Tứ Quốc Yến (2)


Người đăng: tuanh.kst@

Ngự trù ba nước còn lại sau khi từ lầu các đi ra, liền đều tự đi tới đình đài
của mình, mà Lý Kỳ lại mang công cụ hướng giữa công hồ đến, lúc này trên mặt
hồ kết đông đã dùng cỏ khô rải ra một lối nhỏ, cái này đơn giản cũng là để
tiện cho Lý Kỳ.

- Sư phụ, bọn họ ở đó làm chuyện gì?

Một trợ thủ bên người Long Giang, đứng ở đình đài nội nhìn bọn Lý Kỳ, hiếu kỳ
nói...

Long Giang hừ nói:

- Ngươi còn nhìn không ra sao, bọn họ rõ ràng điêu khắc ở trên băng.

Trợ thủ kia nói:

- Cái này con biết, nhưng bọn họ nếu muốn điêu khắc trên băng, đại khái có
thể chuẩn bị một khối băng, không cần phiền toái như thế.

Y nói cũng có chút đạo lý. Long Giang cau mày nghĩ một lát, vẫn nghĩ không
ra vì sao như thế về sau, nói:

- Được rồi, đừng quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, làm việc đi.

- Vâng.


Trong lầu các, tiếng cười nói không ngừg, tuy rằng phương bắc khí thế ngất
trời, ngoại trừ nước Đại Lý ra, còn lại giữa ba nước đều có chút xung đột lẫn
nhau, nhưng đàm phán hai ngày trước đều nói xong rồi, hôm nay tất cả mọi người
có ý ăn không nói chuyện quốc sự, chỉ bàn luận mỹ thực, để tránh phá hư không
khí.

Tống Huy Tông uống một ngụm rượu ngon, đưa tầm mắt nhìn qua, nói:

- Chư vị nghĩ Thiên Hạ Vô Song này thế nào?

- Rượu này nếu như cùng một vị mỹ nữ, làm người ta say mê trong đó, không thể
tự thoát ra được.

Một người đàn ông trung niên cảm thán nói. Nhưng thấy người này đang mặc
trường bào màu hồng phấn, bộ dáng cũng là phong thần tuấn lãng, không phải có
chút ẻo lả.

Người này đúng là em họ Đoàn Chính Văn của Đoàn Chính Nghiêm vua nước Đại Lý,
bởi vì hàng năm thần long thấy đầu không thấy đuôi, nơi nơi du sơn ngoạn thủy,
vì vậy Đại Lý dân chúng đều gọi y là Tiêu Dao Vương gia. Ở phương diện ăn cùng
Thái Kinh tương xứng, cũng là khách quen Tứ Quốc Yến.

Mà Đoàn Chính Nghiêm kia thì ra là Đoàn Dự trong tiểu thuyết Kim Dung, từ khi
y vào chỗ này tới nay, vẫn chủ trương cùng Đại Tống giao hảo, từng còn khiến
nhập Biện Kinh triều cống. Tống Huy Tông thích nhất chuyện như vậy, lập tức
phong Đoàn Chính Nghiêm nhiều danh hiệu, quan hệ hai nước đạt tới cao nhất
lịch sử, đây cũng là thành tựu lớn nhất của Đoàn Chính Nghiêm khi tại vị, về
phương diện khác, y chính là có lòng không đủ lực, bởi vì quyền lực vẫn là nắm
giữ ở trong tay Cao thị.

Vì vậy, việc tham gia yến hội, bình thường đều là Đoàn Thị phái người đến,
nhưng trao đổi quân nước đại sự. Thì phải là Cao thị phái người đến.

- Vương gia thật sự là một câu trúng đích đó.

Tống Huy Tông cười ha ha, y cùng với Đoàn Chính Văn coi như là mùi hôi hợp
nhau.

- Ta lại không cho là như vậy.

Nói chính là Hột Thạch Liệt Bột Hách, y bưng một chén rượu, vẻ mặt rất lãnh
đạm.

Tống Huy Tông hơi có chút không hài lòng, nói:

- Không biết Kim đặc sứ có cao kiến gì?

Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:

- Không dám. Chỉ là ta cho rằng rượu này tuy rằng hương thuần thơm, nhưng
trong veo quá mức, mùi rượu rất nhạt, giống như nước trái cây bình thường, quá
mức nhu nhược. Thua xa Đại Kim ta kim tửu có lực, đó mới là rượu Thiết Tranh
Tranh mà nam nhân nên uống.

Lời này vừa nói ra, Tống Huy Tông cùng với các vị đại thần đều cảm thấy Hột
Thạch Liệt Bột Hách quá mức vô lễ, y rõ ràng chính là đang châm chọc người Đại
Tống yếu đuối. Triệu Giai đã sớm thấy y là khó chịu. Lúc này cười lạnh một
tiếng, nói:

- Xem ra Hột Thạch Liệt tiên sinh đối với Thiên Hạ Vô Song này rất hiểu rõ
vẫn chỉ là một góc của băng sơn, nếu bàn về rượu mạnh, loại rượu Liệt Hỏa có
thể cùng Thiên Hạ Vô Song đánh đồng.

Đúng rồi. Ta tại sao đem rượu này quên đi. Tống Huy Tông ha ha nói:

- Giai Nhi nói không sai, có điều rượu này quá mãnh liệt, bình thường chỉ là
uống chút để ấm áp thân. Vì vậy trẫm mới chưa sai người trình lên, nếu là Kim
đặc sứ chê rượu này quá nhạt, trẫm có thể sai người đổi.

Hột Thạch Liệt Bột Hách cười nói:

- Thần đây cũng muốn nếm thử chút Liệt Hỏa này.

Trong giọng nói rất khinh thường.

Tống Huy Tông cầu còn không được, nói:

- Có ai không, đưa rượu lên.

Chỉ chốc lát sau, một nữ tỳ liền bưng một cái khay đi tới, nhưng thấy trên
khay đặt hai bầu rượu đỏ lực.

- Ta cũng muốn nếm thử chút Liệt Hỏa Tửu này.

Một nam nhân dáng người khôi ngô dũng cảm nói, người này chính là thành viên
hoàng thất Tây Hạ, tên là Lý Sát Nhĩ, cũng là một vị thân vương.

Tống Huy Tông vung tay lên, hai nữ tỳ chia nhau rót cho Hột Thạch Liệt Bột
Hách và Lý Sát Nhĩ, chỉ thấy hai dòng nước trong giống như chất lỏng rót vào
trong chén, một mùi rượu nồng đậm tràn ra.

- Cái này mới giống rượu nam nhân uống.

Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe rượu vị này, cảm thán nói, lại thấy rượu này hình
dáng như nước trong, trong lòng cũng lơ đễnh.

Liệt Hỏa Tửu này Lý Kỳ từ khi sản xuất ra đến đây, là rượu Thiên Hạ Vô Song
mạnh nhất, cũng là rượu tinh khiết nhất, nhưng cũng không được hoan nghênh,
danh khí xa không bằng loại Thiên Hạ Vô Song, vì vậy rất ít người biết, toàn
bộ trong đại sảnh, thì ra là ít ỏi mấy người thưởng thức qua rượu này.

- Mời.

- Mời.

Hột Thạch Liệt Bột Hách và Lý Sát Nhĩ kính lẫn nhau, nhưng đều là uống một hơi
cạn sạch.

- Khụ khụ khụ.

Rượu mới vừa vào cổ họng, Lý Sát Nhĩ đã bị mùi rượu gay mũi cay độc nghẹn kịch
liệt ho lên, mà ngay cả nước mũi, nước mắt đều đi ra, nước trong giống như
chất lỏng như một ngọn lửa cháy từ yết hầu nấu cho tới khi tới bụng, cực kỳ
khó chịu.

Hột Thạch Liệt Bột Hách mặc dù không có mất mặt như vậy, nhưng cũng là cứng
rắn đỡ đòn, khẩn trương rót một ngụm nước uống vào, nhưng trên mặt y cũng rất
là hưng phấn.

Tống Huy Tông cùng với các đại thần khác thấy thế, đều khẽ mỉm cười, kỳ thật
Lý Kỳ đã sớm nói với Tống Huy Tông rượu này rất mạnh, chi bằng cẩn thận nhấm
nháp, không nên uống một hơi cạn sạch, nhưng Tống Huy Tông rõ ràng chính là
muốn thấy bọn họ xấu mặt, vì vậy mới giấu chưa nói.

Triệu Giai nhướng mày lên, nói:

- Như thế nào đây? Hột Thạch Liệt tiên sinh cảm thấy rượu này rất mạnh chứ.

Hột Thạch Liệt Bột Hách mặt sắc hơi lộ xấu hổ, lại ực một hớp nước vào, khoát
tay, thở dài:

- Không thể tưởng được Thiên Hạ Vô Song mỗi một chủng rượu khác biệt lớn như
vậy, rượu này nghe hương khí hợp lòng người, nhưng vừa vào cổ họng tựa như hỏa
thiêu, tửu lực mạnh mẽ, mùi rượu ngọt, nhưng tuyệt đối vẫn có thể xem là một
hảo tửu, lực lớn hơn rượu Kim quốc ta.

Nhìn ra được thật sự là y là một người yêu rượu, nói lời nói này rất đúng chân
thành.

Triệu Giai cười cười, vừa mới mở to miệng, chợt thấy Vương Phủ nhẹ nhàng lắc
đầu, y lúc này mới dừng miệng không nhiều lời nữa.

Lý Sát Nhĩ cũng nhanh đổ một ấm nước vào, mới chậm lại nói:

- Rượu này thật sự là rượu như kỳ danh, Liệt Hỏa ở trong bụng thiêu đốt, ta
không chịu nổi.

Đoàn Chính Văn hiếu kỳ nói:

- Không biết Thiên Hạ Vô Song này ủ như thế nào tạo nên?

Vấn đề này coi như hỏi đúng trọng tâm rồi, mọi người đều nhìn phía Tống Huy
Tông.

Tống Huy Tông khoe khoang nói:

- Chư vị có điều không biết, Thiên Hạ Vô Song đại biểu đều không phải là một
loại rượu mà là một loại rượu văn hóa, rượu này thiên biến vạn hóa, mặc dù là
cùng một loại rượu, nếu không phải đồng thời ủ tạo nên hương vị kia cũng sai
biệt. Thiên Hạ Vô Song hàm nghĩa là mỗi một chén rượu hương vị đều không giống
nhau, vì vậy cũng không có bí phương, trong thiên hạ chỉ có mỗi Lý Kỳ sản
xuất.

Mọi người sau khi nghe xong, đều là liên tiếp gật đầu.

Đoàn Chính Văn tán thán nói:

- Lý Kỳ này thật đúng là khó lường, ta lần này đến Đông Kinh, khắp nơi đều có
thể nghe được đại danh của y, chỉ tiếc ta từng ba lượt đi Túy Tiên Cư, y cũng
không có nhà, là đồ đệ y làm đồ ăn, hương vị cũng bình thường.

Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu. Cười nói:

- Vương gia thật sự là không có lộc ăn, tài nấu nướng của Lý Kỳ kia thật đúng
là không thể chê.

Đoàn Chính Văn ha hả cười nói:

- Muốn nói Đông Kinh mỹ thực, ta còn là thích nhất Sơn Động Mai Hoa Bao Tử
của Vương lầu.

Y nói liền sớm nhất nước súp.

Tống Huy Tông cười nói:

- Trẫm biết ngài thích món này nên sớm đã cho người chuẩn bị rồi, đợi tí nữa
sẽ đưa lên đây.

Đoàn Chính Văn trên mặt vui vẻ, vội chắp tay thi lễ nói:

- Đa tạ bệ hạ.

Thái Kinh cười mà không nói.

Đoàn Chính Văn thấy thế, hỏi:

- Không biết Thái sư gần đây lại nếm được món mỹ vị nào không?

Thái Kinh cười nói:

- Nếu bàn về mỹ vị, Thái mỗ lấy giữa thiên hạ thịt Cá nóc thuộc thứ nhất.

- Cá nóc?

Mọi người đều là vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Đoàn Chính Văn nhướn mày, hỏi vội:

- Thái sư nói có phải cá nóc kịch độc không?

- Đúng vậy.

- Thái sư như thế nào dám ăn?

Thái Kinh cười nói:

- Bởi vì Đại Tống ta đã có người có thể nấu ra cá nóc không độc. Loại này chế
biến này gọi là gì?

Cao Cầu nói:

- Thái sư, tên là quy luật cá nóc.

Thái Kinh vỗ vỗ trán nói:

- Đúng đúng đúng,quy luật cá nóc, chậc chậc. Cái này thật là đệ nhất thiên hạ
ngon, làm cho người ta hiểu ra vô hạn.

Tống Huy Tông liếc mắt Thái Kinh, cười lắc đầu.

Đoàn Chính Văn ngón trỏ di chuyển, vội hỏi:

- Hả? Xin hỏi Thái sư người này hiện giờ ở đâu? Ta cũng muốn đi nếm thử một
chút.

Thái Kinh nhẹ nhàng lắc đầu. Cười mà không nói.


Trong lúc bất tri bất giác, đã qua một canh giờ.

Trừ Lý Kỳ ra, còn lại ba vị ngự trù món đồ ăn thứ nhất đã làm xong rồi.

Đầu tiên trình lên là đồ ăn nước Đại Lý, Cao Bình. Bởi vì từ đình đài đến lầu
các còn có một đoạn đường, cho nên dùng cái chụp che lại. Đợi trợ thủ sau khi
đem chén đĩa để ở bên trong trên bàn dài, Cao Bình tiến lên một bước hướng
Tống Huy Tông thi lễ một cái, sau đó mở bao che ra, nói:

- Đây là món ăn thứ nhất của tiểu nhân, Huyết Quan Âm.

Mọi người định nhãn nhìn lên, thấy trong mâm là một đóa hoa sen nở rộ màu đỏ,
đứng trên hoa sen là một nữ nhân dáng vẻ thướt tha mềm mại, đúng là đại từ đại
bi Quan Thế Âm Bồ Tát. Từ đầu đến chân toàn bộ đều là dùng dưa hấu làm.

Tống Huy Tông đứng dậy cùng một đại thần đi lên phía trước, cẩn thận quan sát
một phen. Vương Phủ cười nói:

- Không tệ, không tệ, dùng vỏ dưa hấu làm cánh sen, thịt quả và hột làm tòa
hoa sen, mà Quan Âm giống lại trông rất sống động, thật sự là khéo léo đến cực
điểm.

Cũng có một bộ phận lớn người gật đầu đồng ý lời nói Vương Phủ.

Nhưng Tống Huy Tông, Thái Kinh, Tống mực tuyền, Trương Trạch Đoan và đám người
nghệ thuật gia cũng là lắc đầu không ngừng.

Thái Kinh thở dài:

- Quan Âm này giống nhìn qua đích thật là trông rất sống động, nhưng chỉ được
hình không được thần, Bồ Tát đoan trang hiền lành mà pho tượng kia vẻ mặt dại
ra, thật sự là khó có thể có thể nói tác phẩm xuất sắc.

- Nguyên Trường nói có lý.

Tống Huy Tông gật gật đầu, lại nói:

- Hơn nữa tên này cũng không nên nghe, đây là đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ
Tát, ngươi lại đặt tên là Huyết Quan Âm, danh không diễn ý, thất bại thảm hại.

Hai người này nổi lên cái đầu, người phía sau đều đứng ra nôn. Khiến cho Vương
Phủ rất xấu hổ, luận mưu tính, chỉ sợ không ai đưa ra được, nhưng luận thực
học, y liền kém xa.

Nơi này đều là một đám nghệ thuật gia vĩ đại, nho nhỏ tỳ vết nào, bọn họ đều
nhịn không được, hơn nữa nói ra còn không lưu tình, cũng không cần lưu tình,
trong lòng năng lực chịu đựng kém, thì không thích hợp tham gia Tứ Quốc Nhãn
này

Cao Bình được bọn họ huấn luyện vẻ mặt xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu
đồng ý.

Kế tiếp là nước Tây Hạ Quách Thiên, chỉ thấy Quách Thiên và hai trợ thủ mỗi
người bưng một cái khay đi lên sảnh.

Tống Huy Tông thản nhiên nói:

- Quách sư phó, ngươi không phải cũng là điêu khắc tượng Phật chứ?

Từ Đường tới nay, vua Trung Nguyên luôn luôn bài xích Phật giáo, đề xướng Đạo
giáo bản thổ, Tống càng nặng. Nhưng Đại Lý và Tây Hạ đều là tôn trọng Phật
giáo của quốc gia, cho nên Tống Huy Tông mới có câu hỏi như thế.

Quách Thiên chắp tay thi lễ nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, tiểu nhân điêu khắc đều không phải là tượng Phật, mà là Tam
Thanh Thánh nhân.

Tống Huy Tông cực kỳ vui mừng, vội hỏi:

- Tốt. Mau cho trẫm nhìn một cái.

Đợi sau khi Quách Thiên dời cái chụp đi, Tống Huy Tông đưa tầm mắt nhìn qua mà
qua, trên sắc mặt vui mừng đều không có, phun ra hai chữ, nói:

- Thất bại!


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #510