Người đăng: tuanh.kst@
Long Giang và những ngự trù khác nghe xong, hồi lâu không nói năng gì, sắc mặt
hết sức khó coi.
Lý Kỳ chìa tay ra, tỏ ý nói:
- Có lẽ hoàng thượng và các vị đại nhân nên nếm thử trước rồi hãy nói tiếp.
- Đúng, đúng vậy, suýt nữa ta quên mất đây là món ăn.
Tống Huy Tông cười khổ nói.
Nói thế là có ý gì? Lý Kỳ lại nói:
- Theo quy tắc chế biến cá nóc, lúc ăn cá nóc, người nấu phải nếm thử trước,
vậy nên hoàng thượng có thể thứ cho vi thần được nếm thử trước không ạ.
Mọi người lúc này mới nhớ ra bức tranh thức ăn tuyệt đẹp này là dùng cá nóc
chứa đầy kịch độc chế biến thành, không khỏi có chút sợ sệt.
Tống Huy Tông mỉm cười gật đầu nói:
- Được, vậy ngươi nếm thử trước đi.
- Tuân mệnh.
Bởi vì món ăn này quả thực quá lớn, nên cả ba thầy trò Lý Kỳ cùng tiến lên,
mỗi một "cảnh" nếm thử một chút.
Nếm xong, đợi một lát sau Lý Kỳ mới nói:
- Hoàng thượng, các vị đại nhân, xin mời dùng.
Tống Huy Tông đã sớm không đợi được nữa, cầm đũa lên, nghĩ ngợi một lúc, cuối
cùng vẫn chọn kim long, gắp lấy một miếng thịt cá nóc cho vào miệng, cẩn thận
nếm thử mùi vị. Đây là lần đầu tiên ông được nếm thử hương vị này, hô lên:
- Rất ngon, quả đúng là vị ngon thấm đến tận xương. Gọi là thiên hạ đệ nhất
mĩ vị, quả không ngoa chút nào.
Thái Kinh và Cao Cầu đã từng được nếm thử cá nóc nên không chút e dè. Thái
Kinh đi thẳng đến chỗ miếng da cá gạch cua, ăn một miếng nhỏ, lập tức cảm nhận
được da cá giòn mà vẫn có độ dai, khi nhai hương vị thơm ngon cùng với vị gạch
cua tản ra khắp miệng. Tưởng chừng như đây là món ăn đo ni đóng giày theo khẩu
vị của hắn vậy, ăn hết miếng này đến miếng khác, hoàn toàn không thèm để tâm
đến lời nói của Lý Kỳ.
Còn Cao Cầu lại chọn mặt trăng làm từ lườn cá. Mới cho vào miệng, cảm giác đầu
tiên chính là trơn nhẵn, nhưng không ngấy, còn chưa kịp nhai kỹ, đã nhẹ nhàng
trôi vào thực quản, tạo cho người ta cảm giác nhu hòa mềm mại như được tắm
mình trong ánh trăng.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng là kẻ to gan lớn mật, gắp một miếng cá nóc đút
vào miệng. Y không có hứng thú với những miếng quá nhỏ, nhưng cũng không thể
ăn hết một lần, hai chân đứng vững, tốc độ hạ đũa nhanh hơn bất kì ai.
Triệu Giai khinh thường không thèm đứng cùng với hạng người thô kệch như vậy
bèn chuyển xuống phía dưới, gắp một miếng xương cá cho vào miệng, nhai rôm rốp
rồi ngạc nhiên kêu lên:
- Ưm, xương cá này thơm giòn vừa miệng, đúng là có hương vị khác biệt, ngon,
ngon lắm.
Tả Bá Thanh không thèm tranh đua với bọn họ, chuyển sang ăn phần bánh trứng.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, thầm nghĩ, đây mới đúng là người sành ăn. Bánh trứng hấp
thu toàn bộ tinh hoa của cá nóc, vậy nên so với thịt cá cá nóc, tuyệt đối
không hề thua kém.
Tả Bá Thanh nếm xong, liếc nhìn Lý Kỳ cười nói:
- Đây quả thật là hương vị trong tưởng tượng.
Tống Huy Tông lấy làm hiếu kỳ hỏi:
- Bá Thanh, ngươi đang nói gì vậy?
Tả Bá Thanh khẽ cúi đầu, thuật lại toàn bộ lời của Lý Kỳ cho Tống Huy Tông
nghe.
Mọi người nghe xong, liên tục gật gù, ai cũng cảm thấy lời này rất có lý.
Tống Huy Tông sau khi nghe xong, bật cười ha hả, nói:
- Lý Kỳ, tuy trẫm chưa từng được nếm thử thức ăn do phụ thân ngươi làm, nhưng
trẫm tin rằng giờ đây khả năng của ngươi nhất định đã vượt qua phụ thân mình
rồi.
Lý Kỳ trong lòng chấn động, không khỏi tự vấn bản thân, có thật vậy không? Nếu
phụ thân có ở đây, ông ấy sẽ đánh giá thế nào về món ăn của mình? Đáng tiếc là
hắn và phụ thân không cách nào phân tài cao thấp. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn
đột nhiên trở nên ảm đạm. Trước mắt đột nhiên thấp thoáng những bóng hình, chỉ
thấy tất cả những đại thần ban nãy còn sợ hãi không dám nếm thử đã vây quanh
bàn, nhất thời biến không gian xung quanh chiếc bàn trở nên chật ních.
- Ưm, Chính Đạo, ông mau đến nếm thử đầu cá này đi, đúng là rất tươi ngon.
- Vương thừa tướng, ông mau đến nếm thử món cá sống này đi, chấm thêm ít nước
sốt quả là tuyệt vời.
...
Ôi! Có cần phải khoa trương đến vậy không? Lý Kỳ toát mồ hôi hột, đột nhiên
trông thấy Long Giang đi đến bên cạnh Hột Thạch Liệt Bột Hách nói nhỏ mấy câu.
Sau đó Hột Thạch Liệt Bột Hách liền gắp cho y một miếng gan và thịt cá. Ở phía
bên kia, Cao Bình và Quách Thiên cùng lần lượt đi đến bên cạnh Đoàn Chính Văn
và Lý Sát Nhĩ, hi vọng có thể được nếm thử món cá nóc này. Sau khi thử xong,
vẻ mặt của cả ba người đều vô cùng phức tạp.
Chỉ một lát sau, bức họa kia đã bị Tống Huy Tông và các quan lại đại thần tiêu
diệt sạch trụi với tốc độ gió cuốn mây tan, ngay cả mẩu vụn cũng không còn,
tấm bảng sắt giờ đây đã trở nên trống trơn. Nhưng mọi người vẫn còn bộ dạng
chưa thỏa mãn. Cần biết rằng, ngoại trừ Thái Kinh và Cao Cầu ra, những người
khác đều là lần đầu được nếm cá nóc, cộng thêm hương vị tuyệt mĩ của cá nóc,
đủ khiến cho bọn họ phát cuồng.
Sau khi ăn xong, những vị đại thần này lại biến từ dã thú về thành những bậc
quân tử phong độ nho nhã, ngồi trên ghế cao, chậm rãi thưởng trà, hồi tưởng
lại mĩ vị ban nãy. Nhiều người còn thảo luận xem phần nào của cá nóc là ngon
nhất, lựa chọn được hưởng ứng nhất không phải là thịt cá nóc mà là miệng và
lườn cá nóc.
Cả bốn món ăn đều đã được nếm thử, Lý Kỳ cùng với ba vị ngự trù kia đứng ngay
giữa sảnh, đợi Tống Huy Tông tuyên bố kết quả cuối cùng.
Tống Huy Tông nhấp một ngụm trà, khẽ đằng hắng một tiếng rồi cao giọng nói:
- Cả bốn món đều đã được nếm thử, chư vị ái khanh thấy món nào là ngon nhất.
Vương Phủ lắc đầu nói:
- Cả bốn món đều là mỹ vị nhân gian, không thể nào đánh giá.
Thái Kinh nói:
- Vương thừa tướng nói không sai, cả bốn món đều đúng là mĩ vị. Đặc biệt là
món Chưởng thượng kim châu của Long sư phụ và Khí thôn thiên hà của Lý Kỳ.
Nói đến đây, ông đột nhiên xoay chuyển lời nói:
- Có điều, món ăn của Lý Kỳ tập hợp đủ loại phương thức nấu nướng như chiên,
luộc, hấp, hầm, ninh, xào v.v..., hơn nữa hương vị còn chứa đủ cả tươi, ngọt,
mặn, chua..., có thể nói là hội tụ đủ các hương vị trên thế gian trong cùng
một món, vậy nên lão phu cho rằng món cá nóc của Lý Kỳ là tuyệt nhất.
Đoàn Chính Văn bật cười ha hả:
- Thần lại cho rằng Lý Kỳ đã đem tất cả chua, ngọt, mặn hóa thành một vị, gọi
là tươi, thử hỏi thiên hạ này còn có vị nào có thể qua mặt nổi chữ tươi này,
tươi ngon đệ nhất thiên hạ, dĩ nhiên là món ăn tuyệt vời nhất.
Cao Cầu cũng gật gù nói:
- Không những vậy, món "Nhật nguyệt tranh huy, khí thôn sơn hà" này của Lý Kỳ
có thể nói là đệ nhất trong tứ quốc yến, vi thần cho rằng không món nào có thể
vượt qua nổi nó.
Hột Thạch Liệt Bột Hách trong lòng thầm nghĩ: mình cũng thấy món cá nóc này
của Lý Kỳ là ngon nhất, tiếc là Đại Kim ta không có ai biết chế biến cá nóc.
Những lời này khiến Tống Huy Tông cảm thấy rất hài lòng, bật cười ha hả, nói:
- Trẫm cũng có cùng suy nghĩ với chư vị, món này quả thật là hương vị trong
tưởng tượng. Không, phải nói là vượt qua cả tưởng tượng.
Những người còn lại đều sôi nổi cho rằng Lý Kỳ nên là người chiến thắng, ý
kiến vô cùng thống nhất. Đây là lần đầu tiên vị trí thứ nhất trong tứ quốc yến
được xác định, dù sao thì khẩu vị mỗi người đều không giống nhau, nhưng món
này của Lý Kỳ lại toàn diện phong phú, ai cũng có thể tìm ra một vị mà mình
thích.
Tống Huy Tông mừng rỡ, nói:
- Nếu chư vị đã coi trọng món cá nóc của Lý Kỳ như vậy, thế thì trẫm tuyên
bố, người chiến thắng trong vòng đấu thứ ba chính là Lý Kỳ.
Ngừng lại một lúc, ông lại nói tiếp:
- Ba vòng tỉ thí, Lý Kỳ thắng hai vòng, vậy người giành chiến thắng trong tứ
quốc yến lần này chính là Lý Kỳ.
Kết quả này hết sức thỏa đáng, không một ai dị nghị, ngay cả ba vị ngự trù còn
lại cũng không hề tỏ ra không phục. Bản thân họ vốn là những đại mỹ thực gia,
lúc họ nếm thử món cá nóc của Lý Kỳ đã đoán được kết quả này rồi, thất vọng là
điều không thể tránh khỏi, dù sao cũng đã chuẩn bị lâu như vậy, ai mà không
muốn giành được vị thứ nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là họ đến đây nhận
thua, lần sau, nếu còn có lần sau, họ vẫn hi vọng có thể cùng Lý Kỳ phân tài
cao thấp.
Về phần ba thầy trò Lý Kỳ, ngoại trừ Lý Kỳ còn khá điềm tĩnh ra, Ngô Tiểu Lục
và Trần Đại Trụ đều phấn khích đến mức toàn thân phát run, một người cắn môi
dưới, một người cắn môi trên, tránh để bản thân bật cười thành tiếng, trong
bụng thầm khấn bốn chữ kia của Lý Kỳ: khiêm tốn, khiêm tốn.
Tống Huy Tông trông thấy vẻ mặt bình thản của Lý Kỳ, rất có phong thái, trong
lòng càng thêm mừng rỡ, vẫy tay nói:
- Thưởng đao.
Lương Sư Thành đích thân bê thanh Cửu Tinh Kim Đao đến trước mặt Lý Kỳ, khẽ
chúc mừng:
- Chúc mừng, chúc mừng.
- Đa tạ.
Lý Kỳ nhận lấy thanh đao, kim quang chói mắt, nhưng hắn lại không hề để tâm,
cùng hai đồ đệ hành lễ nói:
- Đa tạ hoàng thượng ban thưởng.
- Haiz, đây là thứ ngươi xứng đáng được nhận. Trẫm nào có ban thưởng gì.
Tống Huy Tông xua xua tay, rồi tựa như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười
nói:
- Ngươi đã giành được thanh Cửu Tinh Kim Đao này, vậy thì trẫm sẽ phong ngươi
làm Kim Đao Trù Vương.
“Chết tiệt! Lại còn trò này nữa, ông cứ thưởng tiền là được rồi, bày cái trò
văn nhã đó làm gì, thô tục một chút ta đây cũng không ngại, hơn nữa, chi bằng
ông phong ta làm Kim Đao Phò Mã cho rồi. Đương nhiên, điều tiên quyết là công
chúa phải đồng ý làm vợ lẽ, mỹ mạo không được kém hơn Triệu Thanh Yến là
được.”