480.2: Xin Giúp Đỡ


Người đăng: tuanh.kst@

Mặt Ngô Tiểu Lục đều tái rồi, rung giọng nói:

- Lý ca, vì sao huynh không cho Tả tổng quản làm trợ thủ cho huynh, tay nghề
làm bếp của y còn cao hơn đệ.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Ta cùng với Tả đại ca hợp tác rất ít, không có sự ăn ý với nhau, hơn nữa
tài nấu nướng của Tả đại ca tương đương với ta, y có ý nghĩ và chi tiết của y,
ta đây không thể khống chế, mà các ngươi bất đồng, các ngươi là ta một tay
mang ra ngoài, thói quen nấu ăn, ưu điểm cùng với khuyết điểm của các ngươi,
ta đều là rõ ràng, cứ như vậy, ta liền có thể nắm trong tay hết thảy. Nhớ kỹ,
ta cần là một đôi tay, mà không phải một cái đầu, các ngươi hiểu không?

Ngô Tiểu Lục và Trần Đại Trụ biết tránh không khỏi rồi, chỉ có thể đón nhận
lấy, tất cả đồng thanh nói:

- Hiểu được.

Ngô Phúc Vinh lại nói:

- Nhưng Lý sư phó, hiện giờ chúng ta đi đâu đi tìm cá nóc đây?

Lý Kỳ nói:

- Tuy rằng vào mùa đông đại đa số cá nóc đều đã bơi về biển, nhưng vẫn có cá
lọt lưới, ta đã nhờ Phàn công tử, bảo y tìm người tới sông Biện Hà, Hoàng Hà
cùng với Vận Hà giúp ta đánh bắt cá nóc, thả lưới ở nhiều nơi, chắc chắn sẽ có
thu hoạch thôi.

Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói:

- Tự chúng ta cũng có thể phái người đi tìm, vì sao phải tìm Phàn Lâu hỗ trợ?

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Bởi vì chuyện này ta tạm thời còn không muốn để cho quá nhiều người biết,
để tránh có người mượn việc này nói ra nói vào, các ngươi cũng nhất định phải
giữ miệng giữ mồm, không được nói cho bất kỳ người nào.

- Ồ!


Vào thời gian này đánh bắt cá nóc cũng không phải chuyện một hai ngày, Lý Kỳ
cũng không có bởi vậy mà buông thả, hắn tìm đi một ít cá để Ngô Tiểu Lục và
Trần Đại Trụ luyện tập, bắt đầu từ cơ bản nhất là lột da, mỗi một bước đều để
bọn họ lặp lại luyện tập nhiều lần. Thế cho nên đã nhiều ngày, Túy Tiên Cư
cường lực đẩy mạnh tiêu thụ lẩu thịt cá, thậm chí còn xúc tiến tiêu thụ giá
thấp.

Hôm nay nhất định là một ngày Lý Kỳ đau đầu, bởi vì hôm nay hắn phải tới yến
hội chiêu đãi vị đặc sứ nước Kim mà Vương tướng phủ đã đặt, tuy rằng hắn không
phải biết rõ ràng dụng ý Vương Phủ mời hắn. Nhưng hắn biết rằng việc này khẳng
định không đơn giản như vậy.

Buổi chiều. Lý Kỳ và Mã Kiều cùng với đám người Trần Tiểu Trụ đón gió lạnh đi
tới Vương tướng phủ.

Trên đường, Lý Kỳ càng nhìn Mã Kiều thì càng khó chịu, vốn thằng nhãi này thấp
hơn nửa cái đầu so với hắn, nhưng hiện giờ lại cao hơn hắn một đoạn. Hắn làm
một lão Đại cũng thật sự là rất con mẹ nó nghẹn khuất rồi, hừ nói:

- Ta nói Mã Kiều này, lần sau ngươi theo ta xuất hành, không cho cưỡi ngựa,
chỉ được cưỡi lừa thôi.

Mã Kiều cười đắc ý nói:

- Ta biết ngay huynh sẽ nói như vậy, cho nên hôm qua ta đem con lừa kia đưa
cho A Nam rồi, hiện tại y luôn chạy khắp nơi, có con lừa cũng dễ dàng một chút
nha.

Mịe! Tên này thật sự là càng ngày càng thông minh. Lý Kỳ hung hăng trừng mắt
nhìn gã, còn chưa kịp nói ra, Mã Kiều bỗng nhiên nói:

- Phó soái, huynh cũng có thể mua cỗ xe ngựa về.

Lý Kỳ ngẩn ra, nói:

- Đúng nha, kỳ thật ta vẫn luôn muốn mua, nhưng luôn quên mất.

Mã Kiều lập tức vỗ ngực nói:

- Yên tâm. Việc này liền giao cho Mã Kiều ta…

Nói được một nửa, gã bỗng nhiên ngừng lại, cho Lý Kỳ một ánh mắt mờ ám nói:

- Phó soái, ta biết ngươi vì sao luôn quên mua xe ngựa rồi nhé.

- Có ý tứ gì?

Lý Kỳ lại sửng sốt, chợt nghe bên trái truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Quay
đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe ngựa màu đỏ đang chạy tới phía hắn, xe ngựa
này đã từng hắn gặp, đúng là tọa giá của Phong Nghi Nô.

Trời ơi! Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng. Cúi đầu, trong lòng mặc niệm. Không phải
tới tìm ta đâu, không phải tới tìm ta đâu....

Nhưng có những lúc việc lại không như mong muốn. Cỗ xe ngựa đi tới ngừng lại
bên cạnh Lý Kỳ, rất nhanh bên trong liền truyền đến âm thanh tự nhiên của
Phong Nghi Nô:

- Quan yến sử, đã lâu không gặp rồi.

Trời. Cô nàng này lại muốn làm gì?

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Ơ, hóa ra là Phong hành thủ nha, thật là thật là đúng dịp a.

Phong Nghi Nô hỏi:

- Xin hỏi Quan yến sử lần này là tới Vương tướng phủ à?

- Cô… cô hỏi cái này làm chi?

Lý Kỳ cảnh giác nói.

- Ồ, bởi vì ta cũng muốn đi tới đó, nếu như Quan yến sử không ngại xe ngựa ta
đơn sơ, ta nguyện ý tiễn huynh một đoạn đường.

- Vậy nào dám…

Cái chữ “nhờ” kia còn chưa nói ra, Lý Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ lại, nữ nhân này
không dưng tự nhiên ân cần, không phải gian xảo chính là đạo chích, vẫn không
đi thì tốt hơn. Sửa lời nói:

- Có vẻ không tốt lắm đâu, ta là một nam nhân nghiêm chỉnh đó.

Bên trong xe, sau khi Phong Nghi Nô nghe xong, trong lòng thầm giận, chẳng lẽ
ta chính là người không đứng đắn sao. Ngoài miệng lại cười nói:

- Chính là bởi vì ta biết rằng Quan yến sử là một người nghiêm chỉnh, cho nên
mới nguyện ý đưa Quan yến sử một đoạn đường.

“Oa! Lời nói dối trá như vậy đều nói ra miệng, cô nàng này có phải hay không
ngã hỏng đầu óc rồi.”

Lý Kỳ nào dám đi lên, ha ha nói:

- Ý tốt của Phong hành thủ, lòng ta xin nhận,, chẳng qua ta bị say xe, không
quen ngồi xe ngựa.

- Ha ha ha, không thể tưởng được Quan yến sử còn có thể kiêng kị một nữ nhân
như ta.

Cái gì? Ta mà sợ cô sao?

Lý Kỳ giận tím mặt, không nói hai lời, đem dây cương ném cho Mã Kiều, lập tức
gọn gàng xoay người xuống lừa, nhảy lên xe ngựa, vén rèm lên liền chui vào,
ngay cả chào hỏi cũng không thèm.

Đi vào trong xe, đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm thoang thoảng, mũi của đầu bếp
đều rất nhạy cảm, Lý Kỳ ngửi thấy một chút, đã biết mùi thơm này là từ trên
người Phong Nghi Nô phát ra đấy.

Bên trong xe rất là rộng rãi, ở giữa còn bầy đặt một bàn trà nhỏ, trên bàn trà
còn bày biện một ấm trà thơm mới pha, hơi nóng bốc hôi hổi. Phong Nghi Nô một
thân một mình ngồi ở bên trong trên ghế dài.

Nữ nhân này thật đúng là biết hưởng thụ. Lý Kỳ đi đến trước mặt Phong Nghi
Nô, phất tay nói:

- Ngồi sang một chút, ta say xe, phải nằm.

Phong Nghi Nô còn lặng người chốc lát, lập tức trợn hai mắt, căm tức nhìn Lý
Kỳ.

- Không cho ngồi? Ta đi đây.

Lý Kỳ xoay người muốn đi.

- Khoan… Khoan đã.

Phong Nghi Nô hít sâu hai cái, cố gắng làm cho mình duy trì mỉm cười, nhấc
thân dưới, ngồi sang một bên.

Khóe miệng Lý Kỳ giương lên, nằm trên ghế Phong Nghi Nô vừa mới ngồi, cầm gối
đầu lên, dùng sức ngửi hai cái, hưởng thụ nói:

- Ừ…, gối đầu này thật sự rất thơm, xin hỏi Phong hành thủ mua được từ đâu,
hôm nào ta cũng đi mua một cái.

Phong Nghi Nô thản nhiên nói:

- Nếu như huynh thích, ta tặng huynh là được, dù sao ta cũng không cần.

- Thật vậy chăng, vậy thì thật là rất cảm ơn rồi, lát nữa ta sẽ cầm về, miễn
cho Phong hành thủ nhìn chướng mắt. Đúng rồi, xe ngựa này của cô cũng không tệ
đấy, mua ở đâu đấy, hôm nào ta cũng đi mua một chiếc.

Lý Kỳ cười hì hì nói.

- Nếu như huynh…

Vừa nói ra miệng, Phong Nghi Nô lập tức phản ứng lại, tên xấu xa này thật sự
là gian thương danh xứng với thực, bèn nói sang chuyện khác:

- Quan yến sử, kỳ thật ta mời huynh đi lên, là có chuyện muốn nhờ.

Lý Kỳ vừa trợn trắng mắt, thầm nghĩ, biết ngay cô không có lòng tốt mà.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #485