỳ dở khóc dở cười, không biết trả lời thế nào cho phải.

Đoạn đường này đúng là gian khổ. Cứ đi được một lúc, lại có một hai người nhảy
ra hỏi mấy việc kỳ quái bên trong Tam quốc Diễn Nghĩa. Khiến cho Lý Kỳ rất đau
đầu. Hối hận hôm qua không nên mềm lòng, để cho Mã Kiều nghỉ việc nửa ngày.

Thật vất vả quay về Túy Tiên Cư, nhưng vừa tới cửa, Ngô Phúc Vinh đã liếc mắt
ra dấu cho hắn, nói:

- Lý sư phó, bên trong có rất nhiều người đang chờ cậu.

- Ai?

Lý Kỳ ngẩn ra, nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Cao nha nội, Hồng Thiên Cửu, Chu
Hoa và đám công tử ca liên quan đều tới đông đủ. Âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ
bọn họ tới cũng vì Tam quốc Diễn Nghĩa?

Đang lúc nghi hoặc, chợt nghe Hồng Thiên Cửu chạy tới nói:

- Lý đại ca, rốt cuộc huynh đã tới. Để cho đệ chờ khổ a.

- Ừ?

Lý Kỳ đi tới, thấy mọi người đều vây quanh, không khỏi hiếu kỳ:

- Tiểu Cửu, các ngươi chờ ta làm chi? Nói rõ trước, hiện giờ ta không có tâm
tình nấu nướng đâu.

Chu Hoa dậm chân nói:

- Ai cần huynh nấu nướng, bọn đệ muốn Tam quốc Diễn Nghĩa của huynh a.

Hồng Thiên Cửu gật đầu:

- Đúng đúng, Lý đại ca, huynh cũng thật không có nghĩa khí gì cả. Xuất bản
sách mà không nói cho bọn đệ một tiếng. Làm hại bọn đệ sáng hôm qua đi săn,
lúc quay về thì đã hết sách để mua. Ngay cả cái bìa sách cũng chưa được trông
thấy.

Lý Kỳ đáp qua loa:

- Làm sao ta biết được bán nhanh như vậy. Hơn nữa, sách ta cũng đã bán hết
rồi, còn tìm ta làm gì?

Chu Hoa chớp đôi mắt ti hí, hỏi:

- Lý đại ca, chẳng lẽ huynh không lưu lại một quyển nào?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Xin lỗi rồi, một quyển cũng không còn.

Cao nha nội cười ha hả:

- Tuy nha nội ta hôm qua cũng đi săn. May mà Lục Thiên thông minh, biết ta
thích Gia Cát thánh nhân, nên đã tự mua giúp ta một cuốn.

Thanh âm đầy đắc ý.

Hồng Thiên Cửu buồn bực:

- Trong số chúng ta, có mỗi đại ca mua được.

Chu Hoa không vui nói:

- Lý đại ca, huynh cũng thật là. Bán được thì việc gì phải quy định mỗi người
chỉ được mua một cuốn?

Lý Kỳ tự nhiên biết Bạch Thiển Dạ làm vậy, để cho càng nhiều người biết tới
quyển sách hơn, cười đáp:

- Là ta sợ có người quấy phá, cố ý nâng giá lên kiếm lời riêng. Nếu nha nội
đã mua một cuốn, thì các ngươi có thể mượn đọc mà.

Cao nha nội vội nói:

- Như vậy sao được. Ta còn chưa đọc hết. Hơn nữa Tiểu Cửu tay chân vụng về
lắm, mà ta chỉ có một cuốn. Không may làm hỏng, chẳng phải là hết cái để đọc
sao?

Hồng Thiên Cửu bất mãn nhìn y, bĩu môi nói:

- Đại ca, huynh nghe thấy chưa, là ca ca căn bản không cho đệ mượn.

Thằng nhãi kia đúng là keo kiệt. Lý Kỳ cười nói:

- Không phải các ngươi rất có tiền sao? Có thể ra giá mua sách của người
khác.

Hồng Thiên Cửu thở dài:

- Đệ đã sớm phái người đi nghe ngóng. Nhưng người ta cũng chưa xem hết, sao
nguyện ý bán. Chỉ sợ còn phải đợi thêm mấy ngày nữa. Nhưng chờ bọn họ đọc
xong, chẳng phải là mình lạc hậu? Hiện tại người nào cũng đang đàm luận về Tam
quốc, mà đệ không xen miệng vào được, rất là phiền não a.

Điều này cũng đúng. Lý Kỳ vỗ vỗ vai Hồng Thiên Cửu, tỏ vẻ thông cảm:

- Tiểu Cửu, lần này coi như đại ca có lỗi với đệ. Lần sau đi, đại ca sắp xuất
bản Tam quốc Diễn Nghĩa mạ vàng rồi. Đến lúc đó sẽ tặng cho đệ một cuốn.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi:

- Mạ vàng là sao?

Lý Kỳ dựng ngón tay cái, lừa bịp nói:

- Bản mạ vàng này có thể khó lường a. Cao nha nội mua chỉ là bản bình thường
mà thôi. Giấy và mực đều là dùng hàng hạ đẳng. Cho nên mới bán rẻ như vậy. Còn
bản mạ vàng, bất kể là nhìn từ bên ngoài, hay từ bên trong, đều là thượng
hạng. Đương nhiên, bản mạ vàng phải đắt hăn một ít. Như vậy sẽ không còn người
nào đoạt mua của các ngươi.

Hồng Thiên Cửu vui vẻ, vỗ tay hưng phấn nói:

- Hắc, mạ vàng mới tốt. Đến lúc đó, đại ca nhất định phải lưu cho đệ một bản.

Cao nha nội cũng nói:

- Ta cũng muốn. Bản bình thường kia căn bản không xứng với thân phận của bản
nha nội.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Nhất định, nhất định, ta sẽ phái người mang cho các vị.

Chu Hoa hỏi:

- Vậy huynh chuẩn bị đến đâu rồi?

- Cái này…

Lý Kỳ vừa mở miệng, chợt nghe có người ở cửa gọi:

- Lý Kỳ.

Quay đầu nhìn, thì thấy Triệu Giai phong trần mệt mỏi đi vào.

- Triệu công tử.

Mọi người đều chắp tay thi lễ.

- Ca ca, huynh cũng tới à?

Cao nha nội hiếu kỳ hỏi.

Triệu Giai không để ý tới y, hướng sang Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, mau mau bán cho ta một bản Tam quốc Diễn Nghĩa.

Lý Kỳ “ủa” một tiếng:

- Ngươi tới đây cũng vì Tam quốc Diễn Nghĩa?

- Đúng vậy, nhưng vì sao ngươi chỉ bán tới trưa rồi không bán nữa?

- Vì hết hàng.

- Vậy ngươi còn hay không?

- Không còn. Đám người Tiểu Cửu cũng vừa hỏi, nhưng thực sự bây giờ ngay cả
tấm bìa tiểu đệ cũng không còn.

Triệu Giai nhướn mày:

- Vậy làm sao bây giờ, phụ thân vẫn đang chờ để đọc.

- Cái gì? Hoàng…Đại quan nhân cũng muốn đọc?

- Ừ.

Ánh mắt của Lý Kỳ bỗng hướng về phía Cao nha nội. Thì thấy y đang lặng lẽ đi
ra cửa sau, khéo miệng nhếch lên, vung tay kéo Cao nha nội lại, cười ha hả:

- Triệu công tử, ta không còn, nhưng Nha nội vừa lúc mua được một cuốn.

Triệu Giai mừng rỡ, vung tay bắt y lại, cười nói:

- Nha nội, mau đưa bản Tam quốc kia cho phụ thân ta mượn.

Cao nha nội tức thì khóc nức nở, nói:

- Ca ca, nếu đệ nói không có bản Tam quốc kia, huynh có tin không?


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #534