Thương Đâm Song Đao


Người đăng: tuanh.kst@

Sức ăn của Nhạc Phi thật đúng là không phải là dùng để trưng cho đẹp, y vừa
ngồi vào liền xơi xong toàn bộ mấy cân thịt dê chín, canh cá, ngay cả cặn bã
cũng không thừa, xem ra lúc nhỏ đọc không ít “Hạt hạt đều vất vả”.

Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi sơ qua, Mã Kiều khẩn cấp lôi kéo Nhạc Phi ra ngoài
phòng tỷ thí, Lý Kỳ đứng ở một bên xem.

Nhạc Phi buộc vạt áo vào giữa eo lưng, duỗi tay ra nói:

- Mời.

Mã Kiều ha hả nói:

- Ta lớn tuổi, ngươi trước đi.

- Đắc tội.

Nhạc Phi cũng không có nói nhiều, liền ôm quyền xông tới, nắm đấm phóng đi,
đánh thẳng về phía vai phải Mã Kiều.

Chỉ một quyền này làm Mã Kiều đối với công phu của Nhạc Phi có thêm nhận thức
mới, hét lớn một tiếng:

- Tới hay lắm.

Nghiêng người né qua, đùi phải quét ra. Nhạc Phi không tránh không nhường, đùi
phải đá ra.

Phịch một tiếng.

Hai người cùng cảm thấy chân mình có chút đau đớn, không khỏi đồng thời lui
một bước.

Hiệp thứ nhất này hai người cứng đối cứng, cũng là nhạc dạo của cuộc tỷ thí
này. Trong khoảnh khắc, hai người đã qua bảy tám chiêu.

Lý Kỳ đứng ở một bên, ánh mắt tuy rằng vẫn chưa từng rời khỏi hai người, nhưng
tâm tư sớm không ở đây, hắn biết rằng Nhạc Phi đánh giặc rất tốt, nhưng ở
trong chính trị, lại giống như kẻ ngu ngốc, điều này cũng làm cho năm đó y bị
hại, cũng có rất ít người giúp y cầu tình, thậm chí võ tướng đương triều cũng
không có mấy người quan hệ tốt với y.

Hơn nữa từ nãy nói chuyện với nhau có thể thấy được, Lý Kỳ biết y là một người
nguyên tắc rất cứng nhắc, loại người này một khi hạ quyết tâm, người khác rất
khó làm thay đổi, nếu sau này giúp Nhạc Phi đi vào con đường làm quan, như vậy
khẳng định hắn tránh không được phải chùi đít cho Nhạc Phi, nghĩ đến điều này,
Lý Kỳ không khỏi cảm thấy có chút buồn rầu, nếu là chỉ an bài cho Nhạc Phi một
chức quan, khiến tài năng của Nhạc Phi không được phát huy hết, ngược lại,
Nhạc Phi làm quan một khi kiêu ngạo rồi, như vậy rất nhiều việc hắn không nắm
trong tay được nữa. Tuy rằng hiện tại nghĩ tới những thứ này dường như đã nghĩ
quá xa, nhưng Lý Kỳ cho rằng ở trong chính trị, một khi có chút sai lầm, như
vậy sẽ khiến ngươi thất bại thảm hại, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có,
hơn nữa chính hắn cũng có khả năng bị liên lụy, cho nên nhất định phải phòng
ngừa chu đáo, càng sớm càng tốt giúp Nhạc Phi nghĩ một con đường thích hợp cho
y đi.

Đang lúc Lý Kỳ hết sức trầm tư, chợt nghe được Mã Kiều quát:

- Tim.

Khẩn trương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thân pháp Mã Kiều đột nhiên biến
nhanh, bay qua bay lại chớp động, quyền ảnh bao quanh Nhạc Phi, rất hiển
nhiên, Nhạc Phi đã bắt đầu hiện ra hiện tượng thất bại.

Quả nhiên, hai người lại qua mấy chiêu, Mã Kiều bỗng nhiên nghiêng người né
qua quả đấm của Nhạc Phi, quay người thuận thế bổ ra một cước, tốc độ cực
nhanh, khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối, Nhạc Phi căn bản là tránh
cũng không thể tránh. Lý Kỳ bật thốt lên kêu lên:

- Ôi...

Nhưng thấy chân Mã Kiều cách đầu Nhạc Phi còn có ước chừng mười cm thì ngừng
lại.

Nhạc Phi cũng không phải người không chịu nổi thua, ôm quyền cười nói:

- Đa tạ Mã đại ca thủ hạ lưu tình.

Mã Kiều cười ha hả nói:

- Nhạc ca trẻ tuổi như vậy, có thể cùng ta đấu hơn mười hiệp, thật sự là khó
được nha.

Mịe! Ngươi đây là khen y, hay là khen chính mình nha. Lý Kỳ làm lão đại của Mã
Kiều, cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng rồi.

Nhạc Phi trái lại lại lơ đễnh, cười nói:

- Khiến Mã đại ca chê cười.

Mã Kiều bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

- Tuy nhiên một bộ quyền lộ này của ngươi đánh nửa phần sau và trước đó hoàn
toàn khác nhau, ngược lại hơi giống thương pháp.

Nhạc Phi sửng sốt, cười nói:

- Mã đại ca nói không sai, ta biết quyền cước thắng không nổi ngươi, liền
định “dĩ kỳ chế thắng”, cho nên mới thay đổi chiêu thức.

- Thì ra là thế.

Mã Kiều bừng tỉnh đại ngộ, lại nói:

- Như thế, sở trường nhất của ngươi chính là thương rồi?

Nhạc Phi gật gật đầu.

Mã Kiều cảm giác mình thắng không đẹp, nhân tiện nói:

- Ta đây tuy rằng tinh thông mười tám loại vũ khí, nhưng rất ít mang vũ khí ở
trên người, vì vậy vẫn luyện quyền cước nhiều nhất, ta lấy sở trường thắng sở
đoản, quả thật thắng không đẹp, ngươi cầm thương lên, chúng ta đấu lại.

- Không được.

Lý Kỳ bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Quyền cước còn không có mắt, huống chi là dùng vũ khí, nếu không cẩn thận,
hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, không được, hôm nay dừng ở đây đi.

Mã Kiều khó chịu nói:

- Phó soái, ngươi không biết võ, đừng loạn biết không, cao thủ so chiêu,
đương nhiên có thể thu phóng tự nhiên, sao có thể làm đối phương bị thương
được.

Cái tên đáng chết thật sự là một chút lễ phép cũng không hiểu.

Lúc này Lý Kỳ thật muốn một đánh chết gã này, nhưng chỉ sợ có Lý Kỳ cũng không
phải đối thủ của tên biến thái này. Cả giận nói:

- Chẳng lẽ ngươi không rõ này trên đời còn có một thứ tên là không ngờ sao?
Ta cả đời làm bếp, đôi khi còn có thể làm đứt tay, hai người các ngươi ai dám
thề độc nhất định sẽ không đả thương đối phương?

Mã Kiều miệng nhếch lên, thầm nói:

- Đó là tay nghề làm bếp của ngươi không tinh được không.

Hai mắt Lý Kỳ bốc hỏa, cả giận nói:

- Ngươi nói cái gì?

Mã Kiều ha hả nói:

- Không có gì, không có gì. Nếu là như vậy, ta tay trần đấu với y, nếu y có
thể gây tổn thương cho ta, ta đây cũng nhận thôi, dù sao là ta không thể tổn
thương y, như vậy đã được chưa.

Nhạc Phi nghe xong, cảm thấy rất là không hài lòng, từ lúc y xuất sư tới nay,
chỉ bằng một cây trường thương cho đến tận bây giờ còn chưa bao giờ thua một
chiêu nửa thức, chưa từng bị miệt thị như thế, tâm niệm vừa động, nói:

- Mã đại ca cũng không cần như thế, chúng ta dùng bao vải bọc đầu thương là
được rồi, như vậy mặc dù chẳng may tổn thương, vậy cũng chỉ là bị thương ngoài
da mà thôi, sẽ không trí mạng.

Mã Kiều vui vẻ nói:

- Hay lắm, hay lắm, đây thật sự là một biện pháp tốt.

Dừng một chút, y lại nói với Lý Kỳ:

- Phó soái, lần này ngươi không có gì để nói nữa chứ.

Chủ ý này thật sự là không tồi. Lý Kỳ nhìn hai người ý chí chiến đấu đầy mình,
nghĩ thầm rằng, trước kia trên sách luôn viết về Nhạc gia thương pháp vô cùng
kì diệu, hôm nay vừa hay mở mang kiến thức một chút. Gật gật đầu, hướng tới Mã
Kiều nói:

- Vậy ngươi dùng vũ khí gì?

Mã Kiều gãi đầu, nói:

- Ta sở trường nhất vẫn là kiếm, nhưng nếu sư muội ta quyết ý vứt bỏ võ theo
bếp, ta đây dùng dao làm bếp vậy.

- Dao làm bếp?

Lý Kỳ há hốc miệng nhìn Mã Kiều, nói:

- Mã Kiều, đây chính là tỷ thí nha, ngươi có thể đừng lôi sư muội của ngươi
vào hay không!

Mã Kiều lắc đầu nói:

- Ý ta đã quyết, hơn nữa sử dụng kiếm mà nói, cũng không tiện dùng vải bao
lại, còn nữa, nơi này của ngươi cũng không có kiếm, chỉ có dao làm bếp.

“Điều này cũng đúng nha, ta đây là người nhã nhặn, thấy kiếm cũng chói mắt, đi
đâu lấy thanh kiếm cho gã.”

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Vậy được. Nhưng đợi lúc nữa ngươi thua, cũng đừng quỵt nhé.

- Ta sẽ thua?

Mã Kiều không thể tin nổi nói.

Lý Kỳ khinh thường lườm gã một cái, ha hả nói với Nhạc Phi:

- Nhạc Phi, ngươi cũng đừng bởi vì gã dùng dao làm bếp mà thủ hạ lưu tình, cứ
đánh cho ta, coi như ta không tồn tại.

Nhạc Phi cười cười, không có nói tiếp.

Lý Kỳ thấy y không hề khiêm nhường, biết y khẳng định cũng có ý muốn chèn ép
cái vẻ bệ vệ, kiêu ngạo của Mã Kiều, trong lòng rất là chờ mong.

Mã Kiều hừ nói:

- Kể cả y không xuất toàn lực, ta cũng sẽ buộc y xuất toàn lực đấy.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Tốt lắm, ngươi cũng đừng khoe khả năng võ mồm nữa, nhanh lên chuẩn bị đi.

Hắn liền lấy từ trong phòng bếp làm ra hai thanh dao làm bếp mới, dùng vải
quấn quanh.

Nhạc Phi cũng cũng dùng vải bao lên đầu thương.

Sau khi hết thảy chuẩn bị xong, hai người lại quay lại chỗ đất trống.

- Xin chỉ giáo.

Nhạc Phi đưa tay mời nói.

Lý Kỳ thấy vậy, trong lòng hô to thật soái. Lại quay đầu nhìn phía Mã Kiều,
thấy hai tay gã rủ xuống, nắm hai thanh dao làm bếp, đầu bếp không giống đầu
bếp, vũ phu không giống vũ phu, hoàn toàn là một kẻ không đâu vào đâu, thầm
than, sự khác biệt sao lại lớn như vậy.

Hai mắt Mã Kiều nhìn chằm chằm Nhạc Phi, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một
chút ý cười tà ác, chân phải đột nhiên đá một phát về phía trước, đã thấy một
đoàn tuyết bay tới phía Nhạc Phi.

Mịe! Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, hắn tuyệt đối không nghĩ Mã Kiều sẽ dùng chiêu
thức hạ lưu như vậy, trong lòng mắng to gã là đồ vô sỉ.

Nhạc Phi dường như cũng không hề lường trước, nhưng y phản ứng cũng không
chậm, khẩn trương lui về phía sau, tay phải thuận thế vung lên ngăn nắm tuyết
đang bay tới kia, nhưng đồng thời, Mã Kiều đã đến trước mặt y, thả người nhảy
lên, dao làm bếp tung bổ xuống dưới, một chiêu này có thể nói là thế lớn lực
trầm. Nhạc Phi cuống quít giơ thương đỡ một chiêu này của gã, nhưng y biết
mình đã bị Mã Kiều giành được lợi thế, tình huống không phải rất tốt.

Mã Kiều kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng cũng không ngốc, gã vừa mới cùng Nhạc
Phi so quyền cước, nhìn ra bộ thương pháp này của Nhạc Phi không giống tầm
thường, cho nên không dám lên mặt, sở dĩ gã dùng chiêu số hạ lưu kia, mục đích
gì là vì tiếp cận Nhạc Phi, gã biết rõ nếu có thể dính lấy Nhạc Phi, như vậy
ưu thế của mình có thể phát huy được, cùng lúc đó còn có thể ngăn chặn trường
thương trong tay Nhạc Phi.

Mã Kiều đắc thế không buông tha người, song đao nhảy múa, mãnh liệt chém,
không có chiêu thức gì đáng nói, là quý ở một chữ nhanh.

Nhạc Phi sau khi bị gã dính lấy, trường thương mất đi ưu thế, đưa thương ngang
ngực, chắn phải chắn trái, mệt mỏi chống đỡ.

Lý Kỳ thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng thay Nhạc Phi, nhưng hắn cũng
hiểu được dụng ý của Mã Kiều, chẳng những không có trách gã, trong lòng còn
rất bội phục chiến thuật của gã.

Nhạc Phi nhướn mày, biết rõ tiếp tục như vậy, mình sớm hay muộn sẽ bại, trong
mắt chợt lóe, xem xét chuẩn một cơ hội, đuôi thương hướng về phía trước nhướng
lên, thuận thế cúi thấp người quét ra đùi phải, Mã Kiều theo bản năng nhảy lùi
lại, nhưng lúc trên không trung, y kịp phản ứng lại, biết mình bị Nhạc Phi
lừa. Mặt Nhạc Phi lộ vẻ vui mừng, đòn gió, kéo thương chạy về phía sau.

Mã Kiều lập tức dừng lại không đuổi theo. Ánh mắt Nhạc Phi thoáng nhìn xéo
qua, thấy gã không hề đuổi theo, trong lòng buồn bực không thôi, nếu là vừa
đánh vừa lui, dao làm bếp của Mã Kiều căn bản phát huy không được tác dụng,
vấn đề thằng nhãi này rất giả dối, rất rõ ràng là chờ mình đi qua. Y nghĩ
trong lòng, ta vốn đã chiếm được lợi thế ở vũ khí, nếu ta còn chỉ thủ chứ
không tấn công, tính thắng, cũng là thắng không đẹp nha. Bèn xoay người một
cái, một tay nắm thương phóng về hướngMã Kiều.

Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ nha. Khóe miệng Mã Kiều giương lên, lặp lại chiêu
cũ, nhấc đùi phải lên, lại là một nắm tuyết bay thẳng hướng tới trước mặt Nhạc
Phi.

Cùng lúc đó, Nhạc Phi cũng đưa chân phải ra hất lên, hai nắm tuyết chạm vào
nhau giữa không trung, dường như tạo thành một bức tường tuyết ở trước mặt hai
người, trong khoảnh khắc, hai người đều là mất đi tầm nhìn.

Mã Kiều cảm thấy không ổn trong lòng, khẩn trương dừng bước, bỗng nhiên, một
cây trường thương phá tuyết tới, đâm về lồng ngực của gã. Gã kinh hãi, khẳng
định không tránh kịp rồi, theo bản năng giơ đao ngang ngực, ai ngờ cán trường
thương đó bỗng nhiên lại ngừng lại, nhưng thấy Nhạc Phi một tay nắm chặt phần
đuôi thương, hướng về phía trước nhướng lên, BA~ một tiếng, vừa lúc đánh trúng
cổ tay của Mã Kiều.

Cổ tay Mã Kiều tê rần, dao làm bếp bay ra, lần này, Nhạc Phi không cho gã bất
cứ cơ hội nào, cán trường thương ở trong tay y phảng phất như có linh tính,
“keng keng keng”, Mã Kiều chỉ cảm thấy trước mắt tất cả đều là bóng thương,
trong lòng than khổ một tiếng, dao phải trong tay vung lên, ngăn thương của
Nhạc Phi, lập tức nhảy lùi lại, nói:

- Ta thua.

Nhạc Phi làm một động tác thu thế, hất cằm nói:

- Đa tạ.

Thật sảng khoái. Nhạc gia thương quả nhiên phi thường. Lý Kỳ cười ha hả, nói:

- Mã Kiều, như thế nào? Biết sai lầm rồi chứ.

Mã Kiều kinh ngạc nói:

- Thua là thua, sai chỗ nào?

Lý Kỳ sửng sốt, không biết nói gì.

Mã Kiều lại nói Nhạc Phi:

- Nhạc ca, bộ thương pháp này của ngươi đích thật là vô cùng tinh diệu, dù ta
dùng kiếm, cũng không nhất định thắng được.

Nhạc Phi cười nói:

- Mã đại ca quá khen.

Lý Kỳ càng nhìn Nhạc Phi càng thích, nhưng lại nghĩ tới ngày mai y phải ra đi,
trong lòng vô cùng tiếc nuối.


Bắc Tống Phong Lưu - Chương #482