Thiên Hạ Đệ Nhất Tươi Ngon


Người đăng: tuanh.kst@

Đợi chừng hơn một canh giờ, rốt cục có thể ăn rồi.

Đám người Thái Kinh mừng đến rơi nước mắt, nếu như Cao Cầu biết đến lời kịch
kinh điển "Một giây đồng hồ của ta còn hơn mười vạn giây của toàn thể", không
chừng sẽ ở bên tai Lý Kỳ mà điên cuồng hét lên một trăm lần. Nhưng, từng mùi
thức ăn thơm ngon trong thời lạnh xông đến mũi lại khiến oán khí trong lòng
bọn họ đều theo gió mà bay đi mất, mỗi người đều mang vẻ mặt thèm thuồng đi
tới.

Thái Kinh xoa xoa tay hỏi:

- Chúng ta có cần rửa tay hay không nhỉ.

- Cái này...

Lý Kỳ gượng cười nói.

- Ta nghĩ…cho dù không phải ăn cá nóc, trước khi ăn cơm hẳn là phải rửa tay
chứ.

Thái Kinh mặt đỏ lên, quay sang Thái Dũng, nói.

- Dũng tử, đi lấy chút nước ấm đến.

Thái Dũng vẻ mặt lúng túng nói:

- Lão gia, ở đâu ra nước ấm ạ.

Thái Kinh lại nhìn sang Lý Kỳ. Lý Kỳ xòe tay, cười nói.

- Thái sư, lão mới vừa rồi cũng nhìn thấy đó, ta đều là dùng nước suối rửa
đấy.

Thái Kinh nghĩ đến phải rửa tay bằng nước lạnh, tức thì rùng mình một cái, ho
nhẹ một tiếng, đi vào trong lều. Đám người Cao Cầu cũng cúi đầu đi vào trong.
(Chắc không thèm rửa tay luôn)

“Ông trời ơi! Đây đều là một đám người lớn nha.”

Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài, quay sang Ngô Tiểu Lục và Trần Đại Trụ đang nghẹn
uất đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

- Đây đều là một vài ví dụ phản diện, các ngươi cũng đừng học theo họ đấy.

Hai người đồng loạt gật đầu.

Lý Kỳ đưa tay phải ra để rửa chén đĩa, bỗng nhiên tay phải chợt mất hết sức
lực, chỉ nghe "ầm" một tiếng vang lên, chén đĩa trong tay đã rơi xuống đất.

Ngô Tiểu Lục thấy thế, vội hỏi:

- Lý ca, huynh làm sao vậy?

Lý Kỳ cong tay phải lại, phát hiện cánh tay vẫn cảm thấy có chút nhức mỏi.
Thầm nghĩ, chết tiệt, sao vẫn chưa khôi phục hoàn toàn vậy. Nhưng vẫn thản
nhiên nói.

- Dọn vào đi thôi.

- Ah.

Ngô Tiểu Lục lo lắng liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó bưng chén đĩa đi vào, Lý Kỳ cũng
theo sau.

Thái Kinh nhìn thấy thịt cá nóc trên bàn, nuốt nước miếng ừng ực, nhưng Lý Kỳ
chưa cho phép, ai cũng không dám tùy tiện động tay. Lý Kỳ vươn tay trái cầm
lấy chiếc đũa trên bàn. Cười nói.

- Điều cuối cùng của quy luật cá nóc, đó là đầu bếp hoặc chủ nhân yến tiệc
khi mời khách nhân, cần phải ăn trước, đây là sự tôn trọng đối khách nhân.

Nói xong hắn liền gắp lên một miếng thịt cá nóc trơn mềm to béo để vào trong
miệng, cẩn thận thưởng thức, cười thầm, xem ra tay nghề của ta vẫn không yếu
đi nha. Có lẽ là quá lâu không ăn cá nóc, hơn nữa thịt cá nóc tự nhiên tinh
khiết cũng quả là mỹ vị, chính hắn cũng thấy thèm thuồng, ho nhẹ một tiếng,
nói.

- Để tỏ đủ kính ý của mình, ta quyết định ăn một miếng nữa.

Hắn nói xong lại gắp lên một khối cá nóc nữa vào trong miệng.

Đám người Thái Kinh bị hành vi của hắn làm cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn.

Trong nháy mắt. Lý Kỳ đã ăn bốn miếng thịt cá nóc, dường như còn có xu hướng
tiếp tục nữa. Ngô Tiểu Lục hiểu rõ Lý Kỳ nhất, cũng là món ngon nhất đấy,
chứng sợ cá nóc từ sớm đã biến đi mất, nhìn Lý Kỳ ăn ngon như thế, ha hả nói.

- Lý ca, đệ cũng là đầu bếp, huynh cũng không cần phải tỏ vẻ tôn kính đối đệ.

“Quá ngu xuẩn.”

Lý Kỳ thầm mắng một câu, rất nhanh trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Lục.

Quả nhiên, đám người Thái Kinh vừa nghe Ngô Tiểu Lục nói như vậy, nhất thời
đều phản ứng lại, mâm này nhìn qua quả là rất nhiều đấy, nhưng phải biết rằng
bên trong còn trộn lẫn có thịt ba chỉ nữa, thịt Cá nóc kỳ thật rất ít. Thái
Kinh không vui nói.

- Thành ý của ngươi đã đủ chưa.

Cao Cầu mặc dù không kích động như Thái Kinh, nhưng thấy Lý Kỳ giữa ban ngày
ban mặt, không ngờ lại đem bọn họ ra chơi đùa như vậy, cũng tức giận nói.

- Ngươi muốn biểu diễn cho chúng ta xem kỹ xảo dùng tay trái của ngươi sao?

“Hai lão già này lòng dạ cũng quá hẹp hòi à nha.”

Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói.

- Đâu có, đâu có, Thái úy chê cười rồi, ta chỉ là muốn bảo đảm an toàn mà
thôi, sau khi ta đích thân nếm thử, các vị có thể yên tâm mà dùng.

Thái Kinh chẳng muốn cùng thằng nhãi này nói lời vô nghĩa nữa, nhanh chóng cầm
lấy một chiếc đũa, cười nói.

- Nào nào, mọi người ăn đi.

- Vâng.

Ngô Phúc Vinh cung kính gật đầu, nhưng ông ta cũng phải chờ Thái Kinh và Cao
Cầu ăn trước, ông ta mới có thể động đũa.

Thái Kinh gắp lên một khối thịt cá nóc mập mạp, hơi do dự một chút nhưng vẫn
cho vào miệng, có vẻ như vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy Thái Kinh nhăn nhúm mặt,
toàn bộ cơ mặt không tự chủ đều co rúm lại, hai mắt nhắm lại, một khối thịt
này còn chưa xuống bụng, đôi đũa đã lại vươn vào trong chén, trước mắt bỗng
nhiên xuất hiện một đôi đũa khác, cách một tiếng vang nhỏ, hai đôi đũa va vào
nhau rất kịch liệt.

Không cần phải nói, chủ nhân đôi đũa kia đương nhiên chính là Cao Cầu.

Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, khiêm nhường vài câu, sau đó lại bắt đầu
một trận tranh đoạt cá nóc mới. Ngô Phúc Vinh lén lút gắp một miếng thịtc nóc
nhanh chóng cho vào miệng, hai mắt trợn trừng, còn chưa kịp phản ứng, miếng
thịt trong miệng đã xuống tới bụng, muốn gắp thêm một đũa, lại nhìn thấy cặp
mắt Thái Kinh đỏ ngầu trừng trừng với mình, cuối cùng đành phải rút tay trở
về. Ông ta biết Lý Kỳ không có khả năng chỉ luyện tập một lần, về sau còn rất
nhiều cơ hội.

Lý Kỳ ngồi ở bên cạnh, nhàn nhã thưởng thức trà, nhìn bộ dáng hai người ăn như
hổ đói, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Một lát sau, hai người Thái Kinh, Cao Cầu chợt phát hiện ánh mắt của mọi người
tập trung trên người bọn họ, sắc mặt hơi chút xấu hổ, cùng đồng thời để đũa
xuống, uống một chén rượu.

Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu, chậc chậc nói.

- Thái úy, ta rốt cuộc hiểu được Tô đại học sĩ tại sao lại nói Cá nóc có vị
giá trị vừa chết, không thể tưởng được lão phu đã như đèn cầy sắp tắt (ý là
già) còn có thể được thưởng thức mỹ vị này, thật sự là không uổng.

Cao Cầu gật đầu nói:

- Mùi vị này thật sự là đệ nhất thiên hạ tươi ngon, ăn được cá nóc này, chỉ
sợ ta từ nay về sau các loại cá khác đều trở nên vô vị rồi.

Thái Kinh cười ha hả nói:

- Hay cho câu đệ nhất thiên hạ tươi ngon.

“Oa! Cú chém gió này cũng rất hay nha, ngươi được lắm, nhưng các ngươi cũng
đừng chỉ biết có cá nóc nha, đây chính là ta làm đó a, dù sao cũng cho chút
lời khen thưởng mới phải chứ.”

Lý Kỳ thấy hai người kia không hề đề cập tới mình, trong lòng rất không hài
lòng.

Thái Kinh cũng không hề nghĩ nhiều như Lý Kỳ vậy, sự chú ý của lão còn đặt ở
chỗ đồ ăn, hỏi:

- Lý Kỳ, món ăn này của ngươi tên gọi là gì?

Lý Kỳ hơi ngẩn ra, đáp:

- Không có tên, món này chỉ là ta tùy tiện làm ra thôi.

Cao Cầu kinh ngạc nói.

- Chẳng lẽ ngươi không phải dùng món ăn này đi tham dự Tứ Quốc Yến đó sao?

“Cầu ca à, ngươi không hiểu việc nhà bếp. Cũng đừng mù mịt như vậy chứ, nhìn
diện mạo món ăn này. Ta dám mang đi tham gia sao, như vậy chẳng phải là tự
mình chịu thua à.”

Lý Kỳ ngượng ngùng nói.

- Đương nhiên không phải, món hiện tại các ngươi nếm chỉ là một nửa thành
phẩm…kỳ thật nửa thành phẩm đều chưa nói tới, đây chỉ là một mặt của cá nóc mà
thôi.

Nửa thành phẩm đều chưa nói tới, vậy khi thật sự làm nên thành phẩm sẽ là cái
dạng gì nữa? Thái Kinh hỏi vội.

- Vậy ngươi định làm gì với cá nóc này?

Lý Kỳ cười nói.

- Ta tạm thời cũng chỉ là bước đầu tưởng tượng, còn có rất nhiều chi tiết vẫn
chưa nghĩ rõ ràng, đến lúc đó Thái sư sẽ biết.

Thái Kinh thoáng gật đầu, trong lòng rất chờ mong.

Cao Cầu bỗng nhiên nhướn mày. Nói:

- Ta xem trình tự ngươi chế biến cá nóc này vô cùng phức tạp, hơn nữa ngươi
đem nội tạng cá nóc vùi vào trong đất là có dụng ý gì?

Lý Kỳ giải thích:

- Đó là bởi vì nội tạng này đều có chứa kịch độc, nhất định phải hỏa thiêu
hoặc là chôn sâu, ta làm như vậy cũng là phòng ngừa vạn nhất.

Cao Cầu kỳ thật cũng đoán được, nói:

- Một khi đã như vậy, chẳng lẽ ngươi không thể ở bên ngoài xử lý tốt trước,
sau đó mang vào cung hay sao.

Lão là một người vô cùng cẩn thận. Hoàng cung không thể so với địa phương
khác, sông suối cũng đặc biệt, một chút lầm lẫn, đều có thể gây thành đại họa.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Thái úy có điều không biết, chế biến cá nóc này nhất định phải dùng cá tươi
sống, giết xong lập tức cho vào nồi, không thể vượt qua nửa canh giờ, tuy
nhiên Thái úy xin yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận xử lý.

Cao Cầu gật gật đầu, nói:

- Vậy được rồi, ta ngày mai tiến cung sẽ báo cáo Hoàng thượng việc này, hết
thảy còn phải do Hoàng thượng quyết định.

Lý Kỳ cảm thấy cũng nên thông báo một tiếng với Hoàng thượng trước. Nói.

- Vậy làm phiền Thái úy rồi. Tuy nhiên mong Thái úy đừng đem một số thứ nói
với Hoàng Thượng, ta không muốn món ăn của mình bại lộ quá sớm.

Cao Cầu cười nói:

- Ta đây tự nhiên biết.

Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm một lát, nói.

- Lý Kỳ, bản lĩnh này của ngươi là học được từ phụ thân ngươi sao?

- Đúng vậy.

Lý Kỳ gật gật đầu, phụ thân chính là một Hà Khống, từng vì học chế biến cá
nóc, còn chạy đến Tĩnh Giang ở một năm, lúc trở lại còn dương dương đắc ý tự
xưng là "Lão độc vật".

Thái Kinh nói.

- Nói cách khác hiện giờ tay nghề này, trừ ngươi ra ở bên ngoài không ai
biết?

Lý Kỳ nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, hắn không biết niên đại này rốt cuộc có
người biết chế biến cá nóc hay không, nhưng hắn dám khẳng định tuyệt đối không
ai có phương pháp chế biến Cá nóc hoàn thiện hơn so với hắn. Gật đầu nói.

- Có thể nói như vậy.

Thái Kinh giảo hoạt nói:

- Để học được tay nghề này mất bao nhiêu ngày?

Cao Cầu cũng có chút mong đợi nhìn Lý Kỳ.

“Má ơi! Hoá ra lão già này muốn cho người đi theo ta học tay nghề, để mỗi ngày
nấu cho lão ăn.”

Lý Kỳ nghe là hiểu rồi, nhắc tới cá nóc kỳ thật đối với người còn cực kỳ hữu
ích, nhưng yêu cầu người chế biến nó vô cùng cao, cẩn thận tỉ mỉ, đây là cơ
bản nhất, chi tiết quyết định hết thảy. Cho nên Lý Kỳ trước mắt cũng không
muốn dạy người chế biến cá nóc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn cũng thoát
không được liên can. Bèn nói.

- Thái sư, chế biến cá nóc cần một trình tự rườm rà, phức tạp, lại không được
phép có một chút sai lầm nào, để rèn luyện được phương pháp này, cần pahri tôi
luyện hơn một năm, mặt khác còn phải học tập rất nhiều kiến thức về cá nóc,
cho dù là một đầu bếp lão luyện tài giỏi, chỉ sợ cũng phải học trên ba năm.

- Cần lâu như vậy sao?

Trong mắt Thái Kinh hiện lên một chút thất vọng, lão là một người ăn rất tốt,
nhìn dây chuyền làm bánh bao gạch cua nhà lão là có thể biết, một người ăn
uống bình thường làm sao có thể làm ra như vậy, mà vị cá tươi này so với gạch
cua, nhất định chỉ có hơn chớ không có kém, chỉ ăn một lần sao có thể thỏa
mãn. Lại nói.

- Vậy hai ngày nữa ngươi có thể luyện tập tiếp không?

“Hừ. Ngươi quá coi trọng ta rồi.”

Lý Kỳ cười khổ nói.

- Thái sư, hiện giờ cách Tứ Quốc Yến chỉ còn không tới bốn ngày, hơn nữa cá
nóc ta đánh bắt được có hạn, vì vậy chỉ có thể luyện tập một lần, nhưng ta hy
vọng Thái sư có thể giữ bí mật về món ăn này cho ta, đợi đến yến hội, lại tiếp
tục nhấm nháp thưởng thức món ăn này lần nữa.

Điều này cũng đúng, cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Thái Kinh gật đầu sảng
khoái nói.

- Vậy được. Theo lời ngươi nói.

Dừng một chút, lão lại hỏi.

- Lý Kỳ, tỷ thí súp canh, ngươi tính toán làm món ăn gì?

Lý Kỳ nói.

- Canh lá, nhưng ta sẽ cho vào một ít gia vị quý báu, hương vị so với trước
kia khẳng định sẽ tốt hơn nhiều.

Thái Kinh đã từng nếm qua món ăn này, lại nghe hắn nói như vậy, trong lòng
cũng có chút vững chắc, nói.

- Tuy nhiên ngươi cũng không thể khinh địch, ta nghe nói, đầu bếp của nước
Kim lần này đã có chuẩn bị, hắn còn tuyên bố sẽ toàn thắng trở về.

Lý Kỳ cười nói:

- Thái sư không cần lo lắng, nói ai không nói được, nhưng nếu hắn có dũng khí
bỏ ra một ngàn quan cược hắn toàn thắng, ta đây mới thật sự khâm phục hắn.

Thái Kinh cười ha ha, nói.

- Tiểu tử nhà ngươi, may mắn người kia tạm thời còn chưa gặp ngươi, bằng
không thế nào ngươi cũng kích hắn đi đặt cược.

“Chuyện này tuyệt đối phải nha.”

Lý Kỳ cười ha hả, không trả lời. Trong lòng ba người đều vô cùng chờ mong đến
Tứ Quốc Yến.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #507