Người đăng: tuanh.kst@
Lý Kỳ phân phó xong, không lưu bọn họ lại nữa, đuổi bọn họ trở về làm việc.
Ngưu Cao lại không vội vã rời đi. Mọi người đi hết rồi, y mới chắp tay nói với
Lý Kỳ:
- Tỵ chức đa tạ Phó Soái đã đề bạt.
Lý Kỳ lắc đầu mỉm cười:
- Ngươi không cần cảm ơn ta. Ngươi xứng đáng được như vậy. Ta là người chỉ
coi trọng năng lực. Ngươi có thể thăng lên làm Chỉ Huy Sứ, là nhờ ngày bình
thường ngươi rất chịu khó huấn luyện. Nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà
kiêu ngạo tự mãn. Ngược lại phải càng thêm khắc khổ huấn luyện. Bằng năng lực
của ngươi, chức Chỉ Huy Sứ chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Còn nữa, ngươi tới Võ
Kỵ Binh, đối mặt với đám binh lính càn quấy kia, nếu ngươi không vượt qua được
bọn họ, bọn họ căn bản sẽ coi thường ngươi. Cho nên ngươi cứ làm hết sức mình,
xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, nếu là đối mặt với thủ
trưởng, bất kể là sai hay là đúng, ngươi nên tạm thời nhẫn nhịn, tới nói cho
ta biết.
Ngưu Cao ôm quyền:
- Tỵ chức nghe theo lời dạy bảo của Phó Soái.
Dừng một lát, y lại lo lắng nói:
- Phó Soái, đám Chỉ Huy Sứ kia đều là lão binh. Hơn nữa phía trên bọn họ hình
như đều có người. Ngài nên cẩn thận hơn.
Lý Kỳ cười lạnh:
- Điều này ta biết. Tuy nhiên, chỉ bằng đám người đó, ta còn chưa để vào mắt.
Nếu bọn họ huấn luyện binh tốt, thì không có gì phải nói. Nếu như không tốt,
hừ hừ, ta sẽ đuổi cả đám đó tới biên cương coi giữ đi.
Vị Phó Soái này đúng là hoành tráng. Mồ hôi chảy trên trán Ngưu Cao.
- Phó Soái, ngày mai ngày định lúc nào thì tới doanh tuần kiểm?
Lý Kỳ mỉm cười, vỗ vai y nói:
- Ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.
Ngưu Cao ngẩn ra, lập tức phản ứng. Âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho vị Chỉ Huy
Sứ này. Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ a. Y vâng một tiếng liền cáo
từ.
Kỳ thực, đối với việc luyện binh, Lý Kỳ có thể làm, cũng chỉ là biến bọn họ
thành một quân nhân chân chính. Làm cho bọn họ hiểu được ý nghĩa của hai chữ
‘Quân nhân’. Nhưng muốn nói tới hành quân đánh giặc, thì hắn có lòng không đủ
lực. Những việc như vậy, chỉ có thể giao cho đám đại tướng như Nhạc Phi, Ngưu
Cao, Hàn Thế Trung, Chủng Sư Đạo.
Ngưu Cao đi rồi, Lý Kỳ và Mã Kiều trực tiếp trở lại Tần phủ nghỉ ngơi. Tuy Lý
Kỳ đã dặn Mã Kiều đêm nay có việc phải làm. Nhưng tay Tình Thánh Mã Kiều căn
bản không để ở trong lòng. Lợi dụng thời gian rảnh rỗi, liền vội vội vàng vàng
chạy tới giúp Lỗ Mỹ Mỹ làm việc. Nói thật, nếu hiện tại Lỗ Mỹ Mỹ khen y hai
câu, phỏng chừng cho dù y mất ngủ, thì tinh thần vẫn tăng lên gấp trăm lần.
Đêm đó, mới qua canh ba, Lý Kỳ liền rời giường cùng Mã Kiều ra khỏi cửa. Rõ
ràng hắn muốn lập lại chiêu cũ, dùng tập kích bất ngờ.
Trong quân doanh, đang lúc đám binh lính kia còn say giấc mộng xuân, tiếng
trống chợt vang lên như sấm. Khiến cho bọn họ sợ tới mức thiếu chút nữa thì
‘Liệt dương’. Tình huống này giống như Kiêu Kỵ Doanh lúc trước như đúc, thậm
chí còn thảm thiết hơn. Có vài tên bao cỏ đã nổi giận, ngay cả y phục cũng
không mặc liền chạy ra ngoài. Nhưng Lý Kỳ đột nhiên tới, khiến tướng sĩ toàn
doanh đều sợ hãi.
Đương nhiên, Lý Kỳ cũng không nhân từ tới mức để cho bọn họ quay về mặc quần
áo. Gió bắc rét lạnh đã khiến bọn họ nhanh chóng tỉnh táo.
Lý Kỳ lại dùng giọng điệu cũ rích răn dạy một phen, bắt đầu điều chỉnh kỷ luật
quân đội, đưa ra một đống quy định nghiêm ngặt. Trừng phạt so với lúc trước
còn nghiêm trọng hơn. Ngay cả đầu bếp trong doanh cũng phải phạt chạy. Muốn ăn
cơm, thì dậy sớm một chút.
Một loạt quy định này, đối với đám binh lính càn quấy, lười biếng quen, chẳng
khác nào sấm sét giữa trời quang, thiếu chút nữa thì co quắp tại chỗ. Có một
giáo đầu không biết Lý Kỳ, cậy già lên mặt, đứng ra nói vài câu tự cho là
đúng.
Lý Kỳ nghe xong, không nói hai lời, trực tiếp sai người kéo xuống đánh hai
mươi đại bản, cấm luôn ăn sáng. Rồi nói với những người còn lại, đây là kết
cục của việc chống lại mệnh lệnh.
Ngay cả Vương Tuyên Ân Lý Kỳ cũng dám đánh, huống chi là một giáo đầu nho nhỏ?
Mọi người thấy thủ đoạn của Lý Kỳ ác độc như vậy, không dám nói nửa câu phản
đối. Trong lòng âm thầm kêu khổ. Đáng tiếc là Lý Kỳ không thương hại bọn họ,
dạy dỗ một phen, liền tới doanh kế tiếp.
Tình hình của các doanh gần như là giống nhau. Lý Kỳ quyết đoán sửa chữa một
phen. Nhưng hắn còn cho các Chỉ Huy Sứ của các doanh một ít cổ vũ. Ám chỉ
rằng, chỉ cần các ngươi làm tốt, thăng quan không nói chơi. Ngưu Cao chính là
ví dụ tốt nhất. Điều này khiến cho đám Chỉ Huy Sứ rất kích động, nhiệt huyết
sôi trào.
Trên đường còn xuất hiện một việc nho nhỏ. Đó là lúc hắn tới Kiêu Hùng Doanh,
vừa vặn gặp mấy binh linh càn quấy mới từ kỹ viện trở về. Người nào người nấy
đều say khướt. Lý Kỳ đang lo lắng kiếm người để lập uy. Vừa lúc dùng đám binh
lính say rượu này. Liền hạ lệnh trục xuất bọn họ tới Sương Quân làm công việc
thủ công. Chút quyền lực ấy, hắn vẫn phải có.
Đợi hắn tuần kiểm xong toàn bộ quân doanh của Long Vệ Quân, thì trời đã sáng.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng hai người vẫn mệt muốn chết. Lúc quay về thành,
tùy ý ăn mấy cái bánh bao và bát cháo loãng ở ven đường, rồi nghỉ ngơi một
hồi.
Sau khi ăn xong, Lý Kỳ cũng không lên xe ngựa, mà vừa nói chuyện phiếm với Mã
Kiều, vừa dọc bước phố Mã Hành. Đi chừng một nén nhang, lúc qua Tướng Quốc Tự,
vừa vặn gặp phải lúc Tướng Quốc Tự mở cửa. Lý Kỳ nghĩ thầm, Mã Kiều làm phu xe
cho mình nhiều ngày như vậy, chắc cũng vất vả, nên mua vài món thưởng cho y
mới được. Cười nói:
- Mã Kiều, ngươi xem ngươi và sư muội của ngươi thiếu cái gì không, liền
thuận đường mua một ít về. Ta trả tiền.
Mã Kiều vui vẻ, vội nói:
- Phó Soái, ngươi nói lời phải giữ lời đấy.
- Đương nhiên, chọn đi, chọn xong ta trả tiền.
- Tốt.
Hai người buộc xong xe ngựa, liền đi lên chùa. Lý Kỳ vẩn vơ đi dạo, bỗng có
một người chạy tới trước mặt hắn, nói:
- Lý sư phó, Lý sư phó.
Lý Kỳ cẩn thận nhìn, là một người trung niên hơi béo. Người này Lý Kỳ cũng
biết, là chưởng quầy của cửa hàng hoa quả khô lớn nhất của phó Mã Hành. Họ Hà,
tên Cửu Thúc gì đó. Cũng là khách hàng quen của Túy Tiên Cư. Hắn trêu ghẹo
nói:
- Hà Cửu Thúc, đừng nói với ta rằng ngươi cũng tới đây buôn bán đấy.
Hà Cửu Thúc gật đầu:
- Đúng vậy, có gì không ổn à?
Lý Kỳ cười khổ:
- Ngươi cũng không thiếu tiền, việc gì vất vả như vậy. Giao cho hạ nhân làm
là được.
Hà Cửu Thúc cười ha hả:
- Lý sư phó nói rất đúng. Tuy nhiên hôm nay là ngoại lệ. Ngươi theo ta.
Lý Kỳ hiếu kỳ đi theo y. Hà Cửu Thúc dẫn Lý Kỳ tới một cái sạp hàng khá lớn.
Chỉ thấy phía trên bày đặt đều là vợt cầu lông.
Hạ nhân coi sạp thấy Hà Cửu Thúc và Lý Kỳ tới, khẩn trương thi lễ. Lý Kỳ kinh
ngạc hỏi:
- Hà Cửu Thúc, đây là sạp của ngươi?
- Đúng vậy.
Hà Cửu Thúc nhấc một cây vợt, đưa cho Lý Kỳ, cười nói:
- Lý sư phó, ngươi thấy cây vợt này thế nào?
Lý Kỳ nhận lấy, cẩn thận nhìn, thấy cây vợt này được thiết kế rất khéo léo,
chất lượng cũng thượng thừa, gật đầu nói:
- Cây vợt này thật không tồi.
Hà Cửu Thúc nghe Lý Kỳ khen, vẻ mặt tươi cười:
- Không gạt gì ngươi. Từ lúc ngươi phát minh ra cầu lông, ta vẫn muốn mở một
cửa hàng chuyên bán vợt và cầu. Ngươi thấy ý tưởng này được không?
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, lập tức cười nói:
- Đương nhiên được. Tuy bên ngoài đã có người bán, nhưng chất lượng không
được tốt lắm. Với lại môn cầu lông mới xuất hiện không lâu, nên ít có người
bán. Ý tưởng này không tồi, cộng thêm chất lượng tốt như vậy, tuyệt đối vượt
qua những người khác. Hơn nữa gần đây Cao thái úy có ý định mở một giải cầu
lông. Đây chính là một cơ hội tốt. Ta thấy vợt này của ngươi nhất định là bán
chạy.
Hà Cửu Thúc đảo đảo mắt:
- Theo lời ngươi nói, Thái úy thực sự muốn tổ chức một giải cầu lông?
Hóa ra lão hóa này đã bắt được thông tin trong lời nói của mình. Nhưng phải
công nhận thương nhân của thời này thật đúng là khôn khéo. Khó trách kinh tế
của Bắc Tống lại phát đạt như vậy. Lý Kỳ cũng không để ý lắm, gật đầu nói:
- Ừ, chắc không lâu nữa đâu. Có câu rằng ‘Đón đầu cơ hội mới kiếm được tiền’,
cho nên ngươi chuẩn bị nhanh lên, đừng đợi đến lúc người khác tranh mất.
Hà Cửu Thúc vui cười hớn hở:
- Ta biết phải làm thế nào, cảm ơn Lý sư phó chỉ giáo.
- Không dám nhận chỉ giáo, ta nên hướng ngươi học tập nhiều hơn mới đúng.
Lý Kỳ lắc đầu, tâm niệm vừa động nói:
- Ta lại lộ cho ngươi một ít tin tức.
Hai mắt Hà Cửu Thúc lóe lên, vội hỏi:
- Tin tức gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Ta còn nghe nói, Hoàng thượng chuẩn bị qua một hai năm lại tổ chức giải cầu
lông bốn, năm nước gì đó.
Hà Cửu Thúc nhíu mày:
- Có chuyện đó à?
Lý Kỳ nói:
- Đây chính là một cơ hội tốt. Ngươi suy nghĩ mà xem, hiện giờ các nước láng
giềng có ai biết cầu lông là cái gì đâu? Càng đừng nói là cái vợt cầu lông.
Cửu Thúc, ngươi buôn bán cũng được nhiều năm rồi, khẳng định quen biết không
ít thương nhân ngoại quốc. Sao ngươi không giới thiệu cầu lông cho bọn họ, rồi
hợp tác buôn bán, bán cầu lông tới các quốc gia khác? Cầu lông chính là thứ
tốt. Ta cam đoan, mặc kệ ở quốc gia nào, đều sẽ được hoan nghênh. Nếu không
phải do ta quá bận rộn, thì lúc trước ta đã tự làm rồi.
Hà Cửu Thúc trầm tư một lát, đảo con ngươi, cười nói:
- Biện pháp này khá hay, rất cảm ơn Lý sư phó.
- Tiện tay mà thôi.
Đúng lúc này, phía sau bỗng truyền tới tiếng hỗn loạn. Lý Kỳ qay đầu nhìn, chỉ
thấy một đám thư sinh, tài tử chạy nhanh về hướng bên trong. Phía sau còn
không ít, giống như sợ bị rớt lại. Hơn nữa người càng ngày càng nhiều, dũng
mãnh lao vào bên trong.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hà Cửu Thúc mờ mịt:
- Ta cũng không biết.
Bỗng, một thân ảnh lóe lên trước mặt Lý Kỳ, vui sướng nói:
- Lý sư phó, ngươi cũng ở đây à?
Lý Kỳ hoảng sợ, cẩn thận nhìn, là một công tử ca. Ngươi này hắn có chút ấn
tượng, là một khách quen của Túy Tiên Cư, bèn mỉm cười gật đầu hỏi:
- Các vị vội vã làm gì vậy?
Công tử ca cười ha hả:
- Lý sư phó, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta. Dù gì ta cũng khách quen của Túy
Tiên Cư. Ngươi dàn xếp cho ta một chút, để dành cho ta một bản, tiền nong
không phải vấn đề.
Lý Kỳ nghe mà không hiểu ra sao:
- Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Cái gì mà dàn xếp một chút?
Vị công tử ca kia không vui nói:
- Đương nhiên là bán bản Tam Quốc Diễn Nghĩa cho ta rồi.
- Cái gì? Tam Quốc Diễn Nghĩa?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ta lấy đâu Tam Quốc Diễn Nghĩa bán cho ngươi chứ?
Công tử ca kia kinh ngạc:
- Chẳng lẽ thư quán phía trước không phải là của ngươi?
Lý Kỳ lắc đầu.
- Thực sự?
- Thực sự?
Công tử ca sững sờ trong chốc lát, không nói hai lời, liền xoay người chạy vào
bên trong.
Lý Kỳ lặng nửa ngày, mới phản ứng tới, nổi giận mắng:
- Con mẹ nó chứ, Tam Quốc của lão tử bị làm lậu rồi.