Điều Kiêng Kị Của Đế Vương


Người đăng: tuanh.kst@

Mặc dù Lý Kỳ đã có chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn bị Bạch phu nhân làm cho trở
tay không kịp. Tuy nhiên, mặc kệ hắn có đáp ứng Vương Phủ hay không, hắn cũng
không thể nói chuyện xảy ra vào tối hôm qua cho Bạch phu nhân. Thứ nhất, nó
liên lụy tới Phong Nghi Nô. Dính líu tới một nữ tử phong trần, rất dễ khiến
cho người ta hiểu lầm. Huống chí ngồi đối diện còn là mẹ vợ tương lai. Hơn nữa
ai biết Bạch phu nhân có kể chuyện này cho Bạch Thì Trung nghe không. Bạch Thì
Trung mà biết, kiểu gì cũng tới chỗ Hoàng thượng buộc tội Vương Phủ. Cho nên
Lý Kỳ quyết định giấu kín việc này.

Bạch phu nhân hỏi xong, liền nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ, bỗng nhiên cười nói:

- Xem ra ta đoán không sai.

Lý Kỳ đột nhiên cảm thấy mình có chút giống Tôn hầu tử đang đứng trước mặt
Quan Thế Âm. Nói thật, trong lòng hắn rất không thích cảm giác đó. Ổn định lại
tâm tình, cười ha hả nói:

- Bá mẫu cớ gì hỏi vậy? Tối hôm qua xảy ra rất nhiều việc. Không biết bá mẫu
muốn hỏi việc nào?

Bạch phu nhân thản nhiên cười nói;

- Trước tiên nói nguyên nhân vì sao Vương tương lại mời ngươi tới Vương Phủ
tổ chức yến tiệc?

Lý Kỳ nghiêm túc nói:

- Xin lỗi bá mẫu rồi. Việc này tiểu chất không thể nói ra được. Nó có liên
quan tới tư ẩn của khách hàng Túy Tiên Cư. Theo như điều quy định thứ ba của
Túy Tiên Cư, bất kỳ ngời nào làm việc cho Túy Tiên Cư, đều không thể tiết lộ
thông tin riêng tư của khách hàng cho những người khác biết. Mong bá mẫu thứ
lỗi.

Bạch phu nhân nghe mà không hiểu ra sao, mỉm cười nói:

- Cái gì mà điều quy định thứ ba, thứ bốn. Túy Tiên Cư các ngươi có nhiều quy
định như vậy à? Sao ta chưa từng nghe Vương điệt nữ nói tới?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Chắc là do bá mẫu chưa từng hỏi phu nhân vấn đề này.

Bạch phu nhân nhíu mày, nhưng lập tức thả lỏng, cười khổ nói:

- Xem ra ngươi vẫn còn cảnh giàc với ta.

Lời thừa. Bà thủy chung là hướng về Bạch Thì Trung. Mà ta thì chưa quyết định
đứng về bên nào, nên ta dám mở rộng lòng dạ với bà sao? Lý Kỳ cười hì hì:

- Bá mẫu nói gì vậy? Tiểu chất vẫn luôn coi bá mẫu là bề trên mà tiểu chất
kính trọng nhất. Sao có thể cảnh giác với bá mẫu được? Như vậy đi, tiểu chất
có thể thề, nguyên nhân mà Vương tương mời tiểu chất, tất cả đều liên quan tới
việc làm ăn, chứ không liên quan tới cái khác.

Lời này của hắn không phải là lừa gạt. Vương Phủ mời hắn, vốn là muốn xao sơn
chấn hổ. kết quả còn chưa chấn được hổ, đã bị mình chấn lại. Hơn nữa còn được
một khoản buôn bán lớn. Thật đúng là trộm gà không được, còn mất không nắm
thóc.

Bạch phu nhân thấy hắn dùng tới lời thề, trong lòng không khỏi hoang mang:

- Ngươi nói đây chỉ là chuyện làm ăn, nhưng vì sao lại dẫn tới bị thương? Hơn
nữa chỉ là một vết thương nhỏ, Vương tương đâu cần phải tặng cho ngươi nhiều
thuốc bổ quý giá như vậy?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Không phải tiểu chất đã nói rồi sao. Là tiểu chất không cẩn thận bị ngã. Về
phần thuốc bổ, nhớ ngày đó Thái sư tổ chức yến tiệc tròn tuổi cho cháu trai,
thù lao không chỉ là một nghìn xâu tiền. Mà nay giá trị của tiểu chất đã hơn
cả trước. Hơn nữa tiểu chất bị thương trong lúc làm việc, chút thuốc bổ ấy có
là gì? Tiểu chất căn bản không được lợi nhuận bao nhiêu.

Như vậy còn không lợi nhuận? Bạch phu nhân cười khúc khích nói:

- Không thể tưởng được một đầu bếp có thể kiếm tiền như vậy. Một nghìn xâu
tiền chỉ có thể coi là bình thường. Ta thấy lão gia nhà ta dù làm quan cũng
không bằng.

Nhưng lời nói lập tức xoay chuyển, ánh mắt lấp lóe:

- Tuy nhiên, Thái thái sư trả cho ngươi nhiều tiền như vậy. Là vì coi ngươi
như người một nhà. Chẳng lẽ Vương tương cũng coi ngươi là người một nhà?

Hóa ra bà ta lo lắng mình cấu kết với Vương Phủ làm việc xấu. Nghe tới đây, Lý
Kỳ coi như hiểu ra. Bạch Thì Trung và Vương Phủ là kẻ thù không đội trời
chung. Đây cũng không phải là bí mật gì. Cho nên Bạch phu nhân lo lắng cũng là
chính đáng. Dù sao hiện tại địa vị của Vương Phủ là dưới một người, trên vạn
người, ai cũng muốn nịnh bợ y. Hắn mỉm cười một tiếng, nói:

- Bá mẫu cũng quá khinh thường tiểu chất rồi. Trước đây Vương tương đối xử
với tiểu chất như vậy, tiểu chất sao có thể làm việc cho y? Đương nhiên, buôn
bán lại là một việc khác. Có tiền ngu gì không làm. Hơn nữa, tiểu chất đại
biểu cho Túy Tiên Cư, chứ không phải cho cá nhân. Đây là hai chuyện khác nhau.

Điều này cũng đúng, tuy hắn là một người cổ quái, nhưng làm việc gì cũng có
chừng mực. Bạch phu nhân liền yên tâm, gật đầu nói:

- Ngươi có thể hiểu được điểm ấy là tốt rồi. Nhưng ngươi cũng nhất định phải
cẩn thận. Tuy ngươi có chút tài trí, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ. Còn chưa phải
là đối thủ của Vương tương. Sở dĩ ngươi có thể nhiều lần chiếm tiện nghi của
y, nguyên nhân chủ yếu là nhờ Hoàng thượng, chứ không phải do bản thân ngươi.
Cho nên ngươi chớ vênh váo đắc ý.

- Đó là, đó là.

Lý Kỳ khiêm tốn gật đầu, bỗng tâm niệm vừa động, cười hỏi:

- Bá mẫu, người có biết Lương thái úy không?

Bạch phu nhân ngẩn ra:

- Ngươi nói là ẩn tương Lương Sư Thành?

- Đúng vậy, đúng vậy?

Bạch phu nhân kinh ngạc:

- Ngươi hỏi y làm chi?

Lý Kỳ lập tức làm ra vẻ hồ đồ, cười nói:

- Tiểu chất chỉ cảm thấy Lương thái úy rất lợi hại. Hình như ngay cả Vương
tương cũng sợ ông ta. Hơn nữa rất nhiều quan to nhất phẩm đều phải nịnh bợ ông
ta.

Bạch phu nhân cau mày:

- Ngươi cũng muốn nịnh bợ y?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Chưa nói tới nịnh bợ. Chẳng qua tiểu chất cảm thấy ngày lễ ngày tết có nên
mang chút quà tới hay không. Kết giao bằng hữu với ông ta cũng được.

Bạch phu nhân sững sờ, lập tức cười khanh khách. Dù nàng mặc áo bông rất dày,
nhưng trước ngực vẫn phập phồng.

Phi lễ chớ nhìn. Lý Kỳ mặc niệm một câu, tức giận hỏi:

- Bá mẫu, người cười cái gì?

Bạch phu nhân thoáng lườm hắn một cái:

- Ngươi chỉ là một tiểu quan tứ phẩm, lại muốn kết giao với ẩn tương? Nếu để
cho người khác nghe thấy, còn không cười tới rụng răng.

Lý Kỳ trợn mắt nói;

- Bá mẫu, người cũng quá lợi thế đi. Bằng hữu kết giao ở chỗ hợp tính. Chứ
không liên quan gì tới chức quan lớn hay nhỏ. Tiểu chất và Lương thái úy nói
chuyện rất hợp. Lần trước tiểu chất đưa cho ông ấy mấy bộ y phục, ông ấy rất
vui vẻ. Nói không chừng ông ấy đã coi tiểu chất là bằng hữu.

Vẻ mặt của Bạch phu nhân thay đổi, nghiêm mặt nói:

- Lý Kỳ, đây không phải là trò đùa. Nếu ngươi chỉ là một đầu bếp nho nhỏ,
cũng thôi. Nhưng hiện giờ ngươi đã là quan to tứ phẩm, chuyện như vậy nên phải
xử lý một cách cẩn thận. Nếu không, chức quan của ngươi khó mà giữ được.

Ánh mắt của Lý Kỳ lóe lên, lập tức biến mất, cười nói:

- Bá mẫu, không phải người thấy tiểu chất nhỏ tuổi nên bắt nạt, cố ý nói ra
những lời đó để tiểu chất sợ đấy chứ?

- Không phải là ta đang nói chuyện giật gân.

Bạch phu nhân nói:

- Ẩn tương là nội thị, chính là người thân cận nhất với Hoàng thượng. Từ xưa
tới nay, đại thần và nội thị cấu kết, chính là điều kiêng kỵ nhất của đế
vương. Mặc kề quyền thế của ngươi cao như thế nào, nếu bị phát hiện, khả năng
là…

Lý Kỳ vội hỏi:

- Khả năng gì?

Bạch phu nhân thản nhiên nói:

- Nhẹ thì khó mà giữ được chức quan. Nặng thì đầu người rơi xuống đất.

Trong lòng Lý Kỳ mừng như điên, ngoài miệng lại nói:

- Oa, sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?

Bạch phu nhân lắc đầu:

- Dù sao ngươi còn quá trẻ. Có nhiều việc trên triều đình ngươi còn chưa
hiểu. May mà ngươi hỏi ta trước. Bằng không chỉ sợ ngươi gieo xuống mầm tai
vạ.

Ha ha, quả nhiên như thế. Lý Kỳ theo thói quen chà cằm, híp mắt, khóe miệng lộ
tia quỷ dị.

Bạch phu nhân bỗng trợn mắt, kinh hô:

- Không tốt.

Lý Kỳ chấn động:

- Bá mẫu, không tốt gì?

Bạch phu nhân giận dữ, trừng mắt nhìn Lý Kỳ:

- Được lắm, hóa ra tiểu tử ngươi đang cài ta…Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?

Đổ mồ hôi, bị nhìn xuyên qua rồi. Lý Kỳ khẩn trương dừng ý cười. Lắc đầu như
trống bỏi, phủ nhận nói:

- Không có. Sao tiểu chất phải gài bẫy bá mẫu…Nói sau, tiểu chất chỉ là một
người đơn thuần. Nói bá mẫu gài bẫy tiểu chất thì đúng hơn. Bá mẫu, người đa
tâm rồi.

Bạch phu nhân hồ nghi nhìn hắn:

- Vây sao? Nhưng đang tốt lành, sao ngươi đột nhiên hỏi tới ẩn tương? Ta cũng
chưa từng nghe nói ngươi và ẩn tương có vãng lai gì.

Lý Kỳ nói như kiểu đương nhiên:

- Không phải tiểu chất đang khiêm tốn thỉnh giáo bá mẫu sao? Vừa rồi người
cũng nói tiểu chất thông minh, biết hỏi bá mẫu trước còn gì.

- Hừ, ta có khen ngươi thông minh đâu.

- Ha ha, ý ở trong lời, tiểu chất hiểu mà.

Bạch phu nhân bất đắc dĩ lườm hắn một cái. Cảm thấy dường như Lý Kỳ muốn tìm
hiểu cái gì đó từ trong lời của mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát
hiện ra mình đã tiết lộ ra thông tin gì cho hắn. Đơn giản chẳng muốn suy nghĩ
nữa, dặn dò:

- Thôi, thôi, nếu ngươi không muốn nói, ta cũng lười hỏi. Tuy nhiên, hiện tại
ngươi nên suy nghĩ làm sao tránh xa mọi chuyện. Chứ không phải là cứ chui đầu
vào cống. HƠn nữa ngươi có Hoàng thượng bảo vệ, chẳng lẽ ngươi không biết điểm
dừng?

Lý Kỳ thấy Bạch phu nhân không còn hoài nghi nữa, vội cười nói:

- Biết chứ, biết chứ, tiểu chất là người rất dễ thỏa mãn. Bá mẫu, người cứ
yên tâm đi, tiểu chất biết nên làm thế nào.

Bạch phu nhân cảm thấy có chút mỏi mệt, day day huyệt Thái Dương, thở dài:

- Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt.

Nói xong nàng liền đứng lên:

- Tốt rồi, ta cảm thấy hơi mệt, liền cáo từ trước. Ngươi và Thất Nương cứ nói
chuyện đi.

- Vâng.

Lý Kỳ vội vàng đứng dậy, lại nói:

- Bá mẫu, người chờ một lát.

Nói xong, hắn liền đi lấy một ít nấm linh chi, nhân sâm, cười nói:

- Những thứ này là chút tâm ý của vãn bối, kính xin bá mẫu vui lòng nhận cho.

Bạch phu nhân cũng không khách khí, nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, cười nói:

- Lão già nhà ta gần đây bị ho khan. Vừa lúc cần tẩm bổ. Không sợ ngươi chê
cười, nhân sâm tốt như vậy, ta mới chỉ được nếm qua hai lần.

- Ủa, bá phụ không thoải mái à? Nếu như không đủ, tiểu chất vẫn còn.

Vẫn còn? Bạch phu nhân cười khanh khách:

- Xem ra Vương Phủ chịu thiệt thòi trước mặt ngươi rồi. Còn thừa thì ngươi
giữ lại mà dùng.

Ài, lại để cho bà ta đoán trúng. Trong lòng Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài.

Lý Kỳ đứng ở đầu đường, nhìn Bạch phu nhân lên xe ngựa, biến mất ở ngã tư
đường, khóe miệng nhếch lên, cười ha hả nói:

- Bá mẫu, không phải ta không muốn nói cho người biết. Mà là ta không dám. Ai
bảo người thông minh như vậy.

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng tò mò:

- Lý đại ca, ai còn thông minh hơn cả huynh?

Lý Kỳ sợ tới mức khẽ run. Quay đầu nhìn, thấy là tiểu tử Trần A Nam, liền vỗ
vào đầu một cái, cả giận nói:

- Tiểu tử ngươi đi đường như ma vậy, không chút tiếng động gì. Có biết hù
người khác cũng gây ra chết người không?

Trần A Nam xoa xoa đầu:

- Không biết.

Lý Kỳ lườm một cái, hỏi:

- Sao ngươi chạy tới đây?

Trần A Nam vội đáp:

- Là như vậy. Đêm qua Ngô chưởng quầy nghe nói huynh bị ngã. Mà ông ấy không
đi được, cho nên phái đệ tới thăm. Mặt khác, ông ấy còn bảo đệ hỏi huynh. Ngày
mai Phan lâu khai trương, huynh có tới không?

- Ừ nhỉ, suýt nữa quên mất việc đó. Đi, đương nhiên là đi. Ngươi về nói cho
Ngô đại thúc. Nói rằng ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không có gì đáng ngại.
Bảo ông ấy chuẩn bị lễ vật trước đi.

Lý Kỳ khẽ cười.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #497